Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không khí có chút ngưng trệ.

Hạ Lăng đứng phía sau nhìn thiếu niên đang tỏ ra hết sức bình thản, nở nụ cười gượng gạo, cô đổi họ từ lúc nào vậy, lại có thể biến thành muội muội của hắn?

Tiết Húc chính là có loại bản lĩnh đó, có thể dùng phương thức kì quái để xua tan đi bầu không khí xấu hổ này.

Bất quá, cũng nhờ hắn, nỗi bất an trong lòng cô đã vơi đi ít nhiều.

Hạ Lăng lần đầu tiên cảm thấy, làm em gái của hắn cũng không có gì là không tốt.

Chỉ cần không phải ruột thịt là được.

Đường Nhạn Mai thấy Tiết Húc đứng ra nói đỡ cho Hạ Lăng, biểu tình cứng ngắc, "A Húc là đang nói đùa sao? Ta nhớ nhà con có mỗi mình con, ở đâu ra một đứa em gái?"

"Không nhất thiết phải là em gái ruột." Tiết Húc diễn như thật, bình thản ung dung nói: "Cô ấy là cháu gái của cô hai con của con gái thứ hai đời thứ hai của Nhị gia, cho nên có thể nói là cô ấy là em gái cháu."

Tất cả mọi người bị từ "hai" này của hắn làm cho chóng mặt, Đường Nhạn Mai không nghĩ đến hắn có thể tự biên tự diễn giỏi đến như vậy, nhíu mày, trực tiếp làm rõ: "Nhưng ta nhớ cô bé này không mang họ Tiết."

"Ai da, không phải dì không biết cô ấy là ai sao, vậy mà lại biết cô ấy không mang họ cháu?" Thiếu niên nở nụ cười, ra vẻ tò mò, giọng nói đùa cợt được che dấu khá tốt.

Nói chuyện như vậy với trưởng bối có chút thất lễ, nhưng bà muốn ra oai phủ đầu Hạ Lăng, nên đành nhẫn nhịn Tiết Húc, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đường Nhạn Mai thấy Tiết Húc đứng chắn phía trước Hạ Lăng, thản nhiên mỉm cười, khuôn mặt vẫn như trước đoan trang ung dung, không có bất kỳ chỗ nào thất thố, "Người cũng già rồi, trí nhớ không tốt lắm, ta cũng là vừa mới nhớ ra."

Hạ Nhiễm Nhiễm đã nhận ra cơn sóng ngầm giữa mẹ mình và Tiết Húc, cắn cắn môi, trong mắt có chút bất an, Từ Hàn thấy cô khó xử, bèn dùng sức đè bả vai Tiết Húc, trầm giọng nói: "Cậu khiêm tốn một chút."

Tiết Húc nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, chỉ cần đối phương không gây chuyện, hắn rất dễ nói chuyện.

May mà Đường Nhạn Mai không có hành động nào khác, coi Hạ Lăng không tồn tại, mỉm cười dắt tay Hạ Nhiễm Nhiễm đi vào trong nhà, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta lâu ngày không gặp, cùng mẹ tán gẫu đi."

"Được ạ." Hạ Nhiễm Nhiễm gật đầu thật mạnh, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh sao treo trên bầu trời.

Có người lớn ở nhà, Từ Hàn cũng từ bỏ ý định ban đầu với Hạ Nhiễm Nhiễm, thản nhiên nói tiếng chào liền rời đi.

Hạ Lăng vẫn như cũ đứng ở cửa, do dự có nên đi vào hay không.

"Làm sao vậy, không phải nói muốn đi lấy ảnh cho tôi sao?"

Tiết Húc lười biếng dựa vào khung cửa, nghiêng đầu cười nhìn cô, lớn tiếng nói.

"A." Hạ Lăng lấy lại tinh thần, hướng hắn gật đầu, "Tôi đi lấy ngay đây."

Cô bước nhanh đi qua phòng khách, cố gắng không chú ý tới hai mẹ con đang ngồi trên sô pha trò chuyện với nhau, lên phòng cầm mấy quyền toán học đưa cho Tiết Húc.

"Toàn bộ đều ở đây."

Tiết Húc nhận lấy chồng sách, tùy tiện mở ra, không có thứ gì kẹp bên trong.

"Nhỡ may trong lúc tôi đọc sách làm rớt." Hạ Lăng có chút áy náy, "Đợi lát nữa tôi quay lại tìm xem."

"Không có việc gì, tìm không thấy thì thôi." Tiết Húc lắc đầu, gập sách lại, nhẹ nhàng gõ lên đầu cô, nhe răng cười, "Ngược lại là cô, đừng giữ mãi bộ mặt ủ ê này nữa."

Đôi mắt của thiếu niên nghiêm túc nhưng có chút dịu dàng.

Hắn nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, anh trai vĩnh viễn bảo vệ em gái."Đường Nhạn Mai trở về không có thông báo với bất kì ai, cả nhà đều bất ngờ, Hạ Trác Quần sau khi biết tin, liền dừng hết công việc trên tay lại, vội vàng chạy về nhà, nhìn thấy Đường Nhạn Mai thật sự đã trở lại, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi kích động hai mắt đỏ hoe, tiến lên ôm chặt lấy bà.

"Nhạn Mai, là bà thật sao, tôi không có mộng du chứ?" Giọng ông run run nói.

"Là tôi, tôi trở về rồi." Đường Nhạn Mai dịu dàng ôm lấy ông, ý cười không ngớt, như con chim nhỏ nép vào người, dường như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Bà rốt cuộc cũng chịu tha thứ cho tôi sao?" Hạ Trác Quần vui đến phát khóc.

Đường Nhạn Mai không có trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ cười nói: "Tôi biết người ông yêu nhất là tôi mà."

Một bên Hạ Nhiễm Nhiễm thấy hai người hoà hợp nên vô cùng cao hứng, kéo kéo làn váy của bà, ngửa đầu tội nghiệp hỏi: "Mẹ, mẹ sẽ không bỏ đi nữa chứ?"

Thấy hai người trước mặt ánh mắt chờ mong nhìn mình chăm chú, Đường Nhạn Mai lắc đầu cười, "Không đi, sẽ không bao giờ rời đi nữa."

Hạ Trác Quần kích động ôm lấy hai mẹ con, hưởng thụ sự ấm áp gia đình trước kia đã mất nay lại có được.

"..."

Hạ Lăng ra khỏi phòng ăn cơm chiều, nhìn thấy một màn gia đình hạnh phúc, bước chân có chút chần chừ dừng lại, nghĩ xem có nên chờ bọn họ ăn xong rồi mình xuống hay không.

Hạ Trác Quần cũng nhìn thấy cô, xấu hổ buông tay ra, nhìn Hạ Lăng, nói quanh co một hồi mới giới thiệu cô với Đường Nhạn Mai: "Con bé là, cái kia, là..."

"Tôi biết con bé là ai." Đường Nhạn Mai cười cười, chân mày như họa, thản nhiên mở miệng: "Ông không cần giải thích."

Hạ Trác Quần ngượng ngùng ngậm miệng.

Hạ Nhiễm Nhiễm nhìn Hạ Lăng, lại quay sang nhìn mẹ mình, nhịn không được giúp Hạ Lăng nói tốt: "Mẹ à, Hạ Lăng rất tốt, lần trước con bị bọn lưu manh khi dễ, là cô ấy ra tay cứu con đấy."

"Thật không." Đường Nhạn Mai nhìn Hạ Lăng một cái, có thâm ý khác cười nói: "Thoạt nhìn gầy tong teo, lại lợi hại vậy sao."

Hạ Trác Quần ho một tiếng, ngoắc tay ý bảo Hạ Lăng lại đây, "Đứng ngây ở trên đó làm gì, còn không mau xuống dưới ăn cơm."

"Dạ." Hạ Lăng nhẹ giọng đáp, cúi đầu, yên lặng xuống lầu.Bữa tối không khí coi như hài hòa, Hạ Trác Quần thực kích động, đem chai rượu trân quý đã lâu lấy ra, một chén lại một chén, uống đến khi mặt đỏ hồng, ánh mắt không rời khỏi Đường Nhạn Mai ngây ngô cười.

Hạ Lăng nhìn ra, ông thực sự yêu Đường Nhạn Mai, từ trong ánh mắt cũng có thể thấy được.

Từ khi đến Hạ gia, cô đã từng nghe người khác nói qua chuyện giữa lão gia và phu nhân, hồi trẻ Hạ Trác Quần tại một bữa tiệc thương gia nào đó gặp Đường Nhạn Mai liền nhất kiến chung tình, theo đuổi rất lâu mới đoạt được mỹ nhân, gia đình viên mãn hạnh phúc, mà ông cùng Diêu Nhạn, bất quá chỉ là ngoài ý muốn có thêm chút âm mưu.

Thời điểm Đường Nhạn Mai mang thai, Hạ Trác Quần có đến bar giải toả một chút, tuỳ ý tìm một cô gái, nhưng Diêu Nhạn lại nhìn trúng dung mạo và tiền tài của ông, bắt đầu lên kế hoạch câu dẫn ông, mới xảy ra sai lầm lớn ngày hôm nay.

Hạ Lăng không biết tin đồn này là thật hay giả, nhưng nghĩ đến tính cách của mẹ mình, khả năng cao là thật.

Cô nhìn lén Đường Nhạn Mai, ưu nhã nhã nhặn lịch sự, cách nói năng không tầm thường, Diêu Nhạn tuy có bộ mặt mỹ lệ rung động lòng người, nhưng khí chất phong trần rất nặng, dù cho có đeo nhiều trang sức sang trọng cũng không thể che dấu được, mà Đường Nhạn Mai chỉ cần trang điểm nhẹ, từ trong xương cốt đã toát ra khí chất cao quý.

Mẹ cô không thể sánh bằng.

Đường Nhạn Mai cùng Diêu Nhạn, trong tên tuy đều có một chữ "Nhạn", nhưng lại cách biệt một trời một vực.

Hạ Lăng thu hồi ánh mắt, thức thời giữ yên lặng, không đi phá hư vẻ hoà thuận yên ấm của một nhà bọn họ, dùng tốc độ thật nhanh ăn cơm, sau đó đứng dậy yên lặng rời chỗ.

Hạ Nhiễm Nhiễm thấy Hạ Lăng bỏ đi, do dự mở miệng, muốn gọi cô lại, Đường Nhạn Mai đang chăm sóc Hạ Trác Quần uống say, phát hiện động tác nhỏ này của cô, ra vẻ lơ đãng mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, ta nhớ trước kia con rất thích A Húc?"

"Dạ?" Hạ Nhiễm Nhiễm ngẩn người, có chút ảm đạm gật đầu, "... Vâng, trước kia từng thích."

Chẳng biết tại sao, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt Từ Hàn.

Không thể hiểu nổi.

Đường Nhạn Mai hỏi: "Nhưng ta thấy nó cùng Hạ Lăng quan hệ rất tốt?"

Hạ Nhiễm Nhiễm thật vất vả mới quên đi được lại bị một câu nói của mẹ đả thương, rầu rĩ nói: "Mẹ, người đừng nói nữa, cậu ấy không thích con, không trách được người khác."

"Ai, bảo bối của mẹ, con quá ngây thơ rồi, hai đứa quen biết nhau lâu như vậy rồi, sao lại để kẻ khác cướp đi được." Đường Nhạn Mai thở dài, gọi người đỡ lão gia đi xuống nghỉ ngơi, sau đó đau lòng xoa đầu con gái, "Ta lúc trước cũng ngây thơ như vậy, mới rơi vào kết cục này, yên tâm đi, lần này mẹ trở về, nhất định sẽ đem những thứ thuộc về con lấy lại."

Hạ Nhiễm Nhiễm nghe được những lời này cảm giác là lạ, không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, liền nói sang chuyện khác: "Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết, mấy tháng này mẹ ở đâu? Một chút tăm hơi cũng không có, gọi điện thoại mẹ cũng không nghe, ba cho người tìm mẹ lâu như vậy cũng không có tin tức."

Giọng nói của cô ủy khuất, vừa mở miệng liền muốn khóc.

"Chỉ là tùy tiện tìm một nơi yên tĩnh mà thôi." Đường Nhạn Mai không có giải thích quá nhiều, ôn nhu cười nói: "Yên tâm đi, về sau mẹ sẽ không sẽ rời đi nữa."

Hạ Lăng trở về phòng, ngực có chút khó chịu, hình dung mãi không ra, cảm giác này chỉ thoáng qua, nhưng quả thật tồn tại, không liên quan đến Đường Nhạn Mai, mà giống như là bản thân cố gắng vất vả hoà nhập, thời điểm người nhà chậm rãi tiếp nhận mình, kết quả lại phát hiện, chính mình vẫn như trước chỉ là một người ngoài, còn là cái thân phận cực kì xấu hổ con ngoài giá thú.

Hạ Lăng hít sâu một hơi, loại bỏ hết những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, ngồi vào bàn lấy phiếu bài tập ra, phát hiện đã làm xong ở trường, liền cầm sách giáo khoa chuẩn bị bài, trong lòng không yên, như thế nào cũng xem không vào.

Rốt cuộc, mình cũng không phải thánh nhân.

Di động WeChat báo có tin nhắn đến, cô lấy ra nhìn qua, là Tiết Húc gửi tới, một câu vô cùng đơn giản: "Chơi game không?"

Hạ Lăng nở nụ cười, không cần suy nghĩ đánh một chữ: "Chơi."

Tiết Húc: "Gọi một tiếng ca ca, tôi liền mang cô ăn gà."

"..." Hạ Lăng: "Lăn."

Tiết Húc thỏa hiệp một chút, "Kêu một tiếng ba ba cũng được."

Hạ Lăng thỏa hiệp, cũng điên cuồng ám chỉ: "Ba ba thân yêu, người tính lúc nào tìm cho con một người mẹ?"

Tiết Húc: "Đợi ta tóc dài đến eo."

"..." Trêu trọc người khác rất vui vẻ sao?Hạ Lăng vô hình giữ khoảng cách với Đường Nhạn Mai, không muốn dính dáng gì đến bà, ở cùng dưới một mái hiên, mấy ngày nghỉ cuối tuần cô chỉ hận không thể một ngày giờ nhốt mình ở trong phòng, buồn đến thiên hoang địa lão.

Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng

Ai, nếu con người không phải ăn có phải tốt hơn không.

Mắt thấy sắp đến giờ cơm trưa, Hạ Lăng thở dài, mở cửa đi xuống phòng khách, nhìn thấy trên bàn ăn chỉ có Đường Nhạn Mai cùng Hạ Nhiễm Nhiễm, Hạ Trác Quần chắc lại ra ngoài nói chuyện làm ăn rồi.

Hạ Lăng vẫn giống thường ngày im lặng không lên tiếng ăn cơm, bên cạnh là tiếng trò chuyện của hai mẹ con họ.

"Mẹ, buổi chiều con hẹn mấy đứa bạn đi dạo phố, buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm."

"Đừng quá ham chơi mà quên giờ giấc, về sớm một chút, à con có đủ tiền chưa?"

"Đủ rồi ạ, ba vừa chuyển cho con năm vạn." Hạ Nhiễm Nhiễm ăn cánh gà, miệng đầy dầu mỡ, cô nhìn Hạ Lăng một chút, "Này, cậu muốn đi cùng không?"

Thà ở bên ngoài mù mờ đi dạo cùng đám con gái còn hơn là ở nhà một mình cùng Đường Nhạn Mai, Hạ Lăng đang muốn gật đầu, Đường Nhạn Mai lại nghiêm mặt nói: "Nhiễm Nhiễm, đừng quấy nhiễu người khác cố gắng học tập, con cho rằng ai cũng ham chơi giống mình hả?"

"Được rồi." Hạ Nhiễm Nhiễm chu môi gật đầu, buông đũa đứng dậy, "Con đi đây."

"Ừm." Đường Nhạn Mai mỉm cười gật đầu, "Đi chơi vui vẻ."

Sau khi Hạ Nhiễm Nhiễm rời đi, Hạ Lăng cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa, lễ phép nói với Đường Nhạn Mai: "Thưa dì, con xin phép về phòng trước."

"Chờ một chút." Đường Nhạn Mai ưu nhã lấy khăn ướt lau tay, cười như gió xuân, "Nghe Lý tẩu nói cháu biết làm cơm?"

Hạ Lăng yên lặng, bảo thủ trả lời: "Có thể."

"Vậy chắc cũng biết pha cà phê chứ." Đường Nhạn Mai thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại, "Lý tẩu có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, có thể làm phiền cháu pha giúp ta một ly được không?"

Hạ Lăng: "..."

Nấu cơm cùng pha cà phê có quan hệ gì? Vì cái gì biết nấu cơm là phải biết pha cà phê?

Bất quá cô quả thực có biết một chút, lúc nhỏ cô thường hay theo mẹ đến quán Bar, ngay cả cách pha chế rượu cô cũng biết một ít.

"Xin chờ một lát." Hạ Lăng không có lý do cự tuyệt, gật đầu nhẹ giọng nói.

Hạ Trác Quần thường xuyên uống cà phê, Hạ Lăng từng thấy Lý tẩu pha cho ông, biết được bà cất túi cà phê ở trong tủ âm tường trong phòng bếp.

Đại khái qua mười lăm phút, Hạ Lăng bưng một ly cà phê còn nóng hổi đến trước mặt Đường Nhạn Mai.

Đường Nhạn Mai uống một ngụm, nhíu mày, "Có chút đắng."

"Để cháu thêm chút đường." Hạ Lăng cầm ly cà phê đi vào trong phòng bếp thêm đường, sau đó lại bưng về.

Nhưng Đường Nhạn Mai lại cười, biểu cảm ngượng ngùng, "Xin lỗi, hương vị không giống với loại ta hay uống, cháu có thể pha lại giúp ta một ly khác không?"

Hạ Lăng tuy chậm chạp, cũng cảm giác được đối phương đang cố ý làm khó dễ mình, cô lẳng lặng cùng người phụ nữ đối mặt trong chốc lát, bưng ly lên, nhàn nhạt mở miệng: "Vậy xin chờ một lát."

Cô lại đem một ly khác trở về.

Đường Nhạn Mai vẫn như trước không hài lòng.

"Không thơm."

"Vẫn có chút đắng."

"Không đủ ngọt."

"Hương vị quá chát."

...

Hạ Lăng vòng qua vòng lại đã làm sáu cốc, nhưng bất luận cô làm như thế nào, đều bị Đường Nhạn Mai bới móc, nở nụ cười khiêu khích nhìn cô, dường như muốn nhìn xem cô có thể chống cự được bao lâu, nhưng mà sắc mặt Hạ Lăng từ đầu đến cuối đều không có biến hóa, cô bình tĩnh đem ly thứ bảy đưa cho Đường Nhạn Mai.

Đường Nhạn Mai không chút phòng bị uống một ngụm, lập tức phun ra, không còn dáng vẻ ưu nhã lúc ban đầu nữa, "Cô làm vậy là có ý gì?"

"Không phải dì luôn chê không đủ ngọt sao?" Hạ Lăng chậm rì nói: "Cho nên cháu bỏ thêm nửa cốc đường vào, không biết đã đúng với yêu cầu của dì chưa?"

Đường Nhạn Mai lấy khăn tay chùi miệng, đôi mắt đẹp có hơi nheo lại, nhìn cô hồi lâu, lại ngoài dự tính, bà ta không những không tức giận, lại còn cười cười hỏi: "Nghe Trác Quần nói, mẹ cháu qua đời, ông ấy mới đem cháu về nuôi, cho nên ta có chút tò mò, không biết lý do vì sao mẹ cháu qua đời? Ba tháng trước, lúc cô ta mang cháu đến trước cửa nhà làm ầm ĩ, ta thấy vẫn còn rất tốt mà, cũng không phải là chết vì bệnh đi?"

Hạ Lăng không nghĩ đến bà ta sẽ hỏi cái này, ngẩn người một lúc, mới chậm rãi nói: "Trong nhà đột nhiên xảy ra hoả hoạn."

"Cháu làm thế nào lại tránh được một kiếp?" Đường Nhạn Mai hỏi.

"Lúc ấy cháu ở bên ngoài." Hạ Lăng có hơi mím môi, thanh âm hơi nhỏ một chút.

"Thật sao?" Đường Nhạn Mai nhìn cô, ánh mắt sâu không lường được, đôi mắt kia, như là hiểu rõ hết thảy.

Hạ Lăng chống lại tầm mắt của bà ta, trong lòng nghiêm nghị, không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm giác người phụ nữ này biết bí mật của cô.

Đúng vậy, sẽ không có ai biết, Hạ Lăng thực ra không có một chút ấn tượng nào về cái chết của Diêu Nhạn, khi cô mở mắt ra, liền phát hiện bản thân mình đang đứng trong nghĩa trang, trước mặt là một bia mộ, bên trên có gắn bức ảnh trắng đen của Diêu Nhạn.

Mẹ cô chết rồi.

Mà lúc ấy, ngay cả mẹ mình chết như thế nào, chết lúc nào, cô đều không biết, bên cạnh là họ hàng thân thích đến phúng viếng, không phải, nói đúng ra là sung sướng khi người khác gặp họa.

Không ai rơi nước mắt, bao gồm cả Hạ Lăng.

Bởi vì cô lúc ấy hoàn toàn trống rỗng.

Bất quá, sau này nghĩ lại, cảm thấy không đáng, cô đối với cái chết của mẹ mình không có đau khổ, chỉ có giải thoát, còn đối với tương lai thì mờ mịt.

Đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Hạ Trác Quần trở lại, ông tiến vào nhìn thấy Hạ Lăng cùng Đường Nhạn Mai đứng chung một chỗ, có loại cảm xúc mãnh liệt không thích hợp, ông cởi áo vest, giả ngây hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Đường Nhạn Mai cười, bỗng nhiên bưng lên ly cà phê Hạ Lăng làm cho mình, dùng thìa khuấy lộn, "Tôi nhờ Lăng Lăng pha giúp một ly cà phê, tay nghề con bé thật tốt, cái gì cũng biết làm, ông muốn nếm thử chút không?"

Hai mắt Hạ Lăng hơi nhíu lại, nhìn bà ta, toàn thân không khỏi run lên.

"Con còn biết pha cà phê?" Hạ Trác Quần thật là có chút ngoài ý muốn, cười cười nhìn thiếu nữ trước mặt, "Để ta nếm thử xem nào."

Không đợi Hạ Lăng lên tiếng ngăn cản, ông đã nhanh chóng đi đến bên người bọn họ, nhận lấy ly cà phê trên tay Đường Nhạn Mai uống một ngụm lớn.

Phụt ——

"Đây là thứ quái quỷ gì?" Hạ Trác Quần cảm giác trong miệng toàn là hạt cát sền sệt, ngọt đến chết người, ông tức giận nhìn Hạ Lăng: "Con rốt cuộc là cho bao nhiêu đường?"

"Không phải là con cố ý chứ?"

Hạ Trác Quần nghĩ đến loại khả năng này, tức giận đến mức làm rơi cái ly, ông biết Hạ Lăng có khúc mắc với Đường Nhạn Mai.

"Con phải biết dì Nhạn Mai đường máu cao, không ăn được đồ ngọt!"

"Đừng nóng giận, Lăng Lăng con bé lâu rồi không có làm, pha hỏng cũng là điều không thể tránh khỏi." Đường Nhạn Mai ôn nhu trấn an, dịu dàng nhìn Hạ Lăng, "Con thấy ta nói đúng không?"

Hạ Lăng lẳng lặng nhìn bà ta làm bộ làm tịch, không nói lời nào, lưng vẫn thẳng tắp, quật cường.

"Dì Nhạn Mai đang nói giúp con, con xem thái độ như vậy là có ý gì?" Hạ Trác Quần nhìn bộ dạng chết cũng không sợ của cô, tức mà không biết nói sao, "Còn không mau giải thích!"

Hai bàn tay Hạ Lăng hết buông thõng lại siết chặt, rồi lại buông lỏng, trong mắt hiện lên tia giãy dụa, cuối cùng vẫn là cúi đầu, cất tiếng nhỏ mà khàn khàn.

"Thực xin lỗi."

Truyện Chữ Hay