Đừng Hỏi, Chính Là Không Bao Dưỡng!

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

EDIT: GIAYCHUIDIS

.

Hạ Kiều: “Anh cứ như thế cẩn thận bên truyền thông lại chú ý tới đấy”.

Cậu cúi đầu để lộ xoáy tóc trên đỉnh đầu, Lục Trần vừa muốn đưa tay sờ, vừa muốn hỏi em trai, bình thường không phải họ vẫn nhận ra à.

Bầu không khí im lặng áp lực, Hạ Kiều ảo não vuốt tóc, “Anh à…”

Cậu vừa ngẩng đầu đã bị ngón tay Lục Trần chọt vào giữa trán.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, Lục Trần dời tay nhìn sang hướng khác, “Sao thế?”

Người nên hỏi phải là mình chứ? Sao lại chọt mình??

Hạ Kiều không có can đảm nói, lại dè dặt mở miệng:

“Mấy hôm trước… lúc chúng ta cùng đi với nhau đã bị bắt gặp rồi”.

Cậu thẳng thắn, sợ chuyện này càng loạn càng khó lo liệu. Mình thì không sao cả, thế nhưng Lục Trần vô tội, không nên bị liên lụy tới chuyện này.

Lục Trần dường như cứng người một giây: “…A”

Hạ Kiều nói tiếp, như một thói quen mà ‘xin lỗi’.

Cậu lại nói xin lỗi.

Mỗi lần gây phiền phức đều chỉ có thể nói ‘xin lỗi’.

.

Lục Trần từng nghĩ, có lẽ do anh quá yên lặng nên mối quan hệ giữa hai người mới trở nên bất hòa, thậm chí còn nhiều lần hẹn em trai để nói chuyện.

Kết quả, câu Lục Tự Trác nói nhiều nhất vẫn là câu xin lỗi.

Lòng Lục Trần hơi mơ hồ giận, không muốn nói câu ‘không sao cả’, ý tứ chính là anh không tha thứ cho em đấy, ai bảo em cứ dụ dỗ anh.

Nhưng không.

Em trai anh thế mà chưa bao giờ dụ dỗ anh cả.

Bây giờ nghe Lục Tự Trác nói câu xin lỗi, anh cảm thấy mình hệt như loài chó dữ khiến người ta phải cách xa vậy.

Lục Trần nhìn Lục Tự Trác chằm chằm, không nhịn được mà vươn tay muốn vuốt lọn tóc trên đầu cậu.

Lục Tự Trác còn không biết nguy hiểm, lông mi chớp chớp nhìn Lục Trần, lắp bắp mở miệng:

“Em … sẽ gây nhiều phiền phức cho anh nữa”, sau lại nói thêm, “Xin lỗi”.

Lòng cậu có chút mất mát.

Vốn cho rằng có thể bình thản như quá khứ, dù mọi lời mắng chửi đều nhằm vào mình, chỉ cần nhịn một chút rồi cũng qua thôi.

Nhưng nếu như những lời đó nhắm đến Lục Trần.

Cậu vẫn rất để ý.

.

Tay Lục Trần cuối cùng dừng trên má Hạ Kiều, cảm giác mềm mại ghê.

Anh vươn tay nhéo đôi má nó, tàn nhẫn kéo một cái.

Hạ Kiều ngốc luôn, hoàn toàn không dám phản kháng gì, gương mặt đỏ bừng vẫn còn lưu dấu tay.

“Xin lỗi cái gì”, Lục Trần có vẻ không vui lắm, khuôn mặt lạnh te như kết một tầng băng, “Em làm gì sai mà phải xin lỗi?”

Hạ Kiều nhất thời quên cả nói, trong lòng nghĩ tới cả trăm cách mở miệng nhưng không thốt ra lời.

“Anh là anh trai em”, Lục Trần bình thường ít khi cường điệu điều này, nhưng hôm nay anh vô cùng không vui, “Em giấu diếm làm gì?”

Chỉ vì thế mà tránh mặt anh, không nói chuyện với anh, thà buổi đêm lén lút vào phòng anh nói cảm ơn cũng không chịu gọi một tiếng ‘anh trai’ trước mặt anh.

Lục Tự Trác em trưởng thành rồi ha, có suy nghĩ của bản thân rồi đấy, còn muốn tránh xa anh cơ à.

Đôi mắt Lục Trần trầm xuống.

Anh có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của Lục Tự Trác, duy chỉ có điều này thì em đừng nghĩ đến!

.

h tối.

La Diệu nhận được điện thoại của Khang Viễn, ấn nút nghe xong lập tức tự giác kéo di động ra xa.

“La Diệu, anh giải thích rõ ràng cho tôi, cái tên bạn học của anh là chuyện mọe gì đấy?!!!!

La Diệu nghe rõ ràng, biết rõ còn hỏi: “Viễn Viễn ngoan đừng giận, sao thế? Có chuyện gì sao?”

“Anh cút mẹ đi cho tôi!”, Khang Viễn vô cùng không hài lòng với nickname La Diệu đặt cho, gào một lúc mới bình tĩnh lại, “Thành thật nói cho tôi, Lục Trần coi trọng Hạ Kiều rồi giờ muốn bao dưỡng phỏng?”

La Diệu ngồi lên ghế xoay, “Đây là chuyện nhà người ta, đừng nên hỏi đến”.

Khang Viễn hoài nghi:

“Đừng nói với tôi là anh định bán Hạ Kiều đi thật đấy”.

Lời tuy nói vậy nhưng anh không tin La Diệu sẽ làm như thế.

“…Tôi nào bán nổi cậu ta”, La Diệu cười ha hả, “Cơ mà sao tự nhiên cậu lại hỏi tôi cái này thế?”

Khang Viễn lúc này mới nhớ tới chính sự, “Lại lên hotsearch rồi, có người chụp được ảnh Lục Trần dừng xe ngoài của khách sạn của Hạ Kiều, có xe ở đây, tang chứng vật chứng đều đủ”.

La Diệu: “À há”.

Tôi còn tưởng phải tới mai mới lên hotsearch chứ.

Tốc độ cũng nhanh thật.

.

Hạ Kiều cúi đầu ủ rũ thở dài, “Lần này chắc chắn sẽ ồn ào lớn, em chính là ngôi sao phiền toái, vừa khét vừa đen… aiz”.

Lục Trần vốn đang cố ra vẻ tức giận không biết sao lại mềm lòng, rũ mắt đưa tay vuốt tóc Hạ Kiều, cuối cùng còn lén sờ sờ tai thỏ trên mũ cậu.

Hạ Kiều: mình nên vờ như không thấy đúng không?

Đối diện với gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Lục Trần, Hạ Kiều rất không có cốt khí: Ừm, cứ giả vờ như không phát hiện đi.

“Không sao”, Lục Trần nói, “Cứ nói với bọn họ anh là anh em không phải là tốt rồi sao?”

Anh thầm đầu độc Lục Tự Trác.

“Vậy sao được?”, Hạ Kiều không chút suy nghĩ nói.

Lông mày Lục Trần khó thấy mà nhíu lại.

Sao lại không được? Phải được!

Anh muốn quang minh chính đại ở cạnh Lục Tự Trác.

Phải làm thế thì cái dây thừng này mới buộc chắc được Lục Tự Trác được.

.

“Vậy sao được? Quá phiền toái, có thể chọn cách khác được không”.

Cậu sợ điều tiếng xấu ảnh hưởng tới Lục Trần, anh không phải người trong giới, không biết nó có bao nhiêu đáng sợ.

Trong lòng Hạ Kiều, anh trai cậu chính là đóa cải trắng mạp mạp xanh tươi như ngọc bích, cậu chỉ cần nhìn anh vẫy lá hai cái cũng thấy vui lòng rồi, không thể để kẻ khác bắt nạt được.

Lục Trần nhíu mày lại, “Lục Tự Trác”.

Hạ Kiều lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng dựng thẳng, hai mắt cũng không dám chớp lấy một cái.

Lục Trần: “Anh là phiền phức à?”

Hạ Kiều chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, mặt bỗng tái đi, lùi về sau.

Lục Trần mặt lạnh: “Em ngồi yên đó cho anh”.

Chú lợn nhỏ ngốc nghếch lắc lắc đuôi thò đầu tới, “Làm sao thế được, phiền toái đều là em, anh giành cái gì đó?”

Lục Trần vẫn cau mày: “Em không phải phiền phức”.

Tâm Hạ Kiều vừa mềm mại vừa chua xót, yết hầu ngọt lịm.

Hóa ra đã thích người ấy đến thế, dù chỉ một câu nói bảo vệ cũng khiến con tim loạn nhịp cả nửa ngày.

.

Cùng lúc đó, trên mạng cũng đang nhốn nháo bình luận về mối quan hệ giữa hai người.

Blog tên Cửu Cung Cách đăng tải hình ảnh Hạ Kiều ra vào khách sạn và biển số xe của Lục Trần.

( bình luận đầu)

[woc thế hóa ra … là thật à?]

[Bây giờ mới vào hóng, may quá chưa bị muộn. Bác chủ blog cũng cao tay thật, cúi đầu kính bác một cái]

[Thật không vậy?? Mấy chị em chúng tôi còn đang đoán với nhau là không phải, cậu Xq này đâu có nổi tiếng đâu, bây giờ bị đánh mặt thật là quá đau.]

[hơ hơ, đàn ông vs đàn ông à, ghê muốn chết.]

[mặt hóng chuyện (icon) (icon)].

[Ta nói Xq này là thần thánh phương nào thế, tôi baidu cả một vòng cũng chẳng thấy mống hoạt động hay tác phẩm nào. Tên cũng là nghệ danh, tên thật không rõ, công ty xem chừng bảo mật cũng tốt ghê?]

Rep: [Không phải bảo mật tốt mà là nguội lạnh quá không ai thèm tìm đấy.]

Rep: [Lúc trước nhìn mặt đã biết ngay không phải người an phận gì rồi, bây giờ đấy, chậc chậc.]

Rep: [Ông anh cmn tự nhìn lại mặt mình đi nhé, trông cái ava lại sáng sủa quá cơ, ngồi đấy mà đòi chê người khác cái gì?]

Rep: [fan phản hắc không thành giờ lại đi đốp chát à?]

.

Khang Viễn vốn định đi qua trực tiếp gõ cửa phòng Hạ Kiều, suy nghĩ một lúc vẫn gọi cho La Diệu trước.

Không thể tin được thằng cha này lại không đáng tin đến thế, anh đúng thật là giận rồi.

“La Diệu, đây là công ty của anh, nghệ sĩ của anh. Anh có thể có trách nhiệm một chút được không?”

La Diệu ngẩn người, trả lời qua điện thoại: “Tôi biết rồi”.

“Anh bây giờ đang ở đâu?”, Khang Viễn hỏi.

La Diệu: “…Phòng làm việc”.

Khang Viễn không nói nữa.

La Diệu là người tan tầm muộn nhất công ty, thường thường có khi cả đêm không về mà ở lại phòng làm việc.

Nhà hắn rất có tiền, lại là con thứ, trong ấn tượng của người ta chính là một tên công tử cà lơ phất phơ chuyên đi làm mấy việc cũng cà lơ phất phơ nốt.

Người trong nhà cũng không quá xem trọng hắn, La Diệu cũng cứ thế bày ra bộ dáng không quan tâm.

Khang Viễn vì sao muốn tới công ty này.

Chính anh cũng không biết.

Chỉ có điều ngày ấy nghe La Diệu hát một khúc, bị sự thâm tình chân thành của tên lừa đảo này lừa mất. Anh cũng chẳng phải mấy thằng nhóc mười mấy tuổi tóc nhuộm vàng nữa, ấy thế mà thật sự bị La Diệu thuyết phục được.

Khang Viễn không biết, La Diệu từng là giọng ca chính trong ban nhạc của Lục Trần.

Ca hát đúng là tài năng, có tiền cũng là thật. Nhưng đáng tiếc, một công tu giải trí không phải chỉ có vậy đã đủ, có tiền quảng cáo nhưng không có người cổ vũ, người ta thích là thần tượng tài năng thú vị chứ không phải là tiểu tử ngốc nghếch chỉ biết hát ca.

.

La Diệu không phải không cam tâm, cũng không phải không ngày ngày uống cà phê thức đêm làm việc.

Chỉ là hắn không muốn nói.

Vẫn còn phải giả vờ không thèm để ý.

Mệt chết hắn rồi.

Hắn có đôi khi rất hâm mộ Lục Trần, nói từ bỏ là có thể từ bỏ, không quyến luyến nuối tiếc. Không giống như hắn, một khi nắm lấy sẽ mãi không buông, cắn răng theo đuổi dù tuyệt vọng.

Trước đây ký hợp đồng với Lục Tự Trác hoàn toàn là ngoài ý muốn. Khi đó công ty mới thành lập nên cần tuyển rất nhiều nhân viên.

Lục gia nằm trên con đường phồn hoa nhất thành phố, Lục Tự Trác khi đó đến trường cũng là một thần tượng nhỏ nhanh chóng bị nhân viên công ty nhắm tới, dụ dỗ bước vào giới.

La Diệu khi xem tới hồ sơ của người này thì vô cùng kinh ngạc, nghĩ lại lại thấy cũng bình thường, Lục Tự Trác là con nuôi của Lục gia, sớm muộn cũng phải tự lực cánh sinh. Ký thì cứ ký thôi, còn có thể có người này thêm bát cơm ăn.

Ai ngờ chân trước vừa ký hợp đồng, chân sau Lục Trần đã một đường đi tới, ánh mắt đằng đằng sát khí tới khiến La Diệu lạnh cả sống lưng, sợ tới mức chân cũng chuột rút.

La Diệu không ngờ, Lục Trần ấy vậy mà … để ý tới em trai như vậy.

Tới mức đã thành một loại cố chấp.

.

Bên kia điện thoại, Khang Viễn thở dài: “Thôi, để tôi qua xem Hạ Kiều thế nào đã”.

“Không cần đâu”, La Diệu nói, “Anh không nhớ tên thật của Hạ Kiều hay sao?”

Khang Viễn:?

La Diệu: “Lục Tự Trác, cậu ta họ Lục”.

Khang Viễn: …

Lúc này không đi vẫn tốt hơn, La Diệu sợ Khang Viễn bị tên anh trai đệ khống kia lột da mất.

Khang Viễn: “Là điều tôi đang nghĩ sao?”

La Diệu: “Ừ”.

Tút tút, điện thoại cúp.

La Diệu bình tình tìm danh bạ, gửi tin nhắn cho Khang Viễn:

[Ngoan, đừng đi, để hai người họ đóng cửa bảo nhau được rồi.]

Viễn Xù Lông: [Anh và Hạ Kiều chuẩn bị tinh thần xuống hố đi!!!!!]

La Diệu: [Tôi xuống hố không sao, cơ mà Hạ Kiều thì khác, anh trai cậu ta có thể dùng tiền đập trên anh.]

Viễn Xù Lông: [Anh! Cút! Ngay! Cho! Tôi!!!!]

.

“Hay là thôi đi, anh vẫn đừng nên để lộ tốt hơn, dẫu sao cũng là chuyện của em”.

Hạ Kiều đánh trống lui quân, “Em tin là … anh Viễn có thể xử lí được”.

Cậu có thể tưởng tượng ra, nếu Khang Viễn biết chuyện chắc chắn sẽ ném cậu bay khỏi cửa sổ ra xa mười hai cây số.

Nhưng! Nhưng mà làm sao có thể để anh cậu xử lí mấy đoạn hư hỏng trên mạng cho được! Anh trai cải trắng cao quý đến thế! Nhất định không thể để bị mấy chuyện như vậy ảnh hưởng được!

Sắc mặt Lục Trần kém đi: “Em thà tin tưởng người ngoài hay sao?”

Lại còn dám gọi người khác là ‘anh’?

Lục Trần tức giận, mày kiếm vặn vẹo, âm thanh uy nghiêm: “Lục Tự Trác”.

Hạ Kiều: “Dạ, em đây”.

“Anh giận”.

Hạ Kiều run rẩy: “Xin, xin lỗi”.

Lục Trần càng tức hơn, gương mặt lạnh lùng phun ra hai chữ: “Dỗ anh!”

- Hết Chương -

Chú thích:

Cửu cung cách: một loại bảng ô vuông gồm ô, mỗi ô đại diện cho một sao trời/ một quẻ trong bát quái. Tóm lại thì là một công cụ để dự đoán hung cát, số mệnh.

Woc (卧槽) = wo cao = Tôi kháo = Đm

Truyện Chữ Hay