Đừng Kỳ Thị Giống Loài

chương 80

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có người nói, đáy biển là thế giới kỳ diệu nhất.

Đủ loại cá chưa từng gặp, thực vật kỳ dị, còn có cả cảnh quan đẹp đẽ dưới đáy biển.

Phù Ly tỉnh táo lại, trước mắt là một mảnh vàng óng ánh, xung quanh tràn ngập mùi máu tươi và mùi của rồng. Cậu giật giật thân thể, phát hiện ra thứ màu vàng rực rỡ kia chính là vảy rồng trên người Trang Khanh, cậu đang bị Trang Khanh cuốn trong thân thể.

Trí nhớ có chút hỗn loạn, cậu lắc lắc đầu, nhỏ giọng gọi: "Trang Tiểu Long, Trang Tiểu Long?"

Trang Khanh không có bất cứ phản ứng gì, cậu duỗi chân sau nhảy ra, rơi xuống đất hóa thành hình người, nhìn thấy vết thương trên người Trang Khanh đã bị nước ngâm trắng bệch, đáng sợ nhất chính là vết thương trên đuôi, sâu tới nỗi có thể nhìn thấy được xương, máu chảy đầy mặt đất, anh nằm co quắp không mấy tự nhiên.

Cậu nhớ ra, khi Đào Ngột chuẩn bị một ngụm cắn chết cậu, Trang Khanh hóa thành hình rồng chắn trước mặt cậu.........

Không có thời gian quan tâm tới việc bản thân mình đang ở nơi nào, bạn nãy đã xảy ra chuyện gì, Phù Ly lấy đan dược ra, kéo mở miệng rồng nhét đan dược vào trong. Bị cậu lăn lộn như vậy, nhưng Trang Khanh vẫn không hề tỉnh lại, có thể thấy được bị thương nặng thế nào. Tìm được thuốc ngoại thương rồi, Phù Ly dùng linh lực làm tan ra vết tụ máu ở xung quanh, sau đó thoa thuốc lên.

Cho dù bình thường Trang Khanh có điềm tĩnh như thế nào, bây giờ Kim Long đã hôn mê, vẫn là dáng vẻ còn chưa trưởng thành. Vảy rồng trên người loang lổ, vết thương cũ không thể khép lại, đã giải thích rõ dấu vết của thời gian lưu lại trên thân thể anh.

Phù Ly từ nhỏ đã bị nuông chiều tới lớn, không thể tưởng tượng được con rồng nhỏ không có trưởng bối bảo vệ làm thế nào có thể sống tiếp. Bôi thuốc lên tất cả các vết thương, Phù Ly đi tới bên cạnh đầu rồng ngồi xuống, nhìn thấy Trang Khanh vẫn không hề có động tĩnh gì như cũ, vươn tay vuốt ve sừng của anh.

Trang Khanh đã từng cứu cậu hai lần, mỗi lần cứu cậu đều bị thương vô cùng nghiêm trọng. Con rồng này bình thường luôn luôn nói đầu óc cậu ngu ngốc, không có kinh nghiệm sinh hoạt, trên thực tế yêu quái ngu ngốc chính là anh. Nếu như anh thực sự thông minh, sao lại liều mạng cứu cậu, lẽ nào anh không biết Đào Ngột nguy hiểm thế nào?

"Tuy rằng tôi ghét những sinh vật trơn bóng không lông, nhưng......" Phù Ly nhìn Trang Khanh đang cuộn tròn lại, một giây trước khi hôn mê, con rồng này vẫn không quên lập kết giới, hơn nữa còn bảo vệ cậu ở trong thân thể.

"Có ngốc hay không?" Phù Ly chọc chọc đầu rồng, "Ngốc hay không?"

Ngẩng đầu lên đánh giá xung quanh, đây là một cung điện xa hoa, bên trong bày trí vô cùng sang trọng, nhưng mà lạnh như băng không có chút sức sống nào, có lẽ là đã rất lâu rồi không có sinh vật sống bên trong. Dáng vẻ của cung điện này có vài phần tương tự như Thanh Long Cung, nhưng càng xa hoa càng sang trọng hơn, Phù Ly cũng đại khái đoán được đây là nơi nào.

Là Long Cung của tộc Kim Long.

Là huyết mạch duy nhất của tộc Kim Long, cũng chỉ có Trang Khanh mở được cấm chế của cung điện. Nhưng nơi này không có thủ vệ, không có nô bộc, có xa hoa đi nữa thì cũng đều mang vẻ lạnh lẽo. Tộc Kim Long hiển hách mấy nghìn năm, chẳng qua cuối cùng cũng rơi vào kết cục thê lương như thế này.

Chuyển động linh khí, Phù Ly phát hiện tu vi của mình tăng tiến không ít, cậu dựa vào đầu long lười biếng ngồi đó, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước đây. Cậu đột phá tâm kiếp, nhập định trên xe Trang Khanh, sau đó lại trải qua thiên lôi kiếp, tu vi đại thành, sau đó.........

Cậu nhíu mày, trí nhớ chỉ dừng lại ở việc Trang Khanh ngăn chặn Đào Ngột vì cậu, sau đó không còn gì nữa. Nhưng nhìn những vết thương trên người Trang Khanh, rõ ràng không chỉ ở đuôi. Nhưng với tu vi một nghìn chín trăm năm cho dù hợp với vận mệnh quốc gia, đấu với Đào Ngột lâu như vậy, cũng coi như là kỳ tài của yêu giới. Nếu như bởi vì cậu khiến cho Trang Khanh ngã xuống, bản thân cậu cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi.

"Cậu còn muốn dựa vào đầu tôi bao lâu nữa?"

Nghe thấy giọng nói lạnh như băng này, Phù Ly vội vàng quay đầu nhìn Trang Khanh: "Anh tỉnh rồi?"

"Ừ." Trang Khanh không muốn người khác nhìn thấy thân thể đầy thương tích của mình, anh hóa thành hình người đứng trên đất: "Theo tôi tới nội điện."

Phù Ly vươn tay đỡ lấy vai Trang Khanh, Trang Khanh nhìn cậu, im lặng không đẩy tay cậu ra.

Kim Long Cung rất lớn, cũng rất đẹp. Chỉ nhìn thấy kiến trúc nguy nga thôi cũng đủ để cho Phù Ly tưởng tượng năm đó tộc Kim Long huy hoàng như thế nào. Cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Trang Khanh, vẻ mặt đối phương bình tĩnh, dường như không hề có bất cứ tình cảm gì đối với cung điện này.

"Nhìn tôi làm gì?" Trang Khanh đột nhiêu quay đầu, đối diện với đôi mắt của cậu.

Đôi mắt này thật đẹp.

Phù Ly cười gượng một tiếng: "Tôi không quen thuộc với nơi này, anh có thể giới thiệu cho tôi một chút được không."

"Không được." Trang Khanh từ chối rất dứt khoát.

Phù Ly: "............."

"Đây là lần thứ hai tôi tới nơi này." Trang Khanh nhìn bảng hiện bên ngoài cung điện, bên trên viết ba chữ "Thần Phương Điện", "Lần trước tới nơi đây là một nghìn chín trăm năm trước, khi đó tôi mới mười tuổi."

"Nhỏ như thế?" Phù Ly đỡ Trang Khanh bước lên bậc cầu thang, "Những năm nay anh vẫn không về lại nơi đây sao?"

Trong mắt Trang Khanh, từng gốc cây ngọn cỏ đều vô cùng xa lạ, đều là hương vị lạnh như băng: "Đến đây làm gì?"

Đi vào Thần Phương Điện, bên trong là phòng ngủ, chăm đệm trên giường vẫn sạch sẽ như cũ, dường như chủ nhân ở nơi đây chỉ tạm thời rời đi, trước khi trời tối sẽ quay lại. Phù Ly gạt chăn trên giường ra, tìm trong túi Càn Khôn chăn đệm mới để thay, lo lắng Trang Khanh ngủ không thoải mái, còn đặc biệt trải thêm mấy lớp khăn trải giường: "Anh lên nghỉ ngơi một lát trước đi."

"Đây là da người cá?" Trang Khanh nằm trên gường, cả xúc thoải mái làm cho anh bất giác thả lỏng toàn thân.

"Có lẽ là thế." Phù Ly không hề quan tâm tới những vật ngoài thân này, trong túi Càn Khôn của cậu, có cả đống đồ chồng chất như núi, bản thân cậu cũng không nói rõ được hết lai lịch, đương nhiên cũng không quan tâm.

"Phù Ly........" Trang Khanh nghĩ tới cô gái kỳ lạ tự xưng là tiền bối của Phù Ly kia, cô gái kia dường như là khắc tinh của Đào Ngột, cô vừa xuất hiện, Đào Ngột đã không còn sức lực để trả đòn, "Yêu quái thời điểm của cậu đều có những thứ này sao?"

"Tôi cũng không biết." Phù Ly lại nhét một viên đan dược vào trong miệng Trang Khanh, "Tôi cũng không hề gặp nhiều yêu quái, thời gian rời núi cũng ít, tất cả những hiểu biết của tôi về tu chân giới đều tới từ miệng của các trưởng bối trong núi cả. Nhưng tất cả những yêu tu trong núi đều coi những thứ đồ này là vật tầm thường, có thể trước đây những thứ này cũng không hề hiếm."

Trang Khanh vuốt chăn làm từ da người cá, tâm tình có chút phức tạp, ở tất cả những tư có ghi chép về da người cá, đều ghi đây là thứ vô cùng quý hiếm, cho dù là trong sách cổ hai nghìn năm trước.

Cho nên là người ghi lại sách cổ có ít kiến thức, hay là yêu tu trên núi Vụ Ảnh thâm tàng bất lộ.

"Phù Ly, ban nãy có một người phụ nữ tự xưng là trưởng.........."

Có người xông vào kết giới của Kim Long Cung.

Là vị chủ nhân duy nhất hiện nay của Kim Long Cung, năng lực cảm nhận của Trang Khanh về cung điện này rất mạnh, sắc mặt anh đột nhiên nghiêm túc, ngồi từ trên giường dậy, trầm giọng nói: "Người tới là ai, tại sao lại xông vào Long Cung của tôi?"

Phù Ly nhìn thấy vẻ mặt Trang Khanh không hề thoải mái, đứng dậy ngăn anh trước giường, cầm lấy roi đỏ trên tay.

Bên ngoài không có ai trả lời, nhưng Phù Ly lại nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân rất khẽ, đi rất chậm, cuối cùng lại dừng lại ở Thần Phương Điện. Bọn họ cách một cánh cửa điện, Phù Ly không nhúc nhích, người bên ngoài điện cũng không cử động, Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly chắn trước mặt mình, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

"Người tới là khách, đáng lẽ ra tôi phải dùng lễ đãi khách, nhưng trên người bạn của tôi bị thương, tạm thời không thể tiếp đại quý nhân." Phù Ly không biết người tới là ai, nhưng nếu như là bạn của bọn họ, không thể tới bây giờ còn chưa lên tiếng, cho nên cậu rất thận trọng, "Xin khách quý thứ lỗi."

Trục Nguyệt nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trên khuôn mặt lộ ra cảm xúc dở khóc dở cười, cô bước lên bậc cầu thang, tay chạm vào cửa điện.

Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, có thể nhìn thấy đứa trẻ mà bọn họ đã nuôi dưỡng hơn hai nghìn năm.

"Khách quý xông vào Long Cung, còn không nguyện ý nói ra tên sao?"

Gần hai nghìn năm không gặp, đứa trẻ này vẫn trưởng thành. Không làm nũng nữa, không ngây thơ chẳng biết gì nữa, đã biết ra vẻ ta đây rồi.

Trục Nguyệt nhếch miệng lộ ra nụ cười, nhưng viền mắt lại đỏ lên.

Cô hít sâu một hơi, dùng giọng run rẩy nói: "Tại hạ là tiểu yêu Vị Thủy, Trục Nguyệt của núi Vụ Ảnh."

Trong điện đột nhiên trở nên im lặng, Trục Nguyệt không nhịn được lo lắng nghĩ, đứa trẻ kia liệu có trách cô hay không, liệu sẽ tức giận cô hay không, hay là............làm quen với bạn bè mới rồi, đã sớm quên đi những trưởng bối như bọn họ.

Núi Vụ Ảnh...........Trục Nguyệt?

Phù Ly tưởng rằng tai mình có vấn đề, núi Vụ Ảnh đã bị hủy rồi, tất cả các yêu tu trên nùi đều chết trong bụng rồng, làm sao có thể.........

"Trang Khanh, ban nãy cô ấy nói gì?" Phù Ly mờ mịt quay đầu nhìn Trang Khanh, muốn biết rằng không phải mình nghe nhầm.

"Cô ấy nói.........." Trang Khanh nhìn Phù Ly tinh thần không ổn định, hạ mí mắt, "Cô ấy nói, cô ấy là Trục Nguyệt của núi Vụ Ảnh."

Đó là một người phụ nữ đẹp tới mức làm cho giống đực khắp thiên hạ không thể rời mắt.

Trang Khanh ôm lấy ngực, ở nơi đó vô cùng đau đớn, có lẽ.........là bị nội thương còn chưa khỏi hẳn.

Phù Ly đột nhiên xông tới cửa, nháy mắt động tác mở cánh cửa của cậu dừng lại. Cậu xoay người nhìn Trang Khanh nằm trên giường, Trang Khanh đã ngồi dậy từ trên giường, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt anh vừa đen vừa sáng.

"Anh phải cẩn thận." Phù Ly quay lại giường, lập vài cái kết giới, "Tôi lo lắng đây là một cái bẫy."

"Tôi không có ngốc như cậu." Trang Khanh nhỏ giọng ho một tiếng, "Cậu đi xem thử xem, lỡ như là thật thì sao."

Nếu như là thật, Phù Ly liền có người thân, từ nay về sau sẽ không phải là người không có gia đình nữa.

Thu xếp xong cho Trang Khanh, Phù Ly mới một lần nữa quay lại bên cạnh cửa, khi chuẩn bị mở cánh cửa ra, cửa bị người bên ngoài đẩy vào.

Cạch.

Cánh cửa lớn đã nhiều năm không dùng, phát ra tiếng vang nặng nề, trong nháy mắt khi cánh cửa được mở ra, thời gian dường như dừng lại.

Nhìn rõ bóng người đứng bên ngoài cửa, mí mắt Phù Ly run rẩy, không có sự phẫn nộ cùng với mừng rỡ như Trục Nguyệt tưởng tượng. Cậu chỉ im lặng đứng đó nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, vẫn đáng yêu như năm đó.

"Tiểu Ly." Trục Nguyệt muốn bản thân mình cười trông xinh đẹp hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn luôn run rẩy, "Những năm nay, con sống có ổn không?"

Phù Ly nghiêng đầu nhìn người bên ngoài cửa, thật lâu sau mới hỏi: "Chị là thật sao?"

Cuối cùng Trục Nguyệt cũng không thể duy trì khuôn mặt tươi cười được nữa, hốc mắt đỏ ửng gật đầu, che miệng lại không nói được lên lời.

Phù Ly đi về phía cô, vươn tay ôm lấy cô vào lòng.

"Đã lâu không gặp, chị chim trĩ."

"Không biết lớn nhỏ, gọi ta là Trục Nguyệt cô cô."

"Đại vương đã từng nói, nếu như nhìn thấy cô gái xinh đẹp đều phải gọi là chị."

"Đã bảo con không nên nghe lời của con lợn chết đó, đã bao nhiêu năm như thế rồi, sao vẫn còn nhớ lời của hắn nói."

"Lời của mọi người," Phù Ly cười cong cong đôi mắt, "Em đều nhớ rõ."

Trang Khanh nhìn đôi nam nữ ôm nhau ở trước cửa điện, lồng ngực càng ngày càng khó chịu, thậm chí còn có chút chua xót cuồn cuộn làm anh khổ sở. Anh đưa tay ôm ngực, trên mặt không lộ ra chút biểu tình nào.

Chỉ là chút đau đớn nhỏ thôi, anh có thể chịu được.

Phù Ly và người thân đã bao nhiêu năm không gặp, không thể vì người nhỏ bé như anh mà phá vỡ bầu không khí.

"Tiểu Ly, ta............"

"Chị chim trĩ, đại vương bọn họ đâu cả rồi, chị cùng tới với bọn họ sao?" Phù Ly không hỏi tại sao năm đó bọn họ không chết, cũng không hỏi những năm nay bọn họ đi đâu rồi, chỉ hỏi tung tích của những yêu quái khác.

Trục Nguyệt im lặng lắc đầu: "Ta không biết."

Cô ngủ say hai nghìn năm, sau khi tỉnh lại, trên thế gian đã không còn núi Vụ Ảnh nữa, khó khăn lắm mới tìm được Phù Ly, nhưng mà cô lại không dám gặp mặt. Cho tới khi Đào Ngột làm loạn, thấy Phù Ly và Trang Khanh không chống đỡ nổi nữa, cô mới không thể không hiện thân.

"Năm đó, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Phù Ly nói, "Tất cả các yêu quái đều nói, mọi người đã bị Thanh Long ăn rồi. Em không tin, đã đốt rất nhiều nhánh Mê Cốc, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của mọi người."

Nơi mà nhánh Mê Cốc không thể tìm được, chỉ có thể nói rõ một chuyện, bọn họ đã chết rồi, hoặc là đã tới nơi mà Phù Ly không thể tới.

"Năm đó............" Trục Nguyệt vừa mới mở miệng, bên ngoài điện vang lên một tiếng sấm lớn, cô cười cười, "Năm đó xảy ra một số việc lớn, bây giờ tạm thời không nhắc nữa. Ban nãy ta nhìn thấy người bạn của con vì bảo vệ con mà bị thương rất nặng, ta giúp hắn nhìn vết thương thử xem."

"Được." Phù Ly gật đầu, "Chị chim trĩ, trên người Trang Tiểu Long có rất nhiều vết thương cũ, thuốc trên người em không thể hoàn toàn trị khỏi cho anh ấy, chị có cách nào không?"

"Anh ấy là một con rồng có tính tình khó chịu, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, bị thương cũng không nói." Phù Ly lại thở dài, "Quả thực làm người ta phải phiền lòng."

"Không phải trước đây con ghét cái loại yêu quái không lông trơn tuồn tuột này sao?" Trục Nguyệt nhìn thấy Phù Ly đã đặt hết cả tâm tư lên người người bạn này, trong lòng gợn lên chút mất mát.

"Chúng ta cần dùng khả năng quan sát phân tích để xử lý vấn đề." Phù Ly bỏ kết giới đi, "Anh ấy không giống như những con rồng đáng ghét khác."

Trục Nguyệt nhìn thấy người đàn ông đằng sau kết giới, đẹp trai thuận mắt, khí khái bất phàm, trên người còn mang vô số công đức. Đây chính là một yêu tu vô cùng mạnh, qua thời gian có lẽ có thể đạt được thành tựu lớn.

Tiểu Ly làm bạn với yêu tu như thế này, cũng không biết là tốt hay xấu.

Trang Khanh nâng khuôn mặt tái nhợt lên, cười lễ phép với Trục Nguyệt một cái, chắp tay nói: "Vãn bối Trang Khanh, trước đây không biết tiền bối thực sự là người quen cũ của Phù Ly, có chỗ nào đắc tội, mong tiền bối bỏ qua."

"Đừng ngại, ngươi cũng vì bảo vệ Tiểu Ly."

Là một đứa trẻ lễ phép, biết cung kính xưng cô là trưởng bối.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Long nhỏ nhen: Dáng vẻ xinh đẹp khuynh thành thì làm sao, dù sao cũng chỉ là trưởng bối!

Truyện Chữ Hay