Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

chương 5: tú sắc khả xan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Tú sắc khả xan - 秀色可餐: vẻ đẹp làm người ta nhìn mà không biết no đói

[ Không được có lần sau. ]

*

Sau giờ tan tầm, Khương Dao tranh thủ ghé chợ đồ tươi, xách theo mấy túi đồ lớn trở về nhà mới.

Ngôi nhà này nằm trong khu vực mới khai thác ở phía bắc thành phố H, là một căn biệt thự độc lập mà Sầm Yên Yên lấy danh nghĩa Khương Dao và Quan Lãng mua, toàn bộ nội thất đã hoàn thiện, có thể trực tiếp kéo vali vào ở luôn.

Ngôi nhà tân hôn này xem như là thành ý cực kỳ lớn của nhà họ Quan, cha mẹ Khương Dao vốn đã rất tín nhiệm đại sư chùa Quân Linh, sau khi xem qua nhà mới càng vừa lòng, bèn dùng tiền tiết kiệm của nhà mình đóng góp toàn bộ đồ nội thất và đồ gia dụng bên trong.

Vì công cuộc chuyển nhà mà Khương Dao đã ra vào nơi này rất nhiều lần, từ cổng tiểu khu vào đến nhà mất khoảng năm phút ngồi xe máy điện, hôm nay anh lại không đi xe nên về được cửa nhà đã đầm đìa mồ hôi.

Nhưng Khương Dao không hề thấy mệt mỏi, hôm nay là một ngày đặc biệt, rất đáng giá chúc mừng. Thường ngày anh quen sống tiết kiệm, riêng tối nay lại quyết định tiêu pha xa xỉ một phen nên mua rất nhiều hải sản, thịt bò, còn có cả một chai champagne.

Khương Dao không rảnh lo tắm rửa mà vội vàng sơ chế thức ăn trước, chỉ chốc lát sau cả căn bếp đã thơm lừng, ngôi nhà cũng bắt đầu có chút hương vị ấm áp.

Anh không biết rõ bao giờ Quan Lãng trở về nên cho canh xương bò vào nồi áp suất giữ nóng, sau đó rửa sạch một túi hải sản lớn, ngâm miến khô, giã một bát tỏi phi thơm, chuẩn bị sẵn sàng để người vừa trở về sẽ cho hết vào nồi, hoàn thành món hải sản hấp tỏi nhuyễn.

Bận rộn xong đâu đấy, Khương Dao ăn tạm một miếng bánh mì lấp bụng, tắm rửa rồi sắp xếp lại những tài liệu quan trọng trong phòng ngủ, sau đó anh trở ra phòng khách mở TV lên, vùi mình vào sô pha chờ Quan Lãng.

Có lẽ vì đêm qua mất ngủ, hôm nay lại phấn chấn tinh thần suốt một ngày, Khương Dao chờ chưa được bao lâu đã bất tri bất giác ngủ quên mất.

Quan Lãng mở cửa vào nhà liền bắt gặp ngay hình ảnh Khương Dao nghiêng người dựa vào ghế sô pha vải mềm ngủ say sưa.

Khương Dao mặc áo thun rộng rãi và quần vải bông, ngực ôm một chiếc gối dựa màu đỏ rực trông rất hiền lành vô hại, hai cẳng chân thẳng tắp tùy ý buông thõng, bắp chân săn chắc cực kỳ xinh đẹp. Ánh mắt hướng lên trên một chút, xuyên thấu qua cổ áo thun rộng rãi có thể thấy rõ phần cơ ngực màu mật cường tráng bị gối dựa đè ép, phập phồng theo từng hơi thở, mới đứng ngoài cửa thôi đã đập ngay vào mắt.

Trong không khí còn thoang thoảng mùi thức ăn.Không biết vì sao, trong đầu Quan Lãng xuất hiện ngay bốn chữ "Tú sắc khả xan", nhưng rõ ràng người trước mắt hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ "Tú sắc".

Dáng người cường tráng như vậy chắc chắn làm tình cũng không thoải mái bao nhiêu, Quan Lãng lạnh lùng đưa ra kết luận.

Hắn vốn không định trở về đây, mà cũng quên luôn chuyện mình vừa có "nhà" mới. Nhưng hồi tối hắn đi xã giao để bụng rỗng uống mấy chén rượu trắng. Lúc tài xế đến đón, đầu hắn đang đau như búa bổ, chờ đến khi nhắm mắt thư giãn tỉnh dậy mới phát hiện ra tài xế đã đưa mình về đến trước cửa "nhà mới" rồi.

"Sếp... sếp Quan, chủ tịch và phu nhân đã dặn dò tối nay nhất định phải đưa cậu về đây." Tài xế thấp thỏm giải thích.

Quan Lãng không muốn khó xử người ta, đành phải miễn cưỡng bước vào nhà.

Hắn cố ý gây ra tiếng động mạnh, thay giày xong đi qua đi lại trong phòng khách vài bước, quả nhiên vừa quay đầu lại đã thấy Khương Dao tỉnh giấc.

Khương Dao dụi mắt ngồi dậy, vẫn hơi mơ màng: "Em... đã về? Sao anh lại ngủ quên mất nhỉ... Mấy giờ rồi..." Khương Dao cầm di động bên người lên, cơn buồn ngủ lập tức bốc hơi sạch, "Đã 10 giờ rưỡi rồi á! Em ăn cơm tối chưa? Anh lập tức đi làm..."

Không chờ anh nói xong, Quan Lãng lạnh lùng nói: "Tôi ăn rồi."

Bước chân Khương Dao khựng lại một chút, trong lòng rất ảo não vì mình ngủ quên không quan tâm chu đáo đến đối phương, bèn kiên trì nói: "Vậy em uống đỡ chén canh đi, chờ một chút nhé, nhanh thôi."

Quan Lãng không để ý đến anh mà đi thẳng lên lầu hai tắm rửa thay quần áo.

Thời điểm hắn ra khỏi phòng tắm, một mùi hương cực kỳ hấp dẫn đã kịp lan tỏa khắp trên dưới biệt thự.

Quan Lãng muốn lập tức nằm xuống ngủ luôn, nhưng đứng trước hương thơm ngào ngạt cỡ này, cái dạ dày trống trơn của hắn hoàn toàn không cho mặt mũi, mỗi tế bào trên người đều đang gào thét một chữ "đói".

Đúng lúc đó cảnh cửa gõ vang, giọng Khương Dao từ bên ngoài vọng vào.

"Quan Lãng, em ngủ rồi sao? Có đói bụng không, xuống uống chén canh đi, anh đã hầm lâu lắm đấy." Khương Dao dừng một chút rồi tiếp tục, "Có cả nấm nữa, chắc em sẽ thích..."

Anh còn muốn nói thêm thì cánh cửa trước mặt thình lình bị kéo ra, Quan Lãng mất kiên nhẫn buông một câu: "Nói nhiều quá." Dứt lời liền thong thả bước xuống lầu.

Khương Dao đi theo sau Quan Lãng nhìn hắn mặc bộ áo ngủ màu xanh đen, tuy nút áo cài đến khuy trên cùng, quần cũng là quần dài nhưng không còn khí chất lạnh lùng xa cách nữa, mà trở nên bình thản thoải mái hơn một ít.

Cũng càng xinh trai trẻ trung hơn, Khương Dao yên lặng bổ sung trong lòng.

"Đây là canh xương bò, bây giờ chắc là không nóng nữa đâu, em nếm thử xem." Khương Dao múc một chén canh lớn cho Quan Lãng, sau đó vào bếp bưng một mâm hải sản hấp tỏi đặt lên bàn, bên cạnh bới thêm một chén cơm đầy có ngọn.

Quan Lãng nhìn chén canh trước mặt mình, lại nhìn sang mâm hải sản phong phú trước mặt Khương Dao, nhất thời không biết nên nói gì.

Dưới cùng lót một lớp miến trong mờ mập mạp, bên trên xếp chỉnh tề từng con hàu, sò điệp, bào ngư nhỏ và mực; tỏi băm khử qua dầu ánh vàng rực rỡ, được phủ một tầng dày lên cả miến lẫn hải sản.

Mùi thơm hấp dẫn bay ra từ chính mâm thức ăn này, Quan Lãng yên lặng uống một ngụm canh.

Canh xương bò ấm áp vừa vặn, rất thơm ngon, nhưng càng uống chỉ càng cảm thấy đói bụng.

"Ngon không?" Đôi mắt Khương Dao chăm chú nhìn Quan Lãng không chớp.

"Cũng được." Quan Lãng thuận miệng ứng phó.

Khương Dao không nhận ra Quan Lãng không vui, chỉ tập trung ăn đĩa đồ ăn trước mắt. Ăn một hồi anh mới nhận ra có chỗ sai sai, chén canh của Quan Lãng đã hết sạch từ bao giờ, cả ba miếng xương bò và nấm cũng bị ăn luôn, nhưng hắn cứ ngồi yên như vậy, không rời đi cũng không nói với anh câu nào.

Thường ngày Khương Dao sinh hoạt rất có quy luật, cũng không quen ăn khuya. Tuy cảm giác rất đói bụng nhưng anh chỉ ăn một lát là no, lúc buông đũa xuống, mâm hải sản còn thừa đến hơn một nửa.

Quan Lãng vẫn không nhúc nhích như cũ.

Khương Dao chậm tiêu rầu rĩ nhìn phần hải sản, ăn không được mà bỏ cũng không xong, đang cực kỳ rối rắm không biết phải xử lý thế nào.

"Ăn không nổi nữa à?" Đột nhiên Quan Lãng lên tiếng hỏi.

"Ừm... Anh định làm phần cho hai người ăn, nhưng hiện giờ đã qua giờ cơm, em lại ăn cơm rồi... Làm sao bây giờ... món này mắc tiền lắm..."

Khương Dao đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Quan Lãng, hắn lại vô cảm nói: "Ăn không hết mà còn nấu nhiều như vậy."

"Nhưng hải sản không thể để qua đêm..." Khương Dao muốn biện minh cho mình một chút, "Em thật sự không thể ăn sao?"

Quan Lãng đợi Khương Dao dừng một lúc lâu mới ung dung nói: "Không có lần sau đâu đấy."

Khương Dao vội vàng đẩy mâm hải sản đến trước mặt Quan Lãng, cả khuôn mặt như bừng sáng: "Anh biết rồi!"

Quan Lãng gắp một miếng bào ngư, tỏi phi và thịt bào ngư tươi phối hợp rất ăn ý, mùi thơm ăn vào cũng đưa miệng, nhưng bề ngoài hắn lại không lộ ra chút biểu cảm nào.

Cuối cùng Khương Dao cũng được thở phào: "Quan Lãng, em thật tốt."

Quan Lãng cúi đầu tiếp tục dè dặt ăn, nhân tiện giấu đi nụ cười bên khóe môi.

Mười phút sau, Khương Dao thỏa mãn rửa mâm hải sản và bát cơm đã được Quan Lãng vét sạch.

Xem ra Quan Lãng rất thích tay nghề của mình rồi, rõ ràng đã ăn cơm tối mà vẫn có thể giải quyết được nhiều đồ ăn như vậy!

Lời tác giả:

Quan Lãng chó má, cứ giả vờ đi.

Truyện Chữ Hay