Gió thu hiu quạnh.
Ở ngoài Thiên trạch, dưới thềm đá, không khí giữa hai nam nhân càng ngày càng lạnh. Làm người hoảng hốt có loại ảo giác mùa đông đã tới.
Tĩnh mịch một lúc sau, sự trầm mặc rốt cuộc bị đánh vỡ ――
"Cậu vì sao lại xuất hiện ở đây?" Lam Cảnh Khiêm hỏi.
Lạc Trạm: "Những lời này hẳn nên là tôi nói."
"Nếu tôi nhớ không lầm," Tầm mắt Lam Cảnh Khiêm áp xuống, "Lạc tiểu thiếu gia cùng Đường gia có quan hệ, cũng nên là quan hệ hôn ước với vị ở Chủ Trạch kia ―― nếu như vậy, cậu vì sao lại xuất hiện ở Thiên trạch, lại vì cái gì quen biết Đường Nhiễm?"
"...... Xuy."
Biểu tình lãnh đạm của tiểu thiếu gia bị một chút ý cười lười nhác trào phúng cắt qua. Anh cúi đầu, tay không có gì đứng đắn mà cắm vào túi quần, một bên cười một bên bước lên trước hai bước ――
Đến trước mặt Lam Cảnh Khiêm, dừng lại.
Lạc Trạm chậm rãi ngẩng đầu.
Trước nay con ngươi lười nhác mà không chút để ý, lúc này dã thú ngủ đông bị chạm đến địa bàn mới có chút lạnh băng: "Ngài chất vấn tôi? Lấy cái thân phận gì? Người sáng lập AUTO, hay là...... tài xế Đường gia?"
Chỗ cuối người thiếu niên nhếch lên khóe miệng.
Rõ ràng là lộ ra tươi cười, nhưng vai lưng hơi căng thẳng lộ ra cơ bắp cánh tay đã nói rõ anh giờ phút này đang ẩn nhẫn những cảm xúc sắp sửa bùng nổ.
―― Lam Cảnh Khiêm che giấu tung tích biến thành tài xế của Đường Nhiễm, chuyện này không thể nghi ngờ đã chạm vào điểm mấu chốt cùng đường dây cao thế của Lạc Trạm.
Nếu không phải cố kỵ Đường Nhiễm lúc này ở trong Thiên trạch, tùy thời sẽ xuất hiện, Lạc Trạm đại khái đã nhịn không được xách cổ áo vị "huynh đệ tốt" này, đem người kéo đến một bên chất vấn.
Lam Cảnh Khiêm vẫn là lần đầu tiên đối mặt Lạc Trạm như vậy ―― sau khi cởi ra lớp áo khoác luôn lười biếng đối chuyện gì đều không để bụng, ánh mắt người thiếu niên sắc bén đến mức có thể đả thương người.
Tầng giấy mỏng trong đầu Lam Cảnh Khiêm rốt cuộc bị sự sắc bén này chọc thủng:
"Cho nên, cô gái mà trước đó cậu cùng Đàm Vân Sưởng nói tới, chính là bị cậu mang tới chỗ Gia Tuấn Khê kiểm tra trị liệu đôi mắt, cũng chính là Đường Nhiễm."
"Đúng vậy."
Lạc Trạm chém đinh chặt sắt, đáy mắt sắc bén không giảm nửa phân.
"Tôi trả lời xong, tới phiên ngài. Vì sao ngài lại xuất hiện ở Thiên trạch Đường gia, tại sao phải làm tài xế của Đường Nhiễm?"
Lam Cảnh Khiêm không đáp, chỉ chậm rãi gật đầu: "Cho nên ngày đó cậu lại nói đã gây tai hoạ cho một cô gái, cũng là Đường Nhiễm."
Lạc Trạm nhíu mày, khóe môi khơi mào nụ cười lãnh đạm: "Cùng ngài có quan hệ sao?"
Lam Cảnh Khiêm mặt vô biểu tình: "Rất, tốt."
"――"
Hai người không ai nhường ai.
Ánh mắt tóe ra tia lửa điện, không khí giằng co, mắt thấy giây tiếp theo khả năng sẽ lao vào đánh nhau ――
"Kẹt."
Cửa Thiên trạch bị đẩy ra, cô đã đổi áo khoác nắm gậy dò đường chậm rãi đi ra.
Bầu không khí an tĩnh hắc ám mờ mịt khiến cô phải dừng lại: "Lạc Lạc?"
"―― Ở đây."
Đang cùng Lam Cảnh Khiêm giằng co, Lạc Trạm đầu cũng chưa quay lại, theo bản năng đáp lại.
Giây tiếp theo anh lấy lại tinh thần, dưới ánh mắt bất ngờ mà như suy tư của Lam Cảnh Khiêm, Lạc tiểu thiếu gia bỗng lộ ra một chút không được tự nhiên.
Chỉ là thực mau, cảm xúc này đã bị Lạc Trạm áp xuống.
Anh không tiếp tục cùng Lam Cảnh Khiêm giằng co, xoay người liền đi lên thềm đá. Ở dưới bậc thềm cô đang đứng một bậc, Lạc Trạm dừng lại.
Anh đã quen cầm gậy dò đường của cô, gấp lại rồi nắm chặt ở lòng bàn tay, cánh tay phải nâng lên đỡ lấy tay cô: "Chuẩn bị xuất phát sao?"
"Ân."
Đường Nhiễm cũng quen tính mà nắm chặt cổ tay áo Lạc Trạm.
"Vậy đi thôi."
"Vâng."
"......"
Dưới thềm đá, cách vài bước Lam Cảnh Khiêm bất động tại chỗ mà nhìn mấy động tác phối hợp vô cùng thành thạo này, thẳng đến khi hai đạo thân ảnh một cao một thấp đi qua trước mặt, ông chậm rãi nheo lại mắt. Lại đứng tại chỗ vài giây, Lam Cảnh Khiêm bước chân theo sau.
Tới bãi đất trống để xe ở Thiên trạch.
Cách còn có vài bước, Lam Cảnh Khiêm đã điều khiển từ xa mở ra cửa xe.
"Để Tiểu Nhiễm lên xe của tôi."
Lạc Trạm ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lãnh đạm: "Vì cái gì."
"Bởi vì tôi là tài xế của Tiểu Nhiễm." Tầm mắt Lam Cảnh Khiêm hướng bên cạnh thoáng nhìn, "Hơn nữa, chẳng lẽ mỗi lần tới cậu đều dùng loại xe này lăn lộn con bé?"
Lạc Trạm hơi nhíu mi: "Xe của tôi không tiện tiến vào."
"Sợ người ở Chủ Trạch phát hiện?"
"Không liên quan đến ngài."
"......"
Lâm Thiên Hoa nghe thấy động tĩnh, từ ghế lái xe tải bước xuống dưới. Hắn vòng qua đầu xe, đi đến cạnh Lạc Trạm, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người dám cùng Trạm ca của bọn họ đấu khẩu.
Thấy rõ ràng gương mặt phi thường quen mắt, Lâm Thiên Hoa kinh hãi, theo bản năng mà há to miệng: "Lam ――"
Tiếng chưa nói hết, Lạc Trạm ý thức được trước, gậy dò đường trong tay vừa nhấc.
Lời còn lại bị gậy dò đường nhét vào trong miệng.
Lâm Thiên Hoa hoàn hồn, cuống quít thu hồi tầm mắt rơi xuống trước người Lạc Trạm. Đối diện với con ngươi lạnh như băng của thiếu niên, Lâm Thiên Hoa trong lòng giật mình.
Câm miệng.
Lạc Trạm cau mày làm khẩu hình với Lâm Thiên Hoa.
Lâm Thiên Hoa lập tức điên cuồng chớp mắt, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Lạc Trạm lúc này mới buông gậy dò đường.
Trước khi thu hồi, anh nghĩ đến cái gì, giơ lên gậy dò đường, ghét bỏ mà cọ cọ lên quần áo Lâm Thiên Hoa.
Lâm Thiên Hoa ủy khuất mà nhìn anh một cái.
Lam Cảnh Khiêm bàng quan xem một màn "kịch câm".
Đường Nhiễm lại không biết đã xảy ra cái gì. Đợi lâu như vậy không nghe thấy thanh âm, cô tò mò mà ngẩng mặt: "Lạc Lạc, anh cùng chú tài xế quen biết sao?"
"......"
Lạc Trạm cùng Lam Cảnh Khiêm liếc nhau.
Giây tiếp theo.
Lam Cảnh Khiêm nhàn nhạt dời tầm mắt: "Không quen biết."
Lạc Trạm cười lạnh: "Chưa thấy qua."
Đường Nhiễm càng thêm mờ mịt.
Mặc dù Lạc Trạm không quá tình nguyện, nhưng suy xét đến độ thoải mái của Đường Nhiễm, anh vẫn là tự mình đưa cô vào xe hơi màu đen của Lam Cảnh Khiêm.
Ngồi xổm xuống thắt đai an toàn cho Đường Nhiễm, Lạc Trạm thanh âm lười biếng cũng không che dấu: "Tới đại lộ chúng ta lại đổi xe. Nếu cảm thấy không an toàn, nhớ rõ ấn chuông cảnh báo tùy thân anh cho em."
Đường Nhiễm cân nhắc một lần mới nghe hiểu, cô nhẹ giọng nói: "Lạc Lạc, chú rất tốt, anh không cần như vậy."
Lạc Trạm cúi đầu, thắt chặt đai an toàn, vuốt nếp uốn ở áo cô, sau đó mới nâng mắt.
Anh duỗi tay khẽ xoa xoa mái tóc cô, lười nhác mà cười: "Em còn nói rằng anh là người tốt ―― từ điểm đó đã thấy phán đoán của em hoàn toàn không thể tham khảo, anh không tin."
"Lạc Lạc không phải sao?"
Đường Nhiễm bị anh tự giễu chọc cho cười rộ lên, khóe mắt cong cong như trăng non.
Ngồi vào ghế lái, Lam Cảnh Khiêm mặt vô biểu tình mà liếc mắt một cái.
Nhịn vài giây, ông mới gian nan mà đem tầm mắt từ cái tay đáng giận của Lạc Trạm đang vuốt đỉnh đầu Đường Nhiễm kia dịch xuống dưới.
"Chúng tôi xuất phát đây." Lam Cảnh Khiêm nói.
"......" Ý cười đáy mắt Lạc Trạm đạm đi. Vài giây sau, anh vẫn chỉ nhìn Đường Nhiễm, thối lui nửa bước, tay cũng rũ xuống. "Cô bé, gặp lại sau."
Tay của Đường Nhiễm vô ý thức mà ở trong bóng tối nắm một chút, nhưng cái gì cũng chưa nắm được.
Lấy lại tinh thần, cô nghiêm túc gật đầu: "Ân, gặp lại sau."
"......"
.
Xe tải đi phía trước.
Ra cửa sau đại viện Đường gia, Lạc Trạm cởi mũ lưỡi trai, ném sang bên cạnh. Anh lấy ra di động gọi cho Đàm Vân Sưởng.
"Chờ lát nữa anh sẽ nhìn thấy Đường Nhiễm xuống xe của Lam Cảnh Khiêm, một chữ cũng đừng nói, trực tiếp lên xe trở về trường học."
Đàm Vân Sưởng ở đối diện tiêu hóa vài giây: "Lam Cảnh ―― nam thần của anh??"
"Ừ."
"Sao lại ――"
Lạc Trạm lãnh đạm đánh gãy: "Tôi hiện tại nghi vấn so với anh còn nhiều hơn, hơn nữa cảm xúc so với anh càng kém, anh xác định muốn hiện tại hỏi tôi?"
Đàm Vân Sưởng gian nan nuốt lại lời nói.
Lạc Trạm dựa ra sau, nheo mắt lại. Sau một lúc lâu, anh đột nhiên mở miệng: "Sau khi ngắt điện thoại, anh lập tức bảo Tề Cận điều tra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"............"
Sau khi Lạc Trạm cùng Đàm Vân Sưởng ngắt máy, trong xe như cũ tĩnh mịch một hồi lâu.
Sau đó Lâm Thiên Hoa rốt cuộc mới từ khiếp sợ lấy lại tinh thần, kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Lạc Trạm: "Trạm ca, anh không phải là cho rằng ――"
"Tôi cái gì cũng không có cho rằng, chỉ là hoài nghi." Lạc Trạm lười biếng nhướng mi, dừng một chút, "Lái xe nhìn đường, tôi không muốn chết ở trong tay cậu."
"Ồ ồ." Lâm Thiên Hoa vội vàng quay đầu lại.
Nhưng nhớ lại Lạc Trạm vừa rồi nói với Đàm Vân Sưởng, hắn vẫn là có chút tâm thần không chừng: "Chính là anh cái này hoài nghi cũng, quá lớn mật."
"Đúng không."
Lạc Trạm nghiêng mặt.
Nhìn chiếc xe bán mui trần màu đen đang chạy ngoài cửa kính, Lạc Trạm chậm rãi hạ tầm mắt.
Xe hở mui tốc độ đương nhiên nhanh hơn nhiều xe tải, đã dừng lại ở đại lộ trước họ hai phút.
Lúc ban đầu an tĩnh, Đường Nhiễm căng thẳng trong chốc lát, vẫn là không nhịn được quay sang ghế lái, nhẹ giọng hỏi: "Chú, chú không thích Lạc Trạm sao?"
"......"
Lam Cảnh Khiêm bị Đường Nhiễm gọi từ trong suy nghĩ hỗn loạn trở về.
Suy tư hai giây sau, ông mở miệng: "Ta biết vị Lạc tiểu thiếu gia này, ta cũng rất hâm mộ hắn. Chỉ là...... ta rất khó tiếp thu hắn xuất hiện ở bên cạnh cháu như vậy."
Đường Nhiễm do dự, hỏi: "Vì sao?"
Lam Cảnh Khiêm than thở: "Hắn là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất Lạc gia, ở những mặt khác càng là được trời ưu ái, dưỡng thành một bộ kiệt ngạo khó thuần người nào cũng không bỏ ở trong mắt. Đó là niềm tự hào cũng là vốn liếng của hắn. Những người thiếu niên như vậy đến nơi nào cũng được theo đuổi, Tiểu Nhiễm nếu thích hắn, ta đây sẽ thực lo lắng."
"......"
Cô trầm mặc đã lâu, chậm rãi cúi đầu: "Chú cũng cảm thấy, cháu là không có tư cách cùng Lạc Trạm đứng chung một chỗ sao?" "Đương nhiên không phải!" Lam Cảnh Khiêm không hề nghĩ ngợi mà phủ quyết, "Tiểu Nhiễm xứng đáng được người tốt nhất trên thế giới này thích."
Đường Nhiễm nắm chặt đai an toàn, nhỏ giọng nói: "Lạc Lạc với cháu mà nói, chính là người tốt nhất trên thế giới này."
Ánh mắt Lam Cảnh Khiêm run lên.
Giây lát sau, ông không tiếng động mà than: "Hắn đối với Tiểu Nhiễm của chúng ta rất tốt sao?"
Đường Nhiễm dùng sức gật đầu.
Ngừng vài giây, tựa hồ cảm thấy như này còn chưa đủ, Đường Nhiễm lại mở miệng.
"Lạc Lạc là người tốt nhất đối với cháu. Anh ấy ban đầu biểu hiện thật sự hung dữ, cũng thực lạnh nhạt, nhưng kia chỉ là biểu hiện. Anh ấy lúc trời mưa sẽ chạy tới tìm cháu, sẽ đem áo khoác của mình cho cháu, còn theo cháu ngồi xe buýt mà trước nay anh ấy chưa từng ngồi. Cháu lạc đường anh ấy sẽ mặc kệ mưa lớn mà tìm cháu, lúc cháu không ăn cái gì chỉ có anh ấy vẫn luôn nhớ rõ. Lúc cháu sợ hãi muốn né tránh anh ấy, anh ấy sẽ ở trước mặt cháu làm bộ là ca ca của anh ấy ―― anh ấy rõ ràng là một người rất kiêu ngạo, kia đáng lẽ phải là chuyện anh ấy không muốn làm nhất, nhưng anh ấy lại vì cháu mà làm rất nhiều rất nhiều."
Đường Nhiễm nói xong, bên trong xe an tĩnh thật lâu.
Đợi trong chốc lát, cô đột nhiên phản ứng lại, đỏ mặt cúi đầu: "Cháu có phải nói quá nhiều rồi hay không."
Lam Cảnh Khiêm chậm rãi hoàn hồn, có chút bất đắc dĩ mà cười rộ lên: "Xác thật không ít. Xem ra mỗi chuyện cùng hắn, cháu đều nhớ rất rõ ràng."
"......" Mặt cô càng đỏ hơn. Nhưng cô vẫn nghiêm túc lại thẳng thắn thành khẩn gật đầu, "Bởi vì Lạc Lạc rất tốt. Anh ấy đáng giá để cháu nhớ rõ."
"Chính là hắn đối với cháu quá tốt, ta cũng sẽ lo lắng."
"?"Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu.
Lam Cảnh Khiêm trầm mặc vài giây, giơ tay khé sờ sờ đầu cô: "Tiểu Nhiễm, trên thế giới này có một đạo lý rằng ngoại trừ cha mẹ, không ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với cháu cả."
Đường Nhiễm nghe thông thấu, khó hiểu mà nghiêng nghiêng đầu.
Lam Cảnh Khiêm thu hồi tay, nhìn chiếc xe đang tiến lại gần qua kính chiếu hậu, đáy mắt cảm xúc càng phức tạp.
"Không thân không thích, vì cháu làm trái bản tính đối với cháu tốt đến mức tận cùng chỉ có hai loại khả năng. Hoặc là bởi vì áy náy, hoặc là bởi vì có mưu toan. Hắn sẽ là loại nào...... Hoặc là hai loại đều có?"
"......"
Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa lái xe rời đi.
Đại lộ chỉ còn lại có một chiếc siêu xe màu lam, còn có một chiếc xe hơi bán mui trần màu đen.
Trước khi Đường Nhiễm từ trên xe Lam Cảnh Khiêm đổi sang xe Lạc Trạm, nhận được một hồi điện thoại, là đến từ a bà của cô Dương Ích Lan.
Cô hiển nhiên thập phần cao hứng, còn có điểm gấp không chờ nổi, cầm lấy di động trốn đến xe Lạc Trạm rồi nhận điện thoại.
Lạc Trạm nguyên bản dựa vào đầu xe, đôi chân dài lười biếng mà chờ.
Thẳng đến di động của anh đột nhiên rung lên.
Đem tin tức đọc nhanh như gió một lượt, Lạc Trạm chậm rãi nheo mắt lại. Vài giây sau, anh đứng thẳng người, lập tức đi tới chiếc xe hơi màu đen phía trước.
Lam Cảnh Khiêm ngồi ở ghế lái chú ý tới, tầm mắt chuyển từ thân ảnh cô bé trong kính chiếu hậu dịch đến trên người Lạc Trạm.
Ông cởi bỏ đai an toàn, nửa nghiêng người, nhìn Lạc Trạm đi đến bên xe.
Lam Cảnh Khiêm nhàn nhạt giương mắt: "Có việc sao, Lạc tiểu thiếu gia?"
Lạc Trạm chống cửa xe, hơi cúi người xuống: "Xác thật có cái vấn đề muốn cùng ngài xác nhận một chút, Lam tiên sinh."
Lam Cảnh Khiêm không biểu tình: "Tiểu thiếu gia xưng hô như vậy, tôi chịu không dậy nổi."
"Vậy đổi cái khấc, tùy Lam tiên sinh thích...... A, tôi nghĩ ra rồi."