Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

chương 150-3: tôi ở tận thế nuôi mèo to

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong vòng một tiếng đồng hồ chờ đợi, Từ Tịnh Viên kể cho Nhan Lan Lan và Thư Văn Thanh về cuộc sống của chính mình sau khi rời khỏi chú chó nhỏ dẫn đường Auer.

Từ khi được sinh ra, trong não của Từ Tịnh Viên đã có một khối u chèn ép làm mù hai mắt, cha mẹ mua Auer về để nó ở bên cạnh cô bé.

Sau khi biến cố xảy ra, cha mẹ chỉ kịp dẫn theo Từ Tịnh Viên mà lại quên mất Auer.

Sau đó cha mẹ qua đời trên đường thoát thân, Từ Tịnh Viên cũng vì vậy mà mất đi thuốc thang khống chế, khối u dần chuyển biến thành ung thư mắt, cô bé chết đi rồi lại hồi sinh, sau đó liền đi theo một nhóm nhân loại mới để săn bắn kiếm sống.

Tiếp theo đó trong một lần săn bắn Từ Tịnh Viên phát hiện Auer sắp bị phế nát trong ổ linh cẩu.

Auer bị hỏng rất nặng, hệ thống thị lực gần như báo hỏng, hệ thống nhận thức cũng xảy ra vấn đề.

Cậu ấy quên mất tên của mình, ký ức cũng có chút hỗn loạn, trong ấn tượng của Auer thì chủ nhân vĩnh viễn là cô bé tám tuổi, Auer có thể dựa vào âm thanh để nhận ra Nhan Lan Lan – một người bèo nước gặp nhau bên đường, nhưng lại không nhận ra Từ Tịnh Viên sắp tròn tuổi.

Từ Tịnh Viên không còn cách nào để chứng minh với Auer mình là Từ Tịnh Viên, vì vậy cũng không giải thích thêm gì với Auer mà chỉ mang cậu ấy đi cùng với đội ngũ của mình đến thành phố của Đinh Thu Vân.

Từ Tịnh Viên nghe nói khoa học kỹ thuật ở thành phố trung tâm phát triển nhất, vì vậy mang theo Auer tới nơi này cầu “Y”, ai ngờ vừa lơ đãng một chút thì Auer đã thừa dịp cô và ông chủ cửa hàng máy móc nói chuyện để chạy ra ngoài, cũng đụng phải Nhan Lan Lan.

Từ Tịnh Viên nói: “Ông chủ kiểm tra một chút, bảo là Auer bị hỏng cũng không quá mức nghiêm trọng, còn có thể tu sửa.”

Nghe xong mọi việc, Nhan Lan Lan cảm thấy ấm áp, vì vậy cùng Từ Tịnh Viên ngồi chờ.

Một tiếng sau ông chủ ôm chú chó dẫn đường Auer ra.

Đôi mắt của Auer đã được đổi thành bộ linh kiện mới, chẳng qua Auer cần tự mình tiến hành chỉnh sửa và sắp xếp dữ liệu, chỉ cần mang về nghỉ ngơi hai ngày thì Auer có thể hoàn toàn hồi phục.

Từ Tịnh Viên nói lời cám ơn với ông chủ cửa hàng rồi giang tay đón nhận chú chó nhỏ.

Auer là một trí tuệ nhân tạo tương đối độc lập và tự chủ, bị người ta bế tới bế lui thật sự có chút mê man.

Nó nhẹ nhàng đạp một cái chân, tao nhã lịch sự cầu xin: “Tiểu thư, tôi có thể tự mình đi.”

Từ Tịnh Viên kiên quyết từ chối: “Không được.”

…Nó đã tự bước đi một mình quá lâu rồi.

Lần này cô muốn bế nó cùng đi.

Nhan Lan Lan đưa mắt nhìn Từ Tịnh Viên bước ra khỏi cửa tiệm.

Áo khoác đỏ dáng dài của cô bé bị gió thổi nhấc lên, bên trong ôm lấy một chú chó nhỏ dẫn đường vẫn chưa biết mình đã tìm được chủ nhân.

Sau khi trở về, Nhan Lan Lan đem câu chuyện đáng giá cao hứng này thuật lại từ đầu đến đuôi cho Đinh Thu Vân đang tưới cây ở vườn hoa.

Đinh Thu Vân đặt xuống bình xịt nước, từ trong túi áo lấy ra một lọ rượu bạc, uống một hớp: “Auer chính là nguyên nhân em nhất định phải nuôi chó à?”

Nhan Lan Lan cười he he hai tiếng.

Quả thật kể từ lần thứ hai gặp được Auer, Nhan Lan Lan vẫn luôn muốn nuôi một con chó.

Mấy ngày trước cô tổ chức sinh nhật, không biết Đinh Thu Vân tìm được từ đâu một chú cún con màu cà phê vẫn chưa tiến hóa, trên cổ của nó còn được thắt một chiếc nơ bướm rất nghiêm túc.

Cún con rất biết điều, hơn nữa đặc biệt dính người, Nhan Lan Lan bế nó cũng sẽ không vung móng vuốt loạng xạ.

Phải biết, một chú chó sống trong tận thế còn phức tạp hơn so với làm một con cọp.

Sau khi Ông Chủ chạy mất, không ai dám ở trước mặt Đinh Thu Vân nhắc đến chuyện nuôi thú cưng, mãi đến khi tận mắt nhìn cậu tặng cún con cho Nhan Lan Lan thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Lái qua vài câu chuyện cười, Nhan Lan Lan ho khan hai tiếng, khôi phục vẻ nghiêm nghị, nói: “Đinh đội, Auer có thể tìm được chủ nhân của nó, như vậy Cốc đội phó nhất định cũng sẽ trở về. Tất cả mọi người đang cố gắng, nhất định sẽ mang anh ấy về.”

Đinh Thu Vân khẽ cười, không tỏ rõ ý kiến.

Ba năm trước, khi ân nhân rời đi, hệ thống hóa thành báo đen canh giữ bên cạnh ân nhân nói với cậu, anh ấy vì cậu đưa ra thêm hai sự lựa chọn.

Anh ấy bảo rằng đối với trí tuệ nhân tạo mà nói thì dữ liệu sống rất khó có thể thao túng, chỉ khi Cốc Tâm Chí chết đi thì mới có thể xâm nhập vào sóng điện não dần yếu đi của Cốc Tâm Chí để bảo lưu tất cả ký ức của cậu ấy, chứa đựng trong một tinh thể ký ức.

Nếu như Đinh Thu Vân muốn Cốc Tâm Chí hồi sinh vậy thì hãy để cậu ấy được hồi sinh.

Nếu như không muốn thì cũng tùy Đinh Thu Vân.

Đinh Thu Vân nắm lấy tinh thể, do dự rất lâu, cuối cùng đưa quyền lựa chọn trao cho đội viên, hỏi bọn họ cậu có nên làm như vậy hay không.

Cậu không ngờ khi biết Cốc Tâm Chí có cơ hội cứu chữa thì các đội viên còn biểu hiện kích động hơn cả cậu.

Không chờ cậu động viên thì tất cả mọi người đã bắt tay vào hành động.

Bức ảnh Cốc Tâm Chí chụp cùng bọn họ tại siêu thị kia trở thành đạo cụ mang tính then chốt để mang Cốc Tâm Chí quay lại.

Trong ba năm, bọn họ đã vươn tới kỹ thuật mô phỏng người thật, Tôn Bân làm chủ hệ thống, Tôn Ngạn tìm kiếm vật liệu thích hợp, Nhan Lan Lan tự mình làm khuôn mặt và thân hình D trước kia của Cốc Tâm Chí, chú La chạy khắp nơi tìm kiếm vật liệu nano quý hiếm nhất.

Mọi người đều bận rộn, cùng nhau đồng tâm hiệp lực hướng về một mục tiêu mà nỗ lực.

Đinh Thu Vân thấy thế, ngạc nhiên rất lâu, nhưng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cảm thấy buồn cười đến trào phúng.

…Cuối cùng chỉ có một mình cậu hồi sinh, chỉ có một mình cậu nhớ tới chuyện này.

Hiện tại tất cả mọi người đều hy vọng Cốc Tâm Chí sống lại, bọn họ muốn mang trở về Cốc đội phó lãnh đạm có chút đáng ghét nhưng lại vô cùng mạnh mẽ kia.

Thôi bỏ đi, bỏ đi.

Bây giờ tất cả mọi người đều từng chết qua một lần, bắt đầu lại từ con số không, cậu cũng không có gì để nói.

Nhan Lan Lan nói chuyện với Đinh Thu Vân trong phút chốc thì đột nhiên nhận được tin nhắn, ngay cả chào Đinh Thu Vân cũng không kịp mà đã vui mừng khôn xiết chạy mất.

Đinh Thu Vân nhấp một miếng rượu, bất đắc dĩ suy nghĩ, chắc là đi cùng Thư Văn Thanh rồi.

Có vợ liền quên mất đội trưởng, thật là làm người ta rầu đến trọc cả đầu mà.

Cậu đặt lọ rượu vào trong túi, cầm bình xịt nước, chậm rãi tưới hoa mai.

Giữa ngày đông vĩnh hằng, bạch mai nở rộ xinh đẹp, mùi thơm thoang thoảng làm say lòng người.

Không lâu lắm, Đinh Thu Vân nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng.

Cậu cảm thấy tiếng bước chân này rất quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là ai, tuy nhiên trong vườn mai này chỉ có người trong khu căn cứ mới có thể tiến vào, cậu cũng không quay đầu lại mà tiếp tục tưới cây: “Có chuyện gì à?”

Người đến không trả lời, chỉ đem một bàn tay hơi run rẩy đặt lên bờ vai Đinh Thu Vân.

Đinh Thu Vân dừng lại động tác, bình xịt nước trên tay chệch sang một bên, có vài giọt nước rơi tí tách xuống mu bàn chân của hai người.

Người đến giang hai tay ra, muốn ôm lấy người trước mặt vào lòng nhưng đến khi sắp chạm được thì lại cẩn thận mà rụt tay trở về.

Cuối cùng, cậu nhét một thứ vào túi Đinh Thu Vân.

Đinh Thu Vân sững sờ trong chốc lát, đưa tay mò lấy: “Đây là…”

“…Thiết bị khống chế của tôi.”

Giọng của cậu ấy có vô hạn hân hoan và khát vọng đè nén sâu trong đó: “Đinh đội…Sau này xin cậu hãy quản lý đội phó của mình thật tốt. Có được không?”

…..

tiến vào nhà bếp gọt cam cho Trì Tiểu Trì, vừa gọt vừa kể cho Trì Tiểu Trì nghe những gì mình đã nói với Đinh Thu Vân trước khi đi.

Trì Tiểu Trì nằm trên giường dưỡng bệnh, thân thể vẫn còn rất lạnh, trùm kín chăn chờ ăn cam.

Quả cam to tròn được lột vỏ, mỗi khi kéo xuống phần vỏ sẽ làm văng ra tinh dầu bắn tung tóe, ngửi thấy có loại cảm giác sảng khoái một cách kỳ lạ.

Nghe xong lời anh giảng giải, Trì Tiểu Trì cuộn chặn lại, tinh thần hơi thả lỏng một chút: “Vì Đinh Thu Vân, như vậy rất tốt.”

đem vỏ cam lột sạch, từ xa đáp lại: “Tôi không phải vì cậu ấy. Tôi là vì cậu.”

…Tiểu Trì nhà anh tâm tư quá nặng, phải nuôi cho thật tốt mới được.

Trì Tiểu Trì sững sờ.

lại giống như chỉ đang làm việc nhà, ngay sau đó liền dò hỏi: “Cam dùng để ăn, vỏ cam ngâm nước. Có được không?”

Trì Tiểu Trì đem nửa khuôn mặt giấu vào trong chăn: “Ừm, nhanh trình lên cho trẫm.”

cười: “Vâng. Hoàng thượng xin chờ một chút để thần bày lên bàn cho ngài.”

Trì Tiểu Trì hít vài hơi trong chăn mới có thể chống đỡ mà ngồi dậy.

Nằm lâu quá choáng đầu.

Nhưng vừa ngồi dậy thì liền cảm thấy không đúng.

Cậu rút ra bàn tay phải từ trong chăn, phát hiện trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này trắng trong thuần khiết, phù hợp một cách hoàn mỹ với ngón tay của cậu, vừa khít, mới nhìn qua thì có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có hoa văn ngôi sao cực nhỏ màu bạc lấp lánh, ở giữa dường như có một dãy ngân hà chậm rãi chảy ngang.

Cậu đeo chiếc nhẫn này từ khi nào?

Ngay lúc Trì Tiểu Trì đang cảm thấy vật liệu của chiếc nhẫn này rất quen mắt thì bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh nhỏ bé kia vang lên: “Anh Trì?”

Giọng nói kia to hơn lần trước rất nhiều, cũng vô cùng rõ ràng.

Giọng nói kia rất cẩn thận, mang theo vài phần thận trọng và tự tin hơn so với người trong trí nhớ của Trì Tiểu Trì: “Anh Trì, anh có đó không?”

Trì Tiểu Trì cũng không cất tiếng nói, chỉ thử trả lời trong đầu: “Anh đây.”

Giọng nói tự tin thận trọng mà cậu vừa âm thầm tán thưởng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc vui sướng rất phù hợp với người vẫn chưa tới tuổi kia: “Anh Trì, Anh Trì! Em là Quý Tác Sơn đây, anh còn nhớ em không?”

Trì Tiểu Trì: “…Chỗ các cậu đã qua bao lâu rồi?”

Quý Tác Sơn ngoan ngoãn đáp: “…Ồ, sắp bốn tháng.”

Trì Tiểu Trì lại hỏi: “Hình như anh có dấu hiệu của bệnh đãng trí rồi thì phải?”

Quý Tác Sơn liền hiểu rõ ý của cậu, mím môi cười nhẹ nhàng.

Truyện Chữ Hay