Edit: nguyetduongv
“Đã tới Uy Ninh Hầu phủ, thỉnh thái thái thiếu gia tiểu thư xuống xe ngựa.”
Thanh âm của Hà ma ma ở bên ngoài xe ngựa vang lên.
Hứa Trưng bước xuống dưới trước một bước, sau đó đỡ Ngưu thị cùng Hứa Cẩn Du xuống xe.
Cửa chính màu đỏ thắm của Uy Ninh Hầu phủ gắt gao đóng lại, trên cửa treo tấm biển chữ viết cổ xưa cứng cáp, trải qua mưa gió đã phai màu. Tấm biển này là Đại Yến Thái tổ hoàng đế tự mình ban thưởng, cho tới nay đã được một trăm năm. Uy Ninh Hầu phủ xây dựng thêm ba lần, tường vây càng kiến càng dài, nhà cửa càng ngày càng nhiều. Chỉ có tấm biển bất động ở đấy, chứng kiến Uy Ninh Hầu phủ ngày một hưng vinh.
Hứa Cẩn Du ngước mắt, nhanh chóng xẹt qua tấm biển ghi bốn chữ “Uy Ninh Hầu phủ”, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh, lại nhanh chóng biến mất.
Mười mấy năm sau, Uy Ninh Hầu phủ cả nhà bị trảm. Tấm biển này bị tháo xuống, một đao chém thành hai đoạn. Truyền thừa trăm năm huân quý của Hầu phủ, cứ như vậy tan thành mây khói.
Hứa Cẩn Du mí mắt rũ xuống, nhu thuận ngoan ngoãn theo Ngưu thị từ cửa hông vào Hầu phủ.
Ngưu thị xuất thân dòng dõi thư hương, lúc sau theo trượng phu Hứa Hàn ở Lâm An sinh sống nhiều năm, cũng coi như có kiến thức. Lúc này nhìn thấy khí phái của Uy Ninh Hầu phủ, cũng nhịn không được âm thầm kinh ngạc cảm thán.
Hà ma ma ở phía trước dẫn đường, một bên ân cần giới thiệu bài trí ở Hầu phủ:
“...... Nơi này là ngoại trạch, qua cửa thuỳ hoa đó là nội trạch. Phu nhân ở tại Đinh Lan Viện, Thế tử cùng Thế tử phi ở tại Thiển Vân Cư......”
Hứa Cẩn Du nghe được hai chữ Thế tử, thần sắc không đổi, chỉ là đôi mắt lạnh lùng rũ xuống, hai tay giấu ở trong tay áo dùng sức nắm chặt.
Hà ma ma một đường dẫn mọi người vào Đinh Lan Viện.
Để nha hoàn vào bên trong thông truyền, mọi người đứng ở ngoại môn chờ. Đợi một lát, một nha hoàn mặc áo váy màu chàm tươi cười ra chào đón, uốn gối hành lễ:
“Nô tỳ Hàm Ngọc, cấp thái thái thiếu gia tiểu thư thỉnh an. Phu nhân đang ở trong sảnh đường chờ, thỉnh chư vị theo nô tỳ đi vào.”
Hàm Ngọc chừng mười sáu bảy tuổi, làn da trắng nõn, mắt hạnh má đào, đôi mắt linh động, bên môi mỉm cười.
Ngưu thị mỉm cười gật đầu, trong lòng không rõ tư vị.
Bà ngàn dặm xa xôi đến cậy nhờ thân muội, nhưng vị này đã làm Uy Ninh Hầu phu nhân mười mấy năm, hai người chưa từng gặp qua, cái giá cũng thật quá cao. Đến nỗi ra ngoài nghên đón cũng không chịu, chỉ kêu một nha hoàn bên người ra đây đón thân tỷ tỷ.
Đành vậy, chính mình là phận ở nhờ, ngày sau vẫn cần Tiểu Ngưu thị cưu mang dìu dắt, không nên so đo nhiều như vậy.
Ngưu thị gượng lại tinh thần, mang theo hai nhi nữ vào chính sảnh Đinh Lan Viện.
Một phụ nhân mang ý cười đoan nhiên đứng dậy. Gương mặt trái xoan, mày liễu cong cong, sóng mắt như nước, môi anh đào đỏ mọng, ngũ quan đẹp đẽ. Một cái giơ tay nhấc chân cũng toát ra phong tình vạn chủng.
Rõ ràng đã năm gần ba mươi, lại chỉ như thiếu nữ hai mươi tuổi.
Nữ tử này, chính là Uy Ninh Hầu phu nhân Tiểu Ngưu thị.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Tiểu Ngưu thị, Hứa Cẩn Du vẫn như cũ khó có thể ức chế run rẩy. Trong lòng dâng lên hận ý ngập trời.
Mạo như thiên tiên, tâm như bò cạp độc!
Nếu không phải bởi vì Tiểu Ngưu thị, kiếp trước nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Dù cho cuối cùng nàng đã báo được thù nhưng tính mạng cũng không còn. Đại ca, mẫu thân cùng Sơ Hạ vĩnh viễn biến mất, không thể trở lại bên nàng. Nàng chưa đầy ba mươi đã bệnh nặng không dậy nổi, nằm ở trong phòng rách nát âm u chờ chết. Trọng sinh lại một đời, nàng sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ. Càng sẽ không bỏ qua phụ nhân ác độc trước mặt này.
“Đại tỷ”
Tiểu Ngưu thị cười khanh khách đi tới, thân thiết cầm tay Ngưu thị:
“Từ lúc tỷ theo tỷ phu đi Lâm An, mười mấy năm vẫn chưa về kinh thành. Tỷ muội chúng ta đã mười lăm năm không gặp rồi.”
Tiểu Ngưu thị vô cùng nhiệt tình, làm cho tâm tình của Ngưu thị bình ổn xuống, cười thở dài:
“Đúng vậy, đảo mắt chính là mười lăm năm.”
Năm đó thời điểm bà xuất giá, Tiểu Ngưu thị chỉ là một thứ nữ không được sủng ái ở Ngưu phủ. Bà theo trượng phu rời kinh đi nhậm chức một năm, Tiểu Ngưu thị gả cho Uy Ninh Hầu làm vợ kế. Hiện giờ Tiểu Ngưu thị đã là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, nàng trưởng tỷ con vợ cả lại chỉ là một góa phụ từ tứ phẩm đồng tri.
Thế sự vô thường, làm người ta không thể không tâm sinh thổn thức.
Ngưu thị thoáng đánh giá Tiểu Ngưu thị vài lần, trong lòng càng thêm cảm khái.
Trượng phu qua đời, nàng vì đau lòng mà già nua, mang theo vài phần sầu khổ cô đơn. Ba mươi tư mà nhìn như là phụ nhân bốn mươi tuổi. Ngược lại Tiểu Ngưu thị, như một đóa hoa tươi nở rộ, mỹ lệ quyến rũ, tản ra phong vận mỹ lệ.
Tỷ muội hai bà kém bất quá bốn tuổi, lúc này đứng cùng nhau lại đối lập rõ ràng.
Phàm là nữ nhân, không ai là không để ý đến dung mạo. Tuy Ngưu thị tâm thái bình thản, cũng không khỏi hiện ra chút xấu hổ.
Tiểu Ngưu thị khẽ đảo đôi mắt đẹp, ánh mắt dừng lại ở trên người Hứa Trưng:
“Đây là Trưng Nhi đi!”
Hứa Trưng tiến lên một bước, chắp tay hành lễ:
“Chất nhi Hứa Trưng, gặp qua dì.”
Tiểu Ngưu thị liếc mắt đánh giá Hứa Trưng một cái, cười khen:
“Trưng Nhi cùng tỷ phu năm đó thật giống nhau, mặt mày thanh tuấn, văn nhã có lễ, tuấn tú lịch sự.”
Hứa Hàn tài cao, dung mạo tuấn mỹ, năm đó đạt thám hoa lang, nhất thời phong quang. Ngưu gia đại tiểu thư năm đó gả cho Hứa Hàn, đã trở thành một đoạn giai thoại. Hứa Trưng tướng mạo khí chất so với phụ thân còn có điểm hơn, làm người ta sinh ra hảo cảm.
Tiểu Ngưu thị lại nhìn về phía thiếu nữ đang cúi đầu rũ mắt:
“Đây là Cẩn Nhi đi!”
Hứa Cẩn Du nhấp môi, nhẹ nhàng cất tiếng kêu dì.
Một tiếng dì này, ôn nhuận mềm nhẹ, như tiếng suối róc rách chảy qua khe núi, dễ nghe thư thái vô cùng.
Tiểu Ngưu thị nhịn không được ngưng thần đánh giá Hứa Cẩn Du. Vừa nhìn, Tiểu Ngưu thị không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Thiếu nữ như nụ hoa mới nở, tươi mới động lòng người. Mới có mười bốn tuổi, Hứa Cẩn Du đã phá lệ mỹ lệ. Khí chất dịu dàng trầm tĩnh, lẳng lặng đứng ở chỗ đó, giống như một khối trân ngọc quý báu. Cặp mắt thanh triệt đen bóng, tựa như một uông mát lạnh, khiến người đời kìm không được hãm sâu trong đó.
Tiểu Ngưu thị nhịn không được khen:
“Cẩn Nhi dung mạo thật xinh đẹp. Ngày thường ta nhìn Dư Nhi cũng coi như xuất sắc, nay đem ra so với Cẩn Nhi, đúng là phải kém một bậc.”
Kỷ Dư là nữ nhi của Tiểu Ngưu thị, năm nay mười ba tuổi.
Hứa Cẩn Du ngượng ngùng gục đầu xuống:
“Dì quá khen.”
Hận ý cuồn cuộn dần dần lắng đọng lại. Tiểu Ngưu thị khôn khéo lợi hại, không phải người lương thiện gì, nàng nhất định phải chuẩn bị chu toàn, tuyệt không để lộ ra nửa điểm sơ hở.
Hàn huyên đơn giản vài câu, Tiểu Ngưu thị liền cười nói:
“Mọi người một đường tàu xe mệt nhọc, đã thập phần mệt mỏi, chi bằng đến Dẫn Yên Các nghỉ ngơi trước. Buổi tối ta sẽ tẩy trần đón gió cho mọi người.”
Lại quay đầu phân phó Hàm Ngọc:
“Ngươi đi Thanh Chỉ Uyển nói cho tam tiểu thư một tiếng, buổi tối đến Đinh Lan Viện.”
Hàm Ngọc cung kính đáp lại, lại cẩn thận hỏi:
“Trầm Hương Các, Thiển Vân Cư bên kia, có phải hay không cũng nói một tiếng?”
Tiểu Ngưu thị ngừng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói:
“Trầm Hương Các bên kia bảo người thông báo. Thế tử phi đang ở dưỡng bệnh, không tiện ra cửa gặp người, đêm nay tiệc tẩy trần cũng đừng kinh động nàng.”
Nguyên phối quá cố Trần thị có sinh hai gái một trai.
Trưởng nữ Kỷ Hoàn gả vào Trấn Tây Hầu phủ, thứ nữ Kỷ Nguyên đã định xong hôn kỳ, năm nay sẽ xuất giá. Trưởng tử Kỷ Trạch được phong làm thế tử, cưới đích trưởng nữ Cố thị của Cố phủ.
Tiểu Ngưu thị sau khi gả qua chỉ sinh được một nữ nhi là Kỷ Dư, dưới gối không có nhi tử.
Uy Ninh Hầu mấy năm trước đã lãnh Quan Tây quân đóng giữ biên quan, mấy năm chưa hồi kinh. Uy Ninh Hầu thế tử nhận chức thị vệ hồ quân phó Đô Chỉ Huy Sứ, phần lớn thời gian ở quân doanh. Cả Uy Ninh Hầu phủ to như vậy, ngày thường chỉ có vài nữ quyến.
Tiểu Ngưu thị thân là kế mẫu, chấp chưởng Hầu phủ, cùng nhi tức Cố thị quan hệ có chút vi diệu. Đến mức Kỷ Nguyên là một cô nương sắp xuất giá, khúc mắc trong lòng cũng không muốn lộ ra.
Ngưu thị xem xét tình huống của Hầu phủ, rất nhanh đưa ra quyết định.
Sau khi tới Dẫn Yên Các, Lý ma ma sai đám nha hoàn sắp xếp hành lý. Ngưu thị dùng tay kéo Hứa Cẩn Du thấp giọng dặn dò:
“Cẩn Nhi, dì con tuy là chủ mẫu Hầu phủ, nhưng dù sao cũng là vợ kế, chỉ sợ quan hệ với Thế tử phi Cố thị cũng không thỏa đáng. Còn có Kỷ nhị tiểu thư, là do nguyên phối Trần thị sinh ra, cùng dì con tất nhiên không quá tình cảm. Chúng ta đã là đến cậy nhờ dì con, ngày sau ở Hầu phủ hành sự nói chuyện phải thật chú ý. Con nhớ kỹ cùng Dư biểu muội thân cận thật nhiều.”
Hứa Cẩn Du thất thần nghe, đôi lúc gật đầu hoặc vâng một tiếng, trong lòng lại thản nhiên cười lạnh.
Quan hệ của Tiểu Ngưu thị và Cố thị đâu chỉ không ổn. Sự tình hỗn loạn dơ bẩn bên trong, nói ra chỉ sợ ô uế miệng của nàng và lỗ tai mẫu thân. Chẳng bao lâu nữa, Cố thị sẽ bệnh nặng bỏ mình.
Cố thị vừa chết, Kỷ Nguyên xuất giá, Uy Ninh Hầu phủ liền hoàn toàn trở thành thiên hạ của Tiểu Ngưu thị. Tiểu Ngưu thị tàn nhẫn độc ác, lại rất giỏi diễn trò, bề ngoài ra vẻ thiên y vô phùng. Kiếp trước vừa mới tiến vào Hầu phủ, nàng đơn thuần thiện lương, bị Tiểu Ngưu thị thiết kế hãm hại lại hồn nhiên không bắt bẻ, ngây ngốc cho rằng Tiểu Ngưu thị toàn tâm vì nàng suy nghĩ, đối với Tiểu Ngưu thị mang ơn đội nghĩa. Thẳng đến vài năm sau, nếm hết chua xót khổ sở nàng mới nhận ra vẻ mặt thật của Tiểu Ngưu thị.
Chính là, hết thảy đã muộn rồi.
Nàng bị giam lỏng ở điền trang, Hứa Trưng bởi vì nàng mà vướng sâu trong vũng lầy.
Sau đó, Hứa Trưng bị chém đầu, Ngưu thị tự sát bỏ mình.
Sơ Hạ vì giúp nàng chạy thoát, cam nguyện chết thay nàng. Nàng muốn mang Sơ Hạ đi, nhưng Sơ Hạ không chịu, chỉ rưng rưng nói:
“Nô tỳ mệnh tiện, hôm nay vì tiểu thư mà chết cũng đáng. Tiểu thư nhất định phải hảo hảo sống sót, giữ kĩ đồ vật mà thiếu gia cho ngài, tìm thời cơ báo thù cho thiếu gia và thái thái.”
Nàng rơi lệ đầy mặt, cắn răng chạy trốn khỏi điền trang.
Phía sau, ánh lửa đỏ rực một vùng.
Một khắc kia, Hứa Cẩn Du thiện lương mềm yếu hoàn toàn chết đi. Báo thù rửa hận, là động lực sống sót duy nhất của nàng.
May mắn trời xanh rũ lòng thương, ban cho nàng cơ hội sống lại.
Kiếp trước phạm sai lầm, kiếp này có thể nàng nhất định bù đắp thỏa đáng. Những người đã từng phản bội nàng, thương tổn nàng, nàng một cái đều sẽ không bỏ qua!
//