Nghiêm Nguyên Hành mang theo một bụng tâm sự đi ngủ, nhưng người mà hắn nhớ mong vẫn chưa ngủ.
Chăn ấm áp lại khô ráo, mưa bên ngoài không quá to, tiếng mưa rơi rào rào khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Hôm nay cắm trại, Lâu Ảnh đã ngủ qua một giấc, hiện tại cũng không quá buồn ngủ.
Bọn họ ở trong lều nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, nghe thấy Nghiêm Nguyên Hành đến rồi đi, tiếng nói chuyện đứt quãng câu có câu không cùng với tiếng mưa rơi tí tách mang đến cảm giác ấm áp khác thường.
Trì Tiểu Trì nói: “Giường thật sự có chút nhỏ, có chen chật tiên sinh không?”
Cái từ “Tiên sinh” này thông qua miệng của Trì Tiểu Trì vừa nhẹ lại vừa ấm.
Lâu Ảnh nói: “Không sao, tôi gầy.”
Trì Tiểu Trì nói: “Cũng quá gầy rồi, nên nuôi mập một chút.”
Lâu Ảnh nói: “Mập hai người nằm rất chật.”
Trì Tiểu Trì nói: “Vậy em sẽ gầy một chút, đồ bảo thủ.”
Lâu Ảnh nói: “Ừm, em và tôi đều là bảo thủ.”
Nói tới đây, Trì Tiểu Trì không nói thêm lời nào, Lâu Ảnh cũng im lặng.
Tiếng mưa ngoài lều vang lên nhẹ nhàng tinh tế, cách lều vải nghe không quá rõ ràng, duy nhất rõ ràng chính là hô hấp và nhịp tim của người trong lều.
Lâu Ảnh ở sát bên cạnh cậu, cách một lớp chăn có thể cọ được đôi chân đang cong lên của cậu, rất căng thẳng.
Nửa tháng này Trì Tiểu Trì luôn như vậy, chỉ cần nằm cùng anh thì thân thể sẽ mất tự nhiên khiến Lâu Ảnh lo lắng cậu ấy sẽ căng cứng đến mức bị chuột rút.
May nhờ cậu còn có thể giả vờ dễ dàng trò chuyện với anh như vậy.
Tiếng mưa bên ngoài lớn hơn một chút, giọt mưa đập vào lều bạt phát ra những tiếng ầm ầm trầm đục.
Lâu Ảnh bắt đầu đếm nhịp tim của Trì Tiểu Trì.
Một, hai, ba.
Qua một lúc, Trì Tiểu Trì hỏi: “Anh đã ngủ chưa?”
Lâu Ảnh nhẹ nhàng đặt đầu lên gối gỗ của Trì Tiểu Trì, nhìn đường nét khuôn mặt của cậu trong bóng tối: “Vẫn chưa.”
Hai người đều là tóc dài, gối kề bên nhau, sau khi xõa tóc ra liền có tư thế như quấn quýt vào nhau, khó phân biệt là của ai.
Trì Tiểu Trì nói: “Vậy sao không nói chuyện.”
Lâu Ảnh nói: “Tưởng rằng em muốn ngủ.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tiên sinh, ngủ sớm dậy sớm, lấy dưỡng sinh làm trọng, anh xem Thập tam Hoàng tử kìa, đều là sống đến bảy mươi tuổi.”
Lâu Ảnh: “Được rồi, tuân lệnh công tử, tôi ngủ đây.”
Anh cười, thầm đếm đến tám mươi chín.
Mới vừa rồi còn là một phút đập bảy mươi chín lần.
Vậy tăng thêm mười nhịp tim là do anh hay sao?
Ánh mắt của Lâu Ảnh dịu dàng hơn chút, xuyên qua thân thể của Thời Đình Vân, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Trì Tiểu Trì bên trong, nhìn nốt ruồi nhỏ ở đuôi lông mày của cậu, đuôi mắt hơi dài, chóp mũi ưỡn thẳng.
Anh muốn dùng ánh mắt để hôn cậu, nói một tiếng ngủ ngon rồi đi ngủ.
Ánh mắt của anh cuối cùng rơi vào trên môi của cậu.
Cậu vừa mở vừa khép môi, như đang đếm số.
Bảy mươi mốt, bảy mươi hai, bảy mươi ba…
Lâu Ảnh nhìn cậu lặng lẽ khép mở môi, sửng sốt một hồi lâu.
…Không phải chứ?
Nhưng anh vẫn không nhịn được mà tò mò.
Anh mở miệng hỏi: “…Bao nhiêu rồi?”
Trì Tiểu Trì đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh.
Trong lều chỉ còn thắp một cây nến đỏ, phản chiếu màu đỏ nhàn nhạt khắp bốn phía, bởi vậy Lâu Ảnh không nhìn ra được mặt của Trì Tiểu Trì có đỏ lên hay không.
May mắn chính là Trì Tiểu Trì cũng không nhìn thấy anh.
Hai người duy nhất chỉ biết nhịp tim của đối phương đập nhanh hơn so với ban nãy một chút.
“Vừa nãy là bảy mươi ba nhịp một phút, hiện tại…” Trì Tiểu Trì dừng lại một chút rồi nói: “Không biết.”
“Vừa nãy là tám mươi chín nhịp một phút.” Lâu Ảnh thầm cười, “Bây giờ là…”
Anh hơi nhắm mắt, trầm ngâm trong chốc lát: “Chín mươi, chín mươi mốt…”
Mỗi một nhịp tim đều vén lên tiếng lòng của anh.
Hai trái tim đập đến đinh tai nhức óc trong lồng ngực của đối phương.
Trì Tiểu Trì nỗ lực thay đổi đề tài: “Trái tim của tiên sinh rất khỏe, tiếp tục duy trì, có thể sống đến chín mươi chín tuổi.”
Lâu Ảnh nói: “Vậy cũng xin công tử luôn ở bên cạnh để đếm nhịp tim cho tôi.”
Trì Tiểu Trì không lên tiếng.
Lâu Ảnh chỉ chờ đợi.
Kỳ thật anh đã chuẩn bị sẵn sẽ không nhận được lời đáp, cứ sẵn sàng chờ đợi rồi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau khi trời sáng cậu ấy sẽ quên mất chuyện này, bắt đầu lại từ đầu.
Không ngờ qua một lúc lâu, bên phía Trì Tiểu Trì có tiếng động.
Cậu nói: “…Ừm.”
Lâu Ảnh luôn nhắc nhở mình Trì Tiểu Trì đang sử dụng thân thể của người khác.
Nhưng chỉ một tiếng Ừm đơn giản đã đủ làm nổ tung lý trí của Lâu Ảnh.
Chân của anh không có sức nhưng cánh tay và thắt lưng nhìn như có vẻ gầy yếu đã khôi phục trình độ bình thường từ lâu, anh nắm chặt cổ tay của Trì Tiểu Trì, muốn kéo ra linh hồn của cậu từ trong thân thể này.
Anh muốn cùng cậu hôn nhau, rất muốn.
Trì Tiểu Trì cảm nhận được có một sức hút rất kỳ dị, quả tim khẽ nhúc nhích khiến cậu bỗng nhiên quên đi tất cả, chỉ nguyện ý nghe theo anh, vươn mình từ trong thân thể của Thời Đình Vân, thậm chí chủ động vận dụng một tấm thẻ để hóa thành thực thể, cưỡi trên người Lâu Ảnh.
Giường phát ra một tiếng cọt kẹt trầm trầm.
Nhìn khuôn mặt của Lâu Ảnh từ trên xuống, Trì Tiểu Trì không ngừng thở gấp, tim đập nhanh như thể bệnh nhân bị hen suyễn.
Lâu Ảnh hơi buồn cười, nhưng cũng rất đau lòng.
Anh nhẹ giọng động viên: “Nghe anh, hít sâu, hít sâu, đừng khẩn trương…”
Trì Tiểu Trì thật sự nghe theo anh, lồng ngực phập phồng mấy lần: “Tiên sinh, em…”
Lâu Ảnh đưa tay đỡ lấy eo cậu: “Chậm thôi, chúng ta chậm rãi…em đỡ hơn chưa?”
Trì Tiểu Trì gật đầu, ngoan đến mức khiến Lâu Ảnh muốn hôn lên mắt của cậu.
Lâu Ảnh cũng ngăn chặn nhịp tim có chút loạn của mình: “Khom người xuống. Anh không tiện…”
Lời còn chưa dứt thì bên ngoài đã truyền đến tiếng vén rèm che, tiếp đó là một loạt tiếng bước chân.
Trì Tiểu Trì ngơ ngác giật mình, lập tức chui trở lại thân thể của Thời Đình Vân, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Lâu Ảnh: “……”
Chử Tử Lăng vẫn luôn nghĩ đến việc lấy lòng, vừa mới nãy ở ngoài nghe thấy tiếng động trên giường, tưởng rằng Công tử sư đã tỉnh, Lý Nghiệp Thư múc một chén canh gừng để Chử Tử Lăng bưng vào.
Chử Tử Lăng vừa vào liền nhìn thấy Vu Phong Miên quả nhiên đã mở mắt, hắn liền cung kính quỳ xuống: “Công tử sư, nơi này có chút canh gừng, xin mời dùng.”
Trên giường truyền đến âm thanh nghe hơi khó phân biệt cảm xúc: “Ai cho ngươi vào?”
Chử Tử Lăng ngẩn ra.
Ngày xưa khi hắn tiến vào thì công tử đều ngầm đồng ý để hắn không cần chào hỏi trước.
Huống hồ trước kia hắn thấy A Thư buổi tối vào cửa hầu hạ, vì để không quấy rầy công tử đang ngủ cùng phòng nên cũng không gõ cửa.
Hắn vừa mới kinh ngạc ngẩng đầu liền nghe thấy một tiếng răn dạy: “Đi ra ngoài.”
Chử Tử Lăng: “…”
Vu Phong Miên dường như thật sự tức giận: “Thế nào, muốn ta đuổi ngươi đi ra ngoài sao?”
Chử Tử Lăng giận dữ và vô cùng xấu hổ.
Đây rõ ràng là đang nhằm vào hắn!
Cũng may sức chịu đựng của hắn không tệ, sau khi đặt xuống bát canh gừng, bày ra bộ dáng vô cùng hiểu lễ mà tạ lỗi: “Xin lỗi, là Tử…A Lăng suy nghĩ không chu đáo, làm Công tử sư giật mình, A Lăng biết sai rồi, lập tức đi ra ngoài.”
Hắn lui về sau hai bước, đang định quay người rời đi thì liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng lạnh lùng: “Quỳ dưới mưa. Đủ ba canh giờ mới được đứng dậy.”
Chử Tử Lăng hiếm khi mang theo bộ dáng đầy oán khí rời khỏi cửa, khiến Lý Nghiệp Thư đầu óc mơ hồ ở bên ngoài nhìn thấy cũng sợ mất hồn.
Thấy hắn quỳ xuống giữa bùn đất lầy lội, Lý Nghiệp Thư càng không hiểu, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại khiến Công tử sư nổi giận.
Lúc này Chử Tử Lăng thật sự cảm thấy mình bị oan, nghe hắn nói đầu đuôi câu chuyện, Lý Nghiệp Thư cũng cảm thấy khó hiểu: “Có lẽ là Công tử sư mới rời giường nên hơi bực mình.”
Chử Tử Lăng ngăn chặn sự bất mãn đang bốc lên trong lòng, nỗ lực cười nói: “Không sao, không quan trọng.”
Lý Nghiệp Thư bung ô ra, đứng bên cạnh Chử Tử Lăng, che mưa cho hắn: “Ta ở đây với ngươi.”
Chử Tử Lăng nhẹ nhàng đẩy Lý Nghiệp Thư ra: “Không cần. Công tử sư muốn ta quỳ dưới mưa ba canh giờ thì chính là ba canh giờ, không thể thiếu một khắc.”
…Hắn quyết không thể để cho Vu Phong Miên kia có bất kỳ cơ hội bắt bẻ nào nữa.
Lý Nghiệp Thư chỉ cho rằng hắn tôn kính Công tử sư, không khỏi có chút cảm động, cũng không nhắc lại chuyện che mưa, nấu canh gừng bưng cho hắn, lại thu xếp tìm sẵn y phục dày dặn cho hắn.
Canh gừng ấm nóng tiến vào khoang dạ dày không chỉ không bình phục cảm giác giận dữ của hắn, ngược lại càng khiêu khích lửa giận trong lòng cháy lên mạnh mẽ.
Nước mưa và bùn đất thấm ướt đầu gối, cực kỳ nhớp nháp.
Lý Nghiệp Thư rời đi để lấy y phục cho hắn, còn hắn nhìn chằm chằm vào rèm che trước lều bị gió thổi phất phơ, trong mắt nhìn như bình tĩnh nhưng bên trong lại hừng hực ngọn lửa âm u.
Đuổi Chử Tử Lăng đi, Lâu Ảnh mới chậm rãi thở ra một hơi, đang định cúi đầu nói chuyện với Trì Tiểu Trì thì phát hiện cậu đã ngủ say.
Anh cho rằng cậu đang giả vờ, đến khi nhận thấy có chút không đúng, đi vào kho hàng xem xét.
Hóa ra Trì Tiểu Trì tự dùng một tấm thẻ thôi miên cho mình, chui vào giấc mộng.
…Cái tên này.
Lâu Ảnh vừa tức vừa buồn cười.
Người này tại sao cứ như thỏ con, vừa thấy nguy hiểm liền chui vào hang, không biết chạy vào cái hang nào, hại anh cứ phải đi tìm.
Bình thường cũng không phải bộ dáng như thế này.
Anh kéo chăn lên cho Trì Tiểu Trì, thật sự nhịn không được mà nhéo chóp mũi của linh hồn Trì Tiểu Trì.
Cảm nhận được linh hồn kia theo bản năng mà co rụt lại phía sau, Lâu Ảnh mới mềm nhũn cả tim, nhẹ giọng ghé vào bên tai của cậu nói: “Ngủ ngon.”
….
P/S: Mỡ đến miệng mèo ăn không được, bảo sao mà mèo không nổi quạo.