Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

chương 69: ngoại truyện về em trai (7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tớ biết viết tên cậu rồi."

—————————————–

Mặc dù đang là buổi trưa nhưng ánh sáng trong nhà hàng không hề chói mắt. Bàn được phủ một chiếc khăn trắng như tuyết, đặt trên đó là một ly rượu. Lúc người phục vụ dắt Hứa Thích tới nơi thì đối diện đã có một người đàn ông trung niên đang ngồi.

"Giám đốc Vệ." Hứa Thích đưa tập tài liệu trên tay cho ông.

Người đàn ông trung niên nhận lấy, đưa cho thư ký bên cạnh, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

"Cảm ơn sự giúp đỡ hào phóng của giám đốc Vệ."

"Chỉ là làm ăn thôi, cậu tự cảm ơn bản thân vì đã đè được giá mua xuống thấp tới mức đó đi, " Người đàn ông trung niên nhìn hắn, "Cậu rất có tài trong cuộc chiến thông tin đấy."

"Giám đốc Vệ không muốn biết nguồn gốc của những thông tin đó sao?"

Người đàn ông trung niên cười nói: "Tôi không phải là luật sư, cũng chẳng phải thẩm phán, cậu nói mấy thứ công lý và thủ tục này với tôi làm gì?"

Thư ký đọc xong tài liệu rồi cất lại vào túi hồ sơ và đưa cho ông, ông đặt tay lên đó: "Tôi đã đọc báo cáo tài chính quý hai của các cậu, dự án năm nay phát triển khá ổn, tới cuối năm chắc công ty sẽ thu được lợi nhuận."

"Vâng, " Hứa Thích nói, "Cảm ơn ngài đã tin tưởng chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ quên ân tình nhà đầu tư đầu tiên của ngài."

Khi công ty mới thành lập, hắn đã chạy đôn chạy đáo tham gia các hội chợ đầu tư lớn, thậm chí còn chặn đường những doanh nhân vừa kết thúc buổi tọa đàm tại các trường đại học nhưng đều bị từ chối. Bọn họ chỉ là một nhóm sinh viên đại học không có mạng lưới quan hệ, không có hội sinh viên chống lưng, lần đầu khởi nghiệp cũng không có cái tài ăn nói, cái lưỡi không xương để thuyết phục nhà đầu tư.

Vào thời điểm bọn họ nản lòng thì có một doanh nhân từng tới Công viên Khởi nghiệp gọi điện thoại cho bọn họ, tình nguyện đầu tư vào công ty.

Trong ba vòng gọi vốn có không ít nhà đầu tư đã bỏ ra số tiền cao hơn, bản thân giám đốc Vệ cũng tăng khoản vốn đầu tư nhưng cái danh nhà đầu tư đầu tiên vẫn luôn mang một ý nghĩa đặc biệt. Nó có nghĩa là công nhận, có nghĩa là ý tưởng của bọn họ có thể thực hiện được.

Hứa Thích vô cùng biết ơn sự công nhận này.

Tuy nhiên, người đàn ông trung niên ngồi ở đầu bên kia của bàn hơi nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: "Cậu vẫn chưa biết hả?"

Hứa Thích thậm chí còn bối rối hơn ông.

"Tôi tưởng mẹ cậu đã nói với cậu rồi, " Người đàn ông trung niên nói, "Khoản tiền đầu tư đầu tiên là bà ấy đưa cho tôi."

Hứa Thích cảm thấy huyệt Thái Dương ong ong: "Hả?"

"Cô ấy là người hướng dẫn mua quần áo của tôi nên chúng tôi coi như cũng khá thân, "Cô ấy tới nhờ tôi, bảo tôi lấy tiền cô ấy nhưng dùng danh nghĩa của tôi để đầu tư cho cậu. Tôi sẵn sàng tiếp tục đầu tư là vì sau đấy các cậu đã chứng minh được giá trị của công ty. Nhưng người đầu tư đầu tiên chính là mẹ cậu."

(Hy: người hướng dẫn mua quần áo là một dịch vụ, người thực hiện dịch vụ này sẽ hướng dẫn khách hàng chọn quần áo và giới thiệu sản phẩm cho họ)

Hứa Thích không biết mình đã ra khỏi nhà hàng như thế nào.

Hắn mở điện thoại, tìm số của mẹ, ngón tay lơ lửng trên nút gọi hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhấn xuống. Hắn quay về văn phòng của mình, ngồi ở bàn làm việc cả buổi chiều và đưa ra quyết định.

Khi hắn về đến nhà thì phòng khách đã sáng đèn nhưng TV không được bật, Hứa Tri Nhã chỉ ngồi ở bàn ăn, xem video ngắn trên điện thoại.

Khung cảnh này đúng là một vòng luân hồi.

Hứa Thích đi tới đối diện cô, kéo ghế ra ngồi xuống: "Sao bà biết mật khẩu mới?"

Hứa Tri Nhã tắt điện thoại: "Cậu trai kia nói với mẹ."

Hứa Thích hít sâu một hơi: "Bà đã gặp Giang Vũ rồi?"

"Ừ, " Hứa Tri Nhã nói, "Thằng bé đang ở trong phòng làm việc, nói sẽ không làm phiền cuộc trò chuyện của mẹ con mình."Hứa Thích nhìn mẹ, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn nói ra: "Em ấy là người tôi thích."

Hứa Tri Nhã rơi vào trầm mặc. Sau một khoảng thời gian dài, bà mở miệng: "Vậy thì tiếc quá."

"Tại sao?"

"Thằng bé giống như một đứa trẻ được lớn lên trong tình thương."

Hứa Thích quay đầu, nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc đang được đóng kín. "Thật ra thì điều đó cũng không hoàn toàn đúng, " Hắn nói, "Chỉ là em ấy... có một khả năng đặc biệt. Đối với em ấy, yêu và được yêu đều là việc rất dễ dàng."

Hứa Tri Nhã không trả lời. Hứa Thích không biết liệu bà có đang suy nghĩ tại sao với bọn họ, chuyện đấy lại trở nên khó khăn vô vàn hay không.

Hắn phá vỡ sự im lặng: "Vì sao bà không nói chuyện đầu tư cho tôi biết?"

Ánh mắt Hứa Tri Nhã nhìn hắn khiến hắn chợt xót hết ruột gan: "Bởi vì khi ấy thứ con cần là sự tin tưởng của một nhà đầu tư chứ không phải là sự ăn năn của một người mẹ."

Hứa Thích cúi đầu nhìn bàn ăn: "Bà có gì cần phải ăn năn chứ."

"Nếu như không phải do mẹ cố chấp muốn mở cửa hàng thì con cũng sẽ không trở nên như thế này, " Hứa Tri Nhã nói, "Trong đầu mẹ chỉ toàn là muốn bắt đầu lại, không có suy xét cảm nhận của con. Con từng nói rằng con không cần tiền của mẹ, mẹ cũng không muốn dùng tiền để mua sự tha thứ của con."

"Nguồn gốc của những chuyện này không phải là bà, " Hứa Thích nói, "Là những người tôi đang trả thù bây giờ, không có gì gọi là tha thứ hay không tha thứ hết."

Bọn họ đồng thời hồi tưởng lại, bắt đầu từ khi bọn họ đặt chân tới Bắc Kinh, bắt đầu từ vụ án giết người, thậm chí trước đó nữa, hình như cuộc sống của họ đã là một đống phế tích hoang tàn.

Hứa Tri Nhã hỏi: "Vì sao con không kể mẹ nghe chuyện con bị đánh?"

Trong khoảng thời gian im lặng kéo dài này, dường như Hứa Thích đã tỏ rõ mọi chuyện. Một nhà ba người bọn họ không giỏi giao tiếp, kể cả người cha đã khuất. Chẳng ai hay biết vào khoảnh khắc cha cầm dao đâm người đó thì ông đang nghĩ gì trong lòng.

Hứa Thích lấy ra một tập tài liệu và một tấm thẻ rồi đẩy vào tay mẹ hắn, người đang ngồi đối diện.

Hứa Tri Nhã cúi đầu nhìn tấm thẻ rồi lắc đầu: "Mẹ không cần con trả lại tiền cho mẹ."

"Đây không phải là tiền trả lại mà là cổ tức, " Hứa Thích nói, "Bà là nhà đầu tư đầu tiên của công ty, có cổ phần là chuyện đương nhiên."

Ánh mắt của Hứa Tri Nhã dời từ thẻ sang tập tài liệu: "Vậy đó là cái gì?"

"Mở ra xem thử đi."

Hứa Tri Nhã chậm rãi lấy tài liệu ra, bàn tay ngừng lại khi bà thấy dòng tiêu đề in đậm. Là hợp đồng thuê cửa hàng.

"Mở lại cửa hàng đi, " Hứa Thích nói, "Trong trí nhớ của tôi, lúc buôn bán là khoảng thời gian mẹ hạnh phúc nhất."

Hứa Tri Nhã nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng một lúc lâu, ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi.

"Không cần phải liên tục nhắn tin giục tôi uống thuốc, không cần phải ngày nào cũng chạy tới đây xem tôi có bị bệnh không, không cần phải hỏi thăm khắp nơi khi tôi không trả lời điện thoại, " Hứa Thích nói, "Bây giờ đã có người cùng tôi đi bệnh viện, nhắc tôi uống thuốc, bảo tôi nghỉ ngơi. Tôi cũng sẽ ăn uống đàng hoàng, làm việc điều độ và sống khỏe mạnh."

Có lẽ bọn họ không thể trở thành một cặp mẹ con mỗi ngày đều thân thiết hỏi thăm, thân mật khắng khít, tuy vậy bọn họ có thể sống độc lập nhưng vẫn hòa hợp với nhau.

"Đừng lo, tôi sẽ ổn thôi."

Hứa Tri Nhã nhìn con trai mình một lúc lâu, ánh mắt sâu lắng. Sau đó bà đứng dậy, đi tới phía đối diện, Hứa Thích mở rộng vòng tay ôm lấy bà.

Sau khi tiễn mẹ đi, hắn bước vào phòng làm việc và thấy Giang Vũ đang ngồi ở bàn, cầm một quyển sách lên đọc.

Thấy hắn đi tới, Giang Vũ mỉm cười ngượng ngùng, đặt lại đồ đánh dấu vào sách: "Tớ có hơi chán, tình cờ thấy nó nên tớ muốn xem xem tớ biết được bao nhiêu từ, " Giang Vũ vừa nói vừa ngóng ra ngoài, "Cô đi rồi hả?"

"Ừ."

"Tớ có nói mật khẩu cho cô, " Giọng Giang Vũ có phần áy náy, "Cô bảo là muốn nói chuyện với cậu..."

"Không sao, " Hắn giơ tay vuốt tóc Giang Vũ, "Em có làm gì cũng không sao cả."

Giang Vũ nhận được sự cho phép vạn năng, nói một cách thần bí: "Tớ cho cậu xem cái này."

"Cái gì?"

Giang Vũ lấy một cây bút ký tên trong ống đựng bút rồi cầm một tờ giấy in một mặt ở bên cạnh, lật mặt sau lên rồi bắt đầu viết chữ.

Hứa Thích nhìn Giang Vũ viết từng nét một, viết xong liền giơ tờ giấy lên, tự hào đưa cho hắn nhìn.

Trên đó là hai chữ được viết hằn cả vào giấy: Hứa Thích.

"Tớ biết viết tên cậu rồi."

Hứa Thích ve nét chữ xiêu vẹo, cảm nhận tình yêu và tâm huyết trong từng nét chữ hằn xuống đó. Hắn gấp tờ giấy, cẩn thận cất đi rồi quay lại đối diện với Giang Vũ.

"Tớ chỉ biết viết tên của cậu thôi."

Hiếm khi cậu dùng giọng điệu trịnh trọng thế này để nói chuyện, nghiêm túc nhìn người trước mặt.

Một lúc sau, Hứa Thích mới hiểu được ý của cậu.

Câu này không phải là lời tuyên bố về năng lực, cũng không phải đang tìm kiếm sự khen ngợi. Đây là một câu tỏ tình.

Mặt Trời rọi vào ô cửa sổ, căn phòng ngập trong nắng vàng.

Hứa Thích đưa tay ôm cậu thật chặt, như thể đang bắt lấy ánh mặt trời.

"Xin lỗi em."

Giang Vũ không hiểu sao hắn lại xin lỗi, nhưng cậu vẫn giơ tay chạm vào lưng hắn.

Khi hỏi Giang Vũ cách làm việc của nhân viên vệ sinh, hắn quả thực cũng có suy nghĩ giống người bạn cùng lớp cũ kia.

Đây là một cơ hội hành động tuyệt vời, độ khó trong việc thu thập tin tức về cơ bản là bằng không.

Hơn nữa điểm cuối của kế hoạch là Giang Vũ.

Chỉ cần hắn bịa đại một cái cớ, Giang Vũ sẽ thay hắn làm chuyện này. Không, thậm chí hắn còn chẳng cần lấy lý do, Giang Vũ vẫn sẽ đồng ý.

Giang Vũ sẽ đến thế giới của hắn. Bọn họ sẽ trở thành đồng phạm.

Đây gần như là mối quan hệ bền vững nhất trên thế gian này.

Trong nháy mắt ý tưởng này xuất hiện, hắn đã sốc.

Hắn đang làm gì vậy?

Đúng là hắn không có ranh giới cuối cùng nhưng nếu ngay cả Giang Vũ cũng trở thành một phần của kế hoạch thì hắn chẳng đáng làm người.

Khi xưa còn ở quê, hắn có rất nhiều người thân tín Phật, sáng sớm mỗi ngày đều dâng hương quỳ lạy.

Hắn không tin vào bất kỳ tôn giáo nào, hắn cũng không tin trên đời này có thần phật cứu độ, nhân quả báo ứng, luân hồi chuyển thế.

Nhưng nếu trong sinh mạng hắn có một tồn tại gần với Phật nhất thì đó chính là Giang Vũ. Thấu hiểu hết thảy, khoan dung hết thảy, cứu rỗi hết thảy.

Mẹ hắn nói đúng, tiếc quá. Thứ hắn có, Giang Vũ không quan tâm, thứ hắn thiếu, Giang Vũ đã sớm có được.

Hắn không thể trao cho Giang Vũ thứ gì nhưng Giang Vũ vẫn tới bên hắn.

Những gì hắn khao khát, những gì hắn mong ngóng, đều đã được lấp đầy.

Một cách dễ dàng, một cách hào phóng.

Hứa Thích vùi mặt vào bờ vai gầy của người trong lòng mình, liếc tập thơ trên bàn: "Em còn nhớ quyển sách này không?"

Giang Vũ trợn tròn mắt: "Em từng thấy rồi hả?"

"Ừ, " Hứa Thích nói, "Hơn mười năm trước, trong phòng nghỉ."

Lúc đó hắn bị bong gân, chân chườm đá. Mà Giang Vũ ngồi trên một chiếc giường bệnh khác, thấp giọng tặng hắn lời mong họa.

Trong một khoảng thời gian dài hắn chỉ có thể nằm trên giường, không đi đâu được. Chắc Giang Vũ sợ hắn chán nên hỏi: "Cậu có muốn đọc sách không?"

Cậu nhớ hắn thích đọc sách.

Hắn nói trên bàn có một tập thơ hắn chưa đọc xong nên Giang Vũ chạy lên lớp lấy giúp hắn.

"Cậu giỏi ghê." Giang Vũ đã nói vậy khi đưa tập thơ cho hắn.

Không có mấy đứa trẻ tầm tuổi đó của bọn họ thích đọc thơ. Giang Vũ không hiểu thơ nhưng cậu biết người đọc hiểu là người cực kỳ giỏi.

Người nằm trên giường bệnh cầm tập thơ, nhận ra người còn lại trong phòng vẫn chưa đi: "Tôi đọc sách thì cậu làm gì?"

Giang Vũ nghĩ ngợi, nói: "Vậy cậu đọc cho tớ nghe đi." Mặc dù cậu không hiểu thơ nhưng cậu muốn nghe thanh âm của hắn.

Thế là cậu thiếu niên trên giường mở trang được đánh dấu ra, khẽ đọc.

Sự xuất hiện của một người

Thật ra là một sự kiện vô cùng trọng đại

Bởi vì người ấy

Đến cùng với quá khứ, hiện tại và tương lai

Bởi vì người ấy tới cùng với cả cuộc đời họ

Vì trái tim mong manh yếu ớt

Nên có thể nó đã từng vụn vỡ trước khi đến

Một trái tim chỉ có thể được dịu dàng ve bởi cơn gió mới không bị tổn thương

Nếu lòng tôi có thể noi theo gió kia

Ắt sẽ nâng niu trái tim đầy yêu thương

————————————

Truyện Chữ Hay