Đừng Khóc (Biệt Khóc)

chương 90: thổ lộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cùng Lạc Trạm một đường trở về phòng thí nghiệm INT, lúc này tất cả đều ngơ ngác mà nhìn một màn phát sinh trước mắt này.

"Trạm ca hắn đây là, ôm lấy một cô gái, đúng không?" Có người lẩm bẩm đặt câu hỏi, "Hay là nói tôi hiện tại hẳn là còn nằm ở khoang thương gia, mơ ngủ hả trời?"

Người bên cạnh biểu tình đồng dạng: "Nếu cậu thấy chính là mộng, chúng ta đây hẳn là có cùng ―― ngao ―― cậu véo tôi làm gì!"

"Đau sao, xem ra không phải mộng." Người nọ nghi hoặc mà thu hồi tay, "Vậy chẳng lẽ là Trạm ca bị trúng tà?" "Trúng cái gì tà?"

"Mỹ nhân tà?"

Người nọ bị véo quay đầu lại, nhìn chằm chằm thân ảnh cô gái bị Trạm ca chặn hơn phân nửa, nghiêm túc lắc đầu: "Không có khả năng, trên đời làm sao có tiểu tiên nữ như vậy mà là tà ám?"

"Ờ, cậu nói có lý."

Đàm Vân Sưởng đứng ở một bên nghe không trôi, mắt trợn trắng: "Mấy cậu có phải lúc xuống máy bay đầu bị cửa khoang kẹp rồi không, ngay cả em ấy cũng nhận không ra?"

"Hở? Bọn em quen biết sao?"

"Ồ...... Nói như vậy, từ nãy em đã cảm thấy cô gái này có điểm quen mắt, hóa ra không phải ảo giác a."

Đàm Vân Sưởng ghét bỏ mà quay đầu, chú ý tới hai người phía sau mang mắt kính ánh mắt phức tạp, Đàm Vân Sưởng thở dài trong lòng, duỗi tay câu vai hắn lại đây: "Mạnh học đệ, tới tới tới, cậu giới thiệu cho hai cái (đồ ngốc) một chút đây là vị nào."

Mạnh Học Vũ nguyên bản đang thất thần mà xem chằm chằm, lúc này thình lình bị Đàm Vân Sưởng kéo tới trước.

Ngạnh vài giây, trước ánh mắt ham học hỏi của hai người kia hắn cúi đầu, hàm hồ mà nói: "Ừm, trước đó cứ cách mấy tuần lại tới cửa hàng INT, Đường Nhiễm." Hắn ngừng lại, cảm xúc phức tạp mà giương mắt: "Em ấy trước đó bị mù, nhìn không thấy đồ vật. Hiện tại hẳn là ổn rồi."

"A! Tôi đã nói quen mắt rồi mà, hóa ra là cô bé mù trong tiệm lúc trước!"

"Đúng đúng đúng, em ấy có một năm không tới tiệm, tôi gần như đã quên mất, không nghĩ tới a...... Tuy rằng lúc trước đã cảm thấy về sau khẳng định trở thành một tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới mới một năm không gặp, mở to mắt đã xinh đẹp vậy rồi!"

"So thời gian chúng ta không phải quen em ấy trước sao? Tôi nhớ rõ Học Vũ lúc ấy còn thấy người liền đỏ mặt, mọi người đều đoán hắn khi nào sẽ thổ lộ ―― này như thế nào quăng tám sào cũng không tới mà cuối cùng lại tới tay Trạm ca vậy?"

"Quả nhiên đã ứng nghiệm lời tôi nói, tai họa Trạm ca này trước khi thoát kiếp FA, phòng thí nghiệm chúng ta ai cũng đừng nghĩ thành thật kiên định mà tìm bạn gái."

"Học Vũ, đừng khóc a. Không phải quân ta vô năng, thật sự là nhân hỏa lực địch quá mạnh."

"......"

Đàm Vân Sưởng vốn là cố ý dịch đến bên này.

Thấy Lạc Trạm bị Đường Nhiễm phát hiện, hắn liền biết Lạc Trạm không thể trốn một kiếp này. Muốn dành không gian cho hai cái người cửu biệt mười năm tới hôm nay mới tính chính thức "gặp lại", Đàm Vân Sưởng lúc này mới chạy tới bên đoàn INT.

Nhưng mà cách mấy mét quan sát trong chốc lát, Đàm Vân Sưởng chậm rãi phát hiện điểm không đúng. Hắn nhíu mày, làm bộ tùy ý mà đi qua.

Khi Đàm Vân Sưởng dừng lại, đang nghe thấy Đường Nhiễm ngữ khí nhẹ nhàng hỏi Lạc Trạm: "Lạc Lạc, nước T bên kia có nóng không? Em nhớ rõ trong sách nói khí hậu bên kia rất độc đáo, là duy nhất một kỳ mưa nắng bất đồng......"

"Khụ, ngắt lời một chút." Đàm Vân Sưởng vòng ra sau Đường Nhiễm, nhìn Lạc Trạm làm một biểu tình nghi hoặc "Đã xảy ra cái gì".

Lạc Trạm hơi nhíu mi, không để ý đến hắn.

Đường Nhiễm lại xoay người lại, mờ mịt hỏi: "Làm sao vậy, cửa hàng trưởng?"

Đàm Vân Sưởng vội vàng che giấu cảm xúc, cười: "Ha, không có việc gì, anh đây chính là có điểm kỳ quái. Anh lớn lên bình thường, em thấy anh không có phản ứng gì thì không nói, hiện tại em cũng đã nhìn thấy Lạc Trạm ――"

Đàm Vân Sưởng kéo dài ngữ điệu.

Lạc Trạm không phản ứng hắn, Đường Nhiễm như cũ một bộ mờ mịt vô tội nhìn hắn.

Đàm Vân Sưởng chỉ đành cho chính mình một cái bậc thang, cười đến xấu hổ: "Lạc Trạm chính là từ năm tuổi nhập học sau liền bá chiếm vị trí đại giáo thảo K đại, từ đó lại đây bảo tọa giá trị nhan sắc không hề đổi chủ, Đường muội muội em thấy nó, một chút cũng không cảm thấy cái gì sao?"

"A," Đường Nhiễm bừng tỉnh. "Cửa hàng trưởng là hỏi cái này."

"Đúng đúng đúng, anh chính là hỏi cái này ―― em thật sự không cảm thấy nó lớn lên, đặc biệt, ờm?"

"Lạc Lạc đương nhiên đẹp." Cô quay lại, lông mi hơi rũ xuống, khóe mắt cong cong. Ý cười tẩm ở con ngươi ôn nhuận, ánh mắt trong suốt, "Từ lần đầu tiên gặp mặt em đã biết, cho nên một chút cũng không ngoài ý muốn."

Đàm Vân Sưởng lâm vào nghi hoặc nhân sinh: "Lần đầu tiên, gặp mặt?" Hắn chuyển hướng Lạc Trạm, "Hai người gần đây đã trộm gặp sau lưng anh sao??"

Đường Nhiễm cười khẽ: "Không phải, là lần đầu tiên ở cửa hàng INT. Ngày đó có một chị đi cùng em, chị ấy nói Lạc Lạc là người mà mang về nhà chỉ để thờ diện mạo."

"Ha, ha ha, thật đúng là cách nói mới lạ." Đàm Vân Sưởng cười gượng, quay đầu nhìn về phía Lạc Trạm, trong nháy mắt tuyệt vọng.

Lạc Trạm vẫn không để ý đến hắn, chỉ rũ mắt.

Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ: "Haiz, kia cũng đừng đứng ở chỗ này nữa, tới bãi đỗ xe đi. Anh cùng Thiên Hoa lái hai xe, có khi không chở đủ ―― tổ tông, cậu đi xe của Đường Nhiễm muội muội đi?"

Đường Nhiễm gật đầu: "Ba ba tài xế đưa em tới, em bảo ông ấy lái một chiếc SUV, cửa hàng trưởng nếu mọi người không đủ chỗ, cũng có thể bảo những người khác lại đây."

"Được, vậy......"

Đàm Vân Sưởng vừa muốn đáp ứng, lại thấy Lạc Trạm vẫn luôn không có phản ứng gì chợt nâng mắt.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ không thấy cảm xúc, chỉ một đôi con ngươi đen như mực mà vững vàng. Hắn không nhìn nơi khác, cũng không thèm để ý người khác, chỉ nhìn Đường Nhiễm.

"Anh là đẹp nhất sao?"

Đàm Vân Sưởng: "?"

Này ban ngày ban mặt đột nhiên nói lời cợt nhả gì thế?

Đường Nhiễm cũng mờ mịt mà mở to hai mắt.

Lạc Trạm tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy mình có vấn đề gì, anh bình tĩnh mà bổ sung: "Em không phải nói khi còn nhỏ em gặp cái cậu bé kia là đẹp nhất sao? So với hắn, anh đẹp hơn sao?"

Đàm Vân Sưởng nghe hiểu, trong lòng âm thầm nhếch miệng: Không hổ là tổ tông bọn họ, hố chính mình cũng tàn nhẫn như vậy.

Với sự cảm khái, Đàm Vân Sưởng tò mò mà chuyển hướng Đường Nhiễm ―― hắn cũng rất tò mò đáp án này.

Cô tựa hồ là sửng sốt, qua vài giây mới nhẹ giọng nói: "Kỳ thật, em đã quên cậu ấy trông như thế nào. Rốt cuộc đã qua lâu lắm rồi."

Đàm Vân Sưởng: "......?"

Đàm Vân Sưởng ngốc vài giây, theo bản năng mà mở miệng: "Vậy em không nói sớm a Đường muội muội."

Đường Nhiễm ngoái đầu: "Sớm nói cái gì?"

Đàm Vân Sưởng: "Em nếu là sớm nói, vậy Lạc Trạm nói không chừng cũng không cần đi ――"

Trước khi chạm đến đường dây cao thế, Đàm Vân Sưởng thấy nguy dừng miệng. Đông cứng hai giây, Đàm Vân Sưởng ngượng ngùng cười: "Không có gì, không có gì. Chính là Lạc Trạm lúc trước để ý chuyện này, em nếu là sớm nói, nó khẳng định sẽ không nghĩ nhiều như vậy."

"Ồ." Đường Nhiễm gật đầu.

Cô tựa hồ cũng không để ý chuyện này. Nói xong, liền ngẩng mặt về phía Lạc Trạm, má lúm đồng tiền khẽ cười: "Chúng ta trở về đi, Lạc Lạc?"

Lạc Trạm ánh mắt nhoáng lên, rốt cuộc không nói cái gì nữa.

Anh chỉ không tiếng động mà than, giơ tay sờ sờ đầu cô: "Ừ, nghe em."

"......"

.

Hai mươi phút sau.

Tài xế Lam Cảnh Khiêm mở ra SUV.

Ghế sau tổng cộng ngồi bốn người: Đường Nhiễm, Lạc Trạm, Đàm Vân Sưởng......

Còn có Mạnh Học Vũ.

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Lạc Trạm, Đàm Vân Sưởng cười đến không xấu hổ: "Này, anh cũng không biết, như thế nào cuối cùng liền thừa hai bọn anh bị đẩy ra."

Đàm Vân Sưởng rụt rụt về phía sau Đường Nhiễm, tươi cười nịnh nọt: "Đường muội muội, đi một chuyến, em không ngại chứ?"

Đường Nhiễm lắc đầu, nghiêm túc mà nói: "Đương nhiên sẽ không."

"Tôi để ý."

Lạc Trạm ngồi cùng hàng ghế với Đường Nhiễm, lúc này lười biếng nhướng mày, ngữ khí lãnh đạm lại bạc tình quả nghĩa ――

"Hai người xuống gọi xe, trở về tìm tôi chi trả lộ phí."

Đàm Vân Sưởng: "......"

Đàm Vân Sưởng đáng thương vô cùng mà xoay đầu, nhìn về phía Đường Nhiễm xin giúp đỡ. Không đợi Đường Nhiễm nhận được ánh mắt, trước mắt Đàm Vân Sưởng liền đen sì ――

Lạc Trạm đứng dậy dựa lại đây, ghét bỏ mà che lại mắt Đàm Vân Sưởng, một phen đem người ấn trở về hàng phía sau.

"Đừng làm ô nhiễm em ấy bằng ánh mắt anh, em ấy vừa mới hồi phục thị lực mấy ngày."

Đàm Vân Sưởng: "??"

Đem người ấn về chỗ ngồi, Lạc Trạm rũ tay xuống, không biểu tình mà ở trên quần áo Đàm Vân Sưởng xoa xoa mấy cái, sau đó mới thu lại.

Trên đường thuận tiện giữ cằm nhỏ nhòn nhọn của cô quay lại: "Ngoan, đừng nhìn anh ta, dơ. Chúng ta nhìn đồ sạch sẽ, đôi mắt sẽ tốt."

Đàm Vân Sưởng rốt cuộc hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, tức giận đến cắn răng: "Cậu thì sạch sẽ!"

Lạc Trạm sung nhĩ không nghe thấy, lòng bàn tay trước khi rời đi nhẹ cọ cọ sườn má cô, sau đó anh nhăn mi: "Lam Cảnh Khiêm hai tháng gần đây là nhân lúc anh không ở đây ngược đãi em sao? Như thế nào không cao lên mà còn gầy đi thế này?"

Đường Nhiễm mặt đỏ lên, nhưng vẫn là nghiêm túc phản bác: "Không có, là ở bệnh viện vẫn luôn ăn cơm dinh dưỡng, rất thanh đạm."

Nói đến âm cuối, cô nghẹn nghẹn, vẫn là không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có một chị ý tá rất nghiêm khắc, một chút thức ăn mặn cũng không cho em chạm vào."

Lạc Trạm khóe miệng nhàn nhạt cong lên: "Vậy em nói cho anh là ai, anh trở về tìm Gia viện trưởng."

Đường Nhiễm lắc đầu, nghiêm túc mà nhìn về phía Lạc Trạm: "Chị ấy là vì tốt cho em, không thể như vậy."

"Ừ," Lạc Trạm gật đầu, "Anh biết. Cho nên anh là muốn kêu Gia viện trưởng khen thưởng cho cô ta ―― cảm ơn lúc anh không ở đây, giúp anh coi chừng cô bé tham ăn nào đó."

"......"

Đường Nhiễm lúc này mới phản ứng lại bị trêu cợt, nhăn mũi trộm trừng mắt nhìn Lạc Trạm một cái, lại vội vàng quay đầu đi.

Lạc Trạm vừa bực mình vừa buồn cười: "Em vừa nãy trừng anh phải không?"

Đường Nhiễm vô tội quay đầu lại: "Em không có."

"Thật không có?"

"Thật sự!"

"......"

Hàng phía sau, Đàm Vân Sưởng một lời khó nói hết mà nhìn hai người, sau một lúc lâu đè nặng thanh âm lắc đầu: "Quen biết Đường muội muội trước, anh thật là nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Lạc Trạm cũng có thể có một ngày như vậy."

"......" Mạnh Học Vũ đang nhìn đến tâm tình phức tạp, nghe vậy quay đầu lại. "Lúc trước là học trưởng anh nói."

Đàm Vân Sưởng: "Hở?"

Mạnh Học Vũ cắn chặt răng: "Anh nói, Trạm ca sẽ không thích em ấy."

"."

Đàm Vân Sưởng xấu hổ dừng lại.

Hai hàng ghế sau SUV, không gian rộng rãi nhưng cũng không quá một tấc vuông. Lúc Mạnh Học Vũ nói chuyện không hề cố kỵ, hàng phía trước không thể không nghe thấy.

Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm đồng thời dừng lại.

Đường Nhiễm mờ mịt mà quay đầu lại, nhìn về phía Mạnh Học Vũ mà cô không quen biết cũng không có ấn tượng gì.

Lạc Trạm dựa vào ghế, nguyên bản hướng tới Đường Nhiễm mà nghiêng người, lúc này anh rũ mắt cười lạnh: "Đương sự không có điếc, bát quái nhất định phải ngay trước mặt tôi?"

Mạnh Học Vũ cứng đờ người.

Đàm Vân Sưởng xấu hổ vài giây, vội vàng hoà giải: "Học Vũ phỏng chừng là say máy bay, vừa mới nãy nói mê sảng thôi. Hai người nói chuyện riêng đi, đừng ――"

"Nhưng không chỉ là Đàm học trưởng nói qua, Trạm ca chính cậu cũng nói!" Mạnh Học Vũ không biết từ chỗ nào lấy dũng khí, nắm chặt quyền ngẩng đầu, gắt gao mà trừng Lạc Trạm, "Lúc trước chính là học trưởng nói, cậu không có khả năng thích em ấy!"

"......"

Bên trong xe tĩnh mịch vài giây.

Ba người đều trong lòng biết rõ ràng, chỉ độc Đường Nhiễm một người hoàn toàn ngơ ngác.

Đợi một hồi lâu không thấy hòa hoãn, Đường Nhiễm cẩn thận mà dịch dịch về phía Lạc Trạm. Cô do dự, thanh âm ép tới nhẹ nhàng: "Lạc Lạc, anh ta nói anh sao?"

Đôi mắt lạnh như băng của Lạc Trạm khi thấy đôi mắt mềm mại của cô sắp chạm đến gần trong gang tấc, không tự giác liền rụt trở về, như là sợ cảm xúc bén nhọn sẽ ngộ thương cô bé trước mặt.

Anh rũ mắt: "Ừ, là đang nói anh."

Đường Nhiễm ngoài ý muốn hỏi: "Anh ấy hình như rất tức giận, cô gái đó là ai, là......" Đường Nhiễm ngập ngừng, "Là bạn gái cũ của Lạc Lạc sao?"

Lạc Trạm cứng họng.

Vài giây sau, anh cười bất đắc dĩ: "Em khi nào nghe nói anh từng có bạn gái cũ?"

Con ngươi cô hơi ảm đạm: "Lạc Lạc các phương diện đều rất lợi hại, diện mạo cũng đẹp nhất, có bạn gái cũ là rất bình thường ――"

"Ừm, anh không bình thường." Lạc Trạm không chút do dự cản lại màn bổ não của cô , "Cho nên chưa từng có bất luận bạn gái cũ hoặc là đối tượng ái muội nào."

"......"

Đường Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, con ngươi không hề che dấu lộ ra vui sướng rõ ràng.

Lạc Trạm nhìn không khỏi bật cười.

Đường Nhiễm phản ứng lại, mặt cũng ửng đỏ, nhưng không che dấu. Cô chỉ càng tò mò hỏi: "Vậy anh ấy có phải hiểu lầm anh không, anh ấy hình như cho rằng anh trước kia đoạt người anh ấy thích?"

Lạc Trạm: "Không có hiểu lầm."

Đường Nhiễm: "?"

Lạc Trạm quay đầu, gập khuỷu tay vịn đầu ghế dựa, anh không biểu tình nhìn về phía Mạnh Học Vũ ngồi sau.

Đối diện mấy giây.

Thanh niên nhất quán lãnh đạm mà lười nhác nhếch lên khóe miệng, hướng Mạnh Học Vũ hơi hơi nhướng mày.

Nụ cười lộ ra sắc bén, cũng thản nhiên.

"Là tôi nói. Hiện tại tôi đổi ý."

"Tôi chính là thích Đường Nhiễm."

Truyện Chữ Hay