Trì Tiểu Trì đi vòng lại tiền sảnh.
Lâu Ảnh đã chờ ở bên trong, trên tay còn cầm một ống thuốc trị thương.
Khi Nghiêm Nguyên Hành còn ở đây, Trì Tiểu Trì chú ý thấy bên cửa sổ có một góc màn sa màu đen bay lên.
Anh đã nhìn thấy hết thảy những gì đã xảy ra.
Thấy Trì Tiểu Trì tiến vào, anh gõ lên cái ghế bên cạnh.
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn ngồi xuống, cuốn lên ống quần.
Vừa nãy quỳ xuống quả thật không nhẹ, đã đỏ cả một mảng lớn, có thể sẽ bầm tím.
Nhưng nhìn thấy chân của nguyên chủ, Trì Tiểu Trì cũng ngẩn người.
Trên bắp chân trái của nguyên chủ có một vết thương cũ màu đỏ sậm cực kỳ rõ ràng, có lẽ bị thứ gì đó cứng rắn đánh gãy xương chân, mặt bên đùi phải thì có vết thương như bị ngựa kéo giẫm, vết sẹo dọc theo cơ bắp đi xuống, kéo dài đến đầu gối hơi sưng lên.
So với những vết thương do chinh chiến gây nên thì cái quỳ này chẳng đáng là bao.
Trì Tiểu Trì cảm thấy không cần thiết, bèn kéo ống quần xuống, đột nhiên cảm thấy cẳng chân lạnh lẽo.
…Lâu Ảnh cúi người nắm lấy bắp chân của cậu.
Tay của anh lạnh lẽo do bệnh tật, một năm bốn mùa đều lạnh thấu tim, chạm vào làn da của Tướng quân thiếu niên quanh năm nóng bỏng, tựa như một khối băng chạm vào bàn ủi.
Trì Tiểu Trì dường như cũng bị nóng, đầu gối theo bản năng mà hơi động, hai chân tách ra một chút.
Lâu Ảnh phất màn sa lên, cúi đầu thoa thuốc cho cậu.
Trì Tiểu Trì không biết nên nhìn vào chỗ nào, đành phải nhìn chằm chằm lên trần nhà: “Vết thương nhỏ mà thôi.”
Lâu Ảnh không nói gì, tỉ mỉ thoa đều thuốc mỡ, còn bị mùi thuốc làm sặc, ho nhẹ hai tiếng.
Trì Tiểu Trì: “Chỉ quỳ có một chút.”
Lâu Ảnh không đáp lại.
Trì Tiểu Trì nói: “Dùng thẻ che đậy cảm giác là được rồi.”
Nói xong, cậu không nhịn được mà nhìn xuống, lại phát hiện Lâu Ảnh vừa nhẹ nhàng thoa thuốc cho cậu vừa ngẩng đầu nhìn cậu.
…Tác động thị giác thật sự có chút lớn.
Trì Tiểu Trì cười giỡn: “Tiên sinh, như vậy không tốt đâu.”
Lâu Ảnh nghiêm túc nói: “Phu nhân, ta cảm thấy thế này rất tốt.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Tim cậu đập có chút nhanh.
Một âm thanh ghé vào bên tai cậu thì thào gì đó, cậu muốn nghe rõ nhưng lại nhịn không được mà kháng cự.
Trì Tiểu Trì không muốn, cũng không dám áp sát quá gần.
Một mình cậu sống mười hai năm, đúc kết ra được bí quyết.
Ảo tưởng chỉ khiến người ta đau khổ.
Thứ mà cậu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, hiện tại có người thả vào trong lòng cậu từng thứ một, nói rằng đây là của em, cái này cũng là của em, đều là của em, cả tôi cũng vậy.
Trì Tiểu Trì cảm thấy trong lòng rất chột dạ, sợ không ôm chặt, lỡ tay làm rớt thì sẽ trở thành trăng trong nước, hoa trong kính.
Vì thế cậu nỗ lực tìm lý do thuyết phục chính mình.
—-Khi còn bé Lâu ca cũng đã nói muốn sửa xe điện để nuôi cậu cả đời, nói như vậy cũng tương đương với phu nhân.
Lâu Ảnh cũng không phân tán lực chú ý của cậu nữa, đúng lúc mà kéo đề tài về lại quỹ đạo: “Vừa nãy là Thời Đình Vân
Trì Tiểu Trì ừ một tiếng.
Câu đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ tùy tiện quỳ xuống như vậy.
Cho nên chỉ có thể là nguyên chủ.
Lâu Ảnh: “Tại sao Thời Đình Vân muốn quỳ trước Nghiêm Nguyên Hành?”
Trì Tiểu Trì hồi tưởng cảm giác hai đầu gối chấm đất lúc trước.
Đầu tê dại, từng tiếng ong ong vang lên, chờ tiếng vang kết thúc thì phát hiện mình đã không tự chủ được mà làm chuyện gì đó.
Cảm giác này rất quen thuộc đối với Trì Tiểu Trì.
“Rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý.” Bôi thuốc xong, Trì Tiểu Trì thả ống quần xuống, nói, “Cũng giống như lúc em bị nôn.”
Lâu Ảnh trầm mặc trong chốc lát.
Trì Tiểu Trì không nói, anh cũng không tiện hỏi rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì với Trì Tiểu Trì.
Anh chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Y đang sợ ai? Nghiêm Nguyên Hành?”
Trì Tiểu Trì: “Khó mà nói.”
Nếu hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý khởi phát thì cũng phải có tác động đặc biệt nào đó.
…Mà lúc đó Nghiêm Nguyên Hành vỗ vai cậu.
Trì Tiểu Trì hồi tưởng lại câu “Tiểu nô” của Thời Đình Vân, trong lòng làm đủ loại giả thiết và suy đoán.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân và thông báo từ bên ngoài truyền đến.
“Đại công tử! Lục Hoàng tử…”
Ngay sau đó là một tiếng bắt chuyện thẳng thắn: “Thời Đình Vân! Đi ra tiếp khách nào!”
Nghiêm Nguyên Chiêu khá yêu màu tím, lần này đến đây đã thay đổi một bộ trường bào lụa tím mạ vàng xa hoa hơn cả hôm qua, còn mang theo lồng chim bằng vàng đến, giao cho Cù công tử nhà Thượng Thư đi sau lưng hắn cầm lấy.
Không nhìn ra phong thái nhà Thượng Thư, ngược lại càng giống công tử lang thang nhà ai đó.
Vừa vào tiền sảnh, nhìn thấy người ngồi trên xe lăn, Nghiêm Nguyên Chiêu trước tiên sững sờ một chút.
Lâu Ảnh đã thả màn sa xuống, hạ thấp người nói: “Thảo dân là Vu Phong Miên, bái kiến Lục Hoàng tử.”
Trì Tiểu Trì thì lại giới thiệu: “Tiên sinh nhà ta.”
Nghiêm Nguyên Chiêu mơ hồ nhớ lại, dường như trong phủ Thời Đình Vân quả thật có một Công tử sư, nghe nói là mang tật, không tiện di chuyển, bởi vậy không thường ra ngoài gặp người.
Nghiêm Nguyên Chiêu tò mò đưa đầu đánh giá một chút, nhưng đáng tiếc chỉ thấy được cái cằm anh tuấn của Lâu Ảnh.
Lục Hoàng tử ở đây, anh ở lại cũng không ổn, vì vậy Lâu Ảnh cung kính xin cáo lui.
Sau khi đưa mắt tiễn Lâu Ảnh rời đi, Nghiêm Nguyên Chiêu nói: “Tuổi không lớn lắm. Ta còn tưởng rằng là một ông lão cơ.”
Trì Tiểu Trì tìm lời hòa hợp với Nghiêm Nguyên Chiêu: “Vừa rồi Thập Tam hoàng tử mới rời khỏi thì huynh liền tới. Hai người đúng là huynh đệ tốt.”
“Không cần ngươi nói, vừa rồi còn gặp phải ở trước cửa.” Nghiêm Nguyên Chiêu hớn hở, đặt mông ngồi xuống thượng vị, “Nguyên Hành nói ngươi bận việc. Ta nói cho đệ ấy biết, đó là viện lý do, ta đến thì ngươi hết bận việc ngay.”
Trì Tiểu Trì: Người anh em, cậu nói chuyện như thế sao.
Nghiêm Nguyên Chiêu mở quạt ra: “Uống mấy bình rượu Hoa Điêu bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.”
Cù công tử kia không nói lời nào, làm người rất yên tĩnh, đứng phía sau Nghiêm Nguyên Chiêu chẳng khác nào vật trang sức bên cạnh Nghiêm Nguyên Chiêu.
Trì Tiểu Trì quan sát y một chút, không phát hiện có gì dị thường, liền dời đi lực chú ý.
Trì Tiểu Trì thử thăm dò giới hạn trò chuyện của Nghiêm Nguyên Chiêu.
Sau đó cậu phát hiện người anh em này trên căn bản không có giới hạn.
Hắn tiếp nhận lồng chim từ trong tay Cù công tử, đặt lên bàn, lấy quạt gõ một cái lên lồng: “Ừm, con chim này cho ngươi chơi. Chưa từng thấy đúng không?”
Trì Tiểu Trì nhận lấy, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Đây là chim gì? Chim trĩ à?”
“Ngươi đi biên cảnh một chuyến trở về rồi nhìn cái gì cũng bảo là chim trĩ.” Nghiêm Nguyên Chiêu mất hứng, “Chim họa mi, gần đây trong thành rất lưu hành nuôi vật nhỏ này.”
Trì Tiểu Trì nâng lên, tường tận xem xét cái miệng đỏ sẫm của chim họa mi.
Nghiêm Nguyên Chiêu nhướng mày, lấy quạt chỉ vào cậu: “Ngươi dám hầm thêm một lần nữa xem.”
Trì Tiểu Trì: “…” Nguyên chủ mạnh như vậy sao.
Nghiêm Nguyên Chiêu: “Giả ngu đúng không? Lần trước Lục gia đưa quả trứng cho ngươi là rùa hoàng kim đấy.”
Trì Tiểu Trì à một tiếng: “Thảo nào ăn ngon như vậy.”
Nghiêm Nguyên Chiêu mắng cậu một câu, chỉ vào lồng chim họa mi: “Nhìn vật như thấy Lục gia, biết chưa?”
Trì Tiểu Trì: “Vâng.”
Nói xong, cậu chuyển hướng sang lồng chim họa mi, cung kính nói: “Thỉnh an Lục Hoàng tử.”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “…Thời Đình Vân, ngươi muốn chết hả? Người đâu, kéo cái tên phạm thượng này ra ngoài chém cho ta.”
Trì Tiểu Trì: “Lục Hoàng tử, huynh mà giết ta thì Thời gia của ta sẽ tuyệt hậu, huynh còn phải mang chim quay về nữa.”
Nghiêm Nguyên Chiêu diễn tuồng với gian phòng trống rỗng: “Ồ, vậy thì bỏ đi, tất cả lui ra.”
Quả thật ở chung với hắn thoải mái thú vị hơn nhiều so với Nghiêm Nguyên Hành.
Nhưng khi Trì Tiểu Trì tình cờ tiếp xúc tầm mắt với hắn thì đều sẽ nghĩ đến bộ dáng đẫm máu quỳ trên đất của hắn.
Khi đó hắn không còn mặc bộ trường bào màu tím từng tấc mạ vạng như vậy.
Chiến giáp nhuốm máu, mũ giáp tổn hại, khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi bị máu khô bao trùm, toàn bộ ngón tay bị bẻ gãy, quặp cong với đủ phương hướng khác nhau.
Nghiêm Nguyên Chiêu dùng quạt phe phẩy, đề nghị ra ngoài uống rượu.
Trì Tiểu Trì nói: “Gió.”
Nghiêm Nguyên Chiêu nói: “Tin ta đi, uống một bình rượu xong thì bảo đảm bách bệnh cũng khỏi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Ta tin huynh mới là có chuyện.”
Nghiêm Nguyên Chiêu nói: “Đình Vân, ngươi sợ Thập tam đệ biết ngươi theo ta ra ngoài mà không đi theo hắn thì trong lòng sẽ khó chịu phải không?”
Trì Tiểu Trì nói: “Chứ còn gì nữa.” Đều là Hoàng tử, cậu có thể xa lánh Nghiêm Nguyên Hành nhưng không cần thiết cố ý đối nghịch với Nghiêm Nguyên Hành khiến hắn không thoải mái.
“Bỏ đi.” Nghiêm Nguyên Chiêu nói, “Ta cũng chỉ muốn chọc tức Thập tam đệ một chút. Đệ ấy tức giận mới vui. Có nhớ không, khi còn bé ta lừa hắn là ngươi sắp thành thư đồng của ta, hắn giận đến mức lén trốn đi khóc, ha ha ha ha.”
Trì Tiểu Trì nghĩ, cmn đây là anh trai kiểu gì vậy.
Nghiêm Nguyên Chiêu đau lòng nói: “Àiiii, lớn rồi chẳng đáng yêu nữa. Thôi, không nhắc đến. Chơi cờ đi.”
Mặc dù Nghiêm Nguyên Chiêu trông có vẻ cà lơ phất phơ nhưng kỳ nghệ không tệ, cũng có thể sát phạt cùng Trì Tiểu Trì.
Quan trọng nhất là hắn nói quá nhiều.
Nghiêm Nguyên Chiêu vừa nhìn cờ vừa hỏi: “Í, A Lăng nhà ngươi đâu?”
Trì Tiểu Trì chú ý thấy hắn không hỏi A Thư.
Cậu nhặt lên một quân cờ đen: “Huynh nhớ hắn à?”
Nghiêm Nguyên Chiêu đặt cờ xuống: “Chứ sao nữa, hắn rót rượu rất hợp ý ta.”
Trì Tiểu Trì nghĩ đến tâm tư muốn che chở A Lăng của Thời Đình Vân: “Hắn cũng không phải chỉ có tài năng rót rượu.”
“Được rồi được rồi, nghe ngươi khen hắn mãi đến mức lỗ tai của ta cũng lên kén luôn rồi này.” Nghiêm Nguyên Chiêu ngoáy lỗ tai, “A Lăng nhà ngươi là kỳ tài ngút trời, là cửu thiên anh linh hạ giới, nếu không phải nhà nghèo khổ, bất đắc dĩ bị bán làm nô thì tiền đồ ắt hẳn sẽ vô lượng. Cao hứng chưa?”
Trì Tiểu Trì: “Huynh nói đúng rồi.”
Nghiêm Nguyên Chiêu kẹp lấy quân cờ mà mình vừa mới hạ xuống, đập lên quân cờ của Trì Tiểu Trì: “Để ta đi nước của ngươi đi.”
Trì Tiểu Trì chuẩn xác cầm lấy quân cờ của mình.
Nghiêm Nguyên Chiêu nâng quạt lên: “Đặt cờ xuống bàn cờ cho Lục gia đi.”
Trì Tiểu Trì bỏ trở xuống nơi mà Nghiêm Nguyên Chiêu vừa mới hạ cờ.
Nghiêm Nguyên Chiêu dùng quạt đánh vào mu bàn tay của cậu: “Hạ cờ chỗ nào vậy? Đặt bậy bạ. Đặt ở đây này?”
Hắn chỉ một chỗ cách mười vạn tám ngàn dặm so với nơi ban đầu của quân cờ.
Trì Tiểu Trì lập tức vạch trần dụng tâm hiểm ác của hắn: “Có biết xấu hổ hay không? Đã đặt cờ thì không hối hận.”
“Ban nãy Lục gia đặt ở đây.” Nghiêm Nguyên Chiêu nói dối trắng trợn, “Không tin thì ngươi hỏi Cù Anh kìa.”
Cù Anh thản nhiên nói: “Đúng vậy, Lục Hoàng tử nói đúng.”
Hay lắm, Trì Tiểu Trì nhận thua.
Nghiêm Nguyên Chiêu nói: “Cù Anh, mấy ngày nay ở Vọng Thành có chuyện gì mới mẻ không? Nói cho Đại công tử đang ốm đau của chúng ta nghe giải sầu một chút.”
Cù Anh là thư đồng của Nghiêm Nguyên Chiêu, cũng cùng nhau lớn lên với bọn họ.
Y nói một cách có trật tự: “Một hai ngày nay cũng không có gì. Vân Hương Các ở Tây thành có thoại bản mới, nghe nói có chút thú vị. Có một đội thương buôn là người Đột Quyết đi vào Vọng Thành, mang theo rất nhiều thứ mới mẻ và trái cây. Hôm qua là lễ hội hoa, trên đường vô cùng náo nhiệt, nhi tử của Binh bộ Kiều Thị lang là Kiều Khu Tinh đoạt giải nhất thi đấu mã cầu, thi hội thì tiểu thư của Khúc gia dành giải trạng nguyên…”
Đúng là một quyển giải trí bách khoa toàn thư của Vọng Thành.
Nghiêm Nguyên Chiêu nhìn bằng hữu ngồi đối diện đang cẩn thận xem cờ, nói: “Sao?”
Trì Tiểu Trì: “Sao cái gì?”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “Đánh xong một trận chiến, Nghiêm Tướng quân không để ngươi ở lại trong quân rèn luyện mà lệnh cho ngươi quay về Vọng Thành, trong lòng có khổ sở không?”
Trì Tiểu Trì tao nhã đặt cờ xuống: “Ta còn nhỏ lắm.”
…Nghiêm Nguyên Chiêu cảm thấy da mặt của Thời Đình Vân hôm nay có vẻ rắn chắc hơn rất nhiều so với ngày xưa.
Nghiêm Nguyên Chiêu: “Vân đệ, năm nay tính ra ngươi cũng đã mười chín. Kiều Khu Tinh mười sáu tuổi mà đã có ba nha đầu thông phòng.”
Trì Tiểu Trì linh hoạt sử dụng đòn trốn chạy của cha: “Cha ta không cho ta nạp thiếp.”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “Thì cũng phải xem chính thê một chút.”
Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nguyên Chiêu, dịu dàng nở nụ cười.
Nghiêm Nguyên Chiêu bị nụ cười của cậu làm mơ hồ, mở quạt che nửa khuôn mặt, kề gần Trì Tiểu Trì: “Thời Đình Vân, Lục gia muốn ngươi trả lời một câu khẳng định, ngươi có sở thích đoạn tụ à?”
Trì Tiểu Trì không đáp.
Nghiêm Nguyên Chiêu bày ra dáng vẻ nôn nóng: “Đừng bảo thật sự là A Lăng nha?”