Tiết Húc không quan tâm tới biểu tình của người khác, nắm lấy tay Hạ Lăng, thong thả sải bước đem bọn họ ném ở phía sau.
"Tiết Húc!"
Hạ Nhiễm Nhiễm dậm chân, hổn hển kêu lên, mở to hai mắt nhìn bóng dáng hai người đi ở phía trước, nước mắt đảo quanh hốc, tức giận đến toàn thân phát run.
"Cậu nhất định sẽ hối hận!"
Cô ta rống to lần nữa, sau đó lấy tay lau nước mắt, xoay người chạy đi.
Hạ Lăng bị thiếu niên lôi đi, ý thức lúc này có chút mơ hồ, đây là lần đầu tiên cô cùng nam sinh nắm tay, hắn nắm rất chặt, mười ngón tay đan xen vào nhau lộ rõ khớp xương tinh tế, nhìn thì mập mờ tình tứ nhưng thật ra không có hơi ấm.
Tay hắn rất lạnh, so với tay cô còn lạnh hơn.
Hạ Lăng thu lại suy nghĩ, nhìn khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng của hắn, giọng có chút gấp gáp, "Này, cậu có phải bị nhầm đối tượng rồi không?"
Cô vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, thấy Hạ Nhiễm Nhiễm tức giận bỏ đi, cả kinh muốn gỡ tay Tiết Húc ra, "Nhiễm Nhiễm bỏ đi rồi, cậu nhanh đuổi theo cô ấy đi, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
"Không có việc gì." Tiết Húc vẫn nắm chặt tay cô không cho phép lộn xộn, khí lực rất lớn, khớp tay thon dài vì dùng lực mà trắng bệch, hắn mắt nhìn phía trước thản nhiên nói: "Sẽ có người đuổi theo."
Hạ Lăng quay đầu, quả nhiên như như lời hắn nói, sau khi Hạ Nhiễm Nhiễm chạy đi, Từ Hàn liền cầm cặp sách lên, không nhanh không chậm đi theo, một câu tạm biệt cũng không nói.
Hạ Lăng đột nhiên giật mình, Từ Hàn này cô tiếp xúc không nhiều, cũng không quá hiểu rõ, trừ việc thường xuyên được Hà Lộ Nhĩ nhắc tới, ở trong tiểu khu cũng có gặp vài lần, nghe nói cậu ta được mọi người đặt biệt danh là học bá, không giống Tiết Húc trừ môn lý ra, những môn học khác đều khá kém, Từ Hàn thì lại văn võ song toàn, điểm các môn học gần như tuyệt đối, cậu ta tính cách lạnh nhạt, là một người cao ngạo, không thể nào lại để ý người khác, cho nên Hạ Lăng nhìn thấy cảnh Từ Hàn đuổi theo Hạ Nhiễm Nhiễm, trong lòng có một loại cảm xúc vi diệu.
Bất quá điều này cũng làm cho Hạ Lăng hiểu, cô đại khái là bị người nào đó xem như vật cản trở.
Hạ Nhiễm Nhiễm thích Tiết Húc, mọi người đều biết, nhưng Tiết Húc không thích Hạ Nhiễm Nhiễm, tựa hồ cũng không phải không có ai biết.
Tiết Húc sở dĩ chọn cô, hoàn toàn vì muốn cắt đứt ý niệm của Hạ Nhiễm Nhiễm, để cô ta biết hắn không hề thích mình.
"Xin lỗi."
Đến khi ngoảnh lại không thấy bóng dáng một ai, Tiết Húc mới buông tay Hạ Lăng ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói với cô: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải cố ý muốn nắm tay cô, là vì..."
"Tôi sẽ không hiểu lầm." Hạ Lăng mỉm cười cắt ngang lời hắn, chậm rãi áp chế nhịp tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, mím môi nói: "Tôi biết cậu rất ghét tôi."
Sao có thể có ý tứ gì với cô.
"... Biết là tốt."
Tiết Húc bình tĩnh nhìn cô chốc lát, con ngươi đen nhánh giống như hố sâu, hắn không giải thích quá nhiều, kéo lại cặp sách trên vai, không chút để ý lướt qua cô.Hạ Nhiễm Nhiễm trong cơn giận dữ, chạy tới trước hồ nhân tạo trong trường ngồi lên mặt cỏ, ôm gối hờn dỗi, trong lòng hạ quyết tâm, nếu Tiết Húc không quỳ xuống mong cô trở về, cô ta đến chết cũng không rời khỏi nơi này một bước.
Thật quá đáng! Biết rõ mình ghét Hạ Lăng, vậy mà vẫn rủ cô về nhà, dù sao cô ta cũng cùng bọn họ lớn lên, thế nhưng lại không bằng đứa con riêng vừa mới tới vài ngày kia!
Hạ Lăng quả nhiên cùng một dạng với mẹ cô, không khác gì hồ ly tinh.
Hạ Nhiễm Nhiễm hai mắt đỏ bừng, trong lòng ủy khuất, nước mắt không khống chế được liền chảy xuống, khóc bù lu bù loa, khiến cô ta càng tức là, ngồi khóc ở đây lâu như vậy, thế nhưng không một ai quan tâm đuổi theo cô ta.
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hạ Nhiễm Nhiễm lỗ tai dựng đứng, vui mừng quay đầu, nhìn thấy Từ Hàn khoác cặp, chậm rãi đi lại đây.
Không phải Tiết Húc.
Ý nghĩ này chợt loé lên trong đầu, đáy lòng cô ta dâng lên một cỗ thất vọng, quay mặt qua chỗ khác không lên tiếng, nghẹn ngào, tiếp tục yên lặng rơi nước mắt.
Từ Hàn vẫn như trước mặt không đổi sắc, mang theo mặt than ngàn năm không đổi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Hạ Nhiễm Nhiễm tưởng cậu sẽ nói vài câu an ủi, vậy mà không nghĩ đến, cậu ta sau khi ngồi xuống, đến liếc mắt cũng không nhìn cô ta một cái, tự mình mở cặp sách, lấy ra giấy bút, còn có một đề toán.
"..." Hạ Nhiễm Nhiễm nhận ra, đó là đề hôm nay giáo viên mới phát.
Từ Hàn đặt tờ đề lên đùi, lại lấy ra một quyển sách kê ở phía dưới, ngón tay thon dài cầm bút, bắt đầu nghiêm túc làm bài, toàn bộ quá trình đều lưu loát trôi chảy, giống như cô ta không tồn tại.
Hạ Nhiễm Nhiễm khóc càng lớn tiếng hơn.
"Cậu cố ý chọc giận tớ đúng không?" Cô ta khóc thút thít nói, khịt mũi, cả mặt toàn là nước mắt, "Tớ biết trước kia là tớ đối với cậu không tốt, nhưng cậu cũng không thể đả kích tớ như vậy, thật quá đáng! Cậu cũng thế, Tiết Húc cũng thế, tớ ghét các cậu!"
"Đừng ồn." Từ Hàn cúi đầu, viết không ngừng, vẫn như cũ nghiêm túc làm bài, "Tớ sắp viết xong cho cậu rồi."
Hạ Nhiễm Nhiễm ngừng khóc, yên lặng ba giây, dần nhích lại chỗ cậu ngồi nói: "Môn tiếng anh và vật lý cũng có bài về nhà."
Từ Hàn hí hoáy một trận, hồi lâu, biểu tình có chút buông lỏng, bất đắc dĩ thở dài.
Cậu nói: "Lần sau không được lấy lý do này nữa."Bên kia, Chu Gia Giang, Quý Tu Uyên, còn có Hà Lộ Nhĩ đuổi theo Tiết Húc cùng Hạ Lăng.
"Cậu làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?" Chu Gia Giang nhìn Tiết Húc thở dài, "Tính cách của Nhiễm Nhiễm không phải cậu không biết, phải biết chọn thời điểm chứ."
Quý Tu Uyên hai tay đan vào nhau đặt ở sau gáy, cà lơ phất phơ cười nói: "Liền nói, cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, người sáng suốt đều nhìn ra được cô ấy thích cậu, nếu vừa nãy cậu quay lại dỗ dành cô ấy thì đã chẳng có việc gì xảy ra, cậu quen biết tớ bao lâu rồi mà vẫn không biết cách đối xử với con gái hả."
Tiết Húc liếc cậu ta một cái, nhướn mày, "Vậy sao lúc nãy cậu không làm việc đó thay tớ đi?"
"Người cậu ấy thích không phải là tớ." Quý Tu Uyên sung sướng khi thấy người khác gặp họa, "Hơn nữa tớ cũng không điên, làm sao dám cướp người con gái của Từ Hàn."
Hà Lộ Nhĩ vẫn mù mờ không rõ tình hình, kéo Hạ Lăng ra một góc khuất, nhỏ giọng hỏi cô: "Hạ Lăng, cậu quen Hạ Nhiễm Nhiễm hả, sao cô ấy lại ghét cậu như vậy?"
Hạ Nhiễm Nhiễm gia thế tốt, học tập tốt, lớn lên lại xinh đẹp, cũng được xem là hoa khôi của trường, chỉ là tính tình có chút điêu ngoa, khiến cho mọi người kính nhi viễn chi.
"Kính nhi viễn chi": Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi.
Cô ta là cô gái duy nhất có thể lại gần Tiết Húc, quan hệ giữa hai người họ cũng khá tốt, cho nên khi cô ta đứng ra kịch liệt phản đối, dọa Hà Lộ Nhĩ giật mình, lo lắng mình không thể cùng Hạ Lăng đến nhà Tiết Húc.
Nhưng kết quả lại ngoài ý muốn, Tiết Húc lựa chọn Hạ Lăng, Hà Lộ Nhĩ không biết nên vui hay nên buồn đây.
"Bọn tớ có quan hệ họ hàng, hiện giờ tớ đang ở nhờ nhà cậu ấy, có thể vì vậy mà cậu ấy không thích tớ lắm."
Đối với sự dò xét của Hà Lộ Nhĩ, Hạ Lăng mặt không đổi sắc trả lời.
"À, ra là vậy." Hà Lộ Nhĩ giật mình, mới phát hiện cả hai người đều mang họ Hạ, hoá ra là có quan hệ máu mủ, việc này càng khiến cô muốn lấy lòng Hạ Lăng, như vậy về sau có thể thường xuyên gặp mặt Tiết Húc rồi.
Hà Lộ Nhĩ là người nhìn nét mặt người khác mà sống, chỉ cần cô ta muốn, rất dễ dàng hoà mình vào, dần dần, nhưng cô ta phát hiện những biện pháp trước kia mình áp dụng với bọn họ hình như không thích hợp.
Tiết Húc không cần phải nói, là người không thích nói chuyện, tay nhét túi quần, lười biếng đi ở phía trước, vẻ mặt thờ ơ, tỏ ra xa cách với những người xung quanh, thỉnh thoảng mới nói vài câu, vẫn là bỏ qua sự tồn tại của cô ta, căn bản không để mình vào mắt.
Mà đề tài Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên đang trao đổi cô ta lại không xen vào được, Chu Gia Giang lảm nhảm, nói không dứt, nào là trận bóng vừa rồi, trò chơi gì đó, nghe thôi cũng không hiểu.
Hà Lộ Nhĩ cố ý hoà nhập với bọn hắn, cho nên nói chen vào, ra vẻ tò mò hỏi đó là cái gì, Chu Gia Giang mới đầu còn có tâm tình giải đáp, sau lại thấy chán, không kiên nhẫn nói không hiểu thì tự mình lên Baidu mà tra.
Hà Lộ Nhĩ xấu hổ vô cùng, chỉ có thể bắt lấy cọng cỏ cứu mạng là Hạ Lăng, không ngừng nói chuyện phiếm, để che đi cảm giác xấu hổ.
Kỳ thật Hạ Lăng cũng không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, trước sau như một giữ im lặng, cô là người sống độc lập, sẽ không đi xu nịnh người khác, cũng không cần người khác chiếu cố, cô da mặt dày, dù cho không khí trở nên xấu hổ, cô cũng tuyệt đối sẽ không chủ động đứng ra thay đổi.
Cho nên cô không quan tâm vì cái gì mà Hà Lộ Nhĩ đột nhiên lại trò chuyện với mình không dứt, tuy có chút phiền toái, nhưng đều là bạn bè, Hạ Lăng cũng không hỏi nhiều, thỉnh thoảng gật đầu xem như mình vẫn đang nghe, tránh để cho cô ta thấy xấu hổ.
"Buổi chiều chúng ta nên gọi gì ăn đây?" Chu Gia Giang trên đường càm ràm, vừa đói vừa khát, hỏi mọi người.
"Tùy cậu, tớ gì cũng được." Quý Tu Uyên không quan tâm nhún vai.
Tiết Húc dừng bước, quay đầu nhìn về phía hai cô gái, miễn cưỡng hỏi: "Cô muốn ăn cái gì?"
Ánh mắt của hắn thản nhiên rơi xuống, Hà Lộ Nhĩ tim đập rộn lên, cho rằng hắn đang nói chuyện với mình, kích động lắp bắp nói: "Tớ... Tớ ăn gì cũng được."
Tiết Húc nhíu mày, "Tôi không hỏi cậu."
Hà Lộ Nhĩ xấu hổ câm miệng.
Là đang hỏi cô sao?
Hạ Lăng ngẩn người chớp mắt, nhìn hắn, có chút nghi ngờ hỏi: "Chúng ta không về nhà ăn cơm sao?"
"..." Mọi người đều dừng bước, không biết nói gì.
Tiết Húc bỏ qua việc trưng cầu ý kiến của cô.
Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên không khách khí cười ra tiếng: "Lăng muội muội, cậu sao lại đáng yêu như thế chứ, ai đời ra ngoài chơi còn về nhà ăn cơm."
Vừa thấy chính là một cô gái ngoan ngoãn.
"Ăn ở MacDonald đi." Tiết Húc tùy ý nhìn xung quanh, chỉ vào tiệm ăn bên đường nói.
"Đi." Tất cả mọi người không ý kiến.
Hiện tại là giờ cơm chiều, bên trong có rất nhiều người.
Hạ Lăng lần đầu tiên đến những nơi như thế này, có chút tò mò, đôi mắt đen nhánh đánh giá xung quanh.
Chu Gia Giang đi vào liền kéo bọn họ đi tới trước một cái máy gọi đồ tự động để xếp hàng, nghe nói có thể tự chọn món rồi dùng di động quét mã trả tiền.
Chu Gia Giang nói: "Tớ chọn một set family bucket, các cậu muốn ăn thêm cái gì, tùy ý lựa chọn."
Quý Tu Uyên nhìn thực đơn, "Chọn thêm cho tớ một cái Hamburger."
Tiết Húc trời sinh thích ăn thịt, ngắn gọn nói: "Chân gà cùng cánh gà, mỗi thứ hai phần."
"Món ngọt tráng miệng đâu?" Chu Gia Giang hỏi: "Loại gì đây?"
Quý Tu Uyên nhìn vào màn hình, "Thời tiết bây nóng như vậy, gọi kem đi."
"Được." Tiết Húc gật đầu tỏ vẻ tán thành, "Tớ khẩu vị không đổi, vẫn loại cũ."
Hạ Lăng xếp hàng phía sau bọn họ, phát hiện một vấn đề hết sức quan trọng, cô không có di động, trên người lại không mang tiền, không thể gọi đồ được, không đợi cô lấy cớ chạy trốn, Hà Lộ Nhĩ liền hưng phấn kéo cô tới trước cái máy, cười hỏi: "Hạ Lăng, cậu muốn ăn vị gì?"
Theo cô ta thấy, món chính mấy người kia đều chọn rồi, họ chỉ cần chọn đồ ngọt là được.
"Tớ..."
Hạ Lăng khó xử nhìn các loại kem trên màn hình, nào là bưởi chùm nước đường, xoài lắc sữa đặc, thanh long mật đào, chanh dây...
Hoa cả mắt, đủ mọi màu sắc, đến khi nhìn giá cô bị hù một phen, một cốc vậy mà mất tệ.
Nếu như nói ăn cơm tại nhà ăn là rút máu, thì ăn một cái này giống như cắt thịt trên người cô vậy.
"Tớ tính là..." Hạ Lăng lắc đầu, chưa kịp nói không muốn, Tiết Húc đột nhiên đi đến bên người cô, thân hình cao gầy, thuận miệng hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
"A?" Hạ Lăng vẻ mặt mê man nhìn hắn.
Tiết Húc khó có được kiên nhẫn cẩn thận hỏi lại: "Cô thích ăn vị nào?"
"Không biết." Hạ Lăng lắc đầu, nhìn vào thực đơn trên màn hình, ánh mắt lạ lẫm, "Tôi chưa từng ăn cái này."
Tiết Húc nói: "Vậy tuỳ tiện chọn một đi."
Kỳ thật cô định nói không cần, cô có thể không ăn, nhưng nhìn thiếu niên bên cạnh vẫn đứng ung dung, biết hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, đằng sau lại có nhiều người chờ xếp hàng, Hạ Lăng đành phải nói: "Vậy tôi ăn giống cậu."
"Cô xác định?" Tiết Húc khơi mào nhướn mày, khóe miệng nâng lên độ cong, có lòng nhắc nhở: "Khẩu vị của tôi sợ cô ăn không hợp."
"Xác định." Hạ Lăng gật đầu, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Tiết Húc cũng không nói gì nữa, thao tác nhanh trên màn hình chọn món đặc sắc nhất "Kem tươi hương trà hoa nhài thêm mù tạc" giá tệ.
Hạ Lăng: "..." Đột nhiên lại không muốn chọn theo hắn.
Cô nhìn Tiết Húc rút di động ra quét mã thanh toán, hạ thấp giọng nói: "Tiền thì khi trở về tôi trả lại cho cậu sau."
Mặt cô ửng hồng, số tiền trong thẻ của cô vốn là của hắn, nếu cô vẫn giữ lấy thì không khác gì chiếm tiện nghi của hắn, cho nên cô lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Toàn bộ trả lại cho cậu."
Tiết Húc đương nhiên hiểu ý cô muốn nói là gì, khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
"Tùy cô."
Một bên Hà Lộ Nhĩ nhìn thấy Tiết Húc trả tiền cho Hạ Lăng, lòng thầm ngưỡng mộ, cố ý làm bộ như quên mang tiền, tỏ vẻ đáng yêu nhìn hắn, hai tay tạo thành hình chữ thập, "Tiết Húc, tớ chợt phát hiện ra trong WeChat không còn tiền, cậu có thể mua giúp tớ được không, khi nào về tớ sẽ trả cho cậu."
Như vậy còn có thể xin hắn WeChat.
Cô ta trong lòng vui sướng.
Ai ngờ Tiết Húc thản nhiên nhìn cô ta một cái, chậm rãi cất điện thoại đi, không mặn không nhạt hỏi lại: "Không có tiền sao còn theo vào tận đây làm gì?"
Tác giả có lời muốn nói: Bạn học Tiết nghĩ: Tôi cho cô đi cùng là đã nhượng bộ lắm rồi, lại còn nghĩ nhờ tôi thanh toán hộ? Mơ đi!
Cầu bình luận, Cầu thả like ~
Vắng vẻ quá (┯_┯)