Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỳ thực Tiết Húc đối với Hạ Lăng như vậy là có nguyên nhân, chứ không giống những gì Quản gia Trần nghĩ.

Sở dĩ hắn xuống xe đi theo Hạ Lăng, đơn thuần chỉ là muốn tìm hiểu lai lịch của cô, có vài người mắc chứng đa nhân cách, lúc thì là người này nhưng sau lại biến thành một con người khác, hắn tin chắc Hạ Lăng chính là người như thế.

Đáng tiếc quan sát nửa ngày, một điểm thu hoạch cũng không có, Hạ Lăng nhìn qua thật sự chỉ là một cô gái bình thường, nhu nhược, trầm tĩnh, hơn nữa còn hơi ngốc.

Loại người như vậy vứt vào trong đám đông, hiển nhiên không thể nhận ra.

Nếu không phải khuôn mặt ấy làm cho hắn khắc cốt ghi tâm, thì người như cô có đưa đến trước mặt hắn cũng không thèm liếc một cái.

Tiết Húc có chút khó chịu "xuỳ" một tiếng, mi tâm nhíu chặt, lê từng bước vì chân phải vẫn còn đau, khuôn mặt đăm chiêu đi vào phòng học.

Tám giờ, các lớp đều đang tự học, Tiết Húc được xếp vào lớp trọng điểm, học sinh trong lớp đều rất tự giác, cầm sách giáo khoa tự chuẩn bị bài, từng câu từng chữ, đọc chậm nhưng giọng rất lớn, bầu không khí học tập vô cùng sôi nổi.

Tiết Húc vừa xuất hiện, động tác của mọi người đồng loạt dừng lại, ánh mắt nhất thời đều hướng lên người hắn.

Phòng học đang yên tĩnh bỗng chớp mắt một cái liền nổ tung.

"A! Tiết Húc trở lại rồi !"

"Vết thương của cậu đã khỏi hẳn chưa?"

"Cảm ơn trời đất, tớ còn tưởng cậu tạm thời nghỉ học, đau lòng muốn chết."

Các nữ sinh bàn luận xôn xao, ánh mắt nhìn Tiết Húc sáng lấp lánh, vô cùng kích động.

Tiết Húc ở trường Hoa Đức là một nhân vật nổi tiếng, thời điểm vừa mới vào học chỉ nhờ vẻ ngoài của hắn không khác gì mỹ nam bước ra từ trong truyện tranh mà được tất cả nữ sinh trong trường yêu thích, sau đó bởi vì điểm thi đầu vào khoa lý của hắn đạt điểm tuyệt đối mà được phong danh hiệu thiên tài, đối với nhiều nữ sinh mà nói, hắn chính là nam thần trong lòng họ.

"Trật tự! Trật tự! Bình thường lên lớp sao không thấy các em tích cực như vậy?"

Chủ nhiệm lớp theo sau đi vào tức giận vỗ bàn, chờ phòng học yên tĩnh trở lại, mới quay đầu nói với Tiết Húc: "Mau về chỗ ngồi đi, em cũng nghỉ một tuần rồi, cố gắng bù lại những kiến thức mình đã bỏ lỡ, có gì không hiểu cứ đến hỏi thầy."

Tiết Húc chán nản gật đầu, "Cảm ơn thầy."

Hắn sải bước chân dài đi đến bàn cuối dãy hai, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Chu Gia Giang.

"Này này, cậu đến thật hả, tớ còn tưởng hôm qua cậu nói chơi chứ!" Chu Gia Giang vẻ mặt kinh ngạc.

"Ở nhà chán quá, thà rằng đến lớp ngồi nghe giảng còn hay hơn." Tiết Húc đáp cho có lệ, đem cặp sách nhét vào trong ngăn bàn.

"Xuỳ, bình thường nào thấy cậu kêu chán, tám phần là có liên quan tới Lăng muội muội."

Chu Gia Giang cười xấu xa, không đợi Tiết Húc nổi đoá, cậu ta tự coi mình là anh em tốt choàng tay qua vai hắn, nhíu mày thấp giọng nói: "Bất quá cậu đến vừa đúng lúc, tiết hai hôm nay có bài kiểm tra toán, đành phải dựa vào cậu rồi."

"Cút." Tiết Húc đánh vào tay cậu ta, giọng điệu ghét bỏ, "Tớ đã một tuần không đi học, cậu nghĩ xem có làm được không?"

"Đừng a, ai chẳng biết cậu là người đứng đầu khoa lý, nhắm mắt tính bừa cũng giỏi hơn mình." Chu Gia Giang nóng nảy, "Xin rủ lòng thương, lần này mà trượt môn toán, mẹ tớ thế nào cũng lấy dao thái rau ra chém chết tớ mới hả dạ!"

"Từ Hàn không phải ngồi phía trước sao." Tiết Húc lười biếng chỉ vào nam sinh đeo mắt kính, cả người tản ra khí lạnh hơi thở nam tính, "Cậu ta năm nào cũng đứng nhất toàn trường, người như thế sao cậu không hỏi?"

"Cậu nghĩ tớ chưa hỏi hay sao?"

Chu Gia Giang vẻ mặt ai oán, trước mặt hắn lấy bút đâm chọc tấm lưng thẳng tắp của Từ Hàn, dở giọng nhờ vả: "Hàn Hàn ~ lần này kiểm tra toán cậu có thể..."

"Không là không." Từ Hàn mặt không chút thay đổi quay đầu, thanh âm rét lạnh, "Tự mình cố gắng làm bài."

Chu Gia Giang hai mắt đẫm lệ kêu than, "Chúng ta tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên, cậu thật sự nhẫn tâm để huynh đệ..."

Từ Hàn lại ngắt lời cậu ta, "Nhẫn tâm."

Chu Gia Giang nghẹn họng, buông tay uể oải nhìn Tiết Húc, "Cậu xem đi, mình không có nói dối."

Từ Hàn người này quả nhiên tên xứng với người, là một khối lạnh như băng cứng đầu, tính tình như là trong hầm cầu vừa thối vừa tối tăm, trừ học tập ra cái gì cũng đều không có hứng thú, may mà lớn lên đủ xinh đẹp, thường ngày dù trưng ra mặt than cũng có thể hấp dẫn không ít tiểu cô nương.

Chu Gia Giang nghĩ không ra, rõ ràng đều là cùng nhau lớn lên, vì cái gì Từ Hàn lại phát triển theo hướng không bình thường như vậy.

Tiếng chuông báo tan học reo lên, sau khi thầy chủ nhiệm đi ra, lớp học lại trở nên náo nhiệt, bài tập về nhà bắt đầu thu lên để nộp cho giáo viên.

Cách đó không xa, Hạ Nhiễm Nhiễm sớm đã nở nụ cười, từ lúc Tiết Húc tiến vào phòng học, cô ta đã không còn tâm tư đọc sách, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi hắn.

Hiện tại chính là thời điểm để cô ta hành động!

Hạ Nhiễm Nhiễm lòng tràn đầy vui sướng sửa sang lại váy áo, đang muốn đứng dậy thì một thanh âm lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền đến.

"Nộp bài."

Hạ Nhiễm Nhiễm khóe miệng cứng đờ, ngẩng đầu, Từ Hàn chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô ta, ôm một xấp đề toán trên tay, mặt không chút thay đổi nhìn cô ta, không nộ mà uy.

"Hàn ca ca, đề giao về nhà có vài bài mình không làm được, đang muốn đi thỉnh giáo Tiết Húc, có thể cho mình chút thời gian hay không, đợi chốc nữa làm xong sẽ đem tới cho cậu sau." Hạ Nhiễm Nhiễm tươi cười lấy lòng, từ nhỏ đến lớn, cô ta sợ nhất chính là Từ Hàn, cũng chỉ gọi một mình cậu ta là "ca ca".

"Đâu, bài nào không làm được?"

"À!"

Từ Hàn thản nhiên nói: "Tớ có thể dạy cậu, trừ khi hoàn thành xong tất cả, bằng không không thể đi."

"..." Thật đáng ghét.

Chu Gia Giang ở phía sau nhìn thấy màn này, trong lòng cảm khái, "Xem ra cũng chỉ có Từ Hàn mới có thể kìm hãm được Đại tiểu thư này."

Tiết Húc cũng nhìn qua, nhíu mày, từ chối cho ý kiến, đột nhiên hỏi: "Có phải hôm nay đến rất sớm không?"

Chu Gia Giang sửng sốt, nửa ngày mới hiểu ra hắn đây là đang nói Hạ Nhiễm Nhiễm, "Đúng vậy, làm sao cậu biết được, nghe nói hôm nay sáu giờ cậu ấy đã ngồi trong lớp, cũng không nhìn qua sách vở, liền trực tiếp nằm trên bàn ngủ, gọi cũng không dậy, cậu xem có kỳ quái không."

Quả nhiên.

Tiết Húc nhếch môi cười, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái lạc đường sáng nay.

Loại thủ đoạn này tiêu hao mất chỉ số ngu ngốc, cũng chỉ có Hạ Nhiễm Nhiễm ngây thơ tự cho mình là thiên tài mới làm ra được.

"Đúng rồi, Lăng muội muội hẳn cũng học ở trường Hoa Đức, cậu nói xem có khả năng cô ấy học cùng lớp với chúng ta không?" Chu Gia Giang đột nhiên nổi hứng suy đoán, nụ cười cổ quái, dù biết lớp mình là lớp trọng điểm toàn khối nhưng vẫn thích náo nhiệt.

"Không có khả năng." Tiết Húc không cảm xúc cắt đứt suy nghĩ của cậu ta, đầu ngón tay xoay bút, "Đây là lớp trọng điểm của toàn khối, nghĩ muốn vào là vào được sao?"

"Cũng đúng." Chu Gia Giang cũng hiểu được khả năng Hạ Lăng được xếp vào lớp bọn họ không lớn, thở dài nói: "Chỉ hy vọng cô ấy đừng vào chung lớp với Tu Uyên, nơi đó chính là địa ngục."

Trong số bọn họ, Quý Tu Uyên được xem là đứa quậy nhất nhóm, hút thuốc đánh nhau uống rượu không nói, bản tính phong lưu, bạn gái mỗi ngày đổi một cô, đến nỗi đem học tỷ lớp mười một làm cho lớn bụng, bởi vì nhà cậu ta có quan hệ, trường học cũng không dám làm gì, chỉ còn cách đem sự tình ép xuống.

Mà lớp của cậu ta, ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, là lớp có thành tích học tập thấp nhất khối.

Tiết Húc liếc Chu Gia Giang một cái, "Cậu quan tâm cô ta quá nhỉ, còn không bằng lo cho mình, lần này thi toán không tốt, không chừng một ngày nào đó liền bị đá ra khỏi nhà."

Nghĩ đến vấn đề này quả thực đau đầu a.

Về phần Hạ Lăng, hắn cảm thấy vận khí của cô cũng không đến mức quá xấu, dù sao cũng mang thân phận là nhị tiểu thư của Hạ gia, không đến mức bị người khác ngược đãi.

Hắn vẫn một mực ôm ấp suy nghĩ như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới, sau này hắn sẽ vì một người mà hận toàn bộ gia tộc.

Hạ Lăng đi loanh quanh trong vườn trường, trên đường hỏi rất nhiều người, từ một đống tòa nhà dạy học ở phía tây tìm ra được vị trí phòng giáo vụ, có thể vì Hạ Trác Quần trước đó đã trao đổi qua, thủ tục nhập học cũng không quá phức tạp, chỉ cần điền đầy đủ thông tin vào đơn nhập học, sau đó ký tên là được.

Cô bị phân đến lớp /, các lớp trong khối được phân chia từ / đến /, cô vừa tới liền bị phân đến lớp cuối của khối, sợ cô nghĩ nhiều, thầy phụ trách còn cố ý giải thích thêm một câu, bởi vì các lớp khác đều đã đủ học sinh, không có dư chỗ ngồi, chỉ có lớp này thiếu người, chứ không phải không nể mặt Hạ gia mà xếp cô vào lớp chót.

Hạ Lăng tỏ ra hiểu chuyện, lắc đầu tỏ vẻ không ngại.

Sau khi hoàn tất thủ tục, thầy phụ trách gọi chủ nhiệm lớp tới đưa cô đến lớp học.

Chủ nhiệm lớp tên là Thôi Đỗ Thần, sống mũi cao thẳng, vai rộng chân dài, so với giáo viên chủ nhiệm trước đây của Hạ Lăng rất khác biệt, thầy Thôi toàn thân một cây đen, lưng thẳng tắp, trẻ tuổi lại anh tuấn.

Ở trên hành lang, thầy đơn giản giới thiệu qua một chút tình hình của lớp cho Hạ Lăng, cô yên lặng lắng nghe, khi thầy nhắc tới một vài lưu ý trong quá trình học tập, cô đều nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

Thôi Đỗ Thần có ấn tượng rất tốt với cô, ôn nhu khích lệ nói: "Bị phân đến lớp / em cũng đừng nản lòng, truyền thống của trường Hoa Đức từ trước đến giờ đều là lấy thành tích để nói chuyện, sau mỗi một kì thi đều sẽ lấy thành tích học tập ra để chia lại lớp, chỉ cần em cố gắng, sớm hay muộn có một ngày nhất định sẽ được chuyển lớp."

Hạ Lăng có chút khó hiểu, "Lớp / thật sự rất kém cỏi sao?"

"À, cũng không thể nói là kém."

Thôi Đỗ Thần nhìn vào đôi mặt đen nhánh trong veo kia, trong lòng hiếm khi cảm thấy chột dạ, ho khan một tiếng hàm hồ nói: "Thật ra. . . Chỉ là môi trường học tập không tốt lắm, so với các lớp khác cũng không quá khác biệt, chỉ có duy nhất lớp trọng điểm, tất cả những học sinh giỏi đều tập trung ở đó, nếu em có thể vào, tỷ lệ thi đậu đại học danh tiếng là rất lớn."

"Em biết." Hạ Lăng nghiêm túc gật đầu, "Em sẽ cố gắng."

"Còn một việc nữa." Thôi Đỗ Thần nhìn tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp như vậy, nghiêm túc đẩy kính mắt nhắc nhở, "Trong lớp có một bạn nam rất hay quậy phá, tên là Quý Tu Uyên, em nhất định phải cách xa bạn ấy một chút."

Trăm ngàn lần không thể để cậu ta gây họa.

Tuy nhiên lời này chỉ có thể giấu ở trong lòng chứ không dám nói ra.

Hạ Lăng nghe tên có chút quen tai, cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu một cái, nhu thuận đáp: "Em biết rồi, thưa thầy."

Thôi Đỗ Thần sau khi hoàn tất công tác chuẩn bị, liền đem cô đi thẳng vào phòng học.

Lớp /, rõ ràng chuông reo vào tiết đã sớm vang lên, thế nhưng lớp học lúc này vẫn là một mảng hỗn loạn, đứa chơi di động, đứa thì ngủ, đứa thì chơi đuổi bắt, có chỗ thì túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, ồn ào đến mức lớp bên cạnh đều nghe thấy.

"Im lặng!"

Thôi Đỗ Thần đối với trường hợp này sớm đã thành thói quen, dùng lực gõ vào bảng đen, đem Hạ Lăng từ phía sau kéo ra đứng ở bên cạnh, "Giới thiệu một chút, đây là học sinh mới được phân đến lớp chúng ta, tên là Hạ Lăng."

Trong lớp yên tĩnh được một lát, phía dưới nam sinh liền vỗ tay, huýt sáo, đem Hạ Lăng từ đầu đến chân đánh giá một lần.

"Wow, mỹ nữ a, hoan nghênh hoan nghênh!"

"Da cậu trắng thật đó, nói cho tớ biết có phải là từ lúc sinh ra đã vậy rồi không?"

"Muốn biết thì tự mình đi sờ thử xem."

Một vài tiếng cười khinh bỉ thỉnh thoảng truyền đến.

Tất cả mọi người đều đang đánh giá cô, trong mắt có tò mò, ghen tị, hâm mộ, trêu đùa...

Hạ Lăng không có lùi bước, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều bình lặng như nước, tự nhiên hào phóng khom người chào hỏi, mỉm cười tự giới thiệu: "Xin chào mọi người, mình tên Hạ Lăng, mong mọi người chỉ giáo."

Quý Tu Uyên vốn đang gục xuống bàn ngủ bù, nghe được cái tên này, có chút nhạy cảm ngẩng đầu, nheo mắt nhìn qua.

Đập vào mắt là cô gái thân hình suy nhược đứng trên bục giảng, ngũ quan thanh tú, mặt mày sạch sẽ, mái tóc dài đến eo đen nhánh mềm mại rũ xuống trước ngực, cô mặc chiếc áo T-shirt cổ tim, làn da ở cổ nổi bật trên nền tóc đen, tái nhợt đến đáng sợ.

Quý Tu Uyên một chút liền nhận ra cô, liếm liếm khóe miệng, nở nụ cười.

Thật là có duyên.

Bình tĩnh mà xem xét, không nhắc đến sự việc liên quan tới Tiết Húc, Hạ Lăng cũng không thuộc gu thẩm mỹ của cậu ta, bản thân cũng chưa từng cùng loại nữ sinh này nói chuyện yêu đương, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tồi.

Ánh mắt cậu thiếu niên đảo qua vòng eo thon nhỏ của cô gái, yết hầu di động một chút, ánh mắt âm trầm.

Cảm giác nhất định sẽ rất sướng.

Bất quá Lăng muội muội này lại đem cậu ta bỏ quên, đứng trên bục giảng lâu như vậy, cũng không thèm nhìn tới bên này một cái.

Không giống với suy nghĩ của Quý Tu Uyên, Hạ Lăng kỳ thực vừa vào cửa liền nhận ra cậu ta, trí nhớ của cô cũng không tồi, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, rất nhanh liền đem nam sinh bướng bỉnh mà thầy giáo vừa nhắc tới liên hệ lại với nhau.

Khó trách nghe tên thấy quen tai, hoá ra là bạn của Tiết Húc.

Hạ Lăng làm bộ như không quen biết, cô đã quyết tâm không muốn có bất kì quan hệ gì với nhóm người kia.

Lớp học chỉ còn một chỗ trống duy nhất, vị trí ở hàng cuối sát tường, bên cạnh là thùng rác, Thôi Đỗ Thần muốn Hạ Lăng ngồi tạm ở đó, một thời gian sau sẽ đổi chỗ.

Hạ Lăng không ý kiến, đi xuống bục giảng về chỗ ngồi.

Quý Tu Uyên hào hứng nhìn cô đến gần.

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Cô đi thẳng qua chỗ cậu ta ngồi.

Hương vị bánh ngọt mãnh mẽ xông vào trong mũi.

Ngọt đến dựng cả tóc gáy.

Cậu ta ngẩn người, biểu tình có chút thay đổi, không tự chủ ngồi thẳng lên.

Hương vị này... Sẽ không sai.

Là hương vị Tiết Húc thích nhất Brownie.

Trên người cô tại sao lại có nó?

Lúc đứng trên bục giảng, Hạ Lăng sớm đã chú ý tới bạn cùng bàn, là một nữ sinh, tóc ngắn, mắt to, là một cô gái đáng yêu, cô ấy và những bạn khác ở trong lớp không cùng một loại, tò mò rướn cổ nhìn cô, song khi Hạ Lăng đưa mắt nhìn lại thì cô ấy dường như là bị dọa sợ, lập tức xấu hổ cúi đầu, tính cách có chút hướng nội.

Hạ Lăng cũng không quá để ý cười cười, đi đến trước chỗ ngồi, bởi vì cô gái ngồi ở bàn trong, nên đương nhiên cô chọn bàn ngoài, vừa muốn kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt vô tình lướt qua mặt bàn, giật mình.

Mặt bàn bẩn vô cùng, sần sùi, khắp nơi đều bị bút lông màu đen vẽ qua.

Tiện nữ Khương Tư Nhu!

Ghê tởm, không biết xấu hổ, nhanh đi chết đi!

Cút ra khỏi trường mau!

...

Một đám chữ dơ bẩn khó coi, cứ như vậy không kịp che đi liền đập vào mắt cô.

Hạ Lăng còn chưa kịp phản ứng, cô gái ngồi ở bên trong nhìn thấy cô đang nhìn những chữ này, liền sa sầm mặt mày, mạnh mẽ nhào tới, lấy tay che mặt bàn, lắp bắp nói: "Kia, cái kia, thực xin lỗi, chỗ này thật ra là của tớ, chúng ta đổi về đi, cậu ngồi bên trong, được không?"

Nữ sinh nói chuyện nhỏ nhẹ, cúi đầu không dám nhìn cô, giọng điệu lại hàm chứa một tia cầu xin.

Hạ Lăng ánh mắt dừng lại trên đôi tay không ngừng run rẩy của cô gái, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp nói được.

Đổi xong chỗ ngồi, nữ sinh xấu hổ vô cùng, gục xuống bàn, hai má nóng ran, quẫn bách hận không thể có một cái lỗ để chui vào.

Bên cạnh vẫn không có động tĩnh.

Cô ấy nhất định là chán ghét mình.

"Cậu tên Khương Tư Nhu phải không?"

Vào lúc cô gái mất hết can đảm thì một giọng nói êm ái ở bên cạnh truyền đến, mang theo thiện ý.

"Cái tên nghe thật êm tai."

Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, đã lâu không có đăng bài, bồi thường bằng một chương dài, vài ngày nay tới nhất định sẽ ổn định.

Truyện Chữ Hay