Sau lần đầu tiên-có lẽ là tình cờ
Đến lần thứ hai-hình như là ngẫu nhiên
Rồi cứ vậy bất ngờ cả lần ,lần tư...Khi đã quá quen với chuyện ấy nó sẽ khiến bạn cảm thấy đó là thứ dĩ nhiên.
Ánh mắt
Bờ vai
Nụ cười
Sự mê hoặc khiến ta thấm đến từng mảng da thịt...
- Vu...làm gì thế?
- Dương ngồi im coi cho Vu tìm đồ.
Cánh tay dịu dàng vuốt nhẹ như cố tình khiến trái tim cậu rạo rực
- Đồ của cậu sao ở trên người tôi được.
- Có đấy...trên người Dương.Tất cả đều có đồ của Vu hết..
Sự ngọt ngào càng sai trái càng khiến ta không thể cưỡng lại.
- Dương đang nhìn gì vậy?
Cậu giật mình.Vội vã rời mắt khỏi bờ vai trần lấp ló dưới hai dây váy đã kéo xuống hờ hững của Vu.Trừ đồng phục,hầu hết khi gặp Vu cậu luôn thấy cô bé mặc váy ngủ.Chúng ngây thơ,mỏng manh và quyến rũ
- Tôi...đâu có nhìn gì đâu...
- ồ...nhưng mà Vu lại đang ngắm Dương đấy.Trông...hấp dẫn lắm.
Nguy hiểm đến tột cùng
- Xin lỗi anh nha!Dọ này lớp em có nhiều việc phải lo quá.
- Anh hiểu Phương mà.Anh đợi em về đc
- Anh cứ ngồi nói chuyện trước với Vu cũng được.Bạn ấy tuy hơi quai quái nhưng nhiều khi lại thấy thú vị ghê luôn.
- Rất thú vị..đến mức khiến người khác yê..
- Gì ạ?
Dương ngắt lời đang nói.Bối rối lảng sang truyện khác
- À...không có gì..ấy hay nói anh nghe về công việc lớp trưởng của em đi.
Say đắm tột cùng.
- Chơi với Vu đi Dương!
- chơi gì?
- Rubic
Vu đặt chiếc rubic lên ngực trái của cậu.Rồi cúi xuống đặt bờ môi mềm mại của mình xuống mặt ngửa của Rubic.Sự ấm áp từ đôi môi ấy xé tan mọi phòng tuyết trong trái tim cậu và tất cả...vỡ vụn....