Khi Hoàn Nhĩ ra khỏi phòng tập, đã gần mười hai giờ.
Đèn trong phòng đã tắt hết rồi, cửa đóng then cài nên không nghe thấy tiếng động nào.
Hoàn Nhĩ nghĩ, có lẽ Lục Lộc đã ngủ rồi.
Cô giữ bước nhẹ nhàng nhất có thể, tắt đèn rồi mò mẫm từ từ nằm xuống ghế sô pha.
Thật sự quá mệt mỏi.
Hoàn Nhĩ vừa chạm dính vào sopha, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng khách có tiếng thở đều đều, trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, âm thanh gì cũng rất rõ ràng.
Một lúc sau, một tiếng “lách cách” rất nhỏ vang lên.
Cửa phòng ngủ mở ra, Lục Lộc bước ra, trên tay là một tấm chăn.
Trong mắt đều là một khoảng tối tăm.
Chỉ có ánh sáng của vài vầng trăng lưỡi liềm hắt qua khe cửa sổ.
Lục Lộc sải bước đi tới, dừng ở trước sô pha, duỗi tay đem chăn ném xuống.
Rồi xoay người rời đi.
Đi được hai bước, có lẽ cậu cảm thấy có gì đó không đúng nên quay lại, cúi người nhặt chăn lên, đắp ngay ngắn trên người cô.
Sau đó trở về phòng.
Lúc đó cậu dừng lại, đặt tay lên nắm cửa, nhưng không đóng nó lại.
Vẫn là mở ra đi.
Nếu có chuyện gì đó xảy, cậu có thể cảm nhận được, phản ứng kịp thời.
Khi Lục Lộc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Lâm Hoàn Nhĩ đã không còn ở đây nữa.
Nhưng có bữa sáng trên bàn.
Là trứng và sữa.
Cái nồi trong bếp bị dịch chuyển, có lẽ Lâm Hoàn Nhĩ đã làm trước khi rời đi.
Lục Lộc bối rối ngồi xuống bàn.
Trứng chiên được đặt trên một chiếc đĩa nhỏ màu trắng với một mặt cười được vẽ bằng nước sốt cà chua.
Bên cạnh chiếc đĩa, là một tờ tiền.
—— “Mình đi trước, cậu nhớ ăn sáng nhé. Cảm ơn chăn của cậu.”
Nét chữ xinh đẹp phóng khoáng.
Lục Lộc giật mình quay lại, liền nhìn thấy chiếc chăn tối hôm qua được gấp gọn gàng đặt trên sô pha.
Trên thực tế, những quả trứng được chiên rất thảm.
Lục Lộc thậm chí có thể nhìn rõ các góc đều bị cháy đen.
Nghĩ lại, nhất định rất khó ăn.
Nhưng Lục Lộc vẫn cầm nĩa, cúi đầu ăn.
Khi cậu đứng dậy lần nữa, bên trên chiếc đĩa đã trống rỗng. Ngay cả chén sữa kia cũng không còn thừa một giọt.
Lục Lộc ghét bỏ nhíu mày.
Trứng chiên thật khó ăn mà.
Tay nghề như vậy, bày ra không thấy xấu hổ hay sao?
Cậu nghĩ ghét bỏ như vậy, nhưng lại ăn không còn một chút cặn.
————————————————————
Trong một tuần tiếp theo, Hoàn Nhĩ mỗi ngày đều tìm Lục Lộc bắt cậu viết bài.
Lục Lộc vẫn là câu nói kia, mong cô tha cho cậu đi.
Vì vậu Lục Lộc nhất quyết không để ý đến cô.
Hết viết về xuân hạ thu đông, rồi đến cả gà mèo vịt chó cô cũng không buông tha.
So về độ mặt dày, Hoàn Nhĩ nghĩ thi xem ai hơn ai.
Một tuần sau, chính là kì thi phân ban.
Danh sách học sinh là được chia theo thành tích, tổng cộng có phòng thi. Người đầu tiên có điểm tốt nhất kì thi trước. Cứ vậy mà chia xuống.
Nhưng lần này, nhà trường không sắp xếp như vậy.
Máy tính xếp hạng ngẫu nhiên, xếp hạng ở đâu, ở vị trí nào.
Vì vậy, khi thấy Hoàn Nhĩ đang ngồi bàn thứ , tổ , phòng thi số , Lục Lộc sợ ngây người.
Cậu ngồi bàn thứ tổ phòng .
Cô gái này, sợ là hacker đột nhập vào máy tính đi.
Sao mà tình cờ đến vậy.
Lục Lộc miễn cưỡng ngồi xuống chỗ của mình.
Hoàn Nhĩ quay đầu lại, cười tươi nhìn anh.
“Lục Lộc, cậu học ban xã hội đúng không?”
Học xã hội không căng thẳng như học tự nhiên. Hơn nữa cậu cũng là học sinh nghệ thuật, theo lí mà mà nói, cậu nên học xã hội.
Lục Lộc không trả lời.
Cậu lấy một quyển”Bách khoa toàn thư” thật dày, tùy ý lật xem.
Vừa mở ra đã thấy chủ đề trang đó là “Kiên Cường”.
Hoàn Nhĩ che miệng, suýt chút nữa cười ra tiếng.
“Những câu nói hay châm ngôn nổi tiếng, đây là thứ chủ yếu học sinh tiểu học hay xem.” Hoàn Nhĩ nghiêm túc nói: “Lão Tần sẽ không khuyến khích mua.”
Lục Lộc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô rồi khép sách lại.
“Mình thấy vẫn là viết văn có ích hơn.” Hoàn Nhĩ ánh mắt kiên định, cô nghĩ tới đây, vỗ bàn, thề son sắt.
“Đây là một câu hỏi về tư duy, phải nghĩ như thế này …” Sau đó, Hoàn Nhĩ dành năm phút để kể cho cậu nghe một câu chuyện triết học nhỏ, nhân tiện phát biểu một chút suy nghĩ của chính mình, cùng với cách viết mgắn gọn rành mạch.
Bài thi đầu tiên là Ngữ Văn.
Sau khi đề thi được phát xuống, Lục Lộc liếc qua đề bài văn, đồng tử chợt co rút.
Cái này … cái này giống hệt như những gì Lâm Hoàn Nhĩ đã nói.
Hoàn Nhĩ cầm tờ giấy kiểm tra, nở nụ cười vi diệu.
Hôm đó, cô nghe được Lão Tần nói chuyện với giáo viên dạy tiếng Trung ở lớp bên cạnh, có nhắc đến điển cố này này, lúc về nhà cô có chút nghi hoặc nên thuận tay tìm hiểu một chút.
Cô đoán đúng rồi.
Thật may mắn mà.
Lục Lộc – người trước đây viết văn không hết một trang, giờ lại viết được chữ.
Hơn nữa rất có trật tự, rõ ràng.
Trước đây Lâm Hoàn Nhĩ đã nói qua. Tuy cậu không nhớ cụ thể nhưng những ý đại khái đều nhớ hết.
Sau lần này, xem ra Lão Tần có thể buông tha cậu.
Mọi môn thi sau đó đều diễn ra rất suôn sẻ.
Kết quả của Lục Lộc không thực sự nổi bật.
Đó là bởi vì cậu không muốn học.
Nếu cậu sẵn sàng bỏ ra chút đầu óc mà chịu cố gắng, điểm số của cậu chắc chắn sẽ tăng cao.
Chính bởi vì Lão Tần hiểu được điều này nên không ngừng ép cậu học.
Bởi vì Lão Tần luôn cảm thấy đứa nhỏ này nếu như bị áp lực, chắc chắn sẽ tiến bộ.
Mà Hoàn Nhĩ thuộc loại không cần học nhiều lắm nhưng điểm vẫn rất tốt.
Loại mà lần nào cũng ngồi trong nhóm đầu tiên của phòng thi đầu tiên.
Trong mỗi kỳ thi, khi chỉ còn mười lăm phút, cô đã đặt bút xuống và dừng viết.
Cũng không biết là làm gì.
————————————————————-
Một kỳ thi, tiến hành hai ngày.
Hai ngày tiếp theo không chỉ là thời gian chấm bài thi mà còn là thời gian để học sinh điền nguyện vọng vào phiếu.
Hoàn Nhĩ đưa một miếng sôcôla cho Từ Tử Tể, lén đưa cho cậu ta, đổi lại cậu ta sẽ nói cho cô biết Lục Lộc đã điền cái gì.
Không ngoài dự đoán của cô, quả nhiên là “Ban Xã Hội”.
Hoàn Nhĩ gật đầu hài lòng, sau đó đưa thêm cho Từ Tử Tể một miếng sôcôla nữa.
Lục Lộc ngẩng đầu lên thì thấy Từ Tử Tể đang nói chuyện với LâmHoàn Nhĩ. Từ Tử Tể gật đầu khi ngheHoàn Nhĩ nói, thời điểm Hoàn Nhĩ rời đi, cậu ta vẫn cười rất ngọt ngào.
Từ Tử Tể xé vỏ bọc một miếng sôcôla, ném vào miệng, ăn một cách ngon lành.
Đương nhiên, đồ của tiểu mỹ nữ cho, ăn kiểu gì đều ngọt cả.
Từ Tử Tể nhai nó hai lần, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã nhận ra Lục Lộc đang ngẩng đầu nhìn mình.
Trong ánh mắt lạnh nhạt dường như còn mang theo tia bất mãn.
Từ Tử Tể dừng nhai lại, có chút rùng mình.
Sau đó cậu đưa một miếng sôcôla khác, nói: “Anh Lục, tiểu mỹ nhân tặng, anh có muốn ăn không?”
Lục Lộc ngẩng đầu cho cậu một cái nhìn xem thường.
Sau đó, không để ý đến cậu nữa.
Từ Tử Tể bất lực bĩu môi, vừa định xé thêm một miếng sôcôla nữa thì bị Lục Lộc giật lấy.
“Về sau Lâm Hoàn Nhĩ đưa bất cứ thứ gì cũng không được ăn.” Đây là mệnh lệnh.
“Mình—” Từ Tử Tể nhìn theo miếng sôcôla, sau đó nhìn Lục Lộc ném nó vào thùng rác.
Sôcôla ăn rất ngon mà, ném nó làm gì chứ.
Từ Tử Tể có chút cạn lời, nhưng cậu chỉ có thể thể hiện sự bất mãn của mình bằng khuôn mặt mà thôi.