Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

chương 187-2: tướng quân bá đạo quân sư xinh đẹp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong không gian Chủ thần, tại “Trong Khoảnh Khắc”.

Bộ não màu đỏ sậm chậm rãi nhúc nhích, tỉ mỉ chú ý đến thế giới của Trì Tiểu Trì.

Chẳng qua tâm tình của nó thật sự không tính là sung sướng.

Sau khi nhìn thấy một con bồ câu đưa thư thừa dịp ban đêm bay ra từ Vọng Thành, Chủ thần thật sự muốn đánh rơi con bồ câu đó xuống.

Nhưng hành vi trái quy tắc này quá nghiêm trọng, lão cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

….Thật sự là ngu xuẩn! Như vậy mà cũng nhịn không nổi!

Lão đang thầm mắng, đột nhiên nghe thấy tiếng động ồn ào truyền đến từ bên ngoài.

Mấy ngày nay lão bị hết chuyện này đến chuyện khác làm cho sứt đầu mẻ trán, nhịn không được mà nổi nóng: “Xảy ra chuyện gì?! Lại làm loạn cái gì thế?”

Cánh cửa “Trong Khoảnh Khắc” bị đẩy mạnh ra, một hệ thống với trán đầy mồ hôi chạy vào, thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng nói không nên lời.

Chủ thần cuống lên: “Nói đi!”

“Ông chủ, báo cáo mà chúng ta đệ trình vào tuần trước…” Hệ thống kia bị dọa nên liền tuôn ra một tràng, “Chính là, chính là báo cáo về chuyện hệ thống bị năng lượng dị thường xông vào, bị sửa đổi rồi…”

“…Sửa đổi?!”

Mặt của hệ thống như đưa đám, há miệng run rẩy phóng nội dung lên màn ảnh.

Nguyên trang báo cáo nghiêm túc bằng giấy trắng mực đen bị bóp méo thành hình ảnh một người đàn ông đã xử lý bằng ánh sáng nhu hòa bao trùm.

“Bạn Thật Là Xấu Nha. Gif.”

…Còn cmn là ảnh động nữa.

…Còn cmn lấp kín một trăm trang.

người đồng thời mở miệng nói “Bạn Thật Là Xấu Nha”, tinh thần ô nhiễm đến mức chỉ cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra.

Tinh thần của Chủ thần như muốn nổ tung: “Tại sao lúc gửi không chịu kiểm tra?!”

Hệ thống này là người chuyên phụ trách viết báo cáo, nhìn dáng dấp có vẻ cũng bị đầu độc không ít: “Ngày hôm qua trước khi gửi…Tôi đã kiểm tra…nhưng mà chủ hệ thống hồi âm, hỏi đây là cái gì thì tôi mới phát hiện thứ này có vấn đề…”

“Cậu là phế vật hả?!” Chủ thần thật sự tức giận, “Điều tra! Điều tra ngay cho tôi! Ngày hôm qua ai tiến vào phòng làm việc của cậu? Có cơ hội đụng đến máy tính của cậu?”

“Có…” Hệ thống run rẩy nói, “, , , , , còn có …Ngày hôm qua là tôi trực ban, cho nên có rất nhiều người vào hỏi chuyện…”

Chủ thần miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút: “Trước tiên không cần để ý đến , những người còn lại thì điều tra rõ ràng từng người một!”

Hệ thống run giọng: “Không phải, ông chủ….Chủ hệ thống bảo rằng gần đây chúng ta cứ xảy ra chuyện, Chủ hệ thống muốn phái Hệ thống giám sát đến tiến hành thẩm tra toàn diện…”

Chủ thần cứng lại: “Cút ra ngoài!”

Hệ thống kia toát cả mồ hôi hột, lập tức cút ngay.

Cửa đóng lại, Trí tuệ nhân tạo liền mở miệng trưng cầu ý kiến của Chủ thần: “Thưa ngài, cốt truyện của thế giới kia bị chúng ta giữ lại…”

Giọng của Chủ thần càng lạnh, dường như đang nghiến răng nghiến lợi: “Giả vờ bị trì hoãn! Có thể bớt được bao nhiêu thời gian thì bớt bấy nhiêu!”

Sự việc rất nhanh bị lan truyền.

Hôm nay là ca trực của , tâm tình của cậu không tệ, gác chân trần lên bàn bấm game bùm bụp: “Cái tên viết báo cáo chuyên nịnh nọt kia rốt cục cũng gặp xui xẻo rồi.”

cầm chặt quả xoài, điều khiển năng lượng để gọt vỏ: “Cậu ấy làm chuyện gì?”

“Anh quên rồi hả?” liếc nhìn một cái, “Lúc trước bị định dạng lại dữ liệu, cậu ta bảo ký ức của chưa được dọn dẹp sạch sẽ, đi báo cáo với bộ Não, khiến bị ném vào lần thứ hai, đúng là cái thứ gì…Haizz, tôi nói rồi mà, với cái trí nhớ này của anh mà còn đòi làm ba của người khác hả.”

vui vẻ, kéo dài âm thanh: “Ồ——”

há miệng ra: “A.”

hiểu ý, lấy cái nĩa đâm vào miếng xoài rồi đút cho , đồng thời cũng xóa bỏ cái tên nịnh nọt kia trong sổ ghi chép của mình.

Phía trên cái tên nịnh nọt còn có bảy tám cái tên số hiệu hệ thống đã bị xóa bỏ.

Cho tới nay tiêu chí cuộc đời của chính là: chỉ cần bạn trở thành một phế vật sống an ổn thì sẽ không có ai có thể lợi dụng bạn.

Nhưng cũng sẽ đem cái đám hệ thống chân chó hỗn tạp phụ trách mách lẻo với Chủ thần ghi vào sổ ghi chú, chờ đợi thời cơ để kéo bọn họ ra rồi giáng cho một đòn sấm sét.

Mà anh cũng không đoán sai.

Bởi vì tốc độ thời gian bên trong hệ thống và bên ngoài khác nhau, đêm trước khi Trì Tiểu Trì chuẩn bị khởi hành đến Trấn Nam Quan thì đột nhiên bị một cơn đau đầu kịch liệt kéo đến.

Lần này cốt truyện thế giới không hề báo động trước mà chỉ đột ngột nhồi nhét vào trong đầu cậu, quá trình tiếp thu vô cùng đau đớn, chỉ vài giây như vậy mà trước mắt Trì Tiểu Trì đã đen kịt, chẳng nhìn thấy gì.

Cậu bị Lâu Ảnh thức tỉnh ôm chặt từ sau lưng, cuộn tròn thân thể, hàm răng đập loạn xạ vào nhau, qua một hồi lâu, trước mắt cậu mới hiện ra hình ảnh của một người thiếu niên.

Người nọ ngồi trên sườn núi bị bùn máu làm ô nhiễm, chân chống về phía trước, xương bắp chân có chút lòi lõm, dường như bị gãy, dưới chân là mũ bạc bị móp méo, bên cạnh là con bạch mã đang nằm thoi thóp.

Cây ngân thương xiêu vẹo bên cạnh y, hàng lông mi dính đầy máu khô trông có vẻ đặc biệt dài.

Gió từ phía sau thổi đến trước người, thổi tung dây cột tóc của y, làm cho y nhìn thấy như muốn cắn ngậm sợi dây cột tóc nhuốm đầy máu, ngẩn người ngồi đó.

Đó là lần đầu tiên Thập tam Hoàng tử Nghiêm Nguyên Hành đến biên cương nhìn thấy Thời Đình Vân trên chiến trường.

Y nhìn thấy hắn, loạng choạng đứng dậy, kéo lê bắp chân bị tổn thương, trong mắt đều là hình ảnh của người thiếu niên trong trẻo.

Y cười xán lạn, vẫn không hề giữ lễ tiết: “Nguyên Hành, ngươi tới rồi, nhìn thấy ngươithật tốt.”

Nghiêm Nguyên Hành tiến lên nâng đỡ: “Là phụ vương phái ta đến trợ giúp…”

Thời Đình Vân nắm lấy tay hắn, ngước mặt lên, nở nụ cười tươi: “Vậy tạ ơn Hoàng thượng đã ban Thập tam Hoàng tử cho mạt tướng.”

….

Lần đầu tiên Thời Đình Vân đến Quốc Tử Giám là lúc sáu tuổi, lớn hơn Thập tam Hoàng Tử ba tháng.

Sau tiết học, tiến sĩ giải thích thắc mắc của Nghiêm Nguyên Hành, Thời Đình Vân đứng bên cửa sổ thu dọn bút mực cho Nghiêm Nguyên Hành.

Lục hoàng tử Nghiêm Nguyên Chiêu tám tuổi đang nằm nhoài trên cửa sổ, đi theo phía sau là tiểu Cù Anh ngoan ngoãn dễ bảo.

Nghiêm Nguyên Chiêu: “Này, ngươi là Đại công tử Thời gia?”

Thời Đình Vân thoải mái hào phóng, không hề câu nệ: “Đúng vậy.”

Nghiêm Nguyên Chiêu tiến lên một bước: “Thời Đình Vân là ba chữ nào?”

Thời Đình Vân cười đáp: “Bẩm Lục Hoàng tử, Đình Vân sương khói, Thời Vũ mông lung.”

“Vân đệ đệ.” Nghiêm Nguyên Chiêu đã sớm biết tên của y, thân thiết nói, “Chỗ này của ta có điểm tâm ngon, là Tây Vực mang đến, trong cung ngoại trừ phụ Hoàng cũng chỉ có ta mới có. Ngươi muốn ăn không?”

“Đa tạ thịnh tình của Lục hoàng tử…”

Thời Đình Vân giương mắt nhìn Nghiêm Nguyên Hành còn đang hỏi một vài vấn đề, xoay bút đưa cho một người thư đồng khác rồi thì thầm hai câu, không để ý đối phương thấp giọng khuyên can, nói: “Ta tới ngay đây.”

Hắn nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ, thậm chí không khiến Nghiêm Nguyên Hành chú ý.

Nghiêm Nguyên Hành thỉnh giáo tiến sĩ xong xuôi thì mới phát hiện hai thư đồng mới nạp của mình chỉ còn lại một người, người ở lại đang lo sợ tái mét mặt mày mà ôm túi sách nhìn hắn.

Nghe thư đồng nói Thời Đình Vân bị Lục Hoàng huynh gọi đi, Nghiêm Nguyên Hành cũng không tức giận.

Nghiêm Nguyên Hành đã sớm nghe qua danh hào của Thời Đình Vân.

Y là nhi tử độc nhất của Thời Kinh Hồng tướng quân, rất được sủng ái, được phụ thân đặt nhiều kỳ vọng, ngay cả phụ Hoàng cũng rất nuông chiều y, ngày tết ban thưởng nào là thức ăn nào là vật phẩm, đủ để thấy trình độ được coi trọng thế nào.

Huống hồ vị Lục Hoàng huynh của hắn gọi y đi thì hắn tức giận cũng vô dụng.

Nghiêm Nguyên Hành khẽ thở dài một hơi, mới vừa ra cửa liền thấy Thời Đình Vân dùng khăn nâng mấy miếng điểm tâm nhanh chóng chạy tới, thấy Thập tam Hoàng tử liền nắm lấy tay hắn: “Thập tam Hoàng tử, đợi lâu rồi. Mời đi hướng này.”

Xưa nay Nghiêm Nguyên Hành luôn hành xử đoan trang nghiêm túc, lúc này bị kéo đến lảo đảo, mơ hồ cùng y rẽ trái lượn phải một lúc lâu trên hành lang Quốc Tử Giám, bỏ rơi vị tiểu thư đồng kia một quãng thật xa.

Chờ đến khi đi tới một mái đình hợp phong cảnh, Thời Đình Vân mới dừng lại, quỳ một chân, vững vàng nâng món điểm tâm trong tay cho Nghiêm Nguyên Hành: “Mời Thập tam Hoàng tử dùng điểm tâm.”

Nghiêm Nguyên Hành đứng vững gót chân, thổ hổn hển: “Đây là của Lục Hoàng huynh?”

Thời Đình Vân bình thản nói: “Đúng vậy, là mời ta, ta lấy ra một chút, Thập tam Hoàng tử dùng cơm trưa quá ít, vừa vặn lót bụng một chút.”

Nghiêm Nguyên Hành nhìn chằm chằm món điểm tâm, khẽ bĩu môi một cái: “Ta không đói.”

Mà mùi thơm của điểm tâm lại kích thích dạ dày đang xẹp lép, trong bụng của Nghiêm Nguyên Hành phát ra một tiếng ùng ục trầm thấp.

Mặt của hắn lập tức đỏ hơn phân nửa.

Thời Đình Vân đứng dậy, cười híp mắt, đề cử: “Khi dùng bữa trưa, ta thấy Thập tam Hoàng tử thích ăn ngọt. Đình Vân đã thử từng món, ba loại điểm tâm này ngọt nhất. Thập tam Hoàng Tử không nếm thử một chút sao?”

Nghiêm Nguyên Hành nghiêng mặt, không muốn để cho mình lộ ra quá mức thèm ăn: “Lục Hoàng huynh tìm ngươi có chuyện gì?”

“Lục Hoàng tử không nói.” Thời Đình Vân lắc lư khăn tay viền hoa, “Dù sao cũng là cho ta chỗ tốt, muốn ta làm thư đồng của ngài ấy, thêm phần trợ lực cho ngài ấy.”

Hài tử trong cung rất thông tuệ từ sớm, càng đừng nói nhận được giáo huấn từ mẫu phi, từ nhỏ đã cẩn thận dè dặt như Nghiêm Nguyên Hành.

Hắn liền hoảng sợ, vội vàng che miệng của y: “Ngươi thấp giọng một chút! Lời này không thể nói lung tung!”

Thời Đình Vân cũng không nói gì, đưa ra khăn tay, ra hiệu cho hắn mau dùng.

Nghiêm Nguyên Hành nhận lấy điểm tâm, nghiêm túc nói: “Trước bữa ăn không thể lạm dụng điểm tâm ngọt, sẽ bị mất khẩu vị.”

Thời Đình Vân nở nụ cười: “Vậy giữ lại sau khi ăn xong rồi dùng.”

Lúc đó cho dù Nghiêm Nguyên Hành cẩn thận thế nào thì cũng chỉ là một đứa bé.

Trong lòng hắn lưỡng lự một hồi lâu, trước khi chia tay ngày hôm đó mới mở miệng hỏi Thời Đình Vân: “…Ngươi sẽ đi à?”

Đây vốn là một câu không đầu không đuôi nhưng Thời Đình Vân lại nghe hiểu.

Y cười nói: “Ngày mai Thời Đình Vân sẽ đến đọc sách với Thập tam Hoàng tử, ngày mốt cũng sẽ tới. Một năm sẽ tới, mười năm cũng sẽ tới.”

Có lẽ một câu này thành tiên tri, Thời Đình Vân thật sự làm thư đồng cho Nghiêm Nguyên Hành mười năm.

Suốt cả mười năm.

Mười năm cũng đã thay đổi rất nhiều chuyện.

Truyện Chữ Hay