Biệt thự Hạ gia có ba tầng, kiến trúc phong cách Châu Âu, trang hoàng phô trương xa hoa, khắp nơi đều là đồ cổ cùng ngọc bội vô giá.
Hạ Lăng đạp trên tấm thảm nâu Ba Tư, đang đánh giá bài trí xung quanh phòng thì bả vai bỗng nhiên bị người dùng lực đụng phải, còn chưa quay đầu, liền nghe được thanh âm lạnh lùng của Hạ Nhiễm Nhiễm ở bên tai nói: "Cô đừng cho rằng vào được đến đây là sẽ được bình yên sống qua ngày, chờ coi, có một ngày tôi sẽ đuổi cổ cô ra ngoài!"
"Còn ông nữa!" Cô ta lại quay đầu nhìn về phía Hạ Trác Quần, mặt đầy căm ghét, "Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông, nếu một ngày nào đó ông đổ bệnh tôi sẽ không cho người chăm sóc ông đến khi ông chết!"
Hạ Nhiễm Nhiễm nói xong, mặc kệ bọn họ phản ứng ra sao, nhanh chóng đi lên lầu ba, chạy vào phòng còn cố ý dùng lực đóng sầm cửa lại tạo thành tiếng vang rất lớn.
"Hỗn xược, con quay lại cho ta!" Hạ Trác Quần tức giận đến toàn thân run run, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Hạ Lăng thấy thế, đi đến bên cạnh ông ta nói: "Dạ thưa, người đừng nóng giận."
Thanh âm mềm mềm, ôn nhu lại trong trẻo.
Hạ Nhiễm Nhiễm tuy được ăn học đầy đủ nhưng vì được cưng chiều từ nhỏ nên tính cách rất ngang ngược khiến Hạ Trác Quần bất lực, lúc này nhìn thấy bộ dạng Hạ Lăng nhu thuận lại hiểu chuyện, ông liền cảm thấy thuận mắt, nộ khí vơi đi không ít, nhưng ngay sau đó lại nghe được cô nói: "Cô ấy không tiễn thì con tiễn."
Hạ Trác Quần: "..."
Hạ Lăng giống như không phát hiện ra sắc mặt của ông ta đã đen nghịt, không biết sống chết lại bổ sung một câu: "Ngài yên tâm, mẹ cũng là do con tiễn, việc này con rất thuần thục."
"..."
Hạ Trác Quần hít sâu một hơi, hào cảm với Hạ Lăng vừa mới có chút ít liền bị cô đánh cho tan tành, ông ta mặt không chút thay đổi gọi bảo mẫu tới, "Lý tẩu, mang tiểu thư Hạ Lăng lên phòng nghỉ ngơi."
"Dạ." Người phụ nữ trung niên mặc tạp dề chạy tới cung kính đáp.
Hạ Trác Quần đơn giản phân phó xong, liền sải bước hướng về thư phòng ở lầu một, hiện tại một chút ông cũng không muốn nhìn thấy mấy đứa con gái vô tâm này.
Lý tẩu làm động tác mời với Hạ Lăng, giọng điệu có vẻ lãnh đạm.
"Tiểu thư Hạ Lăng, mời đi bên này."
Bà ấy giả vờ không nhìn thấy đống hành lý bên cạnh cô gái, coi như không có việc gì liền ở phía trước dẫn đường.
"Cảm ơn." Hạ Lăng có chút khổ sở, đôi tay nhỏ gầy cố gắng dùng sức xách đống hành lý cồng kềnh lên, nhích từng bậc cầu thang, đi đến căn phòng ở cuối dãy tầng hai.
"Chính là chỗ này." Lý tẩu mở rộng cửa phòng, thái độ không lạnh không nóng, "Cần gì có thể tìm tôi."
"Cảm ơn." Hạ Lăng mỉm cười lần nữa nói: "Bà đối với tôi thật tốt."
Lý tẩu biểu cảm kì quái, quan sát cô thêm vài lần, sau đó xoay người rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng của bà biến mất khỏi dãy hành lang, Hạ Lăng mới thu lại nụ cười, chậm rì kéo rương hành lý vào phòng, trong nháy mắt liền thất thần.
Căn phòng rất lớn, so với phòng khách ở trong căn nhà trước kia cô ở còn lớn hơn, nhìn tủ áo chiếm hết một mặt tường, thảm trải sàn cũng là loại thượng cấp, bất quá không giống với cái ở phòng khách, làm bằng lông dê mềm mại, nhuộm màu vàng kim, cảm giác thật ấm áp, Hạ Lăng nhịn không được khom lưng sờ sờ.
Thật mềm, so với chiếc giường trước đây cô nằm còn thoải mái hơn.
Trừ những thứ đó ra, còn có giá sách, bàn trang điểm... cái gì cần có đều có, giường ở chính giữa, chăn ga là hai màu trắng hồng đan xen, phía trên là tấm mành che thêu viền hoa tinh xảo treo rủ xuống, giống như bước ra từ câu chuyện cổ tích vậy.
Hạ Lăng đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, sau khi cảm xúc rung động tan đi, nội tâm liền trở về bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cúi người mở hành lý, đem quần áo xếp bên trong lấy ra.
Trong đó có áo khoác cao bồi màu xanh sẫm, áo lót bó sát cùng quần da bóng, giống hệt những gì Tiết Húc đã miêu tả.
"..."
Hạ Lăng có chút chột dạ, cô yên lặng đem chứng cớ dấu nhẹm đi, thầm tính toán ngày nào đó sẽ mang tất cả ra ngoài bãi rác tiêu hủy.
Từ trong rương hành lý cô lần lượt lấy ra một quyển nhật ký, một lọ thuốc... tất cả đều được mang ra sắp xếp ngay ngắn, sau đó kéo khoá vali lại rồi đem nó nhét xuống dưới gầm tủ.
Bữa cơm chiều, Hạ Nhiễm Nhiễm không xuất hiện, trên bàn ăn chỉ có Hạ Lăng cùng Hạ Trác Quần, trong nhà người hầu bảo mẫu đều một bộ dạng quen thuộc, không cần Hạ Trác Quần nói, Lý tẩu liền tự giác đem đồ ăn bưng lên trước cửa phòng Hạ Nhiễm Nhiễm, nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính nói: "Đại tiểu thư, cơm chiều đã chuẩn bị xong."
Thanh âm cũng như thái độ đối với Hạ Lăng có phần ôn nhu gấp trăm lần.
Nhưng mà Đại tiểu thư cũng không cảm kích, cửa phòng vẫn luôn không có động tĩnh, Lý tẩu thở dài, đem cơm chiều đặt ở trước cửa, yên lặng rời đi.
"Yên tâm đi."
Cảm thấy Hạ Lăng không yên lòng, Hạ Trác Quần cho rằng cô lo lắng cho Hạ Nhiễm Nhiễm, thản nhiên mở miệng: "Nó đói bụng tự nhiên sẽ đi ra ăn."
"Vâng." Hạ Lăng gật đầu, điều chỉnh tâm trạng, im lặng không lên tiếng ăn cơm.
Trên bàn ăn không khí im lặng áp lực.
Hạ Trác Quần ho một tiếng, "Ta tính qua, tuổi của con cùng Nhiễm Nhiễm cũng không chênh nhau lắm, Niệm Niệm học lớp mười, ta cũng đã cho người liên hệ trước với bên trường học, ngày mai trực tiếp qua đó nhận lớp."
Hạ Lăng tay cầm đũa bỗng dừng lại.
Hạ Trác Quần phát hiện, "Có vấn đề gì sao?"
"... Không có." Hạ Lăng trầm mặc hai giây, lắc đầu.
Cô ngượng ngùng nói, bản thân đi học chậm hơn so với những đứa trẻ khác một năm, hiện tại cô đang học sơ tam, hơn nữa sau này mẹ cô đột nhiên gặp chuyện không may, cô cũng không có thời gian đến lớp học, trình độ bây giờ khả năng ngay cả sơ tam cũng không bằng.
Sơ tam: Tương đương với trình độ cuối cấp hai ở Việt Nam.
"Vậy là tốt rồi." Hạ Trác Quần nói tiếp: "Con và Nhiễm Nhiễm học cùng trường, ngày mai hai đứa đi cùng nhau, có cái gì không hiểu thì hỏi nó."
"Vâng."
"Còn có, tại đây ta nhắc nhở con một câu." Hạ Trác Quần biểu cảm bỗng nhiên nghiêm túc: "Chớ có dây dưa với đám người Tiết Húc, bọn họ bối cảnh thâm sâu, là người không phải ai cũng chọc được, có thể tránh xa một chút thì cố tránh."
"Vâng, con đều nhớ kỹ." Hạ Lăng ăn xong cơm, buông đũa, mới lễ phép đáp: "Cảm ơn ngài."
Trở lại phòng, Hạ Lăng đóng cửa lại, ngồi ở trước bàn lấy ra cuốn nhật ký.
Thật ra cũng chỉ là một quyển sổ kẻ ngang đơn giản, bìa màu đen, rất dày, đã viết được một nửa, chữ viết thanh tú tinh tế.
Hạ Lăng lật đến trang mới nhất, tìm một chỗ trống, lấy bút ra, dòng đầu tiên ghi ngày tháng.
Ngày tháng .
Sau đó cô nghiêng đầu, nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, đem toàn bộ sắp xếp lại một lượt, mới bắt đầu viết nhật kí.
Nếu người khác nhìn vào, sẽ phát hiện cô viết nhật kí không giống người bình thường.
Người bình thường viết nhật ký, đều sẽ đem những điều bản thân ấn tượng nhất, khó quên nhất viết lại, mượn nhật kí để biểu đạt tình cảm của mình, mà Hạ Lăng hoàn toàn là ghi lại sinh hoạt hàng ngày của bản thân, mỗi một câu người khác nói với cô, ngay cả biểu cảm hay giọng điệu, đều bị cô hoàn chỉnh viết lại, thậm chí từng lời cô nói, từng việc cô làm, cũng sẽ dựa theo trình tự thời gian sắp xếp lại rồi viết vào, sau đó ngẫm lại cảm xúc của mình lúc đó.
Khi cô viết đến Tiết Húc thì đầu bút dừng lại, có chút hao tổn tâm trí, bởi vì cô không biết tên của hắn viết như thế nào, họ Tiết rất hiếm nên không khó đoán, còn "Húc" sẽ là cái tự nào?
Hạ Lăng chống cằm, vô thức ở trên vở viết xuống Tiết tự, Tiết trật tự, Tiết liên tiếp...
Nhìn đều không giống, quá đứng đắn, không phù hợp với khí chất của hắn.
Đó là một loại giống như ngọn lửa nóng rực, phảng phất có thể đem tất cả ra thiêu đốt.
Xinh đẹp lại nguy hiểm.
Hạ Lăng kỳ thật cũng không ghét hắn, cô từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người mang thù với mình, so với bọn họ, Tiết Húc là người đối đầu trực tiếp nhất.
So với ở sau lưng làm trò tiểu nhân thì tốt hơn nhiều.
Quan trọng nhất là, địch ý của hắn là từ cô mà đến, còn cô thì quả thực không nhớ bản thân đã từng gặp hắn chưa.
Nhớ tới hắn, liền không khỏi nghĩ đến những lời kia.
"Ngày tháng , tám giờ rưỡi tối, bên cạnh cầu Ngô Châu... cô dám nói không có một chút ấn tượng nào?" Giọng nói khí thế của cậu thiếu niên dường như vẫn còn phảng phất bên tai.
Ngày tháng à...
Hạ Lăng lật tìm mấy trang phía trước, kể từ khi biết mình mắc bệnh kia, cô liền tạo thói quen viết thành nhật ký.
Một ngày đều không bỏ qua.
Ngày tháng , ngày tháng ...
Cô đếm, sau đó lại lật một tờ ——
Ngày tháng .
Ngón tay run run, tâm trạng bỗng trầm xuống.
Hạ Lăng là người dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh, cho dù là ở một nơi hoàn toàn xa lạ cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, đầu vừa dính vào gối liền ngủ, khi tỉnh lại bầu trời đã muốn sáng choang.
Bởi vì không có di động, cho nên cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Gian phòng của cô có phòng vệ sinh riêng, sau khi rửa mặt chải đầu Hạ Lăng mở cửa phòng đi xuống, nhìn dưới lầu không có một bóng người.
Lý tẩu đúng lúc xuất hiện: "Tiểu thư Hạ Lăng, bởi vì cô dậy muộn quá, Đại tiểu thư đến trường trước rồi ạ."
Tất nhiên, lái xe cũng đã rời đi.
Muộn lắm rồi sao?
Hạ Lăng lẳng lặng nhìn bà.
Lúc đi ra phản ứng đầu tiên của cô chính là nhìn đồng hồ treo trên tường ở đại sảnh.
Sáu giờ một phút.
Lý tẩu sắc mặt có chút không được tự nhiên, do dự một lúc, nói: "Bữa sáng đã nguội rồi, cô có muốn tôi lấy ra hâm lại không?"
"Không cần, cũng muộn rồi, tôi đến trường luôn." Hạ Lăng tỏ ra khiêm tốn, mỉm cười cự tuyệt, không có vạch trần bà, chỉ là nhẹ nhàng hỏi một câu: "Bà có thể nói cho tôi biết đường đến trường học đi như thế nào không?"
Lý tẩu nói: "Cũng không xa lắm, đi đường hơn hai mươi phút là đến."
Quả thật không xa, khu biệt thự Cẩm Sắc nằm ngay giữa trung tâm thành phố hoa lệ, bên cạnh ngoài một vài trung tâm mua sắm sầm uất là một số trường trung học trọng điểm, trong đó có trường trung học Hoa Đức là ngôi trường mà Hạ Lăng được sắp xếp vào học.
Hoa Đức nghe nói là trường tư tốt nhất trong thành phố, tỷ lệ đỗ đại học cao, năng lực giáo viên hùng hậu, chỉ là học phí có chút dọa người, gia đình bình thường đều không vào nổi, đổi lại, đối với những học sinh có thành tích học tập xuất sắc, trường học không chỉ không thu học phí, mà còn sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền để đưa người về nhằm nâng cao tỷ lệ đỗ đại học.
Hạ Lăng đánh giá cao năng lực nhận thức của bản thân, Lý tẩu chỉ dẫn cũng rất chi tiết, sau khi ra khỏi nhà thì rẽ phải sau đó rẽ trái, sẽ nhìn thấy một cột đèn giao thông, sau đó đi thẳng về phía trước là đến.
Cô nghiêm túc đi theo đúng chỉ dẫn, rẽ phải xuyên qua con hẻm nhỏ rồi lại rẽ trái, nhưng không nhìn thấy cột đèn giao thông nào, ngược lại thấy rất nhiều ngã rẽ, căn bản không biết nên đi hướng nào.
Dù sao thời gian còn sớm, cô cũng không vội, lần lượt rẽ vào từng ngõ dò đường, kết quả sau khi đi một vòng, cô phát hiện mình lại trở về chỗ ban đầu.
"..."
Hạ Lăng từ bỏ việc tự mình tìm đường, vừa định tìm người hỏi thì một thanh âm lành lạnh ở sau lưng thình lình vang lên.
"Cô làm gì ở đây?"
Hạ Lăng sửng sốt, quay đầu, lại thấy được Tiết Húc.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh kẻ trắng đen, bên dưới mặt quần bò đen, dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn mỹ, dường như mới từ trên giường đứng lên, mái tóc đen có chút hỗn loạn, xoã tung mềm mại trên trán, chiếc cúc áo trên cùng không cài, lộ ra nửa xương quai xanh tinh xảo.
Hắn một vai đeo cặp sách, trong tay còn cầm một hộp sữa, vẻ mặt cổ quái đánh giá cô.
Tác giả có lời muốn nói: thỉnh cầu bình luận moah moah ~