[ Chuyện quan trọng nhất. ]
*
Thời điểm Quan Lãng tắm rửa xong đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra đã thấy Khương Dao nằm trên giường xem điện thoại.
Mặt mày Khương Dao nhăn nhó như đang suy nghĩ vấn đề gì nghiêm túc lắm, mười ngón tay không ngừng múa máy trên màn hình di động.
Quan Lãng xốc chăn chuẩn bị nằm vào, Khương Dao lại đột nhiên ngồi bật dậy muốn xuống giường.
"Anh có chút việc phải ra ngoài một chuyến."
"Trễ thế này rồi, anh còn muốn đi đâu?" Tuy Quan Lãng cảm thấy kỳ quặc, nhưng hắn vốn biết Khương Dao không phải người vô cớ gây rối lúc nửa đêm.
Khương Dao ấp úng đứng bên mép giường mấy giây mới mở miệng: "Anh... Lúc nãy đi mua sữa quét mã thanh toán, hình như quét không thành công."
Không chờ Quan Lãng đáp lời, anh lại tiếp tục giải thích: "Lúc ấy tín hiệu mạng trong cửa hàng tiện lợi không tốt, anh lại vội vàng trở về tìm em. Quét nửa ngày giao diện thanh toán mới nhảy ra, nhân viên thu ngân thấy anh sốt ruột quá mới để anh đi trước, trên đường trả sau cũng được. Sau đó anh vừa chạy về vừa thanh toán, nhớ rõ ràng đã trả tiền thành công rồi, nhưng hiện giờ lại không tìm thấy lịch sử giao dịch..."
"Cho nên vì mấy tệ tiền sữa mà anh muốn chạy đi trả tiền một lần nữa?" Quan Lãng không thể tin nổi.
"Đúng vậy, thu ngân tin tưởng anh nên mới để anh vừa đi vừa trả tiền, anh không thể..."
"Có khi lịch sử giao dịch gặp trục trặc đấy, biết đâu sáng mai mở lên lại có thì sao."
Khương Dao ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được, anh phải đi xác nhận mới yên tâm."
"Sáng mai anh đi không được à? Nửa đêm nửa hôm, tiền xe anh chạy tới chạy lui cũng bằng mấy hộp sữa rồi." Trước nay Quan Lãng chưa từng gặp người nào cố chấp như vậy, một hộp sữa giá vỏn vẹn mấy tệ, trả sớm hay trả muộn đều giống nhau cả mà?Trong chuyện này Khương Dao kiên quyết ngoài sức tưởng tượng: "Thu ngân chỉ là người làm công, sáng mai người ta thay ca rồi, lúc nhập liệu bàn giao thấy số tiền không khớp còn phải tự bỏ tiền túi đền vào đấy."
Thay ca? Nhập liệu? Quan Lãng chưa đi làm thêm bao giờ nên thật sự không có chút hiểu biết nào về lĩnh vực này, cũng không hiểu nổi.
"Em đi ngủ trước đi, anh ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi." Khương Dao nói xong liền mở cửa.
Anh xuống cầu thang đi ra cửa chính, vừa thay giày xong đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
"Đợi chút." Quan Lãng gọi anh lại.
Khương Dao xoay người, nghi hoặc nhìn Quan Lãng cũng lấy đôi giày thể thao ra khỏi tủ giày. Hắn mang giày xong lập tức đi trước mấy bước mở cửa.
"Em... em cũng muốn đi?" Khương Dao hỏi một câu mà Quan Lãng cảm thấy cực kỳ ngu ngốc.
"Phiền chết, thế có đi không?" Quan Lãng trông rất bực bội, đầu không quay, chân cũng không nhúc nhích.
"Đi chứ." Khương Dao lấy lại tinh thần vội vàng đuổi kịp, cùng Quan Lãng đi ra ngoài.
Thấy Khương Dao cứ ấp úng mãi, Quan Lãng ném cho anh ánh mắt cảnh cáo: "Còn nói thêm một chữ nữa thì khỏi đi đâu hết."
Lời nói tuy lạnh căm, nhưng Khương Dao vẫn không nhịn được lén cong khóe miệng.
Một chiếc chìa khóa bay vèo về phía mình, Khương Dao luống cuống tiếp được.
"Anh lái xe đi."
"Được!"
Cố chấp, bướng bỉnh, không nghe ai khuyên, Quan Lãng nghĩ thầm, Khương Dao đúng là đồ quỷ phiền phức.
Lúc hai người đến cửa hàng tiện lợi đã là hơn 1 giờ sáng, Khương Dao và thu ngân đối chiếu cả buổi, phát hiện đúng là khoản thanh toán đó không thành công. Thế là bọn họ thuận lợi hoàn trả bảy tệ tám mươi xu tiền sữa trong tiếng cảm ơn không dứt của nhân viên thu ngân.
Nghe được giọng nữ máy móc của hệ thống thông báo thanh toán thành công, cuối cùng Khương Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt Khương Dao cùng khuôn mặt cảm động của nhân viên thu ngân, Quan Lãng không thể không thừa nhận, giờ phút này hắn cũng bị niềm vui đơn thuần của bọn họ cảm nhiễm.
Rõ ràng chỉ là mấy đồng tiền lẻ mà hai người phải vất vả ồn ào đi một chuyến, nhưng thứ thu được về tối nay lại không liên quan gì đến tiền bạc.
Đường về vẫn do Khương Dao lái xe, tay anh đặt nhẹ lên vô lăng, miệng khẽ ngâm nga hát.
"Anh vẫn luôn sống như thế à?" Quan Lãng không nén nổi tò mò.
"Cái gì?" Tiếng ngâm nga dừng lại, Khương Dao chưa hiểu câu hỏi lắm.
"Thì, lúc nào cũng coi trọng từng việc nhỏ nhặt như thế ý."
Khương Dao suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười.
"Cũng gần như thế, có một lần anh nhặt được ví tiền của người qua đường đánh rơi, anh ta còn chạy xe đạp nữa, anh đuổi theo gần mười cây số mới đuổi kịp, trả lại ví thành công."
Quan Lãng: "..."
"Còn nữa, bây giờ có dịch vụ quét mã thanh toán đã đỡ hơn nhiều, ngày xưa mỗi lần đi công tác ở khách sạn là phải quẹt thẻ tín dụng. Có một lần anh quẹt thẻ xong mà mãi vẫn không nhận được thông báo trừ tiền, anh phải gọi xe từ sân bay quay ngược về khách sạn đối soát với lễ tân, trễ cả máy bay, phải đặt lại chuyến tiếp theo."
Nói đến đây, Khương Dao đập nhẹ vào vô lăng: "Mỗi lần nhớ tới là anh lại bực mình, cô lễ tân đó cứ nói chắc như đinh đóng cột là thanh toán thành công rồi, anh nói không phải, muốn cô ấy mở hệ thống ra kiểm tra lại đi. Cô ấy lại chết sống không tin, cuối cùng mới phát hiện đúng là do lễ tân thao tác sai, tí nữa thì người ta quỳ xuống cảm ơn rồi."
"Anh cứ sống như vậy mãi, không thấy mệt sao?" Trong mắt Quan Lãng, Khương Dao luôn vì sai lầm của người ngoài mà chậm trễ chính hành trình của mình, hoặc nên nói là, anh luôn phải truy tìm căn nguyên của mọi việc, thà nợ người khác chứ không muốn người ta nợ mình.
Nếu đặt vào vị trí của bản thân, chắc chắn Quan Lãng không làm được như vậy.
"Anh cảm thấy vấn đề không nằm ở chuyện có mệt hay không, mà nếu nó không được giải quyết dứt điểm thì anh sẽ ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng cứ nhớ tới nó mãi thôi." Phía trước đúng lúc có đèn đỏ, xe dừng lại. Khương Dao thử tìm kiếm từ ngữ hình dung thích hợp hơn, "Như kiểu công nhân trong phân xưởng bọn anh sửa chữa linh kiện máy móc, hoặc lập trình viên như em sửa bug chương trình, em hiểu cảm giác đó không?"
Khương Dao quay đầu chân thành nhìn Quan Lãng, Quan Lãng cũng chân thành gật đầu, tỏ vẻ rất hiểu.
Phải, đám bug chết tiệt. Thân là sinh viên ngành công nghệ thông tin, cả đời này Quan Lãng sẽ không thể thỏa hiệp với bug.
Xe tiếp tục di chuyển, sự cố nho nhỏ này nhanh chóng bị bọn họ quên đi, Quan Lãng chính thức bước sang tuổi hai mươi bốn.
Quan Lãng dần nhận ra bề ngoài và nội tâm Khương Dao là hai thứ hoàn toàn trái ngược, hai mươi bốn năm hắn sống trên đời chưa từng gặp một người nào như anh.
Chỉ là lúc này hắn vẫn chưa đủ ý thức rằng có thể được Khương Dao quan tâm chăm sóc là một chuyện hạnh phúc đến mức nào. Bởi vì chỉ cần có Khương Dao ở bên cạnh thì không cần phải lo lắng gì nữa, hắn sẽ suy nghĩ được những chuyện càng dài, càng xa, càng cẩn thận hơn.
Mỗi một việc dù nhỏ bé tầm thường đến đâu, chỉ cần Khương Dao để trong lòng thì đó chính là chuyện quan trọng nhất cuộc đời hắn.
—
Lời tác giả:
Ban đầu tôi có nói qua, bộ này sẽ tương đối chậm nhiệt, còn có một ít cốt truyện phải đi nữa mới tới đoạn "làm"~
Giai đoạn đầu xem như trải đường cho loveline tương đối hoàn chỉnh rồi, về sau cứ xem xem Tiểu Quan nhà chúng ta từ từ sa chân như thế nào, cùng tiến từng bước một trên hành trình tự vả!