Trì Tiểu Trì thả ra Diệp Ký Minh trong đầu chỉ còn nghĩ đến món cá hầm, lại bế quả cầu nhung lên, đẩy ra lớp lông tơ mềm mại trắng tinh kia, bên trong quả nhiên vẫn còn vết thương loang lổ.
Trì Tiểu Trì lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa cho anh.
Thuốc mỡ có chút lạnh, trên người có lẽ cũng rất đau, nhưng mèo con nằm trong lòng lại rất ngoan, cũng không nhúc nhích, không cắn người, không cào người, cũng không làm nũng, ngoan ngoãn nằm nhoài trong lòng bàn tay của cậu, để cậu thoa thuốc, chỉ khi kết thúc thoa thuốc thì mèo con mới dùng miệng nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của cậu, như là một nụ hôn lơ đãng.
Trì Tiểu Trì hỏi: “Đau không?”
“Đau.” Trong đầu vang lên giọng nói có chút dịu dàng lại có chút bất đắc dĩ của Lâu Ảnh, “Ăn miếng đường mới đỡ một chút.”
Trì Tiểu Trì không nói gì, thay đổi áo khoác, ôm mèo nằm xuống, chuẩn bị nghỉ trưa.
Nếu Tiểu Trì muốn che giấu, Lâu Ảnh liền giả vờ không nghe thấy nhịp tim đập thình thịch như trống vỗ của cậu, dựa vào trong chăn, dán vào bờ vai của cậu, không nhúc nhích, như là đang ngủ.
Nhưng bờ vai của Trì Tiểu Trì lại cứng ngắc.
Từ sau khi hai người làm rõ thân phận, Trì Tiểu Trì không hỏi Lâu Ảnh quá nhiều, chẳng hạn như từ khi nào anh biết mình là Lâu Ảnh, làm sao lại biết, trước đó tại sao lại phủ nhận.
Trì Tiểu Trì đoán vài đáp án nhưng không đi hỏi.
Cậu nghĩ có lẽ việc này có liên quan đến Chủ thần, e rằng còn có liên quan đến mấy người bạn trong hệ thống của Lâu Ảnh.
Hỏi nhiều thì sẽ càng thêm phiền phức.
Khi xử lý vấn đề của người khác, đầu óc của Trì Tiểu Trì tương đối đủ dùng, nhưng đối với vấn đề của mình, cậu vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt như thế nào.
Cậu nghĩ, tại sao Lâu ca luôn đối xử tốt với mình? Tốt đến mức làm cho cậu nhịn không được mà càng muốn nhiều hơn, muốn đi nằm mơ.
Trì Tiểu Trì quay lưng lại, lặng lẽ tránh con mèo nhỏ ấm áp thoải mái kia, khẽ thở ra một hơi.
Luyện kiếm, thà luyện kiếm còn hơn nghĩ lung tung.
Cậu đang định ngồi dậy thì một cánh tay không báo trước từ phía sau vòng qua, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của cậu.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng của Lâu Ảnh truyền đến từ sau lưng, “Tôi có chút vấn đề muốn hỏi em.”
…Anh ấy hóa thành hình người từ khi nào?
Yết hầu của Trì Tiểu Trì lăn lộn hai vòng, phát ra một tiếng ngắn ngủi: “Ừm.”
Tính xâm lược của Lâu Ảnh cũng không quá mạnh, giọng nói rất nhẹ nhàng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái toàn thân, như nước ấm chậm rãi tưới vào lòng, nhưng vĩnh viễn có thể dễ dàng bắt lấy tim của Trì Tiểu Trì, tựa như nắm lấy lỗ tai một con thỏ.
Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía anh, cùng đắp một cái mền, trong suy nghĩ lung tung của cậu thì hiện tại anh nhất định không mặc quần áo.
Lâu Ảnh hỏi: “Bây giờ em vẫn còn muốn quay về thế giới cũ sao?”
Liên quan đến vấn đề này, Lâu Ảnh đã suy nghĩ rất lâu.
Anh có chút đau lòng cho Trì Tiểu Trì.
Anh biết một người nằm trên giường mấy năm sẽ trở thành thế nào, có thể phải dùng thời gian còn lâu dài hơn trước đó để học bước đi trở lại.
Một người trưởng thành phải sử dụng hai chân đã teo hết cơ bắp, tập tễnh học đi như đứa trẻ, Lâu Ảnh thật sự sợ cậu phải chịu nỗi khổ này.
Lâu Ảnh cảm thấy người như Trì Tiểu Trì có thể sống rất tốt ở bất kỳ thế giới nào.
Cậu hoàn toàn có thể đến thế giới của Quý Tác Sơn, Quý Tác Sơn sẽ nhớ đến cậu, sẽ chăm sóc cậu, để cậu có cuộc sống rất tốt.
Còn anh thì chỉ cần dẫn dắt thêm một ký chủ là có thể đi tìm Tiểu Trì.
Nhanh thì một năm, chậm thì hai năm.
Trì Tiểu Trì ở thế giới nào thì thế giới đó là nơi anh muốn đến.
Nhưng Trì Tiểu Trì lại trả lời: “Tại sao lại không?”
Cậu vẫn phải quay về thôi.
Lâu Ảnh tán thành tất cả quyết định của cậu, chẳng qua là anh đau lòng mà thôi: “Phải tập đi rất khó khăn.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “Em có thể học bất cứ thứ gì.”
Lâu Ảnh hỏi: “Đến lúc đó em sẽ chờ tôi chứ?”
Trì Tiểu Trì nói: “Không chờ.”
Câu trả lời này khiến Lâu Ảnh có hơi bất ngờ, anh trầm thấp “Hả?” một tiếng, nhưng không đợi được đoạn sau của Trì Tiểu Trì.
Anh có thể nhận ra câu trả lời này của Trì Tiểu Trì không giống như đang giận hờn mà càng giống như mang theo ý tứ nào đó.
Anh chưa kịp ngẫm nghĩ thì Trì Tiểu Trì đã mở miệng: “Sư phụ, em cũng có một vấn đề.”
Lâu Ảnh: “Em nói đi.”
Trì Tiểu Trì không quay đầu lại: “Sư phụ, anh có mặc quần áo chứ?”
…Nói thật, cậu thật sự rất để ý.
Lâu Ảnh ngẩn ra, chợt cười rộ lên, dùng sức nắm chặt cánh tay, kéo Trì Tiểu Trì vào lòng mình.
Quần áo của anh mặc rất chỉnh tề, vải vóc của hai người ma sát vào nhau, mang theo chút tĩnh điện.
Nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn thu hồi thân mèo, cái đuôi lông nhung đang nhẹ nhàng ngoắc ngoắc bên eo Trì Tiểu Trì ở trong chăn.
Cũng may Lâu Ảnh không tiến thêm một bước, rất nhanh liền buông tay ra: “Yên tâm chưa?”
Tuy trên mặt của Trì Tiểu Trì nhìn như không có biểu cảm gì, nhưng sắc mặt cũng đã hơi ửng đỏ.
Cậu khép lại vạt áo rồi ngồi dậy, nói: “Tạm được.”
“Đi ra ngoài luyện kiếm đi.” Lâu Ảnh nằm nghiêng người trên giường, nhấc lên đôi mắt màu xanh xám nhìn cậu, quần áo hơi loạn vì động tác ôm lấy Trì Tiểu Trì mới vừa nãy, “Nhiệm vụ của chúng ta cũng sắp kết thúc rồi.”
……
Yến Kim Hoa thật sự sợ.
Hắn vểnh mông nằm nhoài trên mặt đất lạnh lẽo ở Minh Nguyệt Lâu, bị trượng hình đau đớn hành hạ đến sống không bằng chết, không ngừng hít hà.
Không ai đưa thuốc trị thương cho hắn chữa trị, Đoạn Thư Tuyệt đút cho hắn viên đan dược kia cũng chỉ để giúp hắn treo mạng mà thôi.
Trong lúc hắn bị giam giữ, dường như có người đến thăm, hỏi hắn một vài vấn đề như là cố hương ở đâu, tại sao lại xâm chiếm thân thể của Yến Kim Hoa, vân vân…
Yến Kim Hoa nào dám lỗ mãng, hỏi gì khai nấy.
Hắn khóc ròng, khổ sở dập đầu, y hệt năm đó Diệp Ký Minh vì cầu xin hài cốt của Đoạn Thư Tuyệt mà vừa đi vừa lạy lên núi Tĩnh Hư.
Hắn nhận hết tội, thẳng thắn bảo rằng mình bị truyền tống đến nơi này, nơi này thật ra là một quyển sách, cả ngươi và ta đều là nhân vật trong sách, ta cũng chỉ bất đắc dĩ, là bị người sắp xếp nên mới đoạt xác, tuyệt đối không phải cố ý.
Trên một câu, dưới một câu, khiến cho người thẩm vấn cũng cảm thấy mơ hồ hỗn loạn, không thể làm gì khác hơn là ghi nhớ những lời “mê sảng” của hắn, dự định quay về bẩm báo với Xích Vân Tử.
Cách Yến Kim Hoa vài bước, có hai luồng dữ liệu trong suốt đăng lăn tăn nhấp nhô.
gãi gãi sau gáy: “Tôi nhớ điều thứ nhất trong khế ước chính là điều khoản bảo mật ‘không được tiết lộ thân phận’ gì gì đó mà…”
“Hắn phạm quy rất nhiều, không chỉ điều này.” chọn tên của Yến Kim Hoa trên màn hình ở cánh tay, gọn gàng nhanh chóng mà sắp xếp việc giải ước, “Đi thôi. Tôi còn nhiều việc phải xử lý.”
Dứt lời, liền bắt lấy đang dự định trốn đi: “Ngài muốn đi đâu?”
hùng hồn giải thích một cách bất hợp lý: “Nhị ca, chuyện này chẳng phải đã giải quyết rồi sao, đã giải ước với hắn, hệ thống kia cũng đã bị ra lệnh đi xử lý dữ liệu rác, công nhân mới cũng bị phái đi xử lý lỗ hỏng ở hai thế giới nhiệm vụ trước đó của bọn họ…Tôi đi tìm cái hệ thống biết chơi mạt chược kia để chơi hai ván với anh ấy một chút.”
nói: “Không cho phép.”
: “Woa, cậu là lão đại của tôi hay tôi là lão đại của cậu?”
đẩy mắt kính lên: “Ngài chỉ cần giải quyết xong ba mươi hồ sơ một lần thì tôi sẽ theo ngài chơi một ván.”
Ánh mắt của sáng lên: “Hai mươi.”
: “Bốn mươi.”
: “Hai mươi lăm.”
: “Năm mươi.”
: “… Được rồi, xem như cậu lợi hại, ba mươi thì ba mươi.”
Khi hai luồng dữ liệu hòa vào không khí, hoàn toàn biến mất thì màn hình dữ liệu còn tồn tại trước mặt Yến Kim Hoa triệt để bị đánh tan.
Trong thế giới ban đầu của Yến Kim Hoa, Yến Kim Hoa bất ngờ bỏ mạng, hệ thống thu về hồn phách của hắn, sắp xếp cơ sở dữ liệu, là muốn kéo về một chút sức lao động nhập bọn cùng bọn họ, chỉ cần hắn theo quy củ mà làm việc, bù đắp cốt truyện thế giới thì hệ thống sẽ cho hắn cơ hội hồi sinh một lần nữa.
Không ngờ lại lượm phải rác thải, tính sai rồi.
Cũng may dừng được tổn hại đúng lúc, không gây thành mối họa lớn hơn.
nghĩ như vậy.
Sau khi đưa về lại không gian, vì để đề phòng chạy trốn, khóa trước bàn làm việc bằng còng tay đặc chế của mình, sau đó đi vòng vèo một chuyến, lấy thuốc trị liệu độc tố cyanua bỏ vào túi, treo lên ngọn cây thông ở núi Hồi Thủ, một tay đè lại ngực, bái cây thông một cái.
Làm xong tất cả những thứ này, lấy ra một bản ghi nhớ, đánh dấu vào dòng “Gửi lời xin lỗi đến hệ thống bị bắt nhầm”, tuyên bố nhiệm vụ hằng ngày vừa hoàn thành, sau đó ẩn thân vào giữa rừng thông, biến mất không còn dấu vết.
Từ lần trước có người đến hỏi cung, sau đó là mấy ngày liên tiếp không có ai quan tâm.
Yến Kim Hoa đói bụng, khát nước khó nhịn, trong lúc mơ màng chỉ cảm thấy chính mình chết chắc rồi.
Ai ngờ nửa tháng sau hắn bị đưa xuống Minh Nguyệt Lâu, ném ra khỏi núi.
Tham lam quả thật là cái tội, nhưng bàn luận về hành vi thì vẫn chưa tạo thành hậu quả xấu nào, mà giết chết một người phàm tay trói gà không chặt thì Xích Vân Tử cảm thấy bẩn tay bẩn lòng, vì vậy sau khi hỏi qua ý kiến của Yến Kim Hoa chân chính, quyết định đuổi hắn ra khỏi môn phái.
Tô Vân nghe tin, hơi có chút bất bình: “Tại sao cơ chứ? Hắn chiếm thân thể của nhị sư huynh nhiều năm, lẽ nào cứ tính như vậy là xong chuyện?”
Lúc trước Tô Vân cực kỳ chán ghét Yến Kim Hoa, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, giờ biết được là có tu hú chiếm tổ, chính mình vô duyên vô cớ oan uổng Yến sư huynh nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi hổ thẹn, vì vậy thẳng thắn dốc hết trách nhiệm để chăm sóc Yến Kim Hoa.
Yến Kim Hoa nhắm mắt nói: “Hắn làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?”
Tô Vân: “Hả?”
Yến Kim Hoa nuốt xuống một ngụm thuốc, vẻ mặt nhàn nhạt: “Giết hắn thì thoải mái cho hắn quá rồi. Hắn cũng không phải người trên đời này, đuổi hắn ra khỏi núi, để xem hắn sẽ mưu sinh vùng vẫy giành sự sống như thế nào.”
Tô Vân ngẩn ra một chút.
Quay về lại thân thể, tâm thái của Yến Kim Hoa hòa nhã hơn rất nhiều, bây giờ nhìn thấy sư đệ từng tranh cãi miệng lưỡi với “Chính mình”, cũng nổi lên chút ý định chọc ghẹo: “Sao nào, tứ sư đệ không cho sư huynh trả thù như vậy sao?”
Tô Vân vội vàng phủ nhận: “Không phải. Chỉ cần sư huynh có thể hả giận là được.”
Yến Kim Hoa nở nụ cười, khép chăn lại: “Thuốc.”
Tô Vân liền nâng chén thuốc đã nguội bớt trong lòng bàn tay, chậm rãi đút từng thìa cho Yến Kim Hoa.