Đừng Kỳ Thị Giống Loài

chương 132: tâm trận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nội tâm của con người có rất nhiều cảm xúc, khi tất cả các cảm xúc yêu và hận, bi và hỉ, khi phẫn nộ, hối hận, oán giận, ghen tị, sát ý, tham lam xâm chiếm nội tâm, con người sẽ trở nên căm ghét thế giới, thậm chí còn còn muốn hủy diệt thế giới này.

Rất nhiều người ở một thời khắc uể oải nào đó, đột nhiên nghĩ rằng, tại sao phải sống, thế gian này quá ghê tởm. Phần lớn thời điểm cảm xúc này chỉ ngắn ngủi, ngủ một giấc, tắm một cái suy nghĩ tiêu cực này đã bị quăng ra sau đầu, đợi tới khi không vui vẻ, cảm xúc này mới dâng lên lần nữa.

Loại cảm xúc bày chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng sự buồn bực vẫn lưu lại trong trời đất này. Trận “vạn yêu triều bái” lợi dụng phẫn nộ, tham lam và tuyệt vọng, mới có thể thành trận.

Từ hơn năm nghìn năm trước, yêu giới dần dần yếu thế, khi đó yêu giới có một tin đồn, yêu giới sắp đón một vị hoàng đế mạnh nhất, dẫn dắt yêu tộc đi về phía trước.

Lời đồn này cũng tiêu vong theo những đại yêu kia, dần dần bị yêu tu quên lãng, ngay cả những đại yêu thượng cổ may mắn còn sống sót lại đa phần cũng không coi tin đồn này là đúng.

Yêu tộc coi trọng kẻ mạnh, nhưng lại không cần phải có yêu hoàng.

Phù Ly có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh, vui vẻ, buồn bã, tuyệt vọng, còn có cả tràn đầy hi vọng. Có một âm thanh lớn đang vẫy gọi cậu, âm thanh này tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ, nó đang đợi cậu cứu vớt.

Hoàng đế của ta, chúng ta đang đợi người tỉnh lại.

Các người là ai?

Chúng ta là dân chúng của ngài.

Phù Ly nhìn thấy những linh hồn đang gào thét khắp núi rừng, ngũ quan của bọn họ vặn vẹo, hồn phách không vẹn toàn, không thể đầu thai chuyển thế, vận mệnh duy nhất của bọn họ chính là để hồn phách dần dần tiêu tán trong dòng chảy thời gian.

Sự phẫn nộ không cảm lòng của bọn họ làm Phù Ly cảm thấy giống như mình đang phải gánh chịu, cậu hận Thiên Đạo bất công, hận nhân loại rõ ràng yếu ớt lại chiếm lĩnh mảnh đất này.

Yêu tộc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, khó khăn lắm mới có thể tự luyện thành thân thể, lại chỉ vì Thiên Đạo muốn nhân loại hưng thịnh mà yêu tu lại phải tự động đi chết sao?

Không công bằng!

Quá không công bằng!

Đáng hận, đáng hận!

Cậu muốn…cậu muốn những con người kia phải quỳ bái dưới chân yêu tộc, đời đời kiếp kiếp phải chịu làm nô dịch cho yêu tộc.

Trang Khanh phát hiện Phù Ly trong lòng mình đột nhiên mở to mắt, bộ lông màu đỏ trên người đẹp tới mức có chút không lành.

“Rồng?” Đồng tử vàng kim nhìn chằm chằm Trang Khanh, trong mắt không hề có một chút cảm tình, dường như trong mắt cậu, Trang Khanh chỉ là một thuộc hạ phải quỳ rạp dưới chân cậu.

Sự bất an trong lòng càng ngày càng lớn, Trang Khanh nhìn Phù Lý sắc mặt xa lạ trước mắt mình, cố đè nén trái tim đang đập không theo quy luật: “Phù Ly, em sao thế?”

“Tiểu yêu ngu muội, ta là Hoàng đế của cả yêu tộc, ai cho phép ngươi gọi tên ta?” Phù Ly nhảy từ trên người Trang Khanh xuống, biến thành hình người, dấu ấn đỏ rực trên trán đang tản ra yêu lực mạnh mẽ.

“Phù Ly…” Trang Khanh vươn tay cản cậu đi về phía tâm trận, Phù Ly đẩy tay anh ra, chưởng thẳng ngực Trang Khanh: “Tiểu bối vô lễ.”

Một chưởng này không hề nhẹ, Trang Khanh liên tiếp lùi về phía sau hai ba bước, cứng rắn nuốt máu đã xộc lên yết hầu xuống. Anh cảm thấy thứ mình nuốt không phải là máu mà chính là băng lạnh nghìn năm, nếu không tại sao tim lại lạnh như vậy?

Mấy tiếng trước, bọn họ còn đang chờ mong hỉ phục trông như thế nào, đại lễ kết đạo có bao nhiêu khách, cần phải bày bao nhiêu bàn tiệc rượu mới đủ, tại sao bây giờ lại trở thành thế này.

Tâm trận vẫn còn đang hấp thụ lĩnh khí ngũ hành đất trời, hơi thở bất lành càng ngày càng nồng, bầu trời dường như đã đen lại bốn phần năm.

Trên bầu trời có một tia chớp lóe lên, những tu chân giả có tu vi tương đối cao của ban quản lý cũng đã vội vàng tới đây, người dẫn đầu không phải là Ninh Hiên hay Triều Vân, mà chính là Côn Bằng và Công Phúc ăn chực uống chực ở ban quản lý trước giờ không làm việc.

Sắc mặt của Côn Bằng và Công Phúc khó coi như trời sắp sập, Tống Ngữ, Sở Dư và các yêu quái khác theo sau hai người họ sắc mặt đều kinh sợ. Không dám nói nhiều.

Không nhìn thấy Phù Ly ở bên cạnh Tranh Khanh, Sở Dư có chút lo lắng: “Lão đại, anh Phù đâu?”

Trang Khanh không quan tâm tới cậu ta, rút kiếm bản mệnh ra, đuổi theo hướng Phù Ly.

“Đừng đi.” Bạch Trạch cản Trang Khanh lại, là trưởng bối yêu thương Phù Ly, tuy rằng vẻ mặt của hắn có chút ngưng trọng, nhưng lại có thể chấp nhận sự việc hơn Trang Khanh, “Nó đã bị triệu hoán thức tỉnh, con không thể chạm vào nó.”

Trang Khanh đẩy tay Bạch Trạch ra, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm Bạch Trạch: “Là một trưởng bối, người quá bình tĩnh.”

Những người trong ban quản lý đuổi qua đây có chút khó hiểu, thấy sóng ngầm nổi lên giữa Trang Khanh và tiền bối của Phù Ly, bọn họ càng không dám nói chuyện. Có người gan lớn quay đầu lại nhìn Công Phúc, muốn tìm một đáp án trên người hắn. Công Phúc lắc lắc đầu, vẻ mặt như buồn như thương nhìn về phía Phù Ly đang lại gần tâm trận ở đằng xa, không nói một lời.

Có một số yêu quái ngày từ khi sinh ra đã định trước vận mệnh và kết cục. Khi Hống còn chưa ra đời, phụ thân đã dự đoán trước khi nó sinh ra, sẽ gây chấn động cả thế gian.

Hống, không chỉ có thể dời núi lấp biển, đáng sợ nhất chính là năng lực ăn mòn bẩm sinh của nó, chỉ cần nó muốn, tất cả những sinh vật mà nó từng tiếp xúc đều nháy mắt cháy thành tro tàn.

Yêu thú sinh ra đã mang tới hủy diệt, đã định trước là không may, là …hung thú.

“Anh Phù muốn làm gì thế?” Ninh Hiên vội vàng chạy tới đây nhận ra bóng lưng Phù Ly, nhưng tư thế đi đường và hơi thở trên người anh Phù không giống như bình thường, nhất thời cậu có chút không dám nhận.

Đáng tiếc không ai trả lời câu hỏi của cậu.

“Nếu như giờ khắc này mà chạm vào nó, sẽ biến thành tro bụi dưới ánh sáng mặt trời giống như một tổ tiên nào đó của Phì Di.” Bạch Trạch chỉ những cây nhỏ cháy thành tro bụi dưới chân Phù Ly, “Không có gì có thể tránh được năng lực hủy diệt của Hống.”

“Hống?!” Sở Dư ngây ngốc, “Hống là thứ gì?”

Anh Phù không phải là thỏ yêu sao, tại sao sự việc lại trở nên kỳ quái như vậy? Còn có, con Phì Di ở núi Hỗn Tịch đã từng nói, tổ tiên của nó đột nhiên hoá thành tro bụi. Nhưng sự việc này, trừ những người trong nội bộ bán quản lý ra, những yêu tu khác căn bản không hề biết. Theo như quy tắc nghề nghiệp của nhân viên trong ban quản lý, anh Phù cũng không thể nói chuyện này với trưởng bối trong nhà, làm thế nào mà vị tiền bối này lại biết chuyện kia?

Điều quan trọng là…tại sao trưởng bối này lại nói rằng chuyện tổ tiên của tộc Phì Di bị hóa thành tro bụi có liên quan tới anh Phù? Căn cứ vào lời khai của con Phì Di kia thì vị tổ tiên Phì Di hoá thành tro bụi đại khái sống vào hơn ba nghìn năm trước, khi đó anh Phù nhiều lắm mới chỉ mấy trăm tuổi, tại sao có thể làm tới mức đó?

Đột nhiên dưới đất rung động dữ dội, dường như sắp có thứ gì đó phá đất xông ra.

Trang Khanh nhìn chằm chằm khe hở nứt ra dưới mặt đất, đột nhiên nhấc kiếm đâm tới, mũi kiếm tản ra ánh sáng vàng kim rực rỡ, làm cho thân thể yêu thú vừa mới lộ ra nửa đầu ngã xuống dưới.

“Là ai?” Yêu thú vô cùng tức giận, đụng văng đất đá xung quanh, phát ra âm thanh gào rống phẫn nộ. Yêu thú này thân giống như beo sói, đầu có hai sừng, trên người còn có long khí dày đặc.

Ánh mắt của yêu thú nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy Trang Khanh cầm kiếm sắc trong tay, đang định phát tác nhưng lại nhìn thấy Công Phúc đứng phía sau Trang Khanh không xa, cơn tức của hắn đã tiêu tán phân nửa.

“Công Phúc?” Yêu thú thấy long khí trên người Công Phúc mỏng manh, thụy khí càng yếu ớt tới đáng thương, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, “Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết từ lâu rồi, không ngờ rằng vẫn tham sống sợ chết.”

Hắn và Công Phúc đều là con của rồng, nhưng mà phụ thân không mấy thích hắn, nói hắn bản tính thích giết chóc, không có đức của thụy thú. Lại vô cùng yêu thích Công Phúc sinh sau, chỉ đáng tiếc phụ thân chết quá sớm, nếu không lúc này chắc chắn hắn sẽ kéo phụ thân tới xem dáng vẻ của Công Phúc lúc này.

Long khí yếu ớt thế kia, còn gọi gì là con của rồng?

“Nhai Tí?” Công Phúc không ngờ rằng sẽ gặp lại người anh em cùng cha khác mẹ ở nơi này, trong hoàn cảnh này, hắn nghiêm mặt nhắc nhở những yêu quái trong ban quản lý: “Nhai tí là một trong những đứa con của phụ thân ta, là người am hiểu đánh nhau nhất. Trước đây khi con người còn thờ phụng quỷ thần, Nhai Tí ở nhân gian có một danh hiệu, gọi là Chiến Thần. Trước đây rất nhiều võ tướng ở các quốc gia, đều thích khắc hình dáng chân thân của hắn lên trên vũ khí, cầu có được thần lực của Chiến Thần, khiến cho bọn họ chiến vô bất thắng, công vô bất khắc.” (Đánh lúc nào cũng thắng, tiến công không có gì khắc chế)

“Làm sao, nhìn thấy ta vẫn còn sống yên ổn, ngươi rất thất vọng?” Nhai Tí trèo lên từ trong vết nứt, rung rung bụi đất trên người, rống lên một tiếng, biến thành một người đàn ông khoác áo giáp vàng, trong tay hắn cầm rìu sắc bén, trên khuôn mặt oai hùng mang theo phẫn nộ, “Chẳng qua ta chỉ ngủ ở ngọn núi này một chút, các ngươi làm núi động tới động lui, bảo ta ngủ thế nào?”

“Trận này không phải do ngươi làm sao?” Sắc mặt Công Phúc càng thêm khó coi, trận này cần long khí để thúc đẩy, Nhai Tí là người kế thừa long lực của phụ thân nhiều nhất, long khí không thể mạnh hơn, long khí của hắn cũng thuần túy nhất.

“Ta làm trận pháp này ở bên cạnh ta làm gì?” Nhai Tí quay đầu nhìn trận pháp trong núi, không nhịn được mắng một tiếng: “Cái này là ai làm đây, điên rồi hả?”

Dùng trận pháp để đánh thức yêu hoàng, nếu nói là yêu quái mạnh nhất không bằng nói là quái vật mất đi lý trí, hủy diệt tất cả thì đúng hơn.

Nghĩ vậy, Nhai Tí nhảy vào khe hở ban nãy mình vừa mới trèo ra, qua một lát lại nhảy ra, xoay người chuẩn bị chạy trốn, kết quả chưa chạy được mấy bước đã đụng phải Bạch Trạch đón đầu.

“Ta nói ai lại quen mắt đến vậy, thì ra là Bạch Trạch.” Nhai Tí lùi về sau hai bước, xấu hổ cười, “Mấy nghìn năm không gặp, ngươi càng ngày càng có tinh thần nhỉ.”

Nhai Tí ngại nhất là qua lại với loại thụy thú như Bạch Trạch, rõ ràng Bạch Trạch là thần thú ngang hàng với phụ thân của hắn, hắn có không biết lễ nghi đi nữa thì ở trước mặt Bạch Trạch cũng phải khắc chế hai phần.

“Nhai Tí, có ai biết ngươi nghỉ ngơi ở đây không?” Bạch Trạch chặn đường đi của Nhai Tí, không cho hắn chuồn mất.

“Thuộc hạ của ta đều biết.” Nhai Tí ngẩng đầu nhìn tia sáng cuối cùng trên bầu trời, trong lòng có chút nóng vội, đợi khi trời toàn bộ tối đen hắn sẽ không chạy nổi nữa.

“Thuộc hạ của ngươi là những ai?” Bạch Trạch tiếp tục hỏi.

Dưới tình thế cấp bách, Nhai Tí cũng không muốn biết tại sao Bạch Trạch biết được quá khứ tương lai mà còn phải hỏi hắn cả những chuyện này, hắn chỉ vội vàng lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là những tiểu yêu muốn đi theo ta sống qua ngày, bản vương làm sao nhỡ rõ tục danh của bọn chúng.”

Bạch Trạch và Công Phúc đều biết Nhai Tí không nói dối, hắn quả thực có cái tính chẳng có đầu óc này. Công Phúc túm lấy áo giáp vàng trên người Nhai Tí, thở dài nói: “Huynh trưởng, long khí của ngươi bị người khác lợi dụng, là một trong những chất dẫn triệu hồi yêu hoàng, nguyên nhân lớn tới như vậy, nếu như bây giờ ngươi đi rồi, sau này phải thế nào?”

“Của ta?” Nhai Tí giống như bị sét đánh trúng, tức giận biến về nguyên hình, nặng nề giẫm xuống dưới đất: “Tiểu tạp chủng kia dám tính kế ta?!”

Long khí từ trận “Vạn yêu triều bái” lại phát ra từ hắn, hãm hại chết hắn rồi!

Hắn chỉ muốn có được kế thừa từ phụ thân mà thôi, tại sao lại dẫn tới nhiều chuyện như vậy?

Nhai Tí rống giận, giống như muốn cắt đứt sợi dây cuối cùng của trận “Vạn yêu triều bái”, trời, đã hoàn toàn tối đen.

Tâm trận của “Vạn yêu triều bái” là bóng đen vô cùng vô tận, vô số sinh linh và tà khí trào ra từ tâm trận, Phù Ly từng bước đi vào trong đó.

“Phù Ly!”

Phù Ly quay đầu nhìn con rồng nhỏ đang chạy tới cạnh mình, mày hơi cau lại.

Linh khí tụ vào trong lòng bàn tay, tản ra ánh sáng đỏ sậm.

Đỏ tươi, thể hiện cho sự sống nhiệt huyết, mà đỏ sậm có đôi khi lại đại diện cho tử vong.

“Trang Khanh, đừng qua đó.” Bạch Trạch không ngờ vào giờ phút này Trang Khanh vẫn dám lại gần, hắn vội vội vàng vàng cản anh lại, “Bây giờ nó không phải là Phù Ly bình thường, con có nhìn thấy ấn văn giữa trán nó không, thứ đó thể hiện rằng nó đã thức tỉnh tất cả năng lực thuộc về Hống.”

“Bao gồm cả hủy diệt.”

“Vậy người có biết trong trận là thứ gì hay không?” Tuy rằng Trang Khanh không biết được chuyện thiên hạ giống như Bạch Trạch, nhưng trong lòng có một dự cảm nói với anh, không thể để Phù Ly đi vào trong tâm trận.

Tuyệt đối không thể.

“Đó là….oán hận và không cam lòng khi yêu tu chết đi.”

“Phù Ly, là Hoàng đế giúp bọn họ báo thù.”

“Nhưng Phù Ly đã từng nói, thứ mà cậu ấy muốn là đỗ đại học, thi công chức.” Trang Khanh đẩy Bạch Trạch ra, quăng kiếm trong tay sang một bên, “Con sẽ không để cho Phù Ly đi nhầm đường, đi nhầm rồi…..”

“Về sau em ấy sẽ không thể thi công chức nữa.”

Nói xong lời này, Trang Khanh đuổi theo không quay đầu lại.

Truyện Chữ Hay