Thời điểm Tiết Húc tìm thấy Hạ Lăng, cô đang đứng tại quầy bán nước, đầu cô ngước lên, biểu tình rối rắm nhìn đủ loại đồ uống có ga trước mặt, chọn tới chọn lui, cuối cùng nhìn trúng bình trà sữa vị sô-cô-la, nhưng sau khi xem giá tiền, bàn tay vươn ra liền đổi hướng, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh bình trà sữa.
Đây chính là kết quả cô lựa chọn sau năm phút đắn đo suy nghĩ?
Tay Tiết Húc che trước miệng, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Cô nương này cũng biết đùa thật.
Hạ Lăng đang tính cầm chai nước đi thanh toán, sau lưng đột nhiên có một cánh tay trắng nõn vươn tới, lướt qua mặt cô, nhẹ nhàng lấy một bình trà sữa trên kệ xuống.
"Muốn uống thì mua thôi, băn khoăn nhiều như vậy làm gì?"
Tiếng chế nhạo vang lên bên tai cô, âm điệu từ tính dễ nghe, mang theo vài phần trêu đùa.
"Sao cậu lại tới đây?"
Hạ Lăng kinh ngạc quay đầu, Tiết Húc đang đứng sau lưng cô, vẫn là dáng người cao gầy, đôi mắt xinh đẹp như cười như không nhìn cô.
"Không phải cậu đang ở cùng Hạ Nhiễm Nhiễm thổ lộ tình cảm sao?"
"Xin chú ý cách dùng từ, là cậu ấy thổ lộ với tôi, đừng nhầm lẫn."
Tiết Húc sửa lại cho đúng, ánh mắt nhìn lướt qua kệ hàng, tùy tiện lấy một loại mình thích.
Tuy rằng cô không có ý muốn quản hắn, nhưng Hạ Lăng vẫn là nhịn không được khuyên nhủ: "Cậu uống ít đồ có ga đi, không tốt cho sức khoẻ đâu."
Tiết Húc tay hơi ngừng lại, theo bản năng muốn nói liên quan gì tới cô, đưa mắt liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút lo lắng, đành nín nhịn nuốt trở vào, không quá vui vẻ đáp, "Được thôi, theo ý cô."
Hắn chậm rãi đem món đồ yêu thích đặt về chỗ cũ, thừa dịp Hạ Lăng không chú ý, đoạt lấy chai nước khoáng trên tay cô, lắc lắc cười nói: "Tôi uống cái này vậy."
Hắn vừa nói vừa cầm cả hai đến quầy tính tiền, Hạ Lăng phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo hắn, "Vẫn là để tôi trả tiền đi, cậu mời tôi nhiều rồi."
Mỗi lần ra ngoài đều là hắn mời khách, như vậy rất ngại.
Khách trong tiệm không nhiều, lúc cô đang nói những lời này thì Tiết Húc đã lấy di động ra quét mã thanh toán, hắn cúi đầu, cần cổ trắng nõn lộ ra, lông mi dài che khuất con ngươi đen láy, nhìn không ra cảm xúc.
Hắn nói: "Trừ mẹ tôi ra, tôi chưa bao giờ để con gái trả tiền."
Hạ Lăng đột nhiên không biết nên nói gì.
Tiết Húc cầm điện thoại, đưa thông báo xác nhận giao dịch thành công cho nhân viên thu ngân xem, nhàn nhã nói: "Tôi thanh toán xong rồi."
Nhân viên thu ngân là tiểu tỷ tỷ, nhìn thấy vị khách đẹp trai như vậy, mặt có chút ửng hồng, không khỏi nhìn đến xuất thần, Tiết Húc kêu hai tiếng mới phản ứng được, quẫn bách giải thích: "Thật xin lỗi, để tôi bỏ vào túi cho cậu."
"Không cần, cho tôi ống hút là được." Tiết Húc giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
"Vâng."
Sau đó cô thu ngân nhìn thấy cảnh thiếu niên mở nắp bình trà sữa, đem ống hút cắm vào, rồi đưa cho cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh, cô gái nhận lấy động tác rất tự nhiên, cười nói cảm ơn, môi mắt cong cong, trong vắt ôn nhu.
Quả nhiên bây giờ soái ca nếu không phải gay chính là đã có bạn gái.
Tiểu tỷ tỷ tâm tình phức tạp bị nhét thức ăn cho chó, có chút thương cảm nhìn theo bọn họ rời đi.
"Nhiễm Nhiễm với Từ Hàn đâu?"
Hạ Lăng hút trà sữa, thấy Tiết Húc không có ý định đưa cô đi hội họp với mấy người Hạ Nhiễm Nhiễm, kỳ quái hỏi.
"Bọn họ về trước rồi." Tiết Húc uống một ngụm nước, không chút để ý nói.
"Nhiễm Nhiễm không sao chứ?" Hạ Lăng có chút sầu lo, Hạ Nhiễm Nhiễm hôm nay xem như xui xẻo, đầu tiên là cùng Hạ Trác Quần tranh cãi ầm ĩ một trận bỏ nhà trốn đi, sau đó bị đám người trong quán bar ức hiếp. Cuối cùng, bị cậu bạn thầm mến nhiều năm cự tuyệt, giống như mọi điều xui xẻo bao năm tích tụ ập đến trong một ngày vậy.
"Có thể có chuyện gì, có Từ Hàn bên cạnh rồi." Tiết Húc cho rằng cô lo lắng an toàn cho Hạ Nhiễm Nhiễm, "Cô đừng xem thường Từ Hàn, bề ngoài trông cậu ta có vẻ nho nhã nhưng từ nhỏ đã luyện tán đả, còn đoạt giải quán quân của tỉnh đấy."
Lúc này Tiết Húc cũng không biết, ở một nơi cách chỗ họ mấy con phố, người nào đó là quán quân tản đà đang dùng toàn bộ kĩ năng, ôm chặt lấy cô nương trong lòng, cúi đầu hung hăng hôn, truy đuổi môi lưỡi của cô, mặc cho cô gái lúc này đang mặt đỏ tía tai, dùng chân ra sức đạp hắn, thậm chí đánh hắn cắn hắn, hắn đều không có động tĩnh nào khác, thậm chí hôn càng hung mãnh, tay đặt ở bên hông của cô, bộ dáng giống hệt lưu manh.
Mà một màn này, Tiết Húc tất nhiên là hoàn toàn không biết gì cả, còn đặt niềm tin mãnh liệt cam đoan với Hạ Lăng: "Yên tâm đi, có Từ Hàn ở bên, không ai dám khi dễ cô ấy đâu."
"Được rồi." Hạ Lăng gật đầu, nhìn ánh đèn lờ mờ cố gắng chiếu sáng con đường xa lạ phía trước, đây không phải đường về nhà, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta không đi nhầm đường chứ?"
Tiết Húc không lên tiếng trả lời, bởi vì hắn nhìn thấy phía trước có rạp chiếu phim, cho dù đêm đã khuya, bảng hiệu bên ngoài rạp chiếu phim vẫn nhấp nháy ánh đèn.
"Cô từng xem phim điện ảnh chưa?" Hắn nghiêng đầu, nhìn cô gái bên cạnh ngoan ngoãn uống trà sữa, mỉm cười đặt câu hỏi.
"Chưa từng." Hạ Lăng theo bản năng lắc đầu, sau đó nghe được ngụ ý của hắn, ngây ngốc buông ống hút ra khỏi miệng, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn hắn, "Chẳng nhẽ cậu tính đi xem phim vào lúc này?"
Ngày mai còn phải lên lớp đó!
"Dù sao cũng đã trễ lắm rồi, về muộn chút nữa cũng chẳng sao." Thiếu niên không quan tâm, rũ mắt nhìn cô, khóe môi cong lên đầy khiêu khích.
"Thế nào, có dám cùng tôi vào xem không?" Hắn cười đưa tay ra trước mặt cô động tác như một quý ông.
Dưới ánh đèn nê ông, đôi mắt đen láy của thiếu niên bỗng vụt sáng, dáng vẻ yêu dã mị hoặc.
Hạ Lăng nhìn vào trong đôi mắt đó, giống như bản thân đang chìm trong mảng trời đầy sao, dải Ngân Hà rực rỡ sáng lạn.
"Sao lại không dám." Cô nghiêng đầu cười, yên tâm nắm lấy tay hắn, đặt hết toàn bộ tâm ý cùng ỷ lại.
Vì thế trên đường xuất hiện hai bạn trẻ, vào lúc gần mười hai giờ khuya, dắt tay nhau vào rạp chiếu phim.
Hơn nửa đêm, số người đến xem phim đông hơn dự liệu, Tiết Húc cùng Hạ Lăng đi vào sảnh chờ nhìn thấy từng tốp người túm tụm lại với nhau, hưng phấn thảo luận, giống như đang mong đợi cái gì.
Tiết Húc không chú ý tới người khác, hắn kéo Hạ Lăng đến trước bức tường dán đầy poster phim, đều là những bộ phim mới ra gần đây, hứng trí bừng bừng hỏi cô: "Xem đi, muốn chọn cái nào?"
Hạ Lăng rất nhanh nhìn trúng tấm poster phía bên phải, tên phim là « Vì em mà động lòng », bức ảnh nam nữ chính người mặc tây trang người mặc váy cưới nhiệt tình ôm hôn, cánh hoa hồng bay phấp phới, vô cùng lãng mạn, không thể nghi ngờ đây là phim tình cảm.
Tâm tình của Hạ Lăng rất phù hợp với bộ phim này, càng nhìn càng thấy thích, cô tuy chưa từng thử nhưng cũng đã từng nghe qua, nói rằng phim tình cảm có thể lay động tâm tình của rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, nói không chừng tên đầu gỗ bên cạnh sau khi xem xong liền thông suốt.
Hạ Lăng da mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng ho một tiếng, đang muốn uyển chuyển tìm cách biểu đạt với hắn là mình muốn xem bộ phim này.
Mà Tiết Húc lúc này đột nhiên nói một câu: "Hỏa tinh nổ tung, Thiên nhiên nổi giận, Người kiến khổng lồ, cô muốn xem bộ nào?"
Tất cả đều là phim khoa học viễn tưởng Mỹ.
Trực tiếp đem ý định của Hạ Lăng dập tắt.
"..." Hạ Lăng: "Cậu thích phim nào thì chọn phim ấy đi."
"Vậy thì chọn « Hỏa tinh nổ tung » đi." Tiết Húc không để ý thấy cô gái bên cạnh đang phồng má trừng mắt, mặt mày hớn hở đem cô đi tới quầy bán vé.
Haizz.
Quả nhiên là đầu gỗ.
Hạ Lăng thở dài, im lặng không lên tiếng đi theo phía sau hắn, cúi đầu phiền muộn nhìn dưới mặt đất.
"Chào chị, cho tôi hai vé « Vì em mà động lòng »." Thiếu niên thanh âm chậm rãi ung dung truyền tới.
Hả? Hạ Lăng ngẩng mạnh đầu, không hiểu mở to hai mắt, "Cậu thế nào..."
"Cô xem tôi là đồ ngốc chắc." Tiết Húc nhếch khóe miệng, ánh mắt bỡn cợt nhìn cô, "Cô nhìn chằm chằm vào cái poster kia cả buổi trời, sao tôi lại không biết cô muốn cái gì chứ?"
Nữ sinh chính là nữ sinh, thích nhất là thể loại tình yêu gì đó.
Hạ Lăng mặt đỏ lự, nhỏ giọng nói, "Kỳ thật tôi không hẳn muốn xem."
"Vậy tôi chọn phim khác vậy."
"Đừng, đừng nha, xem phim này cũng được!"
Tiết Húc nhìn cô gái mặt đỏ tới tận mang tai, xì một tiếng, bật cười, trong lòng cảm thấy trêu đùa cô như vậy rất vui.
Hắn thật ra cũng không có ý định đi xem phim, chủ yếu là muốn cho cô trải nghiệm một chút, cho nên vẫn là chọn phim cô thích xem.
"Thật ngại quá, « Vì em mà động lòng » hôm nay không có suất chiếu." Người bán vé nói xin lỗi: "Hai vị nên đổi một bộ khác đi ạ."
Không có?
Tiết Húc nhíu mày, nhìn Hạ Lăng một chút, cô thông cảm cười cười nói, "Vậy thì chọn phim cậu thích đi."
Tiết Húc lúc này mới hỏi người bán vé: "Có bộ nào đề cử không?"
"Đương nhiên là có, mấy phút nữa là đến giờ chiếu bộ « Cuộc chiến nhân cách »." Người bán vé mỉm cười nói: "Bộ phim này được tuyên truyền trên mạng rất lâu, chuyển thể từ tiểu thuyết rất ăn khách, độ hot rất cao, hai vị xem nhiều người như vậy đều là đến để xem phim này đấy."
Cuộc chiến nhân cách?
Nghe vào tai cũng không tệ lắm.
"Cô thấy thế nào?" Tiết Húc trưng cầu ý kiến của Hạ Lăng, cô sững người, thật lâu mới phản ứng lại, không yên lòng gật đầu, "Tôi xem gì cũng được."
Thanh âm của cô rất nhỏ, phảng phất như tự độc thoại.
Tiết Húc liền mua hai vé, bộ phim này dường như đang rất nổi, mấy ghế vip nằm vị trí trung tâm đều hết, bọn họ chỉ mua được vé thường hàng sau.
Mười hai giờ đêm, đúng giờ chiếu phim, hai người tới quầy soát vé, vào phòng tìm số ghế ngồi xuống, phía trước toàn là đầu người, trên màn hình lớn đang chiếu quảng cáo, tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
Hạ Lăng rõ ràng là lần đầu tiên tới xem phim, không chỉ không có hưng phấn, ngược lại biểu hiện vô cùng trầm mặc, giống như đột nhiên bị mất hứng vậy.
Tiết Húc có chút kỳ quái, rõ ràng trước đó cô còn lộ ra vẻ chờ mong, hắn chưa kịp hỏi cái gì, đèn đột nhiên tắt, cả rạp chìm trong bóng tối, bộ phim chính thức bắt đầu.
Hạ Lăng thở sâu, thu hồi toàn bộ tâm tư, nghiêm túc xem phim.
Kỳ thật nột dung bộ phim cũng không quá phức tạp, nói về tình yêu của nam chính có hai nhân cách, nhân cách thứ nhất cũng chính là bản chất thật của nam chính là một người lương thiện chất phác lại thành thật, còn nhân cách thứ hai lại tàn bạo, nguy hiểm, câu chuyện cứ như vậy phát triển.
Nam chính cùng nữ chính có một cuộc gặp gỡ bất ngờ, rồi hai người nảy sinh tình cảm, sau khi nhân cách thứ hai thoát ra, cũng đem lòng yêu nữ chính, vì thế muốn độc chiếm thân xác nam chính, loại bỏ nam chính, cho nên, hai nhân cách không ngừng xảy ra tranh chấp.
Dần dần, nữ chính phát hiện bí mật của nam chính, cái chính là, so với tính cách đôn hậu thành thật của nam chính, cô gái lại thích vẻ tà mị cuốn hút của nhân cách thứ hai, không chỉ nữ chính thích, mà ngay tất cả các cô gái ngồi trong rạp đều thích, mỗi lần hắn vừa xuất hiện, chính là một tràng tiếng hô hào.
Bởi vì nhân cách thứ hai xuất hiện rất đúng lúc, cứu nữ chính thoát khỏi nguy hiểm, không giống nam chính hết sức bình thường không có gì nổi bật, hơn nữa hắn khác với vẻ thẹn thùng ăn nói vụng về của nam chính, hắn dùng những lời âu yếm hành động thân mật, đem nữ chính đùa giỡn mặt đỏ tới mang tai, không thể không nói diễn xuất của nam chính rất khá.
Tiết Húc vốn là ôm thái độ dửng dưng để xem, không nghĩ tới về sau bị cuốn hút, chủ yếu là hiệu ứng không tồi, có thể xem là sản phẩm điện ảnh đứng đầu cả nước.
Về phần kịch bản, quá cẩu huyết, hắn không nhìn nổi.
Bởi vì hắn xem rất chăm chú, cho nên cũng không có phát hiện, bên cạnh Hạ Lăng không ngừng toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào.
Đến đoạn cao trào, nữ chính hoàn lương, tránh né sức hấp dẫn từ nhân cách thứ hai, cùng nam chính điều trị tâm lý đánh bại nhân cách thứ hai.
Đoạn kết là nam chính từ trên giường tỉnh lại, nở nụ cười ôn nhu với nữ chính, sau đó hai người ôm chặt lấy nhau.
Xem ra là nhân cách thứ nhất dành thắng lợi.
Trong rạp một mảng im lặng, cảm thấy kết cục thật rác rưởi, mà đúng lúc này, màn hình lớn chuyển cảnh, quay sát khuôn mặt nam chính, nữ chính vì đang ôm nam chính nên không nhìn được phía sau, hắn nhẹ nhàng nhếch miệng nở nụ cười, bỗng nhiên âm trầm quỷ dị.
Nhưng thật ra nhân cách thứ hai mới là người dành chiến thắng.
Mà nữ chính đến cuối cùng cũng vẫn không phát hiện ra.
Về sau, nhân cách thứ hai độc chiếm thân thể, vẫn sống như khi trước, mặt ngoài ôn hòa, nhưng bên trong lại âm hiểm, người nhà và bạn bè không ai hay biết.
Hạ Lăng mơ hồ nhìn kết cục, có loại cảm giác sởn tóc gáy, trái tim đột nhiên lạnh xuống, hít thở có chút khó khăn.
Người xem thích thú, tiếng hoan hô càng chói tai.
"Này, cô làm sao vậy?"
Tiết Húc phát hiện có điểm khác thường, nhíu mày nhìn cô.
Phim bọn họ xem không phải phim kinh dị, sao lại dọa cô thành bộ dáng này?
"Không có việc gì..." Hạ Lăng nắm chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, chậm rãi lắc đầu, "Do xem màn hình lớn trong thời gian dài, đầu có hơi choáng."
"Chặc chặc, thể chất cô kém đến vậy sao?" Tiết Húc ghét bỏ tặc lưỡi vài cái, bỗng nhiên thò tay vào túi quần.
Mà Hạ Lăng lúc này đột nhiên hỏi hắn: "Tôi hỏi cậu, nếu có một ngày, tôi cũng giống nam chính kia, đột nhiên biến mất, cậu có phát hiện ra không?"
"Đang yên đang lành nói gì đó?" Tiết Húc nhíu chặt mày, "Xem phim đến mê mẩn rồi?"
"Cậu trả lời tôi trước đã." Hạ Lăng cố chấp muốn nghe câu trả lời.
Tiết Húc không nói gì, lấy từ trong túi ra một viên kẹo, bóc giấy gói rồi nhét vào miệng cô.
Hạ Lăng bất ngờ không kịp phòng, nhẹ nhàng khoan khoái cảm nhận tư vị trên đầu lưỡi.
Có vị ngọt xen lẫn hương bạc hà.
"Tỉnh táo chưa?" Tiết Húc cũng ăn một viên, liếc cô một cái, nhai rộp rộp nói: "Việc ngu ngốc như vậy mà cũng hỏi, tất nhiên là nhận ra rồi."