"Cô nói gì?"
Tiết Húc khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt, suy nghĩ có chút trì độn, cơn đau ở bả vai cơ hồ cướp đi năng lực nhận thức của hắn: "Cô không biết tôi là ai?"
"Vì sao tôi phải nhận ra cậu?"
Lăng Hạ nhướn mày hỏi lại, cẩn thận đánh giá khung cảnh xung quanh sau đó nhìn chằm chằm Tiết Húc. Chàng trai ngũ quan tuấn mỹ, trẻ trung, làn da trắng như ngọc, so với đám nam sinh khác mà nói, chàng trai này quá mức thanh tú, có chút giống con gái, vai trái hắn bị thương, máu chảy không ngừng, bộ dạng vô cùng đau đớn, hắn chảy mồ hôi lạnh, tóc đen bám chặt trên mặt, là dáng vẻ của một mỹ nhân yếu đuối.
Lăng Hạ tặc lưỡi, lộ ra biểu cảm hứng thú.
Hắn ta không ghét đàn ông, đại khái là do thân thể này là nữ, hắn không thể hoàn toàn xem nhẹ lực hấp dẫn đối với phái nam, nhưng nói thật, hắn chỉ là đơn thuần yêu thích vẻ ngoài xinh đẹp cùng thân hình mảnh mai của đám thiếu niên, còn những cái khác đều không có hứng thú.
Đáng tiếc là, trừ mấy ngôi sao tiểu thịt tươi trên TV ra, thực tế hắn ta chưa từng thấy chàng trai nào quá xuất sắc, bình thường đều là tốt gỗ hơn tốt nước sơn, hắn nhìn một chút liền mất hứng thú.
Quan trọng hơn là, thiếu niên này cho hắn cảm giác nhìn rất quen mắt, Lăng Hạ đăm chiêu hạ thấp người, ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng nâng cằm Tiết Húc lên, cười nói: "Tiểu mỹ nhân, có phải trước đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Chẳng lẽ đây chính là "nhất kiến như cố" trong truyền thuyết?
"Nhất kiến như cố": Mới gặp mà như thấy bạn cũ.
Vừa nghe thấy cách cô gọi mình, Tiết Húc nháy mắt liền đen mặt, từng kí ức khó chịu hiện lên trong đầu.
"Quả nhiên là cô!" Hắn thẹn quá hoá giận đánh vào tay Lăng Hạ: "Hạ Lăng, cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận rồi sao?"
Lăng Hạ đăm chiêu, nhìn biểu cảm lúc này của hắn, một cảm giác mãnh liệt đánh tới, hắn "A" một tiếng, chợt nói: "Hoá ra ngươi là cái kẻ yếu ớt kia, bảo sao nhìn quen mắt như vậy."
Từ "tiểu mỹ nhân" nhanh chóng xuống làm "kẻ yếu ớt", Tiết Húc: "..."
Thật muốn khiến cái miệng kia ngậm chặt không bao giờ mở ra được nữa!
Tiết Húc cảm giác mình như một kẻ thần kinh, rõ ràng một giây trước Hạ Lăng làm cho hắn đau lòng đến mức muốn thương tiếc, mà bây giờ cô lại khiến hắn hận không thể vung gậy lên đánh chết.
"Chắc là ngươi có chút nhầm lần." Lăng Hạ đứng lên, vỗ vỗ ống quần nói: "Tôi không phải Hạ Lăng, gọi tôi là Lăng Hạ."
Tiết Húc nhíu mày: "Lúc này rồi mà cô còn tâm trạng nói dỡn?"
Hạ Lăng, Lăng Hạ.
Đang chơi trò gì sao?
Đúng là thần kinh.
Lăng Hạ thản nhiên cười nói: "Hạ Lăng không nói gì với ngươi sao? Thân thể này mắc chứng tâm thần phân liệt, tôi và cô ta có thể nói là cá thể riêng biệt."
Tiết Húc ngẩn ra, nghĩ tới Hạ Lăng đã từng nói với hắn những lời này.
Chẳng lẽ là thật?
Hắn nhìn Lăng Hạ, trừ khuôn mặt ra, thì dù là khí chất, thần thái, động tác hay cách nói chuyện đều khác xa với Hạ Lăng.
Đến bây giờ, Tiết Húc không phải không thừa nhận, trên đời này có tồn tại người đa nhân cách chỉ là hắn không để ý tới phương diện này, còn tưởng rằng đều là hư cấu chỉ có trên phim ảnh.
"Đúng rồi, tiện đây tôi cũng giới thiệu luôn." Lăng Hạ thưởng thức vẻ mặt của hắn, cười híp mắt nói: "Tôi là con trai năm nay mười bốn tuổi."
Có chút không tưởng, nhưng Tiết Húc lúc này không quá kinh ngạc, như ngộ ra điều gì đó, thấp giọng thì thào: "Khó trách, khó trách..."
Khó trách Hạ Lăng lại cùng con gái đi thuê phòng.
Khó trách cô lúc thì nhu nhược lúc thì mạnh mẽ.
Cứ như vậy tất cả mọi việc đều được thông suốt.
"Chờ đã, ngươi nói ngươi mới mười bốn tuổi?" Tiết Húc ngẩn người.
Nói cách khác, hắn từng bị một thằng nhãi mười bốn tuổi đánh gục?
Tiết Húc tỏ vẻ khó có thể tiếp thu.
Lăng Hạ nhướn mày: "Ngươi tiếp nhận vấn đề thật không giống người bình thường."
"Các ngươi vẫn còn tâm tình liếc mắt đưa tình?"
Bên cạnh mấy gã lưu manh đang hùng hùng hổ hổ, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Vừa rồi khi Lăng Hạ đem chai bia ném vào mặt một tên khiến hắn mặt đầy máu, ôm đầu kêu thảm thiết, trong khoảng thời gian ngắn tất cả đều đứng hình, không ai dám lại gần Tiết Húc và Lăng Hạ mà chỉ âm thầm phòng bị, kết quả lại trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ không coi ai ra gì đứng đó hàn huyên.
Quá mức khinh địch !
Nhóm lưu manh giận tím mặt, mắt thấy liền muốn xông lên đánh người.
Lăng Hạ liếc bọn họ một cái, không có bất kì hành động nào, chỉ quay sang hỏi Tiết Húc: "Anh quen biết Hạ Lăng?"
Tiết Húc chống tay đứng lên, bả vai bị thương khiến hắn đau đến mức mặt trắng bệch, hắn che miệng vết thương không yên lòng "ừm" một tiếng, đề phòng nhìn kẻ địch, còn không quên quay đầu nhìn mấy người Chu Gia Giang, thấy bọn họ vẫn đang bị bao vây liền nhíu mày, xem ra tình thế không ổn.
Lăng Hạ lại hỏi: "Anh biết cô ta hiện tại đang ở đâu không?"
Tiết Húc nghe vậy nhìn về phía hắn, biểu tình có chút cổ quái, nói: "Đương nhiên."
"Vậy được." Lăng Hạ khom lưng, trên mặt đất toàn là mấy chai rượu rỗng, hắn tiện tay nhặt một cái: "Tôi giúp anh lần này, mặt khác anh phải đem những gì mình biết về Hạ Lăng kể hết cho tôi."
Nói xong, hắn liền xông ra ngoài.
Tiết Húc cả kinh, bản thân không kìm lòng được coi hắn như Hạ Lăng, há miệng, theo bản năng muốn gọi hắn quay lại.
Kết quả, nhìn thấy hắn ném chai rượu, trực tiếp nhắm vào đầu một tên, đối phương liền hôn mê.
"..." Tiết Húc sửa lời: "Ngươi có chừng mực một chút." Bản thân cũng nhanh chóng né từng đòn tấn công, lại tung một quyền đánh tới, thỉnh thoảng sẽ chú ý tới tình hình bên Lăng Hạ.
Hắn thực sự đánh nhau rất giỏi, từng tên từng tên một đều bị hắn giải quyết nhanh gọn, nằm rạp dưới chân hắn, xung quanh đều là máu tươi.
Sau này không ai dám tiếp cận hắn nữa.
Tiết Húc nhíu chặt mày, bản thân đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Lăng Hạ, biết hắn xuống tay rất độc, không cố kỵ điều gì, điểm mấu chốt là không có đạo đức, sẽ không thủ hạ lưu tình, nhiều chiêu đều nhắm vào chỗ trí mạng của đối phương, như là hoàn toàn không để ý đến việc xảy ra án mạng.
Tựa như thủ lĩnh của loài sói, hung mãnh, khát máu và nguy hiểm.
Nếu hắn vẫn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Không bao lâu, Lăng Hạ đã phá được vòng vây, đi đến chỗ tên thủ lĩnh, chớp nhoáng tung một cước về phía nửa dưới của gã, thừa dịp gã đau đến khom lưng liền dùng khuỷu tay thọc lưng gã.
Nghiêm Cương nằm xuống, Lăng Hạ chân đạp lên người gã, chai rượu thủy tinh kè sát cánh tay phải, lười biếng uy hiếp: "Tất cả dừng tay lại, bằng không tôi sẽ phế bỏ tay hắn."
Mấy gã đàn ông khiếp sợ nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, khuôn mặt non nớt dễ thương cùng với bàn tay nhuốm máu tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Bọn họ do dự không dám làm bừa.
"Đừng nghe cô ta nói lung tung!" Nghiêm Cương mặt sưng đỏ, khó thở hổn hển giãy dụa: "Cô ta chỉ dám phô trương thanh thế mà thôi, không có lá gan đó đâu, các ngươi tiến lên! Đánh... a a a!"
Tiếng nói còn chưa dứt, Lăng Hạ nắm chặt miệng chai, không chút do dự ấn tay xuống, mảnh kiếng bể đâm vào da thịt gã, máu tươi bắn tung toé.
"A a a!" Nghiêm Cương gào thét điên cuồng.
Lăng Hạ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lần sau là tay trái."
Mấy gã đàn em kinh hồn táng đảm, vội vàng quay đầu hét lên: "Dừng tay! Tất cả dừng tay! Đừng đánh nữa!"
Bên kia, Từ Hàn bên trái bảo vệ Hạ Nhiễm Nhiễm, bên phải yểm hộ Chu Gia Giang, lúc sắp chạy thoát thì nghe được tiếng kêu to, bước chân liền chậm lại, mấy gã đàn ông đều dừng tay, Hạ Nhiễm Nhiễm không khỏi quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: "Là Hạ Lăng! Hạ Lăng đang đánh cái gã đầu trọc kia kìa!"
Từ Hàn vốn là người vô cảm trước mọi tình huống, tận mắt chứng kiến Hạ Lăng đem Nghiêm Cương đánh đến không còn dạng người, cũng không khỏi bị rùng mình.
Chuyện này vốn hoang đường, lúc này lại chân thật xuất hiện ở trước mắt.
"Thật hay giả vậy?" Quý Tu Uyên cũng ngây ra, sắc mặt hết xanh lại đỏ, có chút nói không nên lời.
Chu Gia Giang không rảnh quản người khác, khẩn trương ôm Tô Nam Dung hỏi: "Nam Dung, cô không bị thương chứ? Xin lỗi, là tại tôi vô dụng."
"Tôi không sao." Tô Nam Dung hướng hắn cười trấn an, trong lòng có chút sợ hãi, gương mặt vốn được trang điểm tinh tế lúc này đã bị mồ hôi làm nhoè đi không ít, an toàn là trên hết, cô ta lập tức lôi gương trong trong túi ra lau mồ hôi rồi trang điểm lại.
Dung mạo trước và sau khi trang điểm của cô ta chênh lệch rất lớn, mặt mộc vô cùng bình thường, nếu có ném vào đám đông thì chắc chẳng ai nhận ra nổi đây là "Carbonat natri" xinh đẹp trong quán bar.
Sở dĩ cô ta đáp lại tâm tình của Chu Gia Giang là vì cậu là người có tiền, hơn nữa có một lần vô tình bắt gặp cô ta để mặt mộc, nhưng cậu vẫn trước sau như một không hề ghét bỏ.
Khương Tư Nhu đi đến bên cạnh bọn họ, thấy cảnh Chu Gia Giang cùng Tô Nam Dung tình thương mến thương, thần sắc có chút ảm đạm.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một gã đứng đằng sau đang giơ nắm đấm hướng Chu Gia Giang đánh tới, trên mặt mang vẻ ghen tị cùng phẫn nộ, xem ra là một trong số những tên yêu thích Tô Nam Dung, không muốn tháp tùng mệnh lệnh.
"Cẩn thận!" Khương Tư Nhu mặt trắng nhợt, thân thể theo bản năng tiến lên, đỡ giúp cậu một quyền.
"A —— "
Nắm tay vừa vặn rơi xuống má trái cô, Khương Tư Nhu hít khí lạnh, cả người mềm nhũn ngã xuống, không cẩn thận đụng phải Tô Nam Dung, cô ta lúc này đang trang điểm, bị bất ngờ nên tay hơi run làm rớt hộp phấn xuống đất vỡ tan.
"A!" Tô Nam Dung thất thanh, thốt ra: "Hộp phấn của tôi!"
Những người khác cả kinh, Từ Hàn cùng Quý Tu Uyên nhanh chóng đem gã kia đánh gục.
Mà Tô Nam Dung nhìn một đống bột phấn dưới đất, trong lòng đau xót, tức giận nhìn Khương Tư Nhu: "Đều tại cô! Một hộp này có giá mấy trăm tệ đó, cô tính đền cho tôi thế nào đây?"
Khương Tư Nhu bị một cú kia đánh đầu óc quay cuồng, lỗ tai ong ong, thật lâu mới nghe rõ lời của cô ta, tay ôm bên mặt sưng đỏ, lắp bắp nói: "Thực, thực xin lỗi..."
"Này! Cô nói như vậy mà được hả?" Hạ Nhiễm Nhiễm nhìn không được, đứng ra trừng mắt nói: "Cô ấy vừa cứu bạn trai của cô đó! Bản thân không cảm ơn người ta thì thôi đi, còn ở đây bày đặt tức giận?"
"Xin lỗi thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi" Chu Gia Giang sau khi định thần lại liền cảm kích nhìn Khương Tư Nhu: "Cảm ơn cô vì đã chắn giúp tôi, lần sau tôi sẽ đích thân đãi cô một bữa, muốn ăn cái gì cũng được."
Sau đó cười làm lành với Tô Nam Dung: "Không phải chỉ là một bộ trang điểm thôi sao, trở về tôi sẽ mua cho cậu bộ mới, ngoan, đừng nóng giận."
Tô Nam Dung: "Nhưng tôi muốn bộ sưu tập mới nhất cơ."
"Được, không thành vấn đề!"
Hạ Nhiễm Nhiễm nhịn không được nữa liền quát: "Chu Gia Giang, cậu có còn là đàn ông không? Lại đi dỗ dành kẻ đê tiện kia!"
Cô đi đến trước mặt Khương Tư Nhu, cầm khăn tay đưa tới: "Cậu không sao chứ, có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
"Không sao đâu." Khương Tư Nhu tiếp nhận, miễn cưỡng cười cười: "Cảm ơn cậu."
Từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng còi báo động, đèn xe cảnh sát đang đi tới hướng này.
Một trận hỗn loạn.
"Cảnh sát đến ! !"
"Chạy mau chạy mau!"
Đám lưu manh hoảng sợ bỏ chạy tứ phía.
Chu Gia Giang ngẩn người, sắc mặt tức giận đỏ lên: "Là ai báo cảnh sát? Tôi đã bảo là không được báo rồi mà!"
"Tôi, là tôi báo ..." Khương Tư Nhu không hiểu vì sao cậu lại tức giận như vậy, trong lòng hoảng sợ, yếu ớt giơ tay lên: "Có vấn đề gì sao?"
"Cậu!" Chu Gia Giang tức giận muốn văng tục, bên cạnh Từ Hàn hung hăng đánh cậu một cái, lạnh lùng nói: "Cậu cũng lớn rồi, có thể hành xử cẩn thận được không?"
Lăng Hạ nghe thấy tiếng còi báo động, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy, hắn biết nếu bị cảnh sát bắt được, trên người lại có nhiều vết thương như vậy, thế nào cũng bị đưa vào trại giáo dưỡng.
"Cậu chạy cái gì?" Tiết Húc không chút suy nghĩ đuổi theo giữ chặt hắn.
"Cảnh sát đến có thể không chạy sao?" Lăng Hạ chau mày lại, vẻ mặt có chút khó chịu nhìn hắn: "Hiện tại tôi đang ở đâu? Anh nói nhanh đi."
Tiết Húc ho một tiếng: "Nhà tôi."
"A?" Lăng Hạ ngạc nhiên, hoài nghi mình nghe lầm: "Anh nói chỗ nào?"
"Tôi nói là nhà tôi."
Lăng Hạ nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền biến đổi, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn: "Thân thể này mới mười lăm tuổi, anh thật sự không làm chuyện gì..."
Tiết Húc: "..."
Trên thế giới này người không có tư cách nói những lời này nhất chính là hắn ta!
"Tôi không đùa." Hắn bắt lấy bả vai Lăng Hạ, nghiêm túc nói: "Cậu nhanh đưa Hạ Lăng quay trở về, tôi có chuyện cần nói với cô ấy."
"Anh coi bệnh này là siêu năng lực hả, muốn biến liền biến?" Lăng Hạ cảm thấy buồn cười, đánh tay hắn, lạnh nhạt nói: "Đừng có nằm mơ, cô ta sẽ không thoát ra ngoài được nữa đâu."
Tiết Húc: "Cái gì... Ý cậu là sao?"
"Bởi vì... " Lăng Hạ thanh âm mang theo khát vọng được giải phóng, đầy sảng khoái.
"... Tôi sẽ không để cô ta thoát ra."