Edit: nguyetduongv
Đại phu giúp Cố thị thi châm. Kim châm thon dài tỏa ra quang mang lạnh lẽo, khiến nhân tâm giật mình.
Một châm lại một châm, Cố thị vẫn luôn không có phản ứng.
Trong phòng không ai nói chuyện, chỉ nghe được thanh âm thấp thấp nức nở của Cố Thải Bình. Thực mau, Cố phu nhân cũng thấp giọng khóc lên.
Tiểu Ngưu thị trong lòng khoái ý, trên mặt lại biểu hiện vô cùng xúc động, làm bộ làm tịch dùng khăn lau lau khóe mắt:
“Cát nhân ắt có thiên tướng, Cố thị chỉ là nhất thời hôn mê, khẳng định sẽ rất nhanh tỉnh lại, phu nhân thông gia cũng đừng quá khổ sở. Ta đã sai người truyền tin cho Thế tử, hẳn sắp trở về rồi.”
Cố phu nhân nghẹn ngào nói:
“Huệ Nhi mệnh thật khổ, còn trẻ tuổi như vậy, một hài tử dưới gối cũng không có. Nếu là thật sự đi rồi, tương lai...... Hầu phủ này chỉ sợ chẳng ai còn nhớ tới nàng.”
...... Hay cho một mẹ ruột!
Hứa Cẩn Du gần như cười lạnh ra tiếng, mắt lạnh nhìn khóe mắt đỏ hồng của Cố phu nhân một cái, trong lòng tràn đầy chán ghét.
Cố thị an nguy chưa rõ, Cố phu nhân không quan tâm Cố thị, lại một mặt nhớ thương vị trí Thế tử phi. Cố thị nếu lúc này còn tri giác, sợ rằng lại bị chọc tức hộc máu lần nữa!
Tiểu Ngưu thị cũng ở trong tối cười lạnh, trên mặt lại ra vẻ không biết, một mặt mà khuyên Cố phu nhân không cần thương tâm, Cố thị nhất định có thể tỉnh lại vân vân. Đến mức tính toán trong lòng Cố phu nhân, nửa chữ cũng không đề cập tới.
Cố phu nhân trước mắt cũng không vội. Một khi Cố thị buông tay quy thiên, Kỷ Trạch dù sao cũng phải vì cố thê giữ đạo hiếu một năm mới có thể tục huyền. Một năm này, Cố gia lấy thân phận thông gia đi lại nhiều một chút, việc hôn nhân này mười phần chạy không được.
Sau nửa canh giờ, Kỷ Trạch trở về phủ.
Kỷ Trạch vừa tiến vào, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vội vàng cùng lo âu:
“Huệ Nhi, Huệ Nhi!”
Bộ dáng đau khổ vì bệnh tình của thê tử được biểu hiện hoàn hảo.
Nhìn đến gương mặt không còn chút máu của Cố thị trên giường, Kỷ Trạch sắc mặt thoạt trắng, trong mắt toát ra đau đớn cùng tự trách:
“Buổi sáng vẫn còn tốt, mới có nửa ngày, tại sao lại bất tỉnh nhân sự được?”
Cố phu nhân nghe vậy chột dạ không thôi, nào dám nhắc tới việc mình và Cố thị phát sinh tranh chấp, liên tiếp gạt nước mắt.
Cố Thải Bình lặng lẽ ngước mắt nhìn Kỷ Trạch, nước mắt ràn rụa khóc lên:
“Đại tỷ, tỷ mau mở mắt ra nhìn xem. Tỷ phu đã trở lại, bọn muội sẽ cùng tỷ bồi chuyện! Tỷ đừng làm muội sợ mà...”
Thiếu nữ trẻ tuổi giống như hoa tươi, ngay cả bộ dáng khóc thút thít cũng rất đẹp.
Kỷ Trạch rất tự nhiên liếc mắt nhìn Cố Thải Bình khóc thương tâm một cái, thở dài:
“Tứ muội cũng đừng khóc. Huệ Nhi nếu biết muội thương tâm khổ sở như vậy, nhất định sẽ đau lòng.”
Cố Thải Bình thút tha thút thít nức nở vâng một tiếng, dùng khăn lau nước mắt.
Hứa Cẩn Du rũ mắt, dấu đi châm chọc cùng lạnh lẽo ở đáy mắt.
Kỷ Trạch nếu thật sự để ý Cố thị, tại sao lại cùng mẹ kế loạn luân? Trơ mắt mà nhìn Tiểu Ngưu thị làm Cố thị đẻ non, hờ hững nhìn Cố thị triền miên trên giường bệnh.
Hắn lạnh nhạt vô tình không quan tâm, mới là đầu sỏ là cho Cố thị bệnh nặng không dậy nổi!
Bất quá, Kỷ Trạch rất biết diễn trò. Ở trước mặt người Cố gia, càng là biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết. Hai mẹ con Cố Thải Bình, căn bản không biết Kỷ Trạch dối trá âm hiểm, trong lòng tràn đầy mơ mộng gả vào Hầu phủ làm Thế tử phi. Lại nói tiếp, loại người như vậy rất thích hợp thành một đôi!
Hứa Trưng vào phòng, thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng nặng trĩu.
Tuy rằng không rõ tiền căn hậu quả, nhưng tình hình Cố thị nhìn được rất rõ ràng. Chỉ sợ...... không chịu nổi mấy ngày.
Cố thị hôn mê liên tiếp hai ngày.
Thi châm không thấy hiệu quả, canh sâm uống xong không đến một lát lại bị nhổ ra.
Trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, Cố thị chịu không được bao lâu nữa.
Người Cố gia nghe tin vội vàng tới Hầu phủ, cả nam cả nữa chen đầy một phòng. Kỷ Trạch vì giả nhân giả nghĩa vẫn luôn canh giữ bêm giường. Cố gia trên dưới ai tỏ ra lo lắng không thôi.
Tiểu Ngưu thị cũng biểu hiện rất đáng thưởng thức. Mỗi ngày đi thăm vài lần, một bên lại âm thầm sai hạ nhân chuẩn bị tang sự cùng đồ vật.
Người chân chính vì Cố thị thương tâm khổ sở, chỉ có Kỷ Nguyên và Hứa Cẩn Du.
Kỷ Nguyên và Cố thị quan hệ chị dâu em chồng tình cảm thâm hậu, trong lòng nàng, trưởng tẩu ôn nhu dày rộng so huynh trưởng càng thân cận hơn. Mắt thấy Cố thị bất tỉnh nhân sự, Kỷ Nguyên ngày nào cũng ửng hồng đôi mắt.
Hứa Cẩn Du đối với Cố thị có rất nhiều đồng tình thương hại, càng nhiều hơn là sự đồng cảm tâm trạng bi phẫn với bản thân mình. Bất quá, nàng mới đến Hầu phủ vài ngày, cùng Cố thị tiếp xúc không nhiều. Nếu biểu hiện quá lộ liễu, ngược lại dễ dàng khiến người ngờ vực. Chỉ có thể âm thầm thổn thức.
Ngưu thị mỗi ngày đều bồi bên người Tiểu Ngưu thị, cũng không lưu ý đến sự trầm mặc khác thường của Hứa Cẩn Du.
Buổi tối hôm nay, Cố thị cuối cùng cũng tỉnh.
Khuôn mặt tái nhợt của nàng lộ ra đỏ ửng khác thường, tinh thần đột nhiên trở nên tốt đẹp, nói chuyện cũng thập phần rõ ràng:
“Bích La, châm thêm hai cái nến trên giá đi, để cho trong phòng sáng sủa chút.”
Thực rõ ràng, đây là hồi quang phản chiếu.
Bích La tim như bị đao cắt, cố nén nước mắt đồng ý.
Người của Cố gia đã trở về phủ, chỉ còn Cố phu nhân và Cố Thải Bình vẫn lưu lại. Nghe nói Cố thị tỉnh, hai mẹ con vội vàng tới xem.
Cố Thải Bình vẫn chưa đi lại được bình thường, được nha hoàn nâng vào trong phòng, mới vừa hô “Đại tỷ”, liền thút tha thút thít khóc lên.
Cố thị tâm tư dị thường thanh minh, đối với tiểu tâm tư này của Cố Thải Bình trong lòng rõ ràng, nhàn nhạt nói:
“Được rồi, ta đã sắp nhắm mắt. Trước khi chết ta muốn thanh tĩnh một chút, đem lời cần nói nói xong. Chờ ta nhắm mắt lại, ngươi muốn khóc thế nào cũng tùy ngươi.”
Cố Thải Bình bị nghẹn một chút, ngượng ngùng lau nước mắt.
Cố phu nhân ngồi vào mép giường, cầm bàn tay lạnh lẽo của Cố thị, hồng hốc mắt nói:
“Huệ Nhi, ngươi đừng oán hận nương nhẫn tâm. Ta thật sự không phải cố ý muốn chọc giận ngươi. Chỉ cần ngươi khỏe lại, ta bảo đảm sẽ không bao giờ lăp lại phần tâm tư kia.”
Hiện tại nói những lời này, không phải đã quá muộn sao?
Nương vẫn nghĩ nàng là cái ngốc tử, vài lời hay là có thể bắt nàng hồi tâm chuyển ý, trước khi chết an bài xong việc hôn nhân của Cố Thải Bình?
Cố thị kéo kéo khóe môi:
“Mẫu thân, ngươi không cần phải nói đâu. Tâm ý của ngươi, ta đều minh bạch. Đợi chút Thế tử tới, ta sẽ cùng hắn nói.”
Cố phu nhân trong lòng vui vẻ, đôi mắt đều sáng lên.
Cố Thải Bình có chút không dám tin tưởng, vừa kích động vừa mừng thầm.
Nhìn biểu tình của các nàng, Cố thị trong lòng cuồn cuộn không thôi, cổ họng ẩn ẩn một trận tanh ngọt.
Nàng hoàn toàn dựa vào một hơi này chống đỡ, một khi thổ huyết, liền thật sự nhắm mắt. Cố thị cố gắng đem mùi máu tươi nuốt xuống:
“Các ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn đơn độc cùng Thế tử nói chuyện.”
Lâm chung hướng trượng phu phó thác thân muội, loại sự tình này, người nhà mẹ đẻ xác thật không tiện ở đây.
Cố phu nhân lưu luyến không rời nhìn Cố thị liếc mắt một cái, dẫn theo Cố Thải Bình lui xuống.
Cố thị đợi trong chốc lát, nhịn không được hỏi Bích La:
“Thế tử đâu? Ngươi không sai người đi kêu hắn sao?”
Bích La do dự một lát, mới thấp giọng đáp:
“Nô tỳ sai người đi thỉnh Thế tử. Thế tử không ở thư phòng, cũng không ở sân luyện công. Đại khái...... Là đi Đinh Lan Viện dùng cơm chiều.”
Đinh Lan Viện......
Cố thị dùng sức cắn môi, trong mắt toát ra hận ý vô biên.
Ban ngày có người của Cố gia ở đây, Kỷ Trạch làm bộ làm tịch lưu lại Thiển Vân Cư. Vừa tới buổi tối, cũng không cần làm bộ làm tịch, Kỷ Trạch liền đi tìm tiện nhân Tiểu Ngưu thị kia.
Cửa mở.
Kỷ Trạch đi đến.
Dưới ánh nến sáng ngời, Kỷ Trạch một thân áo gấm xanh ngọc, bước đi ưu nhã, phong độ nhanh nhẹn, tuấn mỹ như ngọc.
Gả cho một trượng phu vừa có gia thế, tướng mạo lại xuất chúng như vậy, năm đó tỷ muội khuê các ai không hâm mộ Cố thị có phúc khí tốt? Chỉ tiếc, dưới bề ngoài ngăn nắp ấy lại cất dấu vô tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói.....
Không có người ngoài ở đây, Kỷ Trạch cũng lười đến diễn trò, gương mặt tràn đầy hờ hững, ánh mắt nhìn Cố thị giống như đang nhìn một người xa lạ:
“Ngươi còn có lời gì muốn nói?”
Nước mắt Cố thị từ hơn một năm trước đã sớm biến mất, sớm đã ý lạnh tâm tro. Rất nhanh liền chết, nàng cũng không phân tâm tư cao thấp, phân phó Bích La lui ra.
Trong phòng chỉ còn vợ chồng hai người.
Cố thị chậm rãi mở miệng nói:
“Một ngày là phu thê cả đời là phu thê, ta gả cho ngươi tám năm, chưa bao giờ làm ra nửa chuyện có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi đối với ta như thế nào, trong lòng ngươi hẳn rất rõ ràng. Kỷ Trạch, ngươi vô tình vô nghĩa, làm Cố Thải Huệ thua thiệt thật nhiều. Trước khi chết ta chỉ cầu ngươi đáp ứng một chuyện, ngươi nhất định phải đáp ứng ta. Nếu không, cho dù ta chết, cũng sẽ hóa thành lệ quỷ tới tìm ngươi.”
Một câu cuối cùng, nói chém đinh chặt sắt.
Kỷ Trạch trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, thanh âm cũng trầm xuống:
“Ngươi muốn ta cưới Cố Thải Bình?”
//