Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

chương 218: cuộc chiến sinh tồn – tuyệt địa cầu sinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi vòng sáng xanh trong phòng chiếu vào mặt, người nam nằm trong “Khoang thuốc con nhộng” trong suốt mở mắt ra.

Cậu nhìn vào vách phản chiếu bên trong “Khoang thuốc con nhộng”, quả thật khuôn mặt này thuộc về người đàn ông “Nhân viên giám sát” kia, mà khác với thân hình trong “trò chơi”, người này cực kỳ gầy yếu, thân mình ốm tong teo tựa như một cây bút chì B.

Cả khuôn mặt đều rủ xuống, đôi mắt, khóe miệng, nếp nhăn khóe miệng, tất cả đều kéo dài xuống.

Rõ ràng còn trẻ nhưng dường như lại bị áp lực nặng nề ép đến thay đổi hình dáng.

Đây là gian phòng kín, ngoại trừ ba “Khoang thuốc con nhộng” đặt song song và một cánh cửa thì không còn thứ gì khác.

Người nam không vội đứng dậy, sau khi thích ứng cảnh tượng đột biến xung quanh thì mới khẽ đảo mắt quan sát bốn phía, sau đó nhấn một phím công tắc ở tay phải.

Phím công tắc quét lấy vân tay trên ngón trỏ của cậu, nghiệm chứng thành công, chậm rãi mở ra, người nam cởi mũ bảo hiểm xuống, chỉnh lại tóc tai, nhấc chân ra khỏi khoang.

Cậu đi tới bên cửa, không tìm được nơi có thể mở ra, vì vậy thẳng thắn trực tiếp giơ tay gõ cửa.

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa được mở từ bên ngoài, lộ ra một khuôn mặt trơn nhẵn trẻ tuổi.

Người ở bên ngoài là một cô gái, trên cổ cũng đeo vòng cổ bị trói buộc, trên người lại mặc bộ đồ liền thân cách ly màu bạc, thân phận vừa nhìn liền biết là khác với người đàn ông.

Cái bàn bên cạnh cô có đặt một gạt tàn thuốc, bên trong chất đầy tàn thuốc.

Cô gái hỏi: “Tại sao chỉ có anh đi ra? Bọn họ đâu?”

Sự bình tĩnh của người đàn ông trong nháy mắt dần bị trừ khử, hóa thành vô hình.

Cậu vò vò mũi, bĩu môi một cách ngượng ngùng.

Cô gái: “…Lại bị đuổi ra ngoài à?”

Người nam ôm mũ bảo hiểm, rụt rè nói: “Chê tôi vướng tay vướng chân.”

Cô gái đưa đến một chén nước muối: “Bổ sung chất điện phân đi, uống hết rồi lại đi vào. Nếu để người ta phát hiện anh tự ý rời khỏi vị trí thì anh sẽ phải vào phòng bị điện giật đấy.”

Người nam nói tiếng cám ơn, tiếp nhận chén nước, nhâm nhi một chứt, ngay cả mí mắt cũng không dám nhấc, trông có vẻ giống một con cún ngoan ngoãn.

“Lần trước cho anh biện pháp thử nghiệm…” Cô gái liếc mắt nhìn người nam một cái, muốn nói lại thôi, “Bỏ đi, vừa nhìn là biết anh sẽ không thử.”

Người nam yếu thế: “Tôi không dám.”

Cô gái liếc nhìn người nam, đốt một điếu thuốc lá dành cho nữ, kẹp giữa ngón tay, nở nụ cười: “Nếu không dám, vậy anh cả đời làm cấp C đi.”

Cô gái vừa dứt lời thì gáy cổ liền truyền đến cảm giác tê rần.

Trước khi mất đi ý thức, điếu thuốc lá bạc hà bốc khói thuốc thơm ngát bị người nam nhẹ nhàng đón lại, đặt vào miệng: “Cám ơn lời hay của cô. Nghỉ ngơi chút đi.”

Người nam thuần thục hít một hơi thuốc lá, dùng đầu lưỡi đẩy đầu lọc sang một bên, sau đó xách nách cô gái kéo từ hành lang không bóng người vào trong phòng, khép hờ cửa, cấp tốc kiểm tra toàn thân của cô, tìm ra được ba chiếc chìa khóa, cuối cùng nhét cô gái bị hôn mê bất tỉnh vào trong khoang thuốc con nhộng.

Cậu không đoán sai, cô gái này là “cai ngục”.

Nếu như giải thích chuẩn xác hơn thì thân phận của cô là “người quản lý” trong trung tâm điều khiển, phụ trách quản lý tình hình ba đội viên dưới trướng, quản lý chìa khóa phòng của đội viên, kiểm tra đồ đạc riêng tư của đội viên bất cứ lúc nào mà không cần thông báo, cũng chịu trách nhiệm trực tiếp đối với các hành vi của bọn họ.

Ngoài hành lang, cạnh cửa có đặt ba cái tủ sắt cao một thước rộng hai thước.

Bên trong để vật dụng riêng tư của ba đội viên.

Khi tiến vào khoang thuốc con nhộng, bọn họ nhất định phải cởi ra tất cả đồ vật trên người, cất vào trong đây.

Ba chiếc chìa khóa thuộc về ba cái tủ sắt, cũng thuộc về ba người khác nhau.

Một chiếc chìa khóa trụi lủi, không có bất kỳ vật trang trí nào, một chiếc có mang theo vật trang trí hình cá heo, ngoài ra còn có thêm cái môi nhỏ màu đỏ mà con gái thường dùng.

Còn chiếc chìa khóa thứ ba có gắn móc khóa bằng nhựa có chứa tấm ảnh.

Tấm ảnh có hoa văn dâu tây, người nam và một đứa bé có khuôn mặt cực kỳ giống anh ta đối mặt với ống kính, cùng nhau mỉm cười.

Tấm ảnh này lẽ ra có thể xưng là “Chụp hỏng”.

Khuôn mặt cô bé bị phơi sáng quá mức, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt và một cái răng trắng đáng yêu.

Lúc chụp tấm ảnh này, người nam vẫn chưa gầy như hiện tại.

Hai gò má no đủ, trên cổ cũng không đeo vòng cổ đại biểu cho dấu hiệu phục tùng.

Người nam cầm chiếc chìa khóa này, tinh tế sờ sờ hoa văn phía trên, lại đẩy ra cánh cửa vừa nãy mình khẽ khép hờ.

Mới mất nửa phút mà vừa nãy trên hành lang không bóng người đã xuất hiện một tiểu đội hơn năm người, đi tới vị trí đối diện của người nam.

Người nam cầm chìa khóa, tiện tay dí thuốc là vào gạt tàn, khom mình hành lễ, định tiễn nhóm người này đi.

Không ngờ người cầm đầu vung tay lên, tiểu đội kia dừng lại trước mặt cậu.

Người dẫn đầu cũng mặc quần áo liền thân cách ly màu bạc giống cô gái mới nãy: “Người quản lý và đồng đội của anh đâu?”

“Người quản lý” chính là cô gái phụ trách trông coi bọn họ.

Người nam khẽ đảo mắt nhìn tiểu đội năm người, trong lòng suy nghĩ, đã có đáp án: “Bọn họ đi trước rồi.”

“Cmn thật xui xẻo, một hơi lượm hai tên tay chân chậm chạp.” Quả nhiên người dẫn đầu không nghi ngờ, mất kiên nhẫn mà nói, “Nhanh mang theo đồ đạc cá nhân của anh, cùng chúng tôi rời đi.”

Người nam hơi cau mày.

…Cậu chưa kịp thử chìa khóa trong tay thuộc về cái tủ nào.

“Người quản lý” thấy cậu không có phản ứng, bèn đẩy một cái: “Sững sờ làm cái gì? Điều thứ ba trong quy tắc mười lệnh cấm của trung tâm là cái gì? Đọc lại xem.”

Người nam thuận theo: “Nhân viên công tác của trung tâm không được phép tiến hành bất kỳ hành động riêng tư nào mà không có sự chỉ dẫn của người quản lý. Nếu như, nếu như…”

Vừa nãy nằm trong khoang thuốc con nhộng, mười điều lệnh cấm này được viết rõ ràng trong một góc khoang.

Cậu nhớ rất rõ ràng nhưng vẫn giả vờ lắp ba lắp bắp.

Rất nhanh, người quản lý kia không nhịn được: “…Nếu như rời khỏi đơn vị, cần phải ở tại chỗ chờ đợi người quản lý khác tiếp nhận…Người quản lý của các anh sát hạch các anh thế nào vậy hả?”

Người nam biết nghe lời, thấy cậu uất ức như thế, người quản lý cũng mất đi hứng thú dạy dỗ, vung tay lên, lặp lại: “Lấy ra đồ đạc cá nhân. Cùng đội ngũ của tôi rời đi.”

Người nam quay đầu, nhìn về phía tủ sắt của ba người.

Phía trên không có mã số cũng không có họ tên.

Cậu cầm lấy chìa khóa có móc khóa nhựa, lòng bàn tay hơi ướt đẫm mồ hôi.

Người quản lý chờ trong giây lát, nhìn thấy tình huống khác thường, cau mày hỏi ngược lại: “Anh quên mất đồ đạc của mình đặt ở tủ nào rồi sao?”

Người nam ngồi xổm xuống, dùng chìa khóa xuyên vào lỗ khóa trong tủ.

Đẳng cấp dị năng của người nam là thấp nhất, thường chịu uất ức trong tiểu đội, có dùng thì cũng sẽ không dùng tủ có chất lượng tốt nhất.

Cửa tủ sắt ở thấp sát đất theo tiếng vặn chìa khóa được mở ra.

Cậu mất công tốn sức mà cúi người xuống, lấy ra một máy dò cảm ứng đeo tay, vật này sẽ được rà soát khi đến phòng ăn lấy cơm.

Cậu lại lấy ra một đôi giày vải nhẹ tênh, qua loa mang vào.

Cuối cùng cậu lấy ra một quyển truyện tranh rách nát.

Đây là quyển truyện tranh về siêu anh hùng, đã bị lật đến sờn cả góc.

—Đây chính là toàn bộ tài sản của người nam trong trung tâm điều khiển.

Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của người quản lý, mà người nam vẫn không quên cá tính mềm yếu cảu mình, cũng không dám nói nhiều, hai tay ôm lấy tài sản trước ngực, cùng đội ngũ tiến về phía trước.

Hành lang đặc biệt dài đằng đẵng, người dẫn đầu dường như vì khoe khoang mà cất giọng: “Các cậu, đọc mười lệnh cấm cho đội viên mới của chúng ta, giúp anh ta ôn tập một chút đi.”

Đám đội viên đi theo sau đều lộ ra đôi mắt tê dại, cùng đồng thanh đọc: “Điều thứ nhất, không được tiếp xúc bất thường với các nhân viên trong trung tâm dưới mọi hình thức, không được tự sát dưới mọi hình thức.”

Tiếng nói của bọn họ đều đặn, không mang theo tình cảm, luôn nhìn thẳng phía trước, chỉnh tề mà bước đi.

Những điều lệ này dường như được dùng bàn ủi khắc vào trên võng mạc của bọn họ.

“Điều thứ hai, không được đi vào khu vực có đánh dấu Cấm, chỉ cho phép hoạt động trong khu vực cố định.”

“Điều thứ ba…”

“Điều thứ tư, ngoại trừ phân phát vật tư, nhân viên trung tâm không được mang theo bất cứ vật dụng cá nhân nào quá một kilôgram.”

“Điều thứ năm, không được tiết lộ bất kỳ bí mật nào liên quan đến trung tâm cho bất kỳ ai.”

“…”

Trong tiếng đọc thuộc lòng máy móc, người nam như con cừu ngoan cúi đầu đi cùng đội ngũ.

Đập vào mắt tất cả đều là một màu trắng xóa.

Sau khi được khoa học kỹ thuật hóa và thể chế hóa ở mức độ cao, loại sạch sẽ quá mức này mang lại cho người ta một cảm giác ngột ngạt sâu tận xương tủy.

Cậu đi ra khỏi phòng nhỏ, giống như một hang ổ lục giác của bày ong, những con ong thợ ngay ngắn có trật tự đang đi qua đi lại, dùng sinh mệnh của mình cung cấp cho con ong chúa to mọng nào đó mà có lẽ cả đời cũng không thấy được.

Người quản lý dẫn dắt đội ngũ đi tới khu dừng chân.

Nói là khu dừng chân nhưng mỗi người đều có phòng riêng, nhưng mỗi gian phòng chỉ khoảng mười mét vuông, vào cửa chính là giường, trong góc có một bồn cầu.

Mọi người đều cảm thấy nơi này chẳng khác gì ngục giam.

Thế nhưng chí ít ở đây thì mọi người đều giống nhau.

Bọn họ không cần lo lắng bị kỳ thị, sự trật tự và nội tâm của họ có thể được bảo vệ, nhưng bọn họ lại thường quên mất sự tồn tại của trung tâm điều khiển chính là sự kỳ thị chính bản thân họ.

Người quản lý quay đầu lại, định hỏi hai người gia nhập giữa đường ở khu ký túc xá nào để báo cáo kết quả thì liền thấy trong đội ngũ chỉ còn lại một gương mặt xa lạ.

Gã hoảng hốt hỏi: “Người kia đâu?! Đi nơi nào!!”

Người nam ngồi xuống một máy tính ở phòng điều khiển chính, mười ngón tay lướt như bay, dưới chân đạp lên đầu một nhân viên công tác bị hôn mê, trong tay thì cầm đồ dùng cá nhân của người nam.

Cậu mở ra từng tập tin trong máy tính, không tận lực ghi nhớ, chỉ qua loa lướt mắt nhìn một lần.

Trước mắt, cậu đã biết được mục đích sơ bộ của kế hoạch “Cá Nheo” trong máy tính.

Đèn và chuông báo động đại biểu trung tâm điều khiển bị xâm nhập đã vang lên từ rất lâu ở sau lưng người nam, nhưng người nam cũng không để ý cho lắm, cho dù sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không có ý định chạy trốn mà chỉ tiện tay cầm lấy quyển truyện tranh.

Trên trang bìa có một dòng chữ con nít xiêu vẹo viết ba chữ Lục Tiểu Mai.

Xem ra chủ nhân chân chính của quyển truyện chính là con gái của người nam.

Trong tay người nam cầm một chiếc chìa khóa, lần thứ hai quan sát cô bé cười lộ ra một cái răng trên móc khóa nhựa rẻ tiền.

Đây là một quyển truyện tranh siêu anh hùng, nhưng mà tên của nhân vật siêu anh hùng đều được cô bé tự đổi thành ba chữ “Lục Thanh Thụ”.

Người nam tên là Lục Thanh Thụ, một cái tên nghe rất đỉnh thiên lập địa.

Một người dị năng cấp C, trước mặt kẻ địch vô cùng chật vật, quỳ xuống đất kêu khóc “Tha cho tôi”, ở trong quyển truyện tranh này lại là nhân vật đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Trên đời này, đa số trong lòng các đứa trẻ thì hình tượng người cha luôn là vị anh hùng đầu tiên của bọn họ.

Người nam tinh tế lật từng trang sách, mãi đến khi trên cổ tê rần, nồng độ thuốc mê gây tê cao truyền từ vòng cổ tiêm vào da thịt.

…Xem ra trung tâm điều khiển đã tra ra được thân phận của “Lục Thanh Thụ”.

Truyện Chữ Hay