Trên mạng phô ra đều là Chu Vĩnh Hạo tiếp nhận thay ca ca hắn trở thành tân nhậm tổng tài, so với tài phúChugia càng làm cho mọi người nói chuyện say sưa chính là tướng mạo Chu Vĩnh Hạo. Trong vòng một đêm hắn trở thành đối tượng truyền thông truy đuổi, chính là hắn chưa từng xuất hiện ở trong màn ảnh của những ký giả này. Lâm Miểu cùng tất cả mọi người Giang gia hiểu được, Chu Vĩnh Hạo có thể thuận lợi tiếp nhận vị trí này của ca ca, Giang Tu Nhân nhất định là đóng vai trò không nhỏ. Không nghĩ tới chính là, Lục Phong cũng tới nhà. Khi hắn đến, làm cho GiangNamkhông thể không chối từ xã giao đêm nay. Hạ Thiên vũ đang nhìn đến Lục Phong kia trong tích tắc, hắn rốt cục hiểu được chính mình đứng đúng vị trí rồi, hắn vì chính mình mà lựa chọn may mắn.
Ba cái đại nam nhân xinh đẹp sau bữa cơm chiều ngồi ở bên ngoài ở trong lương đình nói chuyện phiếm, Lâm Miểu mãnh liệt chằm chằm vào ba người, tiểu Hổ kéo Lâm Miểu: “Thím, đừng chảy nước miếng, ta trưởng thành, so với ba người bọn họ còn suất hơn!”
‘ xì ’, bia trong miệng ba nam nhân toàn bộ phun ra.
Lâm Miểu mặt đỏ hồng đi lên truy đánh tiểu Hổ: “Ta khi nào thì chảy nước miếng? ! Ngươi đây là vu oan.”
Tiểu Hổ: “Hì hì, thím không có sao? Ta nhìn thấy thím luôn lau nước miếng.”
Lục Phong cười nói: “Cùng ca ca tôi hai người lớn kia lĩnh hội một chút.”
“Đúng vậy a, tôi cũng hoài nghi hắn là chưa bao giờ trở về kiếp sau.” Giang Tu Nhân cười trả lời.
Đêm khuya, Lâm Miểu hầu hạ Giang Tu Nhân tắm rửa: “Em nói ba người các anh ngàn vạn không cần phải đồng thời xuất hiện ở nơi công chúng, xác định vững chắc ảnh hưởng giao thông.”
Giang Tu Nhân hiểu rõ cười cười: “Đã xuất hiện qua, khi ba bọn anh xuất hiện ở hồng phòng hội sở của biểu tỷ Lục Phong, tựa hồ ngay lúc đó mọi người phong hoá . . . . . .”
Lâm Miểu: “. . . . . .”
Lâm Miểu biết rõ Giang Tu Nhân mệt chết đi, cô để cho Giang Tu Nhân nằm ở trong ngực của mình, hưởng thụ lấy thuỷ liệu pháp mát xa.
“Bà xã, em còn nhớ rõ cái nữ nhân kia ở Thượng Hải không?”
“Đương nhiên, cô ta gọi Lý Nguyên Chỉ.”
“Ca ca cô ấy xế chiều hôm nay tự sát.”
Lâm Miểu chấn động: “Tự sát? !” Tin tức này đối với Lâm Miểu mà nói thật sự quá chấn động. Cô vội vàng hỏi: “Vậy anh có thể bị nguy hiểm hay không?”
Giang Tu Nhân kéo Lâm Miểu qua hôn nồng nhiệt một hồi: “Em thật sự là thông minh, nhưng em lần này nghĩ lầm rồi. Theo anh không có nửa xu quan hệ, Lục Phong làm việc thật sự là cẩn thận. Nói thật, anh cân nhắc qua hắn, nhưng chưa từng đoán được hắn người này. Tịch Hi chả có chuyện gì, hắn từ đầu tới đuôi đều không có làm cho anh có cơ hội hỏi, bởi vì anh cũng không biết bắt đầu mở miệng từ chỗ nào.” Giang Tu Nhân cười khổ nói.
“Bà xã, em hạnh phúc không?”
“Hạnh phúc.”
“Bà xã, em khoái hoạt không?”
“Khoái hoạt.”
“Bà xã, em yêu anh không?”
Lâm Miểu nghĩ nghĩ, kiên định trả lời: “Yêu.”
Giang Tu Nhân lập tức đứng lên, đem Lâm Miểu từ trong bồn tắm lao đi ra, bước nhanh đi đến bên giường, đem cô ném lên, dẫn tới Lâm Miểu ‘ oa oa ’ kêu to. Quý Nhiên lập tức tới gõ cửa: “Uy , hai người các con chú ý một chút, trong này không riêng gì hai vợ chồng các con.” Quý Nhiên nghe được Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu trong phòng chợt cười, bà lắc đầu, cười trở lại gian phòng. GiangNamcòn đang làm việc, ông lấy mắt kiếng xuống hỏi thê tử: “Bọn họ hôm nay không ra ngoài?”
Quý Nhiên quyệt miệng trả lời: “Hai người này, làm sao nguyện ý đi ra ngoài. Đều hận không thể sinh trưởng ở trên người của đối phương. Hiện tại cũng chỉ còn lại chuyện có hài tử , em xem Lâm Miểu tự mình cho mình áp lực quá lớn. Tôi ám hiệu qua, giống như con bé vẫn là sợ hãi. Tôi nghe Tề viện trưởng nói Lâm Miểu vụng trộm gọi bà ấy cho kiểm tra hai lần rồi, sợ mình bởi vì lần ngoài ý muốn kia đối thân thể có ảnh hưởng.”
“Lâm Miểu là hài tử ngoan. Nghe nói nữ nhân kia thời gian hiện tại trôi qua cũng rất không tốt, sự tình đều đã là quá khứ, coi như xong.”
Quý Nhiên cắn răng: “Nếu không do cái nữ nhân ác độc này, hiện tại Giang gia chúng ta liền đầy đủ. Hai đứa Tôn Tử, một đứa ngoại tôn. Tôi còn trông cậy vào Lâm Miểu sinh cho tôi đứa cháu gái .”
Hành trình vui vẻ ở thủ đô sau khi kết thúc, Giang Nam nhã nhặn từ chối toan tính tốt của con rể, một đại gia đình Giang gia ngồi loại hàng không dân dụng trở lại Bắc Trữ. Lâm Miểu nhìn thấy người tới đón cơ hồ đông nghịt, cô kéo tay Quý Nhiên, đối Giang Nam nói: “Hắc hắc, ba ba, con rốt cục nhận thức sâu sắc ‘ không đến kinh thành không biết quan nhỏ ’, hàm nghĩa những lời này. Ba xem, trong này chúng ta đa phong cách nha?” GiangNamdở khóc dở cười.
Sau khi Tiểu Hổ khai giảng, thời gian của Lâm Miểu lại bắt đầu dư ra. Cô mỗi ngày vẫn là tại văn phòng cùng Thành Thành qua ban ngoại sự, trình báo tài liệu, thông qua xét duyệt. Ngẫu nhiên, cũng đảm nhiệm phiên dịch.
Lâm Miểu gởi thư cho Lâm Hâm nói: “Lâm Hâm, ta rốt cục hiểu được hàm nghĩa sâu xa của hạnh phúc. Lâm Hâm, ta rất hạnh phúc, ta không nghĩ tới hiện tại ta hạnh phúc cùng thỏa mãn như thế. Ngoại trừ không có hài tử, cuộc sống của ta không có khuyết điểm . Trên thế giới này, mỗi người cơ hồ đều là có một ‘ Kế Lương ’ trước, sau đó mới có một cái ‘ Giang Tu Nhân ’.” Lâm Hâm đem phong thư này của Lâm Miểu phát cho Giang Tu Nhân. Lâm Hâm nói: “Cám ơn anh, Nhân ca.”
Giang Tu Nhân khắc chế tâm tình kích động của mình: “Bà xã, em ở đâu? Anh muốn lập tức nhìn thấy em!”
Lâm Miểu không hiểu ra sao: “Tại văn phòng nha! Em còn có thể ở đâu! Anh làm sao vậy?” Không đợi Lâm Miểu nói xong, Giang Tu Nhân đã vọt tới trên xe. Hắn muốn nói cho vợ của mình, hắn đối với cô yêu như thế nào . . . . . . Từ năm trước, tại trong hôn lễ ca ca hắn lần đầu tiên nhìn thấy cái nữ hài tuổi này, lòng của hắn cũng đã luân hãm sâu vào trong mắt Lâm Miểu một chút. . . . . . Một trận xếp đặt gặp gở tỉ mỉ là bắt đầu tình duyên lãng mạn của bọn họ.
Lâm Miểu không biết giờ phút này Giang Tu Nhân tại sao muốn nhìn thấy chính mình, cô đành phải chờ ở cửa. Nhìn thấy xe Giang Tu Nhân, Lâm Miểu cười ngọt ngào.
Cô hướng chồng quơ hai tay. . . . . .
Giang Tu Nhân nhìn thấy ven đường một chiếc xe hơi ngừng lại đột nhiên phát động, thẳng tắp phóng tới Lâm Miểu. Sắc mặt của hắn thay đổi, chân ga nhanh hơn, phóng tới chiếc xe kia. Lâm Miểu cũng kịp phản ứng, cô ngây người ở. . . . . . Xe Giang Tu Nhân xông lên chiếc xe này, phóng tới bên cạnh cây lớn. Chiếc xe kia bị xông lên bậc thang bên cạnh, Lâm Miểu nghe được trên xe truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân. Thời gian phảng phất dừng lại tại một khắc này. . . . . .
Tất cả mọi người đi ra, Lâm Miểu vọt tới trước xe Giang Tu Nhân, túi hơi an toàn mở ra đỡ Giang Tu Nhân, Lâm Miểu té xỉu ở trước xe chồng.
Đương Lâm Miểu lúc tỉnh lại, cô nhìn thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, trong phòng đầy ấp người. Cô giật giật, ý thức trở lại trong đầu của cô, cô lập tức ngồi dậy: “A Nhân, a Nhân, chồng tôi ?” Lâm Miểu khóc muốn xuống giường.
Thành Thành ngăn chận cô, khóc nói: “Miểu Miểu, đừng như vậy, anh ấy sẽ không có chuyện gì. . . . . .” Thành Thành cũng nói không ra lời.
Lâm Miểu kêu to: “Không! Mình muốn đi gặp anh ấy! Anh ấy ở đâu? !” Lâm Miểu liều mạng giãy dụa, Thành Thành đành phải buông cô ra. Quý Nhiên ôm chầm Lâm Miểu: “Miểu Miểu, tin tưởng mẹ mẹ, a Nhân nó không có chuyện gì. A Nhân không có việc gì . . . . . .”
Lâm Miểu quát to một tiếng, lại hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, Lâm Trí lập tức tiến lên: “Lâm Miểu, a Nhân không có việc gì rồi, con xem, hắn hiện tại cách con cái giường này. Túi hơi an toàn cứu nó. Chỉ là bắp chân trái gãy xương.”
Lâm Miểu còn chưa nghe xong, cũng không đi giày, cứ như vậy nhảy qua, nhìn thấy Giang Tu Nhân nằm rất tốt, trên người hô hấp cơ hồ đều không chen vào, Lâm Miểu biết rõ vấn đề đại khái không phải rất nghiêm trọng. Cô chỉ là nắm tay chồng, ai khuyên cũng không nghe, cứ như vậy ngồi ở bên người chồng: “Anh ấy tỉnh, người thứ nhất hi vọng nhìn thấy nhất định là con! Cho nên con không thể đi.”
Giang Tu Nhân từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Miểu ghé vào trên người của mình, hai cánh tay đều nắm chặt tay của mình, Giang Tu Nhân cố gắng lấy tay Lâm Miểu ra , lại như thế nào cũng giãy không được. Người chung quanh nhìn thấy hắn tỉnh, đều vây quanh tới, Giang Tu Nhân nhỏ giọng nói: “Thành Thành, cô đem Lâm Miểu ẵm đi.”
Mọi người đều chóng mặt.
Thành Thành biết rõ ý tứ Giang Tu Nhân, hắn hi vọng Lâm Miểu có thể nghỉ ngơi. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Giang Tu Nhân cười nói: “Kỳ thật tôi vốn có thể một chút việc cũng không có, những việc này thời điểm tại Congo tôi đều học qua, chính là sau khi về nước, quá lâu không sử dụng, tài nghệ không thuần thục, thực dọa người, lúc ấy tôi liền biết rõ bắp chân trái ta gẫy xương.”
Chứng kiến Giang Tu Nhân trật tự rõ ràng như thế, mọi người lúc này mới yên lòng lại. GiangNamcùng Quý Nhiên, Lâm Trí còn có Hoàng Dĩnh bỗng ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm thật to.
Mạc Phi tiến đến, cho Giang Tu Nhân gật gật đầu. Giang Tu Nhân biết rõ Mạc Phi đã làm tốt chuyện nên làm, tức thì nói ra: “Ba ba, mẹ mẹ, các người cũng trở về đi. Con ngày mai sẽ trở về. Hôm nay con ở trong này theo dõi một đêm là được.”
Nhìn xem biểu lộ của bốn vị đại nhân, Giang Tu Nhân cười khẽ : “Ba ba, mẹ mẹ, các người thật sự không cần lo lắng, kỳ thật hiện tại con chẳng qua là cảm thấy xấu hổ. Từ sau khi kết hôn con thiếu thời gian huấn luyện. Cho nên hiện tại nhận một chút vết thương nhỏ, thực dọa người.”
Nhìn xem cho tới bây giờ Giang Tu Nhân còn rắm thúi như thế, tất cả mọi người rời khỏi, chỉ còn Thành Thành cùng Mạc Phi lưu lại.
Giang Tu Nhân nụ cười mờ ám: “Đừng làm cho cái này chết ở Bắc Trữ thị, tôi muốn giao cho Lục Phong. Cái này! Tôi muốn rút Lý gia hắn một lớp da!” Giang Tu Nhân vẻ mặt âm lạnh làm cho nhiệt độ chung quanh tự động giảm xuống độ. Lâm Miểu cảm giác được một trận gió lạnh phơ phất, cô mở mắt ra, nhìn thấy Giang Tu Nhân ôm mình, lại xem xét, thạch cao trên đùi trái của hắn, khoát lên trên gối đầu. Cô lập tức oa oa khóc lớn: “Ông xã, nếu như anh chết, em cũng không muốn sống nữa. . . . . .”
Tiếng khóc của Lâm Miểu đưa tới rất nhiều bác sĩ cùng hộ sĩ. Viện trưởng xông tới trước nhất, chứng kiến công tử bí thư trêu tức nhìn thê tử mình, bên cạnh hai người cũng không thể làm gì được mà nhìn cái nữ nhân này gào khóc.
Giang Tu Nhân phất phất tay, làm cho bọn người viện trưởng đi ra ngoài. Ba người chờ Lâm Miểu khóc đủ, Lâm Miểu co lại mà hỏi: “Ba người thật không có lòng đồng tình, hẳn là cùng tôi khóc mới đúng.”
Ba người: “. . . . . .”
Sáng sớm hôm sau, không đợi người Giang gia đến bệnh viện, Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu đã về đến nhà rồi, mọi người đều hóa đá.
Lâm Miểu nói: “Ba ba, mẹ mẹ, các người đừng lo lắng, con cùng Từ viện trưởng đã nói rồi, mỗi ngày để cho bác sĩ đến nhà, tại bệnh viện, người đến người đi , a Nhân chẳng những yêu cầu giao cho những người này, vẫn không thể nghỉ ngơi thật tốt. Mời các người cũng không cần nói cho người khác biết a Nhân ở nhà dưỡng bệnh.”
GiangNamcùng Quý Nhiên gật gật đầu: “Cũng là con nghĩ đến chu đáo.”
Lâm Miểu tỉ mỉ hầu hạ Giang Tu Nhân, trình độ biến thái của họ làm cho Quý Nhiên cũng nhìn không được : “Lâm Miểu, chồng con chỉ là bắp chân trái gãy xương, tay của nó không có gãy xương, miệng của nó lại càng không có gãy xương. Con thật sự không cần phải đánh răng cũng muốn thay hắn.”