Mộ Dung Ngô Kiến vừa than phiền xong thì Tiểu Giang Tử mang theo ban thưởng của Bệ hạ chạy đến. Thích Vô biệt thưởng cho nàng một chiếc bảo cung khảm vàng nạm ngọc, để nàng thêm chăm chỉ luyện tập.
Mộ Dung Ngô Kiến nhìn thấy cây cung đó liền lập tức nhảy lên, cầm lấy cây cung bắt đầu vui vẻ luyện tập, hoàn toàn quên mất những lời oán giận trước đó rồi.
Tiểu Đậu Đỏ trừng nàng một cái, than phiền: “Được rồi, may mà ta còn chưa đi cầu tình Hoàng đế ca ca, xem ra Hoàng đế ca ca rất hiểu tỷ đó!”
Ân Mịch Đường như có suy nghĩ nhìn về phía Mộ Dung Ngô Kiến đang kéo cung, hình dáng Thẩm Thư Hương đột nhiên nhảy vào trong đầu nàng, Ân Mịch Đường giật mình cả kinh, nhanh chóng ngăn lại những ý nghĩ lộn xộn trong đầu, nắm lấy tay Tiểu Đậu Đỏ nói: “Sắp qua năm mới rồi, chúng ta đi thăm Thư Hương đi.”
“Tỷ cũng có ý này!” Tiểu Đậu Đỏ cười nói, “Sáng nay tỷ còn nói với Tán Thu là muốn xuất cung đi thăm biểu tỷ Thư Hương, vừa khéo muội cũng nghĩ như thế, thì chúng ta đi cùng nhau đi! Ngày mai đi nhé!”
Hàn Thiều Hoa cũng muốn đi, nhưng Tiểu Đậu Đỏ đã nói là muốn đi cùng Ân Mịch Đường rồi, nếu nàng ta cứ muốn cứng rắn chen vào thì sẽ không tốt. Dù sao thì giao tình giữa công chúa và Ân Mịch Đường người khác không thể so bì được. Có điều nàng ta cũng âm thầm suy nghĩ nên chọn một ngày nào đó đi thăm Thẩm Thư Hương.
Thẩm Thư Hương thật đáng thương.
Lúc chạng vạng, Tiểu Đậu Đỏ và Ân Mịch Đường kết bạn cùng nhau đi Lăng Thiên Cung tìm Thích Vô Biệt, muốn nói dự định đi thăm Thẩm Thư Hương. Nếu là Ân Mịch Đường thì có thể tùy ý ra vào cung, nhưng Tiểu Đậu Đỏ thì lại không dễ dàng như thế, mỗi lần nàng muốn ra vào cung đều phải ra vẻ đáng thương để cầu xin.
Thích Vô Biệt suy nghĩ một chút, không chỉ đồng ý cho các nàng xuất cung mà còn đáp ứng đi cùng.
“Hôm nay Hoàng đế ca ca thông tình đạt lý đến không thể tin nổi! Vậy tỷ đi thăm mẫu Hậu đây!”
Tiểu Đậu Đỏ đi ra ngoài, Ân Mịch Đường cũng không tự chủ đi theo nàng, nhưng Tiểu Đậu Đỏ lại xoay người đẩy Ân Mịch Đường một cái, nhăn nhó nói: “Muội đi theo tỷ làm gì? Đừng đi theo tỷ, muội ở lại cùng Hoàng đế ca ca đi!”
Tiểu Đậu Đỏ chớp chớp mắt với Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường trừng nàng một cái.
Đợi Tiểu Đậu Đỏ rời đi rồi, Ân Mịch Đường mới chậm rì rì cọ đến bên người Thích Vô Biệt, nói: “Hoàng thượng còn nhiều việc phải xử lý, muội không làm huynh thêm phiền nữa, muội đi về trước đây!”
Thích Vô Biệt cúi đầu lật sách, không ngẩng đầu lên mà chỉ duỗi tay ra với Ân Mịch Đường. Ân Mịch Đường hơi do dự một lát, nhưng rất không có chí khí mà đưa tay cho hắn, để mặc hắn kéo mình đến bên cạnh ngồi xuống.
Ân Mịch Đường nhìn cuốn sách Thích Vô Biệt đang xem, phát hiện trên đó là một số hình vẽ cung tiễn. Ân Mịch Đường nhíu mày, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ chăm chú của Thích Vô Biệt.
“Chọn cho Ngô Kiến hả?” Ân Mịch Đường hỏi.
“Cái gì?” Thích Vô Biệt nghiêng đầu qua nhìn nàng.
Ân Mịch Đường giật mình, nhẹ cắn lên đầu lưỡi một chút rồi mới quay đầu đi, nhỏ giọng hụt hơi nói: “Không có gì, muội không nói gì cả.”
Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường, vừa nhìn liền rõ tâm sự thiếu nữ của nàng, hắn có một chớp mắt hơi hoảng hốt, sau đó mở miệng nói: “Là chọn cho Ngô Kiến, tỷ ấy võ nghệ không tệ nhưng kỹ thuật bắn tên lại kém, là một điểm thiếu hụt. Năm sau ta muốn phái một thầy dạy kỵ xạ cho Ngô Kiến, nên để tỷ ấy luyện thêm một chút trước.”Ân Mịch Đường không nói gì mà chỉ duỗi cánh tay ra lay lay con lật đật trên trường án, tay áo tuột xuống lộ ra một đoạn cổ tay tuyết trắng.
“Thứ này còn đặt ở đây ha.” Ân Mịch Đường muốn lảng sang chuyện khác.
Thích Vô Biệt trầm tư một chốc, rồi ngẩng đầu lên hỏi Lý Trung Luân: “Mấy bồi đọc kia của Nhị điện hạ có ai chưa có hôn phối?”
“Bẩm Hoàng thượng, ngoại trừ Ân đại công tử mới định hôn sự hai tháng trước thì những vị công tử còn lại đều chưa có hôn phối ạ.”
Thích Vô Biệt rơi vào trầm tư, Mộ Dung là thế gia võ tướng, nếu chọn phu tế cho Mộ Dung Ngô Kiến đương nhiên là phải chọn người thiện võ. Trong mấy người bồi đọc đó, Hàn Tấn thì không cần phải xuy xét, Ân Thiếu Bách và Vưu Thanh Hoài đều trọng văn, hơn nữa Ân Thiếu Bách lại có hôn ước rồi thì lại càng không cần phải nghĩ nữa. Chỉ còn lại một Kê Chiêu. Kê Chiêu cũng xuất thân từ gia đình võ tướng, cũng coi như thích hợp. Chỉ là vừa mới xảy ra chuyện bức chân dung của Ân Mịch Đường, nếu lúc này là chỉ hôn Mộ Dung Ngô Kiến cho Kê Chiêu thì sợ là sẽ làm cho nhiều người suy nghĩ lung tung. Điểm này, hiển nhiên là không thích hợp.
Thích Vô Biệt nhíu mày.
Ân Mịch Đường ngây ngốc quay đầu lại hỏi: “Hoàng thượng muốn nói hôn sự cho ai thế?”
“Muội nói xem?” Thích Vô Biệt hỏi ngược lại.
“Ngô Kiến à?” Ân Mịch Đường giật mình một cái, lại hoang mang nói: “Không được đâu! Hôn nhân đại sự không thể qua loa như vậy được. Lúc nãy muội thật sự không nói gì cả, huynh đừng có qua loa chỉ hôn cho tỷ ấy đó!”
Dự đoán trong lòng làm Ân Mịch Đường rất bất an, nàng biết mình gần đây không nên có quá nhiều tiểu tâm tư, những tiểu tâm tư như thế này là không đúng, nhưng nàng lại không khống chế được. Ngẫu nhiên tự mình ồn ào mình hay ngẫu nhiên tranh cãi với Thích Vô Biệt hai câu thì cũng không có chuyện gì. Nhưng nếu là liên lụy đến người khác thì không thể được.
“Tỷ ấy vốn lớn hơn muội hai tuổi, cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi.” Thích Vô Biệt nắm lấy bàn tay Ân Mịch Đường, đè thấp giọng cười dỗ nàng: “Đừng nghĩ nhiều.”
Ân Mịch Đường hoài nghi nhìn hắn.
Thích Vô Biệt cho nàng một ánh mắt khẳng định.
Tâm ý thiếu nữ biệt biệt nữu nữu khó có được, nếu nàng đã trao gửi tấm lòng cho hắn, thì sao hắn có thể để nàng chịu nửa chút ủy khuất được chứ. Nếu là những nữ tử khác thì tùy ý chỉ hôn là được, nhưng Mộ Dung Ngô Kiến …..
Rất nhiều chuyện Thích Vô Biệt không thể nói với Ân Mịch Đường được, ít nhất là bây giờ còn không được.
Hắn không thể nói với Ân Mịch Đường rằng Mộ Dung Ngô Kiến không chỉ là biểu tỷ của hắn, không chỉ là huyết mạch duy nhất còn lại của Mộ Dung gia đời trước, mà còn là vị tướng quân duy nhất dưới tay hắn khi hắn giết về Đại Thích.
Thích Vô Biệt đột nhiên nói: “Người trong Vương thổ, đều là con dân của trẫm.”
Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác rất quái dị. Đây là lần đầu tiên Thích Vô Biệt dùng xưng hô “Trẫm” với nàng. Thích Vô Biệt chưa từng dùng từ “Trẫm” này trước mặt người nhà, mà trừ người nhà ra, Ân Mịch Đường chính là trường hợp đặc biệt duy nhất. Lúc nhỏ Ân Mịch Đường đã từng trộm vui mừng, nhưng bây giờ khi nghe hắn nói như thế, sau khi kinh ngạc qua đi thì lại vì sự trịnh trọng của hắn mà từng tấc trong lòng dâng lên sự khó chịu.
Nàng cúi thấp đầu, nắm lấy vạt váy trên đùi, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng …..”
Ân Mịch Đường đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Trung Luân nhíu nhíu mày, Lý Trung Luân hiểu rõ, từ ái cười cười rồi lặng lẽ hành lễ lui xuống, đóng cửa Cung Thanh Điện lại cho hai người.
Ân Mịch Đường giãy bàn tay đang nằm trong tay Thích Vô Biệt ra, đặt hai tay lên bàn rồi kê đầu lên khuỷu tay mình, ủ rũ nói: “Muội vẫn luôn cảm thấy mình không phải là đứa nhỏ nữa, nhưng khi đứng trước mặt huynh, liền cảm thấy bản thân thực sự giống như một đứa nhỏ vậy.”
Thích Vô Biệt cười sờ đầu nàng: “Muội vốn mới mười hai tuổi thôi.”
“Qua mấy ngày nữa là mười ba rồi!” Ân Mịch Đường nhíu mi nhìn Thích Vô Biệt.
“Mười ba cũng chỉ mới là nửa đứa trẻ lớn mà thôi.” Thích Vô Biệt đẩy đẩy cuốn sách trên bàn sang một bên, sau đó cũng úp sấp lên trường án, quay đầu qua mỉm cười nhìn nàng.
Hắn quý trọng Ân Mịch Đường của cái tuổi này, quý trọng thời khắc thiếu nữ mơ màng này của nàng, hận không thể để nàng cứ luôn như thế. Nhưng mà chính là vì nàng rất nhanh sẽ bước qua cái tuổi này, bước qua nấc thang này, cho nên càng đặc biệt quý trọng sự mê mang của nàng.
“Nhưng huynh cũng chỉ lớn hơn muội một tuổi thôi!”
Thích Vô Biệt cười cười, đương nhiên không thể nói lời thật được.
“Hoàng thượng …..” Ân Mịch Đường đột nhiên nhích đến gần hắn, “Huynh có hứng thú với chuyện gì không? À, trừ chuyện xử lý triều chính ra.”
Thích Vô Biệt bị nàng hỏi vậy, nhất thời cũng mơ hồ.
“Sao muội cứ luôn cảm thấy huynh không vui vẻ vậy?”
“Có sao?” Thích Vô Biệt cau mày.
Ân Mịch Đường đột nhiên duỗi tay sờ sờ trán Thích Vô Biệt.
“Ừm …..” Ân Mịch Đường gật đầu, bên má gối trên khuỷu tay theo động tác của nàng run lên một chút, “Luôn cảm thấy ….. huynh thực mệt mỏi, hơn nữa cũng không có chuyện gì có thể làm huynh vui vẻ …..”
Ân Mịch Đường mím môi, không chịu nói tiếp nữa.
Bóng lưng cô độc đi xa trong vườn chuối sứ đã sớm khắc sâu vào kí ức lúc nhỏ của Ân Mịch Đường. Trong kí ức của nàng, Thích Vô Biệt từ nhỏ đã là một người vĩnh viễn mặt mày không chút cảm xúc, luôn luôn bận rộn, trước nay chưa từng nhìn thấy hắn chân chính mở lòng cười lớn bao giờ.
Thích Vô Biệt nhàn nhạt cười một lát, chuyện thích làm ư? Có chứ, đương nhiên có, rất nhiều, chỉ là đời trước hắn đã từng làm qua, từng vui vẻ qua mà thôi.
Ân Mịch Đường lại gõ gõ con lật đật trên trường án, buồn bực nói: “Muội vẫn hy vọng mình có thể hiểu nhiều chuyện một chút, trưởng thành nhanh hơn một chút, như vậy thì có thể …..”
Thì có thể giúp đỡ huynh, có chuyện thì có thể chia sẻ với huynh, huynh không cần phải một mình một người chống đỡ mệt mỏi thế nữa.
Nhưng Ân Mịch Đường không nói ra miệng được, người ta là Hoàng thượng nhật lí vạn ki, còn luôn cảm thấy nàng còn là đứa nhỏ, nếu nàng nói lời này ra thì lại hiện rõ nàng không có chừng mực, không biết tự lượng sức mình.
Ánh mắt của Thích Vô Biệt rơi trên cổ tay trắng nõn bị lộ ra bên ngoài của Ân Mịch Đường, hắn không nhịn được lại nắm chặt tay nàng, rồi kéo tay áo của nàng xuống, xong lại đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình mà nhẹ nhàng vân vê.
Hắn rũ mắt xuống, ánh mắt cũng rơi trên tay nàng.
Mềm nộn tinh tế.
Dáng vẻ chắm chú giống như lúc hắn phê duyệt tấu chương vậy.
Ân Mịch Đường cảm thấy có chút biệt nữu.
“Đứa nhỏ mới nghịch tay thôi.” Ân Mịch Đường rụt tay về.
Thích Vô Biệt nhất thời không chú ý liền bị nàng rút được, Ân Mịch Đường hai tay chống má, như không có việc gì mà nhìn giá đèn ở phía xa, ngọn nến trên giá nhẹ nhàng nảy lên một cái, mi mắt của Ân Mịch Đưỡng cũng theo đó nhẹ nhàng run lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, sau một khắc yên tĩnh, Thích Vô Biệt đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay Ân Mịch Đường dùng sức kéo một cái, liền ôm được thân thể mềm mại của nàng.
Nụ hôn mãnh liệt phủ lên, giống như muốn nếm hết những mềm mại trên người nàng.
Thân thể căng cứng của Ân Mịch Đường từ từ thả lỏng, chậm rãi đem trọng lượng thân thể dịch đến trong khuỷu tay Thích Vô Biệt. Hàng lông mi của nàng run run, giống như lấy hết dũng khí chậm rãi khép lại, bàn tay cứng ngắc nắm lấy góc váy cũng từ từ buông ra đặt trên eo Thích Vô Biệt.
Sự yêu thích trong cơ thể cùng với bản năng dạy nàng cách đáp lại.
Cho đến …..
Cho đến khi bàn tay của Thích Vô Biệt đặt trên ngực nàng, bắt đầu mở ra từng nút thắt ở đó.
Ân Mịch Đường giật mình mở mắt ra, dưới đôi môi của Thích Vô Biệt kinh hô: “Hoàng thượng, muội mới mười hai tuổi thôi, còn nhỏ lắm!”
Động tác của Thích Vô Biệt ngừng lại, tiếp đó, đôi môi từ trên mặt Ân Mịch Đường trượt xuống, chôn vào hõm cổ nàng thấp giọng bật cười.