Mùi bệnh viện ẩm mốc vào mùa mưa bất chợt của mùa hè. Trong những cơn đau đớn không còn cảm giác,hết lần này đến lần khác nước mắt chảy xuống,ác mộng quẩn quanh.Tỉnh giấc có lẽ còn dễ hơn đi ngủ
“bốp
- Dãy cái gì nằm im!!
- Bỏ ra!!!!BỎ EM RA!!!!
Bốp
- câm miệng con điên này!!Một đứa mồ côi như mày nên cảm thấy biết ơn vì trong mấy năm qua có tao cưu mang đi
Xoẹt
Xoẹt
Mưa làm ướt dáng người nhỏ co ro ấy.Đôi mắt khô khốc với hàng nước mắt đã cạn kiệt từ lâu...khung cảnh vừa bi thương cũng vừa đáng sợ đến rợn người.”
- Aaaaaaaaaaa!!!KHÔNG..KHÔNG!!!!!!!
Phương giật mình thức giấc.Thứ đầu tiên cô bé nhìn thấy là khuôn mặt Dương.Bỏ mặc đau đớn trên cơ thể,Phương choàng người ôm chặt lấy Dương,mỉm cười run rẩy:
- Cậu đây rồi...Đừng rời xa mình nữa nhé...
Dương dang tay ôm lấy Phương thật chặt.Cố giấu đi sự hối tiếc,khổ sở trong lòng,cậu dịu dàng trấn an:
- ừm.Từ bây giờ mình sẽ không đi đâu nữa.Mình ở bên cậu mà...
Phương điều trị ở viện.Dương cũng sắp quần áo.Ngày Ngày túc trực chăm sóc từng ly từng tí cho cô bé.Phương dần dần ổn định hơn...nhưng cô không còn cười nói vui vẻ như trước.Ai hỏi cô cũng không trả lời trừ Dương.Lắm lúc,Dương thấy lòng thắt lại.Cậu sai thật rồi...từ bây giờ thứ cậu quan tâm nhất sẽ chỉ là Phương mà thôi...