Cánh cửa Thiên trạch, trong tầm nhìn của Đường Lạc Thiển chậm rãi không tiếng động mà khép lại.
Thẳng đến khi tia sáng cuối cùng trong phòng bị che khuất.
Bóng đêm đen ngòm đem thân ảnh Đường Lạc Thiển ngây ngốc tại chỗ hoàn toàn nuốt hết.
Đàm Vân Sưởng đợi một lát, mở miệng: "Đường tiểu thư, đi theo tôi." Đàm Vân Sưởng nói xong, xoay người theo đường đá sỏi nhỏ trở về.
Đường Lạc Thiển mất hồn mất vía, bị đả kích tới phát ngốc, cô chỉ có thể dựa vào bản năng, đi theo tiếng Đàm Vân Sưởng.
Hai người trước sau đi trên đường, lùm cây bên đường đảo qua ống quần, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Cứ như vậy đi ra ngoài một đoạn đường dài, Đường Lạc Thiển đi sau đột nhiên dừng lại.
Như là đến đây mới lấy lại tinh thần, cô hoảng sợ phẫn nộ mà mở to mắt: "Cái người máy của con nhỏ mù kia! Chẳng lẽ vẫn luôn là Lạc Trạm giả trang sao!?"
Đàm Vân Sưởng quay đầu lại, cảm khái mà nói: "Cung phản xạ của Đường tiểu thư thật đúng là đủ lớn a." Hắn nhìn đến khoảng cách tới cánh cửa Thiên trạch đã bị đóng lại, tầm mắt lại trở xuống, "Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất bên trong liền sẽ không nghe thấy được."
"Lạc Trạm đêm nay kêu tôi lại đây, chẳng lẽ chính là vì để tôi xem cái này?!"
"Bằng không cô cảm thấy sao." Đàm Vân Sưởng nhún nhún vai. "Đại khái hắn là phát hiện Đường tiểu thư về bản tính lì lợm la liếm này rất đúng là di truyền Đường gia—— mặc kệ nói bao nhiêu lần, bảo trì khoảng cách thế nào, cô đều đối Lạc Trạm như một cái vật phẩm thuộc về cô ôm vọng tưởng không thiết thực, cho nên cũng chỉ có thể thông qua phương pháp này nói cho cô, cảm tình của hắn đối với cô khả năng hoàn toàn là zero đi."
Đường Lạc Thiển phẫn nộ mà hít một hơi, tựa hồ muốn nói cái gì. Chỉ là nghẹn đến mức sắc mặt đều đỏ lên, cô cũng không thể tìm được lời phản bác hữu lực.
Giằng co như vậy mấy giây, Đường Lạc Thiển hung hăng cắn răng: "Lạc Trạm làm như vậy, sẽ không sợ tôi đem chuyện này bóc ra?"
Đàm Vân Sưởng buông tay: "Cô có thể làm như vậy, hắn rất hoan nghênh."
"Hoan nghênh? Nếu tôi vạch trần, kia Lạc Trạm cũng đừng vọng tưởng còn có thể tiến vào Thiên trạch Đường gia một bước!"
Đàm Vân Sưởng phụt cười một tiếng, hắn cắm túi quần cà lơ phất phơ mà liếc Đường Lạc Thiển đang tức giận: "Đường tiểu thư, cô thật sự thích Lạc Trạm sao?"
"Tôi, tôi đương nhiên......"
"Tôi thấy cô hoàn toàn không hiểu biết Lạc Trạm là dạng người gì a? Cô thế nhưng cảm thấy, vị Lạc tiểu thiếu gia này là cái loại theo khuôn phép cũ, sẽ bởi vì một cái lệnh cấm của Đường gia cô liền ngoan ngoãn cùng Đường Nhiễm cầu Hỉ Thước tương vọng?"
Đường Lạc Thiển sắc mặt khẽ biến.
Đàm Vân Sưởng cười tủm tỉm mà cúi người kề sát vào, thanh âm đè thấp: "Tôi không ngại nói cho cô, Đường tiểu thư, Lạc Trạm nói không chừng đang đợi cái cơ hội này đâu —— với hắn mà nói chướng ngại lớn nhất là băn khoăn về Đường Nhiễm, cô nếu có thể giúp hắn chọc phá tầng giấy cửa sổ này, cô bé được chiếu cố lâu như vậy lại mềm lòng mềm đáp ứng —— vậy Lạc Trạm chỉ sợ liền mang theo Đường Nhiễm xa chạy cao bay trước tiên."
Đường Lạc Thiển ánh mắt kinh hoảng, nhưng vẫn mạnh miệng: "Hắn, hắn mơ tưởng có thể mang Đường Nhiễm ......"
"Ha," Đàm Vân Sưởng nói, "Định luật Murphy, Đường tiểu thư nghe nói qua chưa?"
Định-luật Murphy, còn được nhiều người gọi là "định luật đầu độc" hay "định luật bánh bơ" do một người Mỹ, ông Edward A. Murphy, Jr. nêu ra. Dựa trên "nền tảng của sự ngẫu-nhiên", định luật này được đưa ra chỉ với một câu ngắn gọn là: "Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc gì thì một trong các tình huống có thể đi đến thảm họa thì sự việc thường xảy ra theo chiều-hướng đó" (If there are two or more ways to do something, and one of those ways can result in a catastrophe, then someone will do it).
"——!"
Đường Lạc Thiển sắc mặt đột biến, cắn môi không nói.
An tĩnh thật lâu.
Đàm Vân Sưởng liếc Đường Lạc Thiển biểu tình biến hóa vài lần, chủ động mở miệng: "Lạc Trạm còn có hai câu, bảo tôi nói cho cô."
Đường Lạc Thiển biểu tình khó coi mà giương mắt: "Nói cái gì?"
Đàm Vân Sưởng nói: "Câu đầu tiên là, về sau hắn không hy vọng lại nghe được, cô giáp mặt đối Đường Nhiễm nói từ 'người mù' bất cứ lần nào nữa."
Đường Lạc Thiển cắn răng: "Nó vốn dĩ chính là vậy!"
Đàm Vân Sưởng dừng lại, cợt nhả, ánh mắt lại lạnh đi: "Tôi cũng thành tâm khuyên Đường tiểu thư, đổi sang bất kỳ một nam nhân nào khác, cũng vô pháp chịu đựng bạn gái mình bị lời nói vũ nhục. Tuy rằng Lạc Trạm luôn tự xưng là thân sĩ không phải cái gì không đánh nữ nhân, nhưng trong xương cốt hắn rốt cuộc có giáo dưỡng Lạc gia —— đổi cái tính tình táo bạo hoang dại lớn lên, nghe được lời của cô như vậy, sớm đã lên quyền."
"......"
Ánh mắt Đàm Vân Sưởng một hai giây này hung thật sự, khiến Đường Lạc Thiển không tự giác rụt rụt tầm mắt.
Chỉ là chờ đến khi cô lấy lại tinh thần cắn răng muốn trừng lại, lại phát hiện Đàm Vân Sưởng đã sớm khôi phục bộ dáng láu cá bình thường.
Đường Lạc Thiển tức giận, biểu tình cương vài giây mới oán hận hỏi: "Còn câu thứ hai."
"Câu thứ hai sao," Đàm Vân Sưởng vui cười, "Lạc Trạm nói thỉnh sau khi Đường tiểu thư nhận rõ chuyện giữa hai người chỉ có khả năng là , nghiêm túc mà tự hỏi một chút —— cô rốt cuộc là thật sự thích hắn, hay là thích Lạc tiểu thiếu gia?"
Đường Lạc Thiển vô thức nhíu mày: "Hắn còn không phải là Lạc tiểu thiếu gia sao?"
"Nonono, không giống nhau." Đàm Vân Sưởng lắc lắc ngón tay.
Đường Lạc Thiển bất mãn: "Nào không giống nhau."
"Đại gia nghiệp của Lạc gia dù thịnh vượng đến đâu, cũng không lưu được Lạc Trạm a. Nếu tới ngày đó thật, Đường tiểu thư xác định người cô muốn chính là cái tiểu thiếu gia cái gì cũng không để trong mắt, cùng trường bốn năm ngay cả tên cùng bộ dáng đều hoàn toàn không nhớ được sao?"
Đường Lạc Thiển nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ một hồi mới bắt được lỗ hổng trong lời Đàm Vân Sưởng: "Anh cũng nói hắn là tiểu thiếu gia —— nếu thật thoát ly Lạc gia, vậy hắn còn có thể là tiểu thiếu gia sao?"
Đàm Vân Sưởng phụt một tiếng cười.
"Anh cười cái gì!"
"Tôi cười Đường tiểu thư thật đúng là ngây thơ. Tôi không biết mấy người này đó không hiểu biết hắn không tiếp cận con người của hắn nghĩ như thế nào, nhưng chúng tôi vui đùa gọi Lạc Trạm là tiểu thiếu gia, không bởi vì gia thế của hắn, đơn giản là tâm cao khí ngạo cùng cái đức hạnh xấu chuyện gì cũng không bỏ vào trong mắt của hắn."
"......"
"Cho dù rời Lạc gia, Lạc Trạm vẫn là Lạc Trạm cậy tài khinh người kia, cũng vẫn là tiểu thiếu gia khiến người ngứa răng thôi."
Đường Lạc Thiển trầm mặc hồi lâu, ánh mắt phức tạp mà ngẩng đầu: "Lạc Trạm qua miệng anh bị biếm thành như vậy, chính hắn cũng biết sao?"
Đàm Vân Sưởng cười: "Ai da kia chính là tổ tông tôi a, không có hắn cho phép tôi nào dám nói những lời này —— hơn nữa Đường tiểu thư, cái thật sự là tâm khí cao, đó chính là mặc dù biết rõ cái đức hạnh cúa mình, nhưng vẫn có thể bày ra vẻ mặt ' đại gia chính là không thay đổi ' đáng giận kia."
"Nếu hắn thật như vậy, kia lại sẽ vì Đường Nhiễm ——" Đường Lạc Thiển nói được một nửa tựa hồ bực mình, oán hận mà quay đầu đi, không nói hết.
Đàm Vân Sưởng khựng lại.
Giây lát sau, hắn than khẽ: "Đúng vậy, Lạc tiểu thiếu gia vốn dĩ có thể làm một tiểu thiếu gia cả đời thờ ơ, vô cảm —— trừ phi hắn gặp được Đường Nhiễm."
Đường Lạc Thiển căm hận quay đầu lại: "Nó tốt như vậy sao!?"
"Đường Nhiễm đương nhiên tốt." Đàm Vân Sưởng làm như có thật gật đầu, "Nhưng quan trọng là, ngoại trừ có thể làm rất nhiều người bao gồm Lạc Trạm động tâm, giữa bọn họ còn có ràng buộc rất sâu."
Đường Lạc Thiển nửa tin nửa ngờ: "Cái gì?"
"Đôi mắt Đường Nhiễm, là vì Lạc Trạm mới mù."
"......!!"
Ánh mắt Đường Lạc Thiển cứng đờ.
Đàm Vân Sưởng lắc đầu mà cười: "Cô không phải kêu Đường Nhiễm là người mù sao? Mỗi một lần có người nhắc tới, mỗi lần thấy Đường Nhiễm chịu khổ một phân, đều như là hướng ngực Lạc Trạm hung hăng mà thọc một đao."
Đàm Vân Sưởng khẽ nheo lại mắt, thấp giọng nói ra lời gần như tàn nhẫn.
"Trái tim của Lạc tiểu thiếu gia, đã sớm vì cô ấy mà nát nhừ —— cho nên ai cũng không cần trông cậy đời này hắn còn có nửa sắc mặt cho bất kì ai khác."
"Trừ bỏ Đường Nhiễm, ai cũng giống nhau."
"......"
.
Giải phẫu cấy ghép giác mạc thường phải được hoàn thành trong vòng giờ, như vậy mới có thể bảo đảm xác xuất thành công.
Lam Cảnh Khiêm sau khi nhận được danh ngạch từ kho giác mạc quốc tế, trước tiên liên hệ Gia Tuấn Khê, bắt đầu vội trung có tự mà chuẩn bị cho cuộc kiểm tra cùng thuốc men trước khi giải phẫu.
Vì bảo đảm thích ứng cho cuộc giải phẫu, Lạc Trạm cùng Lam Cảnh Khiêm đưa Đường Nhiễm tới bệnh viện của Gia Tuấn Khê làm thủ tục nhập viện trước ngày.
"...... Ngoài những vấn đề sinh lí này. Phẫu thuật cấy ghép giác mạc tương đối phức tạp, bệnh nhân thường lo lắng mong đợi về kết quả của ca mổ, vì vậy nhiều người có vấn đề tâm lý trước khi phẫu thuật."
Trong văn phòng viện trưởng, Gia Tuấn Khê kiên nhẫn mà giảng giải cho hai nam nhân trên sô pha đối diện.
"Trước phẫu thuật, tâm lí lo âu cùng khẩn trương phi thường dễ dàng ảnh hưởng tới cuộc giải phẫu. Tôi kiến nghị mẫy người trước hết để Đường Nhiễm nằm viện, cũng là suy xét đến phương diện này."
Lam Cảnh Khiêm biểu tình trầm ngưng: "Chúng tôi phải làm thế nào?"
Lạc Trạm không nói chuyện, nhưng cũng nhìn chằm chằm Gia Tuấn Khê.
Gia Tuấn Khê gãi gãi thái dương: "Bệnh viện có nhân viên công tác chuyên môn có thể tư vẫn tâm lý cho con bé, nhưng về phương diện tình cảm, vẫn là cần người nhà cùng tới hỗ trợ, sau đó chính là......"
Gia Tuấn Khê từ tài liệu trong tay ngẩng đầu nhìn về phía hai người, nguyên bản muốn nói lại nghẹn trở về.
Sau đó ông dở khóc dở cười mà vẫy vẫy tay.
"Hầy, tôi thấy không thể dựa vào hai người được rồi —— sao mà thấy hai người còn khẩn trương hơn cả con bé vậy chứ?"
Lạc Trạm lạnh mặt, không biểu tình cũng không nói chuyện.
Lam Cảnh Khiêm không xấu hổ thừa nhận, cũng là khẩn trương đến không biểu tình: "Này có cái gì không bình thường sao?"
"Không phải," Gia Tuấn Khê bĩu môi, "Chính là trước đây chưa từng gặp, xem ra tôi còn phải thích ứng lại với cậu hai ngày này."
Lam Cảnh Khiêm không thèm để ý: "Còn có việc nào cần chú ý nữa không?"
Gia Tuấn Khê: "Hộ sĩ sẽ nhắc nhở dùng thuốc và kiểm tra mỗi ngày, còn lại vừa nãy cũng đều nói qua."
Lam Cảnh Khiêm nghe vậy, không chút do dự đứng dậy: "Tôi về phòng bệnh chăm Tiểu Nhiễm."
Gia Tuấn Khê một nghẹn. Không đợi ông nói chuyện, bóng dáng Lam Cảnh Khiêm đã biến mất ở ngoài cửa.
"...... Tôi chưa từng thấy hắn khẩn trương như vậy."
Gia Tuấn Khê buồn cười lại bất đắc dĩ mà lắc đầu, ánh mắt trở lại bên sô pha, sau đó ông kỳ quái mà kêu một tiếng:
"Lạc Trạm, cậu không đi? Hiếm khi a, cậu thế nhưng so với Cảnh Khiêm còn trấn định hơn chút, hắn xem như không bằng cậu nhỏ hơn mười mấy tuổi."
Trước sô pha, Lạc Trạm ngước mắt.
Vài giây sau, anh lấy ngữ điệu bình tĩnh đến quỷ dị, phảng phất hồn du thiên ngoại mà mở miệng: "Tôi càng khẩn trương."
Gia Tuấn Khê nghi hoặc hỏi: "Vậy sao cậu không vội về nhìn xem?"
"Nghe ông nói xong tình huống xấu nhất sau phẫu thuật, lo rằng mình tìm cho Nhiễm Nhiễm một lang băm," Lạc Trạm chậm rãi cử động mắt, không biểu tình mà nhéo đốt ngón tay, "Sợ tới mức chân cương cứng, tạm thời đứng dậy không nổi."
Gia Tuấn Khê: "......"
Gia Tuấn Khê cười gằn: "Dù bác sĩ có tay nghề cao đến đâu trước khi thực hiện một ca tiểu phẫu, nhất định cũng phải giải thích tình huống xấu nhất tước tiên, đây là lưu trình chuẩn bị tất yếu trước giải phẫu!"
"Ân." Lạc Trạm vẫn mộc mặt.
Gia Tuấn Khê ghét bỏ mà lắc đầu: "Hai người thật đúng là có tiền đồ."
Tiểu thiếu gia trước nay chưa bao giờ ăn thiệt lúc này lại một câu cũng không phản bác, dường như không nghe thấy, nghiễm nhiên còn chưa ổn định được linh hồn nhỏ bé này.
Gia Tuấn Khê bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
Trong phòng bệnh.
Lam Cảnh Khiêm kéo cửa phòng bệnh, đi vào trong.
Cô bé ngồi trên giường bệnh an an tĩnh tĩnh mà nhắm hai mắt, nguyên bản vẫn không nhúc nhích. Thẳng đến lúc này nghe thấy tiếng bước chân, cô hướng về phía cửa hơi ngửa đầu, do dự mà mở miệng: "Xin hỏi ai vậy?"
"Là thúc, Tiểu Nhiễm." Lam Cảnh Khiêm nhẹ giọng đáp, "Vừa nãy hộ sĩ tới đưa thuốc cho cháu?"
"Vâng."
"Hôm nay cảm giác thế nào, có thích ứng với bệnh viện chưa?"
Đường Nhiễm nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, gật đầu: "Khá tốt. Các chị hộ sĩ đều rất ôn nhu, đối với cháu rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Lam Cảnh Khiêm lộ ra điểm tươi cười.
Phòng bệnh an tĩnh lại.
Lam Cảnh Khiêm đang tự hỏi nên làm thế nào để giải tỏa tâm lý cho cô, liền nghe thấy Đường Nhiễm ngồi ở mép giường đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tối hôm nay, cháu phải giải phẫu đúng không?"
Nghe thấy thời gian giải phẫu, trong lòng Lam Cảnh Khiêm không tự chủ được lại luống cuống.
Lấy lại tinh thần, ông cười khổ: "Đúng vậy, giờ tối nay."
Đường Nhiễm im lặng cúi đầu.
Lam Cảnh Khiêm hỏi: "Tiểu Nhiễm là có chuyện gì không yên tâm sao?"
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy, có tiện nói cho thúc thúc không?" Lam Cảnh Khiêm hỏi.
Đường Nhiễm do dự vài giây, nhẹ giọng mở miệng: "Cháu hỏi qua chị hộ sĩ, các chị nói bất luận giải phẫu gì cũng đều có nguy hiểm. Bởi vì dưới đèn mổ, ai cũng không biết giây tiếp theo sẽ phát sinh cái gì......"
Lam Cảnh Khiêm không nghe hết liền nhăn lại mi, có chút bất mãn cái hộ sĩ nào không hiểu nhân tình lại đi nói thẳng tuột với trẻ vị thành niên như vậy.
"Tiểu Nhiễm, đừng suy nghĩ bậy bạ." Lam Cảnh Khiêm ngữ khí kiên định —— mặc dù có kinh hoảng hay là bất an, ở trước mặt con gái, ông làm ba cũng sẽ hoàn toàn giấu đi. "Cuộc giải phẫu nhất định sẽ không có bất luận vấn đề gì, tin tưởng thúc thúc, cũng tin tưởng bác sĩ, được không?"
"Vâng." Đường Nhiễm gật gật đầu. "Nhưng là, cháu muốn phòng ngừa vạn nhất."
Lam Cảnh Khiêm không hề nghĩ ngợi: "Không có vạn nhất."
"......" Cô dừng một chút, tay rũ ở mép giường chậm rãi nắm chặt chiếc chăn, cô cúi đầu.
Lam Cảnh Khiêm nhìn đến ngực cũng đau, thanh âm nhanh chóng chậm lại: "Thực xin lỗi Tiểu Nhiễm, là ngữ khí thúc thúc quá hung dữ —— cháu nói đi, cháu lo lắng cái gì, hay là muốn cái gì?"
Trầm mặc hồi lâu, Đường Nhiễm dường như rốt cuộc lấy đủ dũng khí, mở miệng: "Cháu muốn hỏi thúc thúc một vấn đề. Hy vọng thúc thúc có thể không giấu giếm mà trả lời cháu."
Lam Cảnh Khiêm ngẩn ra: "Vấn đề gì?"