Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ghen? Còn lâu nhé!"

Tuy rằng Hạ Lăng đã ám chỉ rõ ràng như vậy, nhưng giờ Tiết Húc đang nổi nóng, không có nghĩ nhiều, hắn chăm chú nhìn Hạ Lăng, lời nói thấm nhuần đạo lý: "Tiểu Hoa à, không phải tôi cấm cô yêu đương, chỉ là hiện giờ cô còn quá nhỏ, lại ngốc như vậy, rất dễ bị người ta lừa, cô xem thời buổi này bọn con trai muốn tiếp cận đều có mục đích, nào có đơn giản chỉ là nói chuyện yêu đương, bọn họ vì lừa cô lên... lên... Khụ khụ, tóm lại là như vậy, cho nên tôi chỉ muốn lấy thân phận anh trai để nhắc nhở cô thôi!"

"... Cậu thật tốt."

Hạ Lăng yên lặng cúi đầu ăn cơm, về phương diện tình cảm cô không ôm bất cứ hy vọng nào ở hắn.

Ngươi mới ngốc!

Cả nhà ngươi đều ngốc!

Chưa từng thấy người nào lại ngốc như vậy!

Nhưng mà nỗi lo của ba ba Tiết cũng không phải vô căn cứ, dù hắn muốn giấu bảo bối khuê nữ nhà mình đi cũng không được, gần nhất, một tấm ảnh chụp Hạ Lăng bị truyền ra, đã làm nổi lên một trận gió xoáy, lưu truyền khắp trường học.

Trên WeChat của Tiết Húc có rất nhiều bạn bè, việc hắn đem ảnh Hạ Lăng đeo tai thỏ đặt làm ảnh đại diện khiến mọi người xúm lại suy đoán, dồn dập tò mò hỏi hắn tiểu tỷ tỷ này là ai, bạn nhỏ Tiết nào đó bỗng nảy sinh cảm giác tự hào, không hề cảm thấy phiền toái mà đi giải thích cho từng người một.

"Hắc hắc, đó là em gái tôi, nhìn xem rất xinh đẹp, rất đáng yêu có phải không, cảm thấy rất hâm mộ tôi phải không!"

Bạn bè nhìn thấy hắn liên tiếp dùng những gói biểu cảm buồn nôn trả lời, cả người không khỏi nổi da gà.

Đại ca, phiền cậu khiêm tốn một chút có được không? Hình tượng nam thần cao lãnh của cậu có phải bị chó ăn mất rồi!

Sau đó, có một người bạn nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng rất thích tấm hình này của Hạ Lăng, liền tải ảnh về rồi tiện tay đăng lên trên diễn đàn của trường với tiêu đề【 Nữ thần ẩn dấu trong trường học 】

Xuất phát từ vấn đề riêng tư, người đăng không có chỉ mặt gọi tên, cũng không đưa ra bất kì quan hệ nào giữa Tiết Húc và cô, chỉ đơn giản là muốn cùng người khác thưởng thức mỹ nhân.

Bạn học này có một thói quen, ở trên đường nếu đụng phải mỹ nữ, sẽ chụp lén rồi đăng lên diễn đàn, đơn thuần chỉ để vui đùa.

Song lần này thì khác, cậu ta vừa đăng bài lên trong năm phút đã có trên trăm lượt xem, khiến người khác bất ngờ hơn nữa là lượt bình luận tăng đến chóng mặt, bài viết nhanh chóng được đẩy lên trang đầu, vô số người vào xem.

Trong ảnh chụp một cô gái mặc áo len màu vàng, khuôn mặt thanh tú, mang theo vẻ điềm tĩnh có chút xấu hổ mím môi mỉm cười.

Cửa hàng nằm ở ngã tư đường, ngựa xe như nước, cô đứng giữa phố xá sầm uất, trên đầu mang một cái bờm tai thỏ màu trắng, đôi tai thỏ dài mềm mại tự nhiên rũ xuống, chạm vào mái tóc đen dài óng mượt, thanh thuần mà khả ái, đẹp không gì sánh nổi.

Tiểu tiên nữ đôi mắt trong veo nhìn vào máy ảnh, ánh nhìn chăm chú ôn nhu, phóng đại hình ảnh xem, có thể thấy được từ trong đôi mắt ấy phản chiếu một bóng người.

Chính là người chụp cho cô.

"Trời ạ, nữ sinh này là ai vậy? Học cùng trường chúng ta hả? Sao trước giờ chưa từng thấy qua!" Nhanh chóng có người hồi đáp.

"Lầu chủ, cho ngươi một phút, ta muốn tất cả tư liệu về cô gái này bao gồm số đo ba vòng, cảm ơn!"

"A a a, đây không phải là tiên nữ trong tưởng tượng của tôi sao! ! ! Học lớp nào vậy? Lầu chủ nói mau nói mau!"

"Chờ đã, sao tôi cảm thấy cô gái này có chút quen mắt..."

"Hả, đây không phải là cô bé suốt ngày đi theo bên cạnh Tiết Húc sao?"

"Đúng đúng, không sai, chính là cô ấy, em gái Hạ Nhiễm Nhiễm, hình như tên là Hạ Lăng!"

"Cô ấy cùng Tiết Húc có quan hệ gì?"

"Nói là em gái..."

"Nói vậy, cô ấy chưa có bạn trai đâu nhỉ?"

Trong phần thảo luận khí thế ngút trời, nhiệt độ chỉ tăng chứ không giảm.

Hạ Lăng cứ như vậy nổi tiếng.

Nói thật, Hoa Đức mỹ nữ không ít, nhưng nổi danh không nhiều, để có danh tiếng trong trường học, lớn xinh đẹp thì chưa đủ, còn phải có tài nghệ, giống như Hội Phó hội học sinh "Liêu ngậm khói", vừa làm MC cho kênh phát thanh của trường, còn làm người dẫn chương trình cho các hoạt động lớn dưới sân trường... Không ai trong trường không biết tới cô ấy, là một đại mỹ nữ tài hoa.

Còn nữ sinh xinh đẹp, ở trong trường học thường gặp rất nhiều, tuy có chút kinh diễm, nhưng không nổi tiếng được.

Mà Hạ Lăng, chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp nhanh chóng gặp may, hơn nữa cũng không phải kiểu người bị thời gian quên lãng, ngược lại mọi người càng ngày càng chú ý tới cô.

Người giống như Hạ Lăng, lớn xinh đẹp, tính cách ôn nhu, học tập lại tốt; khi nói chuyện thanh âm mềm mại dịu dàng, trọng điểm cô là một tiểu tiên nữ biết nấu ăn, trong trường học đốt đèn lồng tìm không đến người thứ hai! Tuyệt đối là hình mẫu lý tưởng để làm bạn gái!

Hàng thật giá thật cần được bảo vệ.

Kết quả là, hiện tại cơ hồ mỗi ngày đều có nam sinh tới tìm Hạ Lăng, sự việc không thể vãn hồi.

Đến chính Hạ Lăng cũng không ngờ được, từ trước tới nay chưa từng có ai chào đón cô, còn độ nổi tiếng, ở trường cũ cô cũng rất nổi nhưng bởi vì có một người mẹ như Diêu Nhạn nên mới vậy, cho nên nhiều người khi nghe đến đây đã sợ mất mật, đều nhượng bộ lui binh.

Cơ hồ coi cô như ôn dịch.

Như thế nào đến nơi này thì ngược lại.

"Hạ Lăng, có người tìm cậu!"

Tiết một vừa tan, bạn học ngồi cạnh cửa ra vào hướng Hạ Lăng hô một tiếng.

"Lần này là một soái ca nha, lớn lên cũng không tệ lắm."

Lời này vừa nói ra, trong lớp một loạt tiếng cười vang lên, những nam sinh khác còn chế nhạo huýt sáo.

Đây đã là người thứ tám đến tìm Hạ Lăng rồi.

Lại nữa?

Hạ Lăng có chút đau đầu, cố tình bỏ ngoài tai, bề ngoài làm như không để ý nhưng lương tâm lại bứt rứt, đành phải buông sách giáo khoa xuống đi ra ngoài.

Lúc đứng lên, cô không hề chú ý tới người bạn ngồi cùng bàn khuôn mặt so với đít nồi còn đen hơn.

Thấy Hạ Lăng đi ra ngoài, một bạn nam còn tính nghịch ngợm nói đùa vài câu, chợt nghe "rắc rắc" một tiếng giòn vang, nhìn về phía người bạn đương nhiệm ngồi cùng bàn với Hạ Lăng, đồng thời kiêm nhiệm chức anh trai cùng ba ba của cô, không khí xung quanh bạn nhỏ Tiết có chút kỳ quái, mặt không cảm xúc cầm cây bút trong tay bẻ gãy.

Yên lặng ——

Cả lớp tập thể trầm mặc.

Ngoài phòng học, Hạ Lăng trước sau như một đuổi người đi, thẳng thắn nói tôi không thích cậu, hôm nay không thích ngày mai không thích đời này cũng sẽ không thích, sau đó người theo đuổi liền che mặt lệ tuôn chạy đi. Aaaaa, không phải nói là tiểu tiên nữ sao, lúc nói chuyện lại cứng nhắc như vậy, một chút cũng không mềm mại.

Tiết Húc gần đây rất khó chịu, lửa nóng hừng hực thiêu đốt, vừa nhìn thấy có nam sinh tới tìm Hạ Lăng liền có loại suy nghĩ muốn đè bẹp người ta xuống.

Không có gì phải giận, Tiểu Hoa nhà hắn ưu tú như vậy, có nhiều người thích cũng là bình thường, hắn phải thấy cao hứng mới đúng.

Hắn cực lực thuyết phục chính mình, song cỗ xúc động này lại không hề biến mất nửa điểm.

Tuy rằng có rất nhiều người đến tìm Hạ Lăng, nhưng số người thật sự muốn theo đuổi cô gần như không có, một bộ phận nhỏ là bị Hạ Lăng dùng thái độ kiên quyết từ chối, số còn lại thì bị Tiết Húc cho người đi cảnh cáo, khuôn mặt tinh xảo lúc đó sát khí ngút trời, giống như lão đại xã hội đen vậy.

Hắn nhíu mày nắm chặt cổ áo tiểu hài tử ngầm bi thương uy hiếp: "Còn dám quấy rối em gái tôi, tôi sẽ cho cậu không thấy được ngày mai."

Tiểu hài tử sợ tới mức tè ra quần, mở miệng liền lắp bắp nói: "Dạ...dạ, xin anh vợ tha mạng."

"Cậu gọi tôi là gì?" Âm thanh so với vừa nãy lạnh hơn một độ.

"Dạ, anh vợ." Tiểu hài tử ủy khuất, "Bọn họ đều gọi anh như vậy ạ."

Tiết Húc mặt tái xanh, lần đầu tiên cảm nhận cái gì gọi là bê đá tự đập chân mình, làm anh trai Hạ Lăng không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn, tuổi còn trẻ đã làm bố lại còn làm anh vợ.

Thật sự là gặp quỷ mà!

Từ đó về sau, hắn rốt cuộc không tự nhận mình là anh trai Hạ Lăng nữa.

Dĩ nhiên, những thành phần còn chưa dứt sữa mẹ này Tiết Húc chẳng thèm để vào mắt, trong hàng dài người theo đuổi Hạ Lăng, vẫn là Quý Tu Uyên khiến người ta chán ghét nhất.

Nếu người theo đuổi Hạ Lăng là một người có nhân phẩm và học vấn ưu tú, không vướng bụi hồng trần, không có bất kỳ thói hư tật xấu nào, Tiết Húc còn có thể miễn cưỡng thuyết phục chính mình tiếp nhận, nhưng là mặt hàng này nha, ha ha.

Sau khi Quý Tu Uyên ngả bài với Tiết Húc, liền tự cho mình lá gan lớn, bắt đầu điên cuồng theo đuổi Hạ Lăng, không hề giống lúc trước, từ mạnh mẽ chiếm hữu đổi thành thế nhu tình, mỗi ngày đối Hạ Lăng hỏi han ân cần, mở miệng là nói những lời mật ngọt, nhưng cậu chàng vô cùng cao tay, từ trước đến nay không hề trực tiếp biểu lộ tâm ý, khiến Hạ Lăng không thể nào cự tuyệt.

Tiết Húc không thể nhịn được nữa, một ngày nọ, vào lúc Quý Tu Uyên đang quấn lấy Hạ Lăng, lại một lần nữa trước mắt bao người đem cậu ta kéo đi, Quý Tu Uyên không hề biết tai hoạ sắp đến, còn hướng Hạ Lăng phất phất tay, thâm tình nói: "Lăng Lăng, lát nữa gặp sau nhé."

Hạ Lăng nhún vai, thành tâm hi vọng cậu ta đừng quay về nữa.

Tiết Húc đem Quý Tu Uyên kéo đến dưới lầu phòng thiết bị, còn đóng cửa lại.

Quý Tu Uyên vẻ mặt tươi cười không đổi, "A Húc, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu sẽ không động tay động chân thật đấy chứ?"

Tiết Húc cũng cười, mang vẻ gió xuân ấm áp, xoa tay tới gần cậu, giọng điệu mềm mỏng lạ thường, "Cậu nói thử xem?"

Quý Tu Uyên yên lặng nắm chặt tay, thấy chết không sờn nói: "Tớ cũng không phải người dễ chọc."

...

Ngày đó, không ai biết trong phòng thiết bị xảy ra chuyện gì, chỉ là có người vô tình tận mắt trông thấy, Quý Tu Uyên bị người ta đem từ bên trong đi ra, khuôn mặt anh tuấn lúc đó mặt mũi bầm dập, đặc biệt thê thảm.

Sau đó nguyện vọng của Hạ Lăng thành sự thật, Quý Tu Uyên ba ngày không đến trường học, nghe nói xin nghỉ bệnh nằm nhà tĩnh dưỡng. Bất quá chỉ có ba ngày, đến ngày thứ tư cậu lại mãn huyết sống lại, trên mặt ngoại trừ vài chỗ xuất hiện máu bầm, còn lại đều không có gì đáng ngại, cậu chàng còn chưa hết hy vọng với Hạ Lăng, bất quá lần này cậu đã có kinh nghiệm, có chút kiêng dè, thu liễm lại rất nhiều, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.

Rốt cuộc có một ngày, Tiết Húc sau giờ học chơi bóng rổ bị té ngã, chân trái bị trẹo, vết thương nhẹ, nhưng đi đường không tiện, bác sĩ dặn ít nhất một tuần mới khỏi hẳn.

Quý Tu Uyên mượn cơ hội này, thừa dịp Tiết Húc khập khiễng đi WC thì mỉm cười mời Hạ Lăng.

"Thời tiết lúc này thật tốt, chúng ta ra sân thể dục đi dạo đi, cậu cả ngày ngồi trong phòng học chắc rất khó chịu, ra ngoài thư giãn một chút."

Hạ Lăng uyển chuyển từ chối.

Quý Tu Uyên lại không nhanh không chậm đáp: "Tớ có chuyện muốn nói, sau khi nói xong sẽ không làm phiền cậu nữa."

Hạ Lăng hơi ngẩn ra, nhìn cậu ta, hồi lâu, gật đầu nói: "Được."

Rốt cuộc cũng nói ra rồi.

Tiết Húc đi vệ sinh xong trở về, phát hiện không thấy Hạ Lăng đâu, kỳ quái hỏi Chu Gia Giang ngồi ở phía trước: "Tiểu Hoa đâu?"

"Không, không biết." Chu Gia Giang sợ bọn họ lại đánh nhau, ánh mắt trốn tránh, nói quanh co.

Tiết Húc nhìn cậu ta liền biết có quỷ, tim hẫng một nhịp: "Không phải bị Quý Tu Uyên mang đi rồi chứ?"

Chu Gia Giang ho khụ khụ: "Cậu bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, Tu Uyên chỉ là mang cô ấy ra sân thể dục tản bộ..."

Lời còn chưa dứt, Tiết Húc đã nhảy lò cò chạy đi, đầu không ngoảnh lại.

Chu Gia Giang chậm rãi khép miệng lại, vẻ mặt thảm thiết.

Cậu không cẩn thận lắm mồm, nhưng với thể trạng bây giờ của Tiết Húc chắc cũng không hơn được Quý Tu Uyên đâu nhỉ.

Quý Tu Uyên lôi kéo Hạ Lăng ở trên sân thể dục dạo một vòng, thấy chưa đủ lại mang cô đến bên hồ, dọc đường đi vẻ mặt tươi cười, nói chuyện trời đất, nhưng lại không nói trọng điểm.

Hạ Lăng không yên lòng nghe, tiện tay bẻ gãy một cành cây cầm lên thưởng thức, có chút không nhịn được, dừng bước lại, hỏi hắn: "Đến cùng cậu muốn nói cái gì?"

Quý Tu Uyên dừng lại một chút, nhìn cô, sờ mũi cười khổ: "Đi cùng tớ như vậy rất khó chịu sao?"

Hạ Lăng bất đắc dĩ, "Ý tớ không phải vậy."

"Vậy thì là cái gì?" Quý Tu Uyên đáp: "Hay là nói, người cậu thích là Tiết Húc, thích đến nỗi trong mắt không nhìn tới được người đàn ông khác?"

Trái tim Hạ Lăng nhảy loạn, ánh mắt mở lớn, nhìn hắn, im lặng không nói.

Bị phát hiện rồi sao?

Cô tuy rằng ở trong lòng thầm mắng Tiết Húc ngu ngốc, nhưng phần tâm tư này, cô tự tin bản thân che dấu rất khá, trừ Hạ Nhiễm Nhiễm ra, những người khác đều không biết.

Quý Tu Uyên thế nhưng lại nhìn ra.

Hạ Lăng trầm mặc một hồi, thừa nhận, thanh âm rất nhẹ: "Không sai, người tớ thích là cậu ấy, nếu cậu đã biết, vậy đừng uổng phí tâm tư vào tớ nữa."

"Quả nhiên là vậy." Quý Tu Uyên có chút tự giễu, ánh mắt nhìn cô không thay đổi: "Nhưng tớ không cam lòng! Lần đầu tiên theo đuổi một người lâu như vậy, nhưng kết quả lại không được gì cả, quá là không có lời."

"Vậy cậu muốn thế nào?" Hạ Lăng nhíu mày nhìn hắn.

"Để tớ hôn một cái." Ánh mắt của hắn rơi vào trên môi cô, cánh môi màu anh đào, hình dáng rất xinh đẹp, hắn đã sớm muốn nếm thử mùi vị.

Quý Tu Uyên đôi mắt thâm trầm, "Chắc cậu không muốn bí mật này bị Tiết Húc phát hiện đâu nhỉ?"

Hạ Lăng hơi nheo mắt lại: "Cậu uy hiếp tôi?"

"Sao lại như thế được?" Quý Tu Uyên mê luyến nhìn môi cô, thanh âm gần như thì thào, xen lẫn một tia thống khổ: "Tớ chỉ là, thực sự thích cậu mà thôi."

"Vậy thì tuỳ cậu." Hạ Lăng tỏ ra không sao cả.

"Cái gì?"

"Tôi nghĩ kỹ rồi." Cô chậm rì nói: "Nếu cậu ấy biết cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng không dám thổ lộ, có người giúp chẳng phải rất tốt sao."

"Cậu không sợ hắn sẽ chán ghét mình sao?" Quý Tu Uyên biểu tình có chút không biết làm sao.

"Không." Hạ Lăng lắc đầu, cô khẳng định. Dù không thể xác định quan hệ yêu đương thì Tiết Húc cũng không phải loại người như vậy.

Quý Tu Uyên đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén, bàn tay đột nhiên đè vai cô lại, cúi đầu, muốn cường hôn.

Hạ Lăng cả kinh, nhưng không quá bối rối, lòng bàn tay xiết chặt nhánh cây kia.

"Tiểu Hoa!" Xa xa một tiếng lo lắng vang lên.

Sức nặng trên người bỗng nhẹ đi, Tiết Húc đột nhiên xuất hiện trước mặt, hung hăng đánh Quý Tu Uyên một quyền.

"Tiểu Hoa, cô không sao chứ?" Tiết Húc có chút khổ sở co chân nhảy đến trước mặt Hạ Lăng, mặt đầy lo lắng.

"Không..." Hạ Lăng chưa kịp hoàn hồn, bất quá không phải vì Quý Tu Uyên, mà là bị hắn doạ sợ.

Hắn đến đây bằng cách nào?

"Cậu vẫn nghĩ tớ đánh không lại cậu sao?" Quý Tu Uyên nhìn thấy người làm hỏng chuyện tốt của mình lại là Tiết Húc, bất mãn đối với hắn lên tới cực điểm, đỏ mắt, vung lên nắm đấm.

"Xem ra bài học lần trước vẫn còn chưa đủ." Tiết Húc cũng rất tức giận, trừng ánh mắt xinh đẹp, hồng hộc thở dốc, co chân trái, khập khiễng hướng cậu ta nhào tới.

"Cậu lui ra sau cho tôi." Hạ Lăng thấy chân hắn bị thương còn không thành thật, khóe miệng nhếch nhẹ, bắt lấy cánh tay của hắn kéo về, chính mình bước lên một bước, đem hắn bảo hộ ở phía sau.

Quý Tu Uyên chỉ cảm thấy hoa mắt, Hạ Lăng dùng nhánh cây trong tay hướng mũi nhọn chỉ vào cậu ta, ánh mắt lạnh tanh, thản nhiên cảnh cáo: "Cách xa cậu ấy một chút."

Cô nói, cách hắn xa một chút.

Mà không phải, cách tôi xa một chút.

Quý Tu Uyên tim đập loạn nhịp, chậm rãi buông nắm tay xuống, chua xót nở nụ cười, ai có thể nghĩ tới, cô gặp phải nguy hiểm, thế nhưng trước tiên vẫn nghĩ tới bảo vệ hắn.

"Cậu thích hắn như vậy sao?" Quý Tu Uyên nhẹ nhàng hỏi.

Hạ Lăng không nói, nhánh cây không dời nửa phân, như trước cảnh giác.

Tiết Húc tức giận muốn phát hoả, Tiểu Hoa có người mình thích? Là ai? Vì sao hắn không biết?

Quý Tu Uyên biết đáp án, tự giễu cười một cái, xoay người bỏ đi, bóng dáng có chút thất thểu.

Hạ Lăng đỡ Tiết Húc về lớp học.

Trên đường, thiếu niên đem theo cục tức, hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Quý Tu Uyên, nếu không phải chân bị thương, Hạ Lăng cảm thấy hắn nhất định sẽ đuổi theo đạp gãy hai chân cậu ta.

"Tiểu Hoa, hắn nói cô có người mình thích... Là thật sao?" Tiết Húc mắng xong, khí thuận một ít, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi.

Hạ Lăng lông mi nhẹ nhàng run lên một chút, rũ mắt nói: "Đúng vậy."

"Là ai?" Tiết Húc bắt đầu khẩn trương.

"Không nói cho cậu biết."

"Người này tôi có quen không?"

"Có."

Tiết Húc thấy cô không chịu nói, liền bắt đầu đoán:

"Chu Gia Giang?"

"Không phải."

"Phùng Vũ?"

"Cũng không phải."

"Tương Tề Tinh?"

"... Rốt cuộc là ai?"

Tiết Húc cơ hồ đem một loạt tên những nam sinh Hạ Lăng quen biết điểm qua một lượt, sau đó lại tự mình loại bỏ.

Hắn nghĩ tới một khả năng, dùng ánh mắt không thể tin nhìn cô: "Cậu... không phải. . . không phải là thích..."

Hạ Lăng cho rằng cuối cùng hắn cũng thông suốt, lòng bàn tay rịn mồ hôi, trái tim đập dồn dập, sau đó liền nghe được hắn run giọng hỏi: "... Từ Hàn sao?"

Hạ Lăng: "..."

Tiết Húc càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, vô cùng đau đớn, "Tiểu Hoa, cậu ta có bạn gái rồi, sao cô còn để tâm đến làm gì!"

Hạ Lăng lạnh mặt: "Có phải cậu muốn phế nốt cái chân còn lại đúng không?"

Truyện Chữ Hay