Hôm nay là sinh thần bảy tuổi của Ân Mịch Đường, cách ngày nàng được tìm về không đến mười ngày. Mới sáng sớm, Ân Tranh liền xắn ống tay lên đi đến phòng bếp tự mình động thủ. Sau đó, Ngụy Giai Minh bảo ba nữ nhi nói chuyện với nhau, nàng cũng xuống bếp giúp đỡ. Ngụy Giai Minh và Ân Tranh đều là trước khi kết hôn không xuống bếp, sau khi kết hôn mới từ từ bắt đầu học, trù nghệ chỉ có thể nói là miễn miễn cưỡng cưỡng thôi.
Phu thê hai người bận rộn làm việc cả nửa ngày, qua giờ cơm rất lâu mới cho người một nhà ăn cơm.
Ân Mịch Đường bưng bát nhỏ trắng tuyết uống một ngụm canh, trong canh bỏ rất nhiều thứ, nàng uống một ngụm lại không nếm ra đây là canh gì.
Ân Du ăn thịt cá, cau mày nói: “Con thấy ấy, con phải học trù nghệ thôi, sau đó mới cứu vớt cái lưỡi và khẩu vị của gia đình chúng ta được.”
Ngụy Giai Minh nếm một miếng, quay đầu nhìn Ân Tranh: “Chàng làm cá thế nào vậy, muối cũng quên cho vào rồi.”
Ân Tranh ‘ừm’ một tiếng, xé gà nướng thành miếng nhỏ, cho Ngụy Giai Minh và ba nữ nhi mỗi người một miếng.
Ngụy Giai Minh nhìn hắn, hậu tri hậu giác phản ứng lại con cá này là nàng hấp.
“Già rồi, trí nhớ không còn tốt nữa.” Ngụy Giai Minh tùy tiện nói một câu, múc cháo cho ba nữ nhi, ánh mắt lướt qua Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường đang nhìn nàng, ánh mắt có chút ngơ ngác.
“Đường Đường, sao thế?”
Ân Mịch Đường tỉnh táo lại, nàng lắc lắc đầu, cúi đầu từng ngụm nhỏ uống canh.
Một bữa cơm còn chưa ăn xong, thánh chỉ phong Hậu liền đưa đến rồi.
Ân Tranh tiếp chỉ xong, chỉ cảm thấy trên tay nặng trình trịch. Sắc mặt của hắn và Ngụy Giai Minh đều có chút ngưng trọng. Ân Du và Ân Lạc Thanh kinh ngạc nhìn Ân Mịch Đường, hiển nhiên cũng là bị dọa đến. Mà Ân Mịch Đường lại là dáng vẻ ‘có gì không đúng sao’, mở lớn mắt, ngơ ngác.
“Ân Du, con mang muội muội về phòng trước đi.”
Ân Tranh kêu ba nữ nhi rời khỏi, đơn độc cùng Ngụy Giai Minh nói chuyện lúc trước Thích Vô Biệt triệu kiến hắn.
Mi tâm Ân Tranh cau lại thành ba đường thẳng đứng, lắc đầu: “Nhưng ý chỉ của Thái Hậu sao lại biến thành thánh chỉ của Hoàng thượng rồi? Lại nói, Hoàng thượng đây là đồng ý hả?”Ngụy Giai Minh suy nghĩ một lát, cũng đem chuyện ba năm trước Thái Hậu ở trong tửu lâu cùng Ngụy Giai Minh nói qua chuyện muốn đem Ân Mịch Đường trở thành tức phụ nói cho Ân Tranh nghe. Nàng lung tung gật gật đầu, nói: “Ta cũng không biết Thái Hậu đã sớm nói chuyện này với Hoàng Thượng, chắc là lúc đầu Bệ hạ không đồng ý, bây giờ cũng bị Thái Hậu thuyết phục rồi. Bệ hạ thông minh sớm, làm việc cách người cùng tuổi một khoảng xa, cũng không kỳ quái nữa. Lại nói, Đường Đường cùng Bệ hạ quen biết từ nhỏ, cũng coi như là thanh mai trúc mã. Lần này Đường Đường xảy ra chuyện, Bệ hạ cũng là coi trọng mười phần. Gả Đường Đường cho bệ hạ cũng không phải là không được, chỉ là …”
Ân Tranh nói: “Chỉ là Đường Đường của chúng ta tuổi còn quá nhỏ, Bệ hạ thông minh từ sớm, không thể dùng ánh mắt bình thường nhìn nhận. Nhưng Đường Đường của chúng ta dù sao cũng mới chỉ là đứa nhỏ bảy tuổi ….”
“Đúng thế, Đường Đường có lẽ đến cả chuyện cưới gả cũng đều không hiểu, bây giờ định xuống sớm như thế cũng chưa chắc sẽ tốt đối với tương lai của nó.”
“Nhưng mà thánh chỉ đã hạ, cũng không thể vì một cái về sau không xác định mà kháng chỉ bất tuân chứ.”
Phu thê hai người bị làm khó.
Rất lâu sau, Ngụy Giai Minh mở miệng: “Ta đi nói chuyện với Đường Đường, hỏi xem đứa nhỏ này nghĩ thế nào.”
Ân Tranh gật gật đầu, lại nói: “Cũng không vội, cho dù đã tiếp chỉ rồi thì cũng không cần phải lập tức đưa Đường Đường của chúng ta vào trong cung. Nếu Bệ hạ nhắc đến chuyện đại điển phong Hậu, có thể nói thân thể của Đường Đường còn chưa dưỡng tốt.”
Ngụy Giai Minh gật gật đầu.
Buổi tối, Ngụy Giai Minh đến phòng của Ân Mịch Đường. Ân Du và Ân Lạc Thanh đều ở trong phòng, đang lôi kéo Ân Mịch Đường nói chuyện. Hai tỷ tỷ đã biết Ân Mịch Đường không phải là thân muội muội của bọn họ, nhưng Ân Tranh và Ngụy Giai Minh đã ngàn nhắc nhở vạn dặn dò bọn họ không được để Ân Mịch Đường biết, cũng không được bởi vì thế mà đối xử với Ân Mịch Đường khác đi.
Nếu là Ân Du và Ân Lạc Thanh tuổi nhỏ một chút, hoặc là lúc trước cảm tình với Ân Mịch Đường không tốt, có lẽ còn phải sinh sự. Nhưng Ân Du đã đến tuổi chờ gả, Ân Lạc Thanh lại là người trước nay luôn rất hiểu chuyện, hai người bọn họ trước đây cũng thật sự thích muội muội ngoan ngoãn mềm mại này, liền đem lời của cha nương ghi vào lòng. Không chỉ không có bởi vì biết sự thật mà xa cách Ân Mịch Đường, ngược lại càng quan tâm tới muội muội này hơn.
“Rất muộn rồi, hai đứa con trở về ngủ đi.” Ngụy Giai Minh vỗ vỗ vai Ân Du và Ân Lạc Thanh.
“Nương.” Ân Mịch Đường mặc một lớp đồ ngủ mỏng, ngoan ngoãn ngồi trên giường. Bắt đầu từ năm ngoái, thân thể nàng từ tròn nhuận dần dần trở nên cao gầy. Lúc này vừa nhìn liền có chút gầy yếu.
Ngụy Giai Minh nhìn mấy trang chữ lớn trên bàn, cười cười ngồi xuống bên giường, nói: “Thân thể con mấy ngày này mới dưỡng tốt, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt, cả ngày đều luyện chữ, còn chăm chỉ hơn cả tỷ tỷ con nữa.”
“Trước đây Đường Đường ham chơi, các bài học trong học đường đều mơ mơ hồ hồ, không bằng các tỷ tỷ.
Ngụy Giai Minh sờ sờ đầu nàng, cười nói: “Đường Đường đã học rất tốt rồi.”
Ân Mịch Đường một bộ nghiêm chỉnh lắc đầu, nói: “Chữ của con viết không đẹp, lúc trước còn cùng Ngô Kiến bị tiên sinh phê bình nữa. Tranh con vẽ cũng không đẹp, gảy cầm không học tốt, châm tuyến cũng không được, học thuộc cũng thường bị sai ….”
Ân Mịch Đường là một đứa bé thông minh, cũng có sự nghịch ngợm trẻ con, lúc ở trong cung thường trộm lười biếng cùng Tiểu Đậu Đỏ. Những điều này Ngụy Giai Minh đều biết, nhưng trước nay Ngụy Giai Minh không hề yêu cầu ba nữ nhi phải làm kỳ tài xuất chúng gì. Học gì đó tàm tạm là được, sau đó có thể đi làm việc mình thích, chỉ cần các nữ nhi vui vẻ là được rồi.
Lúc này nghe Ân Mịch Đường nói, Ngụy Giai Minh ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, hỏi: “Đường Đường là muốn học tốt tất cả các môn hơn người khác sao?”
Ân Mịch Đường gật đầu.
Thấy trong đôi mắt sáng ngời của Ân Mịch Đường là một mảng kiên định, Ngụy Giai Minh chỉ cảm thấy đau lòng. Ánh mắt nàng rất nhanh dời đi, che giấu sự chua xót trong mắt, lần nữa cười lên, nói với Ân Mịch Đường: “Chúng ta không nói cái này nữa, nương hỏi con, hôm nay thánh chỉ phong Hậu đến rồi, con nghĩ thế nào, có nguyện ý tiến cung làm Hoàng Hậu không?”
Sự kiên định một khắc trước trong ánh mắt Ân Mịch Đường bây giờ lại hiện ra mấy phần mờ mịt, nàng lắc lắc đầu, lại gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng chậm rì rì nói: “Đường Đường không biết, đều nghe mẫu thân.”
Nàng lại vội thêm một câu: “Chỉ cần nương không tức giận là được …”
“Không tức giận, Đường Đường chọn thế nào nương đều không tức giận.”
Ân Mịch Đường mím môi, nhìn Ngụy Giai Minh: “Con chọn sai cũng không tức giận sao?”
“Trên đời này làm gì có nhiều chuyện đúng đúng sai sai vậy chứ.” Ngụy Giai Minh cười cười, tắt nến đi, nằm xuống bên người Ân Mịch Đường, nhẹ nhàng ôm Ân Mịch Đường vào lòng. Từ lúc Ân Mịch Đường xảy ra chuyện, mỗi tối Ngụy Giai Minh đều ngủ cùng nàng.
Ân Mịch Đường mở lớn mắt nhìn Ngụy Giai Minh bên cạnh. Trong bóng tối, mái tóc trắng của Ngụy Giai Minh đặc biệt rõ ràng. Ân Mịch Đường cẩn thận giơ tay lên, muốn sờ một chút, nhưng lại sợ làm phiền nương, liền nhẹ nhàng rụt tay về lại trong chăn.
“Ngủ thôi.” Ngụy Giai Minh xếp xong hai cánh tay nhỏ của nàng, dùng chăn bọc nàng lại chặt chặt chẽ chẽ.
Ân Mịch Đường “Dạ” một tiếng, rúc vào lòng nương.
Nhưng lần trước nàng đã chọn sai rồi, lúc nàng giúp tổ mẫu nói chuyện có phải nương đã rất buồn không? Nàng chọn sai rồi, hại mình còn hại cả nương.
Ân Mịch Đường dùng sức nhắm mắt lại, nàng sợ mở mắt ra sẽ có nước mắt trào ra mất.
Ngày hôm sau, Tiểu Đậu Đỏ tự mình đến Ân phủ thăm Ân Mịch Đường. Tiểu Đậu Đỏ đi đến hậu viện liền nhìn thấy Ân Mịch Đường ngồi bên bồn hoa, đang dùng cái xẻng nhỏ xới đất cho một bồn hoa nguyệt lý.
“Tiểu Đậu Ngọt, muội hết bệnh chưa! Tỷ cầu xin rất lâu Hoàng đế ca ca mới cho phép tỷ xuất cung đó!” Tiểu Đậu Đỏ ngồi xuống bên cạnh, vui vui vẻ vẻ nắm lấy tay Ân Mịch Đường.
“Tay muội bẩn, đều là đất thôi. Đừng để tay của công chúa bị làm bẩn.” Ân Mịch Đường rút tay ra.
Tiểu Đậu Đỏ ngây ra, sao nàng lại cảm thấy Tiểu Đậu Ngọt thay đổi rồi nhỉ? Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy bệnh của Ân Mịch Đường còn chưa khỏi, nhất định là tâm tình không tốt, nàng cúi người nhặt cây xẻng nhỏ lên, nói: “Muội đang làm gì thế? Tỷ giúp muội.”
“Được.” Ân Mịch Đường nhìn Tiểu Đậu Đỏ một cái, gật gật đầu, cầm một cái xẻng nhỏ khác lên.
Tiểu Đậu Đỏ tùy tiện tìm chuyện để nói: “Lúc tỷ đến có gặp một tiểu cô nương đang xin ăn, thật đáng thương. Cha nương của nàng ấy đều không còn nữa, không có người nhà, dù là tỷ có cho nàng ngân lượng đi nữa thì nàng cũng sống không nổi phải không? Cho nên tỷ quyết định mang nàng vào cung, nhưng Hoàng đế ca ca chắc chắn lại muốn giảng đạo lý với tỷ nữa, không chuẩn không chuẩn không chuẩn! Tiểu Đậu Ngọt, muội giúp tỷ nghĩ nghĩ xem làm sao để thuyết phục Hoàng đế ca ca đi.”
“Có thể có cách khác nữa, không nhất định phải đưa vào cung.” Ân Mịch Đường ngắt từng phiến lá trên cành nguyệt lý xuống.
Tiểu Đậu Đỏ trừng lớn mắt: “Tỷ đang làm chuyện tốt mà!”
Ân Mịch Đường buột miệng: “Có khi sau này nàng sẽ làm hại tỷ.”
Tiểu Đậu Đỏ ngây người nhìn Ân Mịch Đường, mắt trừng trừng nhìn Ân Mịch Đường ngắt xuống một đóa hoa nguyệt lý mới chớm nở. Một chớp mắt khi đóa nguyệt lý bị ngắt đứt, Tiều Đậu Đỏ không tự chủ chớp mắt một cái.
Ân Mịch Đường mím môi, nhìn Tiểu Đậu Đỏ bên cạnh, giải thích: “Ý muội là, cung nữ đều có tầng tầng tuyển chọn, lại trải qua rất nhiều quá trình dạy dỗ. Còn đưa một tiểu cô nương từ bên ngoài trở về, chỉ sợ có nhiều chỗ không thích hợp.”
Ân Mịch Đường đột nhiên cau mày, gai trên cành nguyệt lý đâm vào tay nàng. Ân Mịch Đường nhìn đóa nguyệt lý nằm trong lòng bàn tay, tự mình cũng ngây ngẩn. Sao nàng lại ngắt hoa xuống rồi?