Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

chương 85: ngọc thạch vô giá (kết thúc chính văn)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[ Giữ lại để sau này từ từ nói. ]

*

Khương Dao ngồi một mình trong phòng khách, đèn đóm vẫn sáng trưng y nguyên như lúc Quan Lãng vừa rời đi.

Một bữa cơm vốn phải yên bình, vậy mà còn chưa bắt đầu làm đã tan rã trong không vui.

Quan Lãng không nói mình đi đâu, cũng chưa nói có quay lại hay không. Đột nhiên Khương Dao cảm thấy căn hộ năm mươi mét vuông của mình nhìn vậy mà thật lớn và trống trải. Thời gian này mọi ngày hai người đã ăn xong cơm tối, Quan Lãng sẽ đến ngồi bên cạnh anh nói chút chuyện vặt vãnh trong nhà. Hoặc cho dù không nói lời nào, ai làm việc người nấy thì không khí vẫn không hề quạnh quẽ.

Anh đã quen với những ngày có Quan Lãng ở bên cạnh rồi sao?

Ở thời điểm biết mình có thể tan làm sớm ngày hôm nay, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh lại là "Còn chưa được xem dáng vẻ Quan Lãng nấu cơm, về sớm một chút hẳn là được nhìn thấy rồi".

Sao lại vì một cái tên, một đoạn clip mà dẫn đến hậm hực bất hòa như vậy? Khương Dao nghĩ thầm, không phải chỉ là một clip cỏn con thôi sao? Cãi cũng cãi rồi, xem một tí thì có chết ai?

Anh nhớ mình tùy tay ném điện thoại lên ghế sô pha nên bây giờ quay đầu tìm thử, không ngờ lại nhìn thấy một quyển sổ tay trông rất quen mắt đặt bên cạnh. Năm ngoái anh mua một bộ sổ tay để phục vụ việc ôn thi, có dùng được một ít, vài quyển chưa kịp dùng vẫn còn ném ở nhà Quan Lãng không mang đi, cho nên không rõ tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ này.

Hơn nữa, quyển sổ vốn phải mới tinh bây giờ thoạt nhìn khá cũ kỹ, hiển nhiên là vì được sử dụng hàng ngày.

Khương Dao cầm lên mở trang thứ nhất, trang giấy viết ba chữ "Sổ ghi nhớ".

Trang thứ hai rậm rạp đầy chữ, dòng đầu tiên là —

[ Khương Dao, sinh nhật: 25 tháng 5. ]

Toàn bộ nội dung bên dưới đều là thông tin về anh.

[ Rất có ý thức trách nhiệm, làm việc gì cũng nghiêm túc hoàn thành. ]

[ Phải tôn trọng anh ấy, lắng nghe anh ấy nói. ]

[ Phải hiểu về anh ấy, đối xử tử tế. ]

[ Nhân phẩm rất tốt, cũng không nói xấu người khác sau lưng bao giờ. ]

[ Từng trồng hoa, hồi nhỏ rất thích khương hoa. ]

[ Thích ăn quýt và dưa hấu. 】

[ Không kén ăn, nhưng không thích đồ quá ngấy hoặc quá cay. ]

...............

Đây là...? Khương Dao lại lật trang kế tiếp.

[ Tính cách hơi chậm, không hay giải thích. ]

[ Mỗi khi tức giận thường vô thức xoa mạnh ngón cái và ngón trỏ vào nhau. ]

[ Mỗi khi vui vẻ sẽ di mũi chân phải xuống đất. ]

[ Thời học trung học, thành tích thi từng đứng thứ 5 toàn trường một lần, vui đến mức cả đêm không ngủ. PS: Dao Dao đáng yêu quá. ]

[ Dao Dao từng lấy tổng cộng ba tờ giấy khen. ]

[ Bắt đầu từ năm cấp ba, nghỉ hè hàng năm đều lên chùa Quân Linh phụ việc. ]

[ Món ăn yêu thích: Gà cung bảo, thịt kho tàu, sủi cảo...PS: Cảm ơn mẹ Khương Dao nhé ạ. ]

...............

Chút thói quen nhỏ đến bản thân còn không nhận ra cứ như vậy được một người khác nhỡ kỹ, thậm chí còn ghi chép lại, sắc mặt Khương Dao nhanh chóng đỏ lên.

Trang thứ ba ———

[ Mỗi khi ra mồ hôi luôn đổ mồ hôi trán trước tiên. ]

[ Thời điểm Dao Dao cần thước dây đo kích cỡ cực kỳ gợi cảm. ][ Lúc mặc áo sơ mi và gile lộ ra cơ ngực rất đẹp. ]

[ Lúc ngồi làm việc nghiêm túc trước máy tính trông quyến rũ chết người. ]

[ Môi hơi cong, hôn lâu sẽ sưng lên. ]

[ Nơi nhạy cảm nhất trên người Dao Dao là ngực và tai. ]

...............

Cái gì thế này... càng viết lại càng quá quắt rồi. Khương Dao đọc mà xấu hổ quá, đành trực tiếp lật luôn đến trang mới nhất.

[ Trong nhà thường dùng sữa tắm mùi táo. ]

[ Anh ấy ăn cơm mình nấu. ]

[ Mỗi khi rửa chén đều dùng rất nhiều xà phòng. ]

[ Tư thế ngủ rất ngoan, có thể hôn trộm được. ]

[ Dao Dao chắc chắn là người duy nhất trên đời không nói dối mình. ]

...............

Tất cả nội dung đều là tư liệu về anh, từ kỷ niệm trong quá khứ đến mấy câu tỏ tình buồn nôn, viết hết mười mấy trang giấy như học sinh chép bài trên lớp.

Tuy cảm thấy hơi biến thái, nhưng đây đúng là nét chữ của Quan Lãng. Khương Dao dở khóc dở cười gấp sổ lại, trước nay đúng là không ngờ được có ngày Quan Lãng sẽ viết ra loại "tài liệu" như thế này.

Khương Dao tìm thấy điện thoại dưới khe hở sô pha, anh mở album ảnh, kéo đến một bức ảnh vừa xem vừa khe khẽ cười.

Tấm ảnh chụp màn hình máy tính đầy nhóc hình trái tim quê mùa, cùng với quyển sổ nhỏ trước mắt này thật giống như trái tim vụng về của Quan Lãng, lúc nào cũng bị giấu kín dưới vẻ ngoài lạnh nhạt.

Ngón tay Khương Dao hơi dừng, cuối cùng vẫn mở WeChat, kéo khung thoại với Nghiêm Lập Bân đang vùi sâu dưới đáy lên trên. Đoạn clip duy nhất trong khung thoại vẫn lẻ loi nằm đó, chỉ chực chờ Khương Dao bấm vào xem.

Ánh sáng trong video hơi tù mù, Quan Lãng ngồi trên chiếc giường trải ga trắng, vừa nhìn liền biết ngay là giường khách sạn. Khuôn mặt hắn đỏ ửng, đang ngơ ngẩn nhìn di động trong tay mình.

Tiếng một người đàn ông vang lên bên cạnh: "Cậu không thích ai?"

Quan Lãng nheo mắt nhìn người đang quay, tiêu cự không thẳng, cũng không biết có nghe rõ câu hỏi không mà lại đáp: "Khương Dao..."

"Ai không cần cậu?"

Quan Lãng bĩu môi, hơi tủi thân nói: "Khương Dao..."

"Vậy bây giờ cậu đang nhớ ai?"

Quan Lãng trong video không biết đang suy nghĩ gì mà nghiêng người nằm xuống, một lát sau mới lẩm bẩm: "Khương Dao..."

"Vì sao lại nhớ?"

Quan Lãng không trả lời.

Khương Dao nghe mà không hiểu gì cả, không thích còn nhớ anh làm gì? Nghiêm Lập Bân quay đoạn clip này là có ý gì?

"Cậu thích anh ta đúng không?" Nghiêm Lập Bân vẫn tiếp tục hỏi, cửa nhà Khương Dao đúng lúc này bị gõ vang.

Khương Dao buông điện thoại xuống ra mở cửa, không ngờ trông thấy Quan Lãng xách theo túi lớn túi nhỏ đứng bên ngoài, sắc mặt không tính là quá tốt. Hắn gọi "Khương Dao..."

Quan Lãng trong clip điện thoại mà Khương Dao vừa đặt trên bàn trà cũng vừa vặn gọi một tiếng "Khương Dao..."

Cả hai người đều nghe rõ mồn một, Quan Lãng chưa kịp phản ứng, Khương Dao thì xấu hổ xoay người muốn tắt máy đi. Thế nhưng Quan Lãng trong video không biết gặp phải chuyện gì mà không ngừng lải nhải.

"Khương Dao... Em đau đầu quá..."

Rốt cuộc Quan Lãng cũng nhớ ra thứ đó là gì, sắc mặt hắn thay đổi chớp nhoáng, vội vàng tiến lên mấy bước buông đồ xuống, đoạn duỗi tay muốn cướp điện thoại nhưng bị Khương Dao nhanh tay giấu trước.

"Anh đừng xem!" Quan Lãng sốt cả ruột, nằm chặt cổ tay Khương Dao cướp cho bằng được.

"Khương Dao... Dạ dày em không thoải mái..." Giọng nói từ clip truyền ra gần như là làm nũng, chỉ cần Quan Lãng còn tỉnh táo tuyệt đối không bao giờ thốt ra loại ngữ khí buồn nôn thế này.

Khương Dao ngược lại không vội tắt clip, không ngờ thứ mà Quan Lãng sống chết không muốn cho mình xem lại là thứ này. Anh nổi lên chút tâm tư trêu đùa, nâng điện thoại lên thật cao để nó tiếp tục chạy video.

Quan Lãng chỉ cao hơn Khương Dao năm centimet, lại không dám dùng sức cưỡng ép nên nhất thời không có biện pháp đối phó gì đáng kể.

"Khương Dao... Khương Dao... Khương Dao..." Âm thanh lúc này chỉ còn tiếng thều thào, cho dù được phát từ loa ngoài điện thoại vẫn tràn đầy cảm xúc không muốn rời xa đối phương.

Quan Lãng thẹn quá thành giận, dứt khoát ôm lấy Khương Dao dùng sức đẩy. Anh không kịp đề phòng nên bị hắn đẩy ngã ngồi xuống sô pha, di động cũng tuột tay rơi xuống dưới ghế.

Video vốn đã phát xong, không biết bị cấn vào nút nào đó mà quay về phát lại từ đầu. Tiếng Nghiêm Lập Bân và Quan Lãng một hỏi một đáp từ dưới gầm ghế vọng lên khiến Quan Lãng tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao cho phải.

Hắn rất muốn nhặt điện thoại lên tắt đi, nhưng nhìn qua Khương Dao đang bị đè dưới thân mình, nói thế nào cũng luyến tiếc không muốn buông ra.

Đã lâu lắm rồi hắn không được quang minh chính đại ôm Khương Dao, suy nghĩ trong đầu trở nên đình trệ, trong lòng trong mắt đều là hình bóng Dao Dao của hắn.

"Dao Dao." Quan Lãng đưa tay vuốt ve mấy cái lên eo Khương Dao.

"Khương Dao... Khương Dao..." Tiếng Quan Lãng đồng thời truyền ra từ điện thoại.

Ngữ khí bất đồng nhưng tình cảm nồng nhiệt như nhau, Khương Dao nghe mà tim đập gia tốc, vội quay đi không dám nhìn hắn: "Để tôi đứng dậy đi."

Dù sao clip đã bị xem rồi, mặt mũi cũng ném hết rồi, Quan Lãng xem như bất chấp tất cả: "Không cho."

Khương Dao thử dùng sức tự ngồi dậy nhưng bị Quan Lãng đè chặt, tứ chi hai người càng dán chặt vào nhau hơn. Quan Lãng cúi đầu cẩn thận ngắm khuôn mặt Khương Dao một lát. Anh như dự cảm được chuyện gì, vừa giật giật đầu đã bị Quan Lãng giữ cằm, bốn mắt chạm nhau.

"Dao Dao, em... có thể hôn anh không?"

Câu hỏi của Quan Lãng vừa động tình vừa khắc chế, khoảng cách hai người rất gần, hơi thở rất nhẹ phả lên mặt Khương Dao.

Anh không quen đối phó với một Quan Lãng như vậy, chỉ trốn tránh theo bản năng nên cụp mắt nói: "Không thể."

Quan Lãng thật sự không dám động đậy nữa.

"Không phải cậu đi rồi à? Sao còn về."

"Em không có đi." Quan Lãng mất tự tin nói, "Chỉ ra ngoài mua chút đồ..."

"Mua cái gì?"

"Hai ngày trước anh nói muốn ăn đồ Quảng Đông mà? Em mua hết mấy món đó cho anh rồi đấy."

Hôm trước đúng là anh có thuận miệng nhắc đến một quán ăn mà cả hai từng đi ăn cùng nhau, lúc ấy không ai nhớ nổi tên, chỉ nhớ mấy món ăn nổi tiếng nhất cửa tiệm gồm những gì.

Khương Dao liếc nhìn túi đồ bị Quan Lãng ném trên bàn, trong lòng thở dài, ngoài miệng nói: "Cậu mới nói trái tim tôi làm bằng đá mà? Cậu nói đúng lắm..."

"Em xin lỗi, Dao Dao, em sai rồi." Quan Lãng thoải mái nhận sai, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, "Vừa rồi em nói không đúng đâu."

"Dao Dao, đối với em, anh là loại ngọc thạch vô giá nhất trên đời."

Gương mặt xinh đẹp của Quan Lãng gần trong gang tấc, tình cảm từ ánh mắt như sắp tràn ra ngoài. Nhịp tim Khương Dao càng lúc càng nhanh, ánh mắt né tránh lập tức bị Quan Lãng phát hiện.

Quan Lãng ấn tay lên ngực Khương Dao cảm nhận chấn động gấp gáp bên dưới, hắn kích động áp sát vào nói: "Dao Dao, tim anh đập nhanh quá."

Khương Dao muốn tránh cũng không được, đành căng da đầu nói: "Đúng vậy, cho nên cậu mau thả tôi..."

"Dao Dao, anh... đối với em... có phải cũng..." Đôi mắt Quan Lãng sáng lấp lánh, ngữ khí ngập đầy chờ mong lộ ra một chút tư thái thiếu niên, "Có phải anh cũng thích em lại một chút rồi đúng không?"

"Một chút là đủ rồi, Dao Dao."

Chỉ cần anh đáp lại một chút, em sẽ tặng cho anh rất nhiều rất nhiều tình yêu.

[ Dao Dao chắc chắn là người duy nhất trên đời không nói dối mình. ]

Khương Dao nhớ tới những lời này trong sổ tay mà hốc mắt chua xót.

Vòng một vòng lớn, thứ mà anh từng khát khao nhất bây giờ đã bày ra trước mắt, Quan Lãng ôm một trái tim chân thành dâng lên, hỏi anh có thể đổi cho hắn chút tình cảm không.

Một chút là đủ rồi.

Đối mặt với thiếu niên Quan Lãng khơi gợi lại rất nhiều hồi ức đã phủ bụi từ lâu.

Thật ra từ mấy ngày trước chăm sóc Quan Lãng phát sốt anh đã nhận ra rồi. Có vài chuyện trên đời thật sự nên gọi là duyên phận.

So với đấu tranh do dự, chi bằng cứ thuận theo trái tim, bình thản tiếp nhận là được.

Nghĩ đến đây, Khương Dao nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Quan Lãng."

Quan Lãng nháy mắt nín thở ngồi yên, tim đập như nổi trống.

Khương Dao đột nhiên dùng sức vùng dậy đè ngược Quan Lãng xuống sô pha, vị trí hai người lập tức đảo chiều.

"Anh..." Quan Lãng không rõ nguyên do nhưng cũng không phản kháng chút nào, hắn sợ mình làm Khương Dao bị thương.

Khương Dao bắt chước động tác khi còn nhỏ, vươn tay sờ lên đỉnh đầu Quan Lãng, cất tiếng hơi khàn khàn.

"Tiểu Lãng, mấy năm nay, mỗi lần bị sốt hay gặp sét đánh, em còn sợ không?"

Anh gọi hắn là Tiểu Lãng.

Lòng Quan Lãng chấn động, hốc mắt đỏ bừng.

"Anh... gọi em là gì? Anh gọi lại lần nữa được không?"

Khương Dao hơi ngượng ngùng nhưng vẫn kêu một tiếng: "Tiểu Lãng."

"Anh Khương Dao..." Quan Lãng nghẹn ngào, "Anh Khương Dao... Em xin lỗi.... Em, đến khi chúng ta kết hôn rồi em vẫn không nhớ ra anh."

"Em nhớ từ bao giờ?" Khương Dao hỏi.

"Sau khi anh đi, em tìm thấy tấm ảnh chúng ta chụp chung hồi nhỏ, sau đó còn lên chùa Quân Linh xác nhận. Tại sao anh không nói cho em biết?"

"Anh cảm thấy em đã trưởng thành rất nhiều, hơn nữa điều kiện còn tốt như thế. Anh chỉ là người thường, em không cần anh nữa cũng đúng thôi."

Quan Lãng lắc đầu, khóe mắt ướt át, lồng ngực chất đầy tình yêu. Hắn phải dừng mấy giây mới nói được thành lời.

"Em yêu anh." Đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Quan Lãng khóa chặt hình bóng Khương Dao, lần đầu tiên trong đời tuyên bố tỏ tình.

"Em yêu anh, cả đời này chỉ cần một mình anh, em sẽ đối xử với anh thật tốt. Dao Dao, anh tin em thêm một lần này đi. Toàn bộ trái tim em là của anh, chỉ có anh thôi."

Rõ ràng Khương Dao là người từ trên cao nhìn xuống, nhưng khí thế lại không có nửa phần áp bách.

"Dao Dao, em thật sự..."

"Được." Khương Dao dứt khoát trả lời.

Quan Lãng chớp chớp mắt, mất mấy giây mới phản ứng được Khương Dao vừa nói gì. Giây tiếp theo, hắn chủ động ôm cổ Khương Dao, run rẩy kích động hạ môi hôn anh.

Đây là một nụ hôn lâu ngày gặp lại, cũng là nụ hôn đầu tiên sau khi hai người tâm ý tương thông.

Quan Lãng hôn rất dịu dàng, hắn dán lên cánh môi Khương Dao nhẹ nhàng rà quét rồi vươn lưỡi liếm liếm như đang thử thăm dò, thấy Khương Dao không hé miệng lại tiếp tục nhẹ nhàng chạm từng chút một.

Khương Dao nâng gáy Quan Lãng mở miệng thuận theo, vươn đầu lưỡi quấn quýt lấy lưỡi đối phương.

Vào thời khắc đó, một cảm giác tê dại như xông thẳng lên đỉnh đầu. Cảm giác lưỡng tình tương duyệt thật sự quá tuyệt diệu, nhưng đúng lúc này Quan Lãng lại nâng tay lên che khuất đôi mắt Khương Dao.

Khương Dao như nhận ra điều gì, anh duỗi tay lên nhẹ nhàng sờ vào khóe mắt hắn. Đầu ngón tay nhanh chóng chạm vào một thứ vừa ướt át vừa ấm áp.

Không cho xem, vậy thì không xem.

Câu "Anh cũng yêu em", để dành sau này từ từ nói vậy.

Giờ phút này, Khương Dao chỉ cúi đầu cùng Quan Lãng tiếp một nụ hôn càng sâu.

-- KẾT THÚC CHÍNH VĂN --

Truyện Chữ Hay