Ánh sáng lập lòe trên ngọn nến trong tẩm điện chiếu lên lên bên gương mặt đang nằm ngủ không được yên ổn của Ân Mịch Đường. Thích Vô Biệt ngồi bên cạnh giường nhìn dáng vẻ nằm mơ của nàng, ngây người thật lâu.
Vốn hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng hắn đều đẩy đi, chỉ muốn ở bên cạnh nàng. Ân Mịch Đường khóc mệt liền ngủ. Hắn canh giữ bên người nàng lại nhớ về những chuyện kiếp trước.
Đã lâu lắm hắn chưa nhớ về những chuyện đó rồi.
Bỗng dưng nhớ đến Thất Tịch năm đó. (Thất Tịch (Hán-Nôm: 七夕), theo văn hóa phương Đông, (Châu Á), nhất là các nước Đông Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản.)
Không chỉ là đời này, mà cả đời trước hắn cũng không muốn nhớ lại Thất Tịch năm đó.
Đời trước khi hắn và Ân Mịch Đường còn chưa bên nhau thì đã nghe Tiểu Đậu Đỏ trong lúc vô tình nói Ân Mịch Đường và em trai hắn Thích Như Quy là thanh mai trúc mã gì gì.
Hắn cũng từng cho là Ân Mịch Đường thích Thích Như Quy.
Hắn cũng từng nghĩ bản thân là anh trai, không nên cướp người yêu thích của em trai, mà nên rút lui từ khi bắt đầu mới phải. Hắn của đời trước không bận bịu như đời này, mà ngày ngày ngắm hoa ủ rượu pha trà thưởng tuyết, ngày ngày thoải mái nhẹ nhàng, ngẫu nhiên cảm thấy nuối tiếc chỉ là Ân Mịch Đường không thể bồi bên cạnh hắn.
Nhưng có lúc chuyện tình cảm chính là trăm hồi biến chuyển. Từ một chút chút yêu thích đó, đến một mực sinh trưởng mọc mầm trong tim có mất bao lâu đây? Hắn cũng không nói rõ được. Thậm chí hắn còn không biết từ lúc nào mà ở trong tim hắn Ân Mịch Đường lại trở nên quan trọng đến mức như thế, quan trọng đến mức không thể chịu được. Bỗng có một ngày hắn nhìn thấy dáng vẻ Ân Mịch Đường cười ngọt ngào với Thích Như Quy, thì hắn mới hoảng hốt phát hiện ra trọng lượng của nàng ở trong lòng mình.
Hắn còn nhớ Thích Như Quy cười hỏi mình: “Ca, thực ra huynh cũng thích Đường Đường đúng không?”
Hắn vốn đã uống rượu, có chút men say, nghe thấy Thích Như Quy nói thế cũng chỉ cười mà không nói, cũng hoặc là giả vờ say.“Ca, nếu huynh say rồi thì coi như đệ cũng say nói linh tinh đi.”Thích Như Quy cướp lấy bình rượu từ trong tay Thích Vô Biệt, uống một hớp lớn.
Thích Vô Biệt cau mày hỏi: “Như Quy, nếu ca ca tranh với đệ thì sao?”
Thích Như Quy cười: “Ca, huynh đừng có khoác lác, nói cứ như huynh tranh thì tranh được vậy, từ nhỏ Đậu Ngọt đã thích chơi cùng đệ rồi!”
Thích Vô Biệt không đáp lời, trong lòng lại vô cớ thả lỏng rất nhiều.
Năm đó bọn họ chỉ mới mười hai mười ba tuổi, đứa trẻ nửa lớn mà thôi.
Sự thực chứng minh rằng, Thích Vô Biệt không khoác lác.
Lúc Ân Mịch Đường đến tuổi mơ màng bị Tiểu Đậu Ngọt kéo tay hỏi: “Đậu Ngọt, tỷ vẫn luôn cảm thấy muội phải làm tẩu tử của tỷ đó, chỉ không biết là đại tẩu tẩu hay nhị tỷ tỷ thôi!”
“Tỷ đừng nói linh tinh!” Ân Mịch Đường ngượng đỏ mặt, đẩy Tiểu Đậu Đỏ ra.
Đợi Tiểu Đậu Đỏ đi rồi, nàng vội vàng vòng qua tấm bình phong, thì thấy Thích Vô Biệt đang lười biếng dựa vào lưng ghế nhìn nàng cười.
Ân Mịch Đường lắp ba lắp bắp nói: “Huynh, huynh đừng có … đừng có trộm chạy đến khuê phòng của muội nữa …”
(Khuê phòng: phòng của con gái cổ đại)
Mặt mày Thích Vô Biệt mang ý cười, chậm rãi đi đến chỗ nàng, mở miệng nói: “Muội còn chưa trả lời Đậu Đỏ, vậy ta lại hỏi muội lần nữa, muội có thể trả lời không?”
Hắn dừng lại cách Ân Mịch Đường một bước chân, sau đó cúi người xuống nhích đến trước mặt nàng, hai người dựa vào rất gần nhau. Ân Mịch Đường ngửi thấy mùi hương hoa đào nhàn nhạt trên người hắn, trong lòng nghĩ chắc chắn là Thích Vô Biệt chạy đi ngắt cành cây, nên mới nhiễm mùi hương lên y phục.
Thích Vô Biệt gõ nhẹ lên trán nàng, ôn nhu cười nói: “Không được thất thần.”
Ân Mịch Đường hồi thần lại, theo tiềm thức lùi ra sau một bước, lại không cẩn thận dẫm phải vạt áo, ngã xuống. Thích Vô Biệt nhẹ đưa tay ra ổn định ôm nàng vào lòng.
Ân Mịch Đường chống tay lên ngực hắn, ở cự ly gần nhìn vào mắt hắn, từ trong đôi mắt đen nhánh thấy dáng vẻ vừa kinh hoảng vừa ngại ngùng đỏ mặt của mình, còn nghe thấy trái tim mình đập nhanh bình bịch không ngừng.
“Đường.” Thích Vô Biệt rũ mắt xuống, yên lặng nhìn nàng.
Ân Mịch Đường hơi thất thần, trong lòng nghĩ dáng vẻ yên tĩnh của Thích Vô Biệt thật dễ nhìn. Bàn tay chống trước ngực Thích Vô biệt buông lỏng, đổi thành nắm nhẹ vạt áo trước ngực hắn, sau đó nàng cúi đầu nhẹ nhàng dựa vào ngực Thích Vô Biệt.
Bờ môi Thích Vô Biệt dần dần nhiễm lên ý cười.
Đáp hắn, hắn đã có rồi.
Sau này, Thích Như Quy bảo hắn lựa chọn giữa Hoàng vị và Ân Mịch Đường. Hắn không hề do dự để Hoàng vị lại cho Thích Như Quy, còn bản thân thì mang Ân Mịch Đường rời đi xa. Đương nhiên rồi, say này hắn mới biết vì Thích Như Quy biết hắn không để ý Hoàng vị này, mà Ân Mịch Đường cũng không thích cuộc sống ở hậu cung, nên nhìn hai lựa chọn này thế nào cũng là Thích Như Quy thành toàn hắn.
Khi hắn sắp mang Ân Mịch Đường rời kinh thành, ngày Thất Tịch hắn đã hẹn với Ân Mịch Đường, nhưng nàng thất hẹn.
Đêm đó, bên bờ sông đèn đóm trùng trùng, hắn vô ý nhìn thấy Ân Mịch Đường và Thích Như Quy ngồi trên thuyền cười nói vui vẻ.
Sau đó nàng về nhà lúc nào, hắn cũng không biết nữa, cũng chưa từng hỏi.
Đây là một cây gai, đâm vào trái tim Thích Vô Biệt hai kiếp.
Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, nếu có người thích Ân Mịch Đường, hắn cũng khoogn thấy không vui, chỉ cho là Đường Đường của hắn quá tốt quá ưu tú, nam nhân nào không thích Đường Đường mới là tên đui mùi, tên ngốc.
Nhưng Thích Như Quy lại là một ngoại lệ.
Để ý duy nhất, cũng chỉ có Thích Như Quy.
“Vô Biệt …” Ân Mịch Đường đang ngủ say nhẹ gọi.
Thích Vô Biệt nghiêng đầu qua nhìn nàng, muốn tỉnh lại rồi sao? Gọi Thích Như Quy lâu như thế, cuối cùng cũng biết đường gọi hắn một tiếng. Thích Vô Biệt thở dài, trong lòng chua chua.