Nó lại vang lên, tôi nhấc nhanh chóng che loa để âm thanh phát ra không lớn, sau đó tìm đường chầm chậm tiến vào WC, trong lúc đó tôi còn đang kéo một đống hành lý to tướng, mẹ nó, thật là bi thảm a, ở sân bay thường có tiếng loa thông báo giờ bày, bị nghe được mới lạ đấy.
Cuối cùng tôi cũng thuận lợi di chuyển đến WC, phía bên kia thanh âm uy uy không ngừng, tôi hít sâu, điều hoà hơi thở, sau đó nói “Lại gọi có việc gì a?”
“Em đang ở đâu?”
“Tôi đã cất cánh đi đến Cửu trại rồi! Tôi là không thể gặp anh!”
“Em đi từ sân bay Thành Đô?”
“Đương nhiên, ai chẳng bay ở đấy.”
“Em đi với ai?”
“Bạn tôi! Liên quan gì anh! Hỏi kỹ vậy làm gì!”
“Tiểu Trư, nói cho anh biết, giờ em đang ở đâu?”
“Tôi nói tôi ở trên máy bay, được rồi, không nói nữa, tiếp viên hàng không nhắc tôi tắt điện thoại.”
“Liên quan cái đầu em!” Bên kia anh đột nhiên mắng, “Lí Minh Ngôn nói không thể đi cùng em! Anh ta nói anh đến đón em về!”
Tôi hoàn toàn ngây ngốc, trợn mắt há mồm nửa ngày không nói nên lời, chỉ biết toàn thân run rẩy, trong chốc lát lúc nóng lúc lạnh, giống như bị băng và lửa bao vây. “Em ở đâu… Tiểu Trư…. Nói gì đi…” Bên tai là tiếng thúc giục của Trần Diệu Thiên. Tôi giật mình, giống như đột nhiên bừng tỉnh, rống to. “….Anh quản tôi ở đâu làm gì! Tôi không cần anh đưa đón!” Hét xong tôi nhanh chóng cúp điện thoại, bởi vì giọng của tôi đã bắt đầu nghẹn ngào.
Chỉ chốc lát điện thoại lại đổ chuông, tôi chuẩn bị tắt đi thì lại phát hiện ra là cuộc gọi của Lí Minh Ngôn. Tôi cố hít thật sâu, tự điều chỉnh bản thân sau đó tiếp điện thoại.
“Vừa rồi có chút chuyện ngoài ý muốn, có thể không thể đưa em đi câu cá được.” Thanh âm hối lỗi của anh vang lên.
Tôi im lặng không nói gì, tôi sợ nếu nói ra tôi sẽ khóc mất.
“Lần sau anh bồi thường, được không?” Ngữ khí của anh vẫn cực kỳ ôn nhu, “Anh nghe nói Trần Diệu Thiên ở Vũ Hán, thế nên anh gọi nhờ anh ta đưa em về, em ở sân bay đợi anh ta nhé.”
“…Ân..” Thật lâu sau tôi mới nhẹ đáp, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Tránh để Trần Diệu Thiên gọi đến, tôi trực tiếp tắt máy.
Uỷ khuất cùng khó chịu trong lòng bừng bừng bốc lên, tôi cả người giống như không còn sức lực, đặt mông ngồi xuống nền đất. Không biết làm sao mà nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, tôi cũng không quản nổi, yết hầu nghẹn ngào khó chịu, dần dần tôi bắt đầu khóc lên, hình tượng làm quái gì nữa, tôi không cần, nhìn đống hành lý bên cạnh một cô gái già khóc lóc, cũng còn hình tượng gì đâu.
Ai cũng nghĩ hiện tại tôi giống bà điên ngồi ngốc trong WC thương tâm gào khóc, một khắc trước còn như công chúa xinh đẹp đợi người ta đến, ai mà biết lại có cái kiểu bị đưa lên chín tầng mây sau đó một bước ném thẳng xuống mặt đất như thế, thậm chí còn nghe được tiếng người ngoài trào phúng, một chút tôn nghiêm đều không còn a.
Tôi chính là điên cuồng khóc, liều mạng khóc, đem tất cả hưng phấn cùng mong chờ mấy ngày qua cho trôi theo nước mắt, đem tất cả ảo tưởng thả theo nước mắt luôn, đem thương tâm chật vật, tình cảm tuyệt vọng của tôi trôi theo luôn…
Tôi vẫn nghĩ chỉ cần tôi không ngừng cố gắng, không lùi bước tôi có thể đến gần anh. Tôi vẫn nghĩ hiện tại còn hạnh phúc hơn lúc trước chỉ đứng từ xa nhìn anh, tôi vẫn nghĩ chỉ cần tôi thay đổi, thay đổi tất cả….
Ha ha, tôi đúng là ngây thơ, đúng là đáng cười!
Tôi không xấu không béo thì thế nào? Tôi có biến thành xinh đẹp thì sao? Tôi thích anh và muốn đến bên anh thì sao? Chỉ cần anh không thích tôi, trong mắt anh tôi sẽ không là gì!
Hiện tại tôi mới biết được sự khó chịu thật sự không phải là đứng từ xa nhìn anh, mà chính là cảm giác như gần như xa, cảm giác như sắp chạm vào thì bỗng chốc tan biến vào khoảng không! Bi kịch thật sự cũng không phải vì cô béo cô xấu, bi kịch thật sự chính là cô ngu ngốc tự mình ảo tưởng đến sống dở chết dở, tất cả đều là tự làm tự chịu.
Thì ra sự thật so với tưởng tượng tàn khốc hơn nhiều, thì ra dũng khí so với tưởng tượng ít hơn nhiều… thì ra, chuyện như vậy có thể khiến tôi khóc điên cuồng….
Mọi người đi vào WC ai cũng nhìn tôi, nhưng tôi đã muốn bỏ mặc tất cả, cho đến khi bên cửa vang lên giọng nói quen thuộc.
“Khóc cái gì mà khóc!” Trần Diệu Thiên mở cửa WC, tiến vào trong sự kinh ngạc của mấy cô gái đang đứng rửa tay ở bồn rửa tay. Tôi giật mình nhìn anh, anh đi đến trước mặt tôi thô lỗ nhấc bổng tôi đứng lên, sau đó kéo tôi ra ngoài. Tôi cố gắng giãy dụa nhưng không nề hà gì đến anh, bị anh một bước lôi ra khỏi WC nữ.
Ở một chỗ rẽ không có người, anh dùng sức hung hăng huỷ diệt nước mắt trên mặt tôi, sắc mặt nặng nề, tràn đầy buồn bực trách mắng “Hắn ta không đi cùng em thôi mà em cũng khóc thế à! Không có hắn chắc em chết à!”
“Liên quan gì đến anh, tôi khóc chết hay không cũng không liên quan anh!” Tôi hắng giọng mắng, “Anh cút xa tôi ra một chút! Chết tiệt! Chết tiệt!” Tôi một bên dùng sức đánh anh một bên liều mạng chửi anh. Tôi thật là hận thấu xương con người này. Mẹ nó, tôi còn chưa đủ thảm sao. Còn muốn bị anh giễu cợt bỏ đá xuống giếng!
Sắc mặt anh lúc trắng lúc xanh, khó coi đến cực điểm, thân thể tôi tự giác lùi dần về phía sau từng bước. Tôi cùng quẫn điên cuồng mắng chửi anh “Tôi nói cho anh, Trần Diệu Thiên, tôi chỉ cần thấy anh là chán ngấy. Nhìn thấy anh là tôi thấy bực mình, anh chính là ôn thần, mẹ nó, tôi không biết đời trước đã gây nên oan nghiệt gì mà giờ gặp phải anh! Toi ước gì anh chết quách đi, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” {hana: đạp đạp Chân Tâm….nói Thiên ca thế hử}
Anh mạnh tay bắt lấy tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cắn răng nói. “Đi, Anh khốn kiếp, anh sẽ chết, mẹ nó, anh sẽ không bao giờ… để bị em coi thường nữa.” Nói xong anh vung tay bỏ tay tôi ra, xoay người bước đi, tôi mạnh mẽ lau nước mắt, hét với theo “Cảm ơn, đi từ từ, không tiễn!” Bóng dáng anh dừng lại một chút, sau đó lập tức khó khăn bước đi.
Tôi đứng im tại chỗ thật lâu, cuối cùng có thể không khóc cũng không chảy nước mắt. Tôi trở lại WC, kéo đống hành lý đáng cười kya, sau đó đi ra phía ngoài sân bay. Tôi biết tôi đối với Trần Diệu Thiên như thế là quá tàn nhẫn, nhưng hình ảnh chật vật như vậy tôi thật sự không muốn để người khác nhìn thấy a.
Đi ra khỏi cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chíh là chiếc Ferrari màu đỏ quen thuộc, Trần Diệu Thiên đang đứng tựa ở cửa hút thuốc. Tôi mới nhìn thấy anh, anh liền như có cảm ứng ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Hốc mắt anh hồng hồng, trong nháy mắt nhìn về phía tôi thật giống một đứa trẻ bị vứt bỏ, bộ dạng đáng thương không thể diễn tả nổi.
Lòng tôi không hiểu sao lại thấy khó chịu, nhưng tôi vẫn quyết định xoay người, không để ý đến anh. Tôi đi rất nhanh, nhìn thấy anh tôi lại cảm thấy mình đang đối mặt với tất cả sự sỉ nhục của mình, làm tôi hận không thể biến mất luôn. Đằng sau truyền đến tiếng bước chân, lòng tôi có cảm giác bất an, đột nhiên anh nắm lấy tay tôi. Tôi muốn tránh đã bị anh ôm lấy, anh từ phía sau gắt gao ôm lấy vùi tôi vào sâu trong ngực anh.
Tôi bị anh ôm không sao giãy dụa được. Người đi đường ném cho chúng tôi những ánh mắt dò xét đánh giá, anh vẫn ôm chặt không thả ra, ngược lại còn có phần chặthơn, khiến cả người tôi đau nhức.
“Anh bị điên à! Mau thả tôi ra!”
Anh cúi đầu, đầu anh kề sát vào cổ tôi, giọng khàn khàn nói “Lí Minh Ngôn có thể cho em cái gì? Em nói cho anh biết… Anh sẽ cho em gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần! Anh thích em, Tiểu Trư… anh thật sự thích em từ rất lâu, lâu …”
Bên tai là hô hấp nóng rực của Trần Diệu Thiên, anh cúi đầu nên tiếng của anh gần sát người tôi, tôi ngẩn người, đột nhiên cười rộ lên, tôi…. quả thực…. cũng không biết nên nói thế nào. Tôi dở khóc dở cười nói “Trần Diệu Thiên, anh cuối cùng là bị bệnh thần kinh à? Có mười một cô vợ, hoa hoa công tử mà nói thích tôi? Lại còn thích từ lâu nữa? Cáp, ha ha… cho xin đi, nếu muốn trêu người thì cũng phải dùng biện pháp gì cho nó chuẩn chứ. Anh cho chúng ta đang đóng phim đấy à? Anh không phải muốn đóng vai diễn lãng tử quay đầu điên cuồng yêu đương chung tình đi? Ôi ông trời của tôi ơi, anh hai à, thật có lỗi, tôi thật không phải là cô bé lọ lem để anh tiêu khiển, anh đi tìm người khác đi nha!”
Hai tay ôm láy người tôi đột nhiên cứng ngắc, rồi dần dần buông ra, anh đi đến trước mặt tôi, bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt chỉ có bi thương và phẫn nộ. “Tiêu khiển? Mẹ nó, anh xem em là trò tiêu khiển bao giờ!”
Đột nhiên, anh nắm chặt tay tôi, áp lên ngực anh, sắc mặt tậm trung, trầm giọng nói rõ từng chữ từng từ “Quách Chân Tâm, em có thể coi thường tình cảm của anh, nhưng không cần nói xấu nó. Anh nói cho em biết, trừ em ra, anh chưa bao giờ có tình cảm với bất kỳ cô gái nào!”
Yêu, thì ra tình cảm còn phân ra thật với giả, thật sự là một hoa hoa công tử điển hình. Nhưng vì muốn giữ mặt mũi cho anh ta nên tôi không đem những lời này nói ra, có điều vẫn không nén được khinh thường cười lạnh.
Anh đột nhiên ôm lất tôi, bất ngờ khiến tôi không kịp phản ứng, đầu đã bị anh gắt gao ấn vào ngực, ngực anh kịch liệt phập phồng, khàn khàn nói “Không cần dùng loại ánh mắt ấy nhìn anh!”
Cằm anh để ở đỉnh đầu tôi, thật lâu sau, tâm tình hình như dịu đi, anh nói “Hiện tại không tin anh cũng không sao, anh sẽ cố gắng chứng minh cho em thấy, chỉ cần em cho anh thời gian!”