Khi đó tôi luôn thích trộm nhìn anh. Nhìn dáng người cao ráo mạnh mẽ của anh khi chạy bộ ở sân thể dục, khí thế bá đạo của anh khi đứng ở bục giảng hiệu lệnh toàn bộ bạn học, thái độ tự tin của anh khi trả lời câu hỏi trong lớp học. . . . . . Rất nhiều, rất nhiều, đều làm cho tôi cảm thấy đáng nhớ vô cùng.
Anh là lớp trưởng, từ khi tiểu học đã làm cán bộ lớp, là trưởng lớp rất ưu tú, thực quang vinh thực rất giỏi. Mà tôi là một cái bánh ngô quê mùa, bọc lớp trong quần áo nhàu nát, còn thường xuyên bởi vì gia đình mà bài tập về nhà làm không xong, lại còn bị la trước lớp. Cho nên dù rất muốn rất muốn nói chuyện với anh nhưng tâm tư tôi mặc cảm vô cùng, tôi cũng không dám đi đến trước mặt anh nói một câu, chúng tôi kết bạn đi.
Rất nhiều năm sau, khi bên người tôi mọi người đều bắt đầu nói về chuyện hôn nhân nhưng tôi vẫn chưa bao giờ quên được tình cảm đơn phương của tôi những năm trung học. Tôi không hề có áp lực, nhưng ba mẹ tôi tựa hồ rất có áp lực, bọn họ tìm bạn bè chung quanh chắp nối, lợi dụng hết thảy ‘tài nguyên’ có thể lợi dụng chỉ để giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi. Nhưng kết quả thường thường na ná như nhau, nam nhân tôi xem vừa mắt mình thì lại thấy tôi chướng mắt, nam nhân để ý tôi thì tôi xem không được.
Mãi đến một ngày nhỏ bạn nói với tôi, “Mình giới thiệu cho bạn một người vô cùng tốt được không?! Anh ấy là Lí Minh Ngôn, bạn chắc là biết anh ấy mà? Là bạn hồi tiểu học của bạn ấy! Người ta vừa cao vừa đẹp trai, điều kiện lại tốt nữa, bạn xem hai người lại có quen biết từ hồi nhỏ nữa. . . . . .”
Đêm đó, khi tôi ấn số điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lí Minh Ngôn, tâm tình rất là hồi hộp.
Ngày xưa xem anh cũng chưa từng nhìn tôi liếc mắt một cái, nếu nhiều năm sau gặp lại, anh phát hiện thì ra tôi chính là một nửa mà anh vẫn một mực tìm kiếm trong biển người này, sau đó yêu tôi yêu oanh oanh liệt liệt chết đi sống lại, này. . . . . . Oh~~, đây là cuộc sống máu chó cỡ nào a!
…………………
Lịch âm, năm . Thành phố C buổi sáng bảy giờ bầu trời vẫn một màu u ám mênh mông, một chị bạn đưa chúng tôi đi đến sân bay.
Tám giờ, tiếng gầm rú của chiếc boing phát ra khi xuất phát, bay thẳng lên trời xanh. Chúng tôi đi thẳng về nhà.
Tôi và Lí Minh Ngôn bất quá cũng chỉ mất liên lạc một thời gian, anh thế nào lại nói ra sân bay đón người, nhìn tầng mây trắng trôi nổi trên không trung qua cửa sổ, tôi bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm thì đang mãnh liệt gào thét.
Chín giờ ba mươi phút, máy bay hạ cánh. Bầu trời quê hương, ánh mặt trời chiếu sáng.
Xuống khỏi máy bay việc đầu tiên tôi làm là gọi ngay cho Lí Minh Ngôn, gần đến lúc gặp mặt tâm tình tôi an bình một cách kỳ dị. Tôi mặc một chiếc áo khoác màu trắng lông dê, đi một đôi tất giấy màu đen, đôi chân gầy lúc này thật mệt mỏi. Chị tôi hỏi tôi có lạnh không, tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực liếc mắt nhịn chị “Lạnh? Đây là cái gì?”
Quả thật tôi rất lạnh, có điều chỉ có như thế chân mới có thể nhét vào trong giày, ngoài ra tôi không có biện pháp khác a.
Vì phong độ, ấm áp chính là cái rắm.
Khi chúng tôi rời khỏi sân bay đi đến bãi đỗ xe, một chiếc Audi Q từ từ chạy đến, người trên xe ấn còi. Xe dừng lại cách đó không xa, một người cao lớn, dễ nhìn bước xuống xe. {hana thích maybach nhưng Q cũng đệp nhá}
Ánh mặt trời lúc ấy thật đẹp, không trung một màu xanh thẳm, những ánh nắng huy hoàng chiếu xuống người anh khiến anh như tỏa ánh hào quang. Anh mặc một chiếc áo khoác da đơn giản cùng quần bò, anh đứng trong ánh hào quang, mỉm cười đi tới phía chúng tôi. Đã bao nhiêu năm…. Ba năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, một năm rưỡi làm việc. Mười một năm rưỡi chưa từng một lần nhìn thấy anh xuất hiện, thế nhưng tôi đã tưởng tượng về anh, và giờ đây hình dáng của anh – Lí Minh Ngôn đúng như tôi đã nghĩ.
Anh vẫn luôn đẹp trai như thế, khuôn mặt trái xoan cùng làm da trắng, bộ dạng cực kỳ tuấn tú. Chờ anh đến gần, tôi nói: “Còn nghĩ anh lạc đường cơ.” Con người tôi có tật, hễ trong lòng căng thẳng nói năng sẽ vô cùng bừa bãi, rối rắm, câu đầu tiên nói ra đã nghi ngờ IQ của người ta. Trong lòng tôi vô cùng buồn bực thế mà anh vẫn còn cười được. Chỉ một độ cong thích hợp cũng tạo nên nụ cười đẹp như ánh mặt trời, nhìn thật thích nha, tuy có phần hoảng hốt nhưng tôi thật sự không dám tin đây là sự thật.
Khi lên xe mới phát hiện thì ra anh có đi cùng bạn, người bạn của anh bỡn cợt trêu đùa “Lí Minh Ngôn tối hôm qua hai giờ hơn mới đi ngủ, hôm nay mới sáng sớm đã nói là phải đi đón người, tôi còn đang nghĩ không biết sao cậu ta tích cực như thế, thì ra là đi đón hai người đẹp.”
Tôi cùng chị ngồi một bên chỉ cười và không ngừng nói cảm ơn. Khi phát hiện ánh mắt Lí Minh Ngôn dừng trên người tôi, trái tim tôi đột nhiên thắt lại.
Ai đó có thể cho tôi cái gương a, phấn trang điểm không có bị bay đi chứ? Không biết mắt có biến thành mắt gấu mèo hay không? Lông mi không bị rơi lả tả như chân nhện chứ? Màu môi không phải quá đậm đi? Tôi chính mới bốn giờ đã dậy để trang điểm, vật vã hai tiếng mới làm xong a! Càng nghĩ càng không lo lắng, tôi nhịn không được mở lớn mắt, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Trên đường trở về người lái xe là bạn anh, Lí Minh Ngôn nói anh có việc một chút. Phần sau của chuyến hành trình tôi thấy anh không hề nhàn hạ, điện thoại liên tục reo, đều là nhưng chuyện có vẻ quan trọng. Vất vả lắm mới thấy có chút rảnh rỗi tôi vội vàng nói “Anh bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đi đón em, vậy khi nào cho em có cơ hội mời khách để tỏ lòng biết ơn a!” Anh cười cười nói “Không cần, không cần khách khí.” Tôi….. chìm vào yên lặng…..
Khách khí cái đầu anh ấy! Đây là đang tạo cơ hội a!
Khi xe đi vào thành phố điện thoại của Lí Minh Ngôn càng dày đặc. Tôi nhìn bộ dạng nghiêm túc khi nói chuyện điện thoại của anh, một cái gật đầu, nhíu mi hay mỉm cười đều rất thuận mắt.
Lí Minh Ngôn xuống xe trước một toa nhà lớn, anh nói là có việc gấp cần giải quyết ngay lập tức, anh còn cẩn thận dặn bạn anh đưa chúng tôi về nhà, sau đó phất tay rời đi. Nhìn thân ảnh cao gầy của anh bước đi lòng tôi bỗng nhiên mềm ra, có chút cảm động, có chút thương yêu, còn có chút gì đó hơi buồn buồn….
Người đàn ông bận rộn như vậy, đêm hai giờ mới được ngủ, sáng nay lại dậy sớm ra sân bay đón người, điều này khiến cho tôi suy nghĩ.
Thành phố của chúng tôi là một thành phố nhỏ, gần đến tết nên bên ngoài người cũng đông hơn bình thường vài phần. Trên đường ồn ào nhốn nháo, rất náo nhiệt, có điều mỗi lần nhìn thấy đôi yêu nhau nào đi qua tại sao trong đầu tôi lại truyền đến hình ảnh tôi cùng Lí Minh Ngôn dắt tay nhau diễn trò tình yêu lại khiến mọi người kinh sợ a!
Cả người tôi đang bị thiêu đốt bởi suy nghĩ. Không biết người mẹ thích buôn chuyện của tôi từ đâu bay ra, ý nhị nói “Ăn…. Béo như con heo còn muốn ăn…….. Mau giảm cân đi……..” Không biết sao lời nói lọt vào tai tôi lại thành “Lí Minh ngôn còn không có hẹn con….. Ăn như heo…. Có người coi trong con mới lạ đấy…..”
Tôi máy móc hét rống lên “Con là con heo vui vẻ! Cũng không thấy có gì không tốt a? Con còn không biết sống hay không! Mẹ làm chuyện khác không liên quan đến con không được a!”
Người mẹ này cũng quan tâm quá đi, trong lòng đã ầm ĩ lắm rồi, còn có thể lần lượt cứa dao vào vết sẹo còn chưa lành sao, sợ con không biết được người ta không quan tâm con sao.
Người ta không quan tâm thì muốn tôi làm thế nào bây giờ? Tôi không thể biến khuôn mặt mình thành thần tiên cùng dáng người ma mị, đây là bị kịch của tôi a.
Liên tục mấy ngày không có chút tin tức, tôi đối với Lí Minh Ngôn đã hết hi vọng hoàn toàn. Đúng vậy, cái loại đàn ông anh tuấn nhiều tiền như thế sao có thể coi trọng một người so với những người con gái bình thường khác còn có phần béo hơn đâu?
Sự thật đúng là một màn máu chó.
Sự thật rõ ràng đã đạp đổ mộng phim truyền hình.
…………..
Cuối đông, những ngày này tuyết vẫn rơi, không khí se se lạnh thổi đến. Dù sao cũng chẳng có hẹn với ai, tôi đem vùi thân hình to mọng của mình trong áo lông to lớn. Phong độ cái rắm, ấm áp vẫn là tốt nhất. Chần chừ đứng trước cửa một hiệu thuốc, rồi lại bừng bừng khí thế, vọt chạy về phía chiếc cân leo lên, không thể tin được, một trăm hai mươi cân. Bị dọa đến thần sắc biến mất, tôi hoàn toàn thất vọng. {hana: ở đây trung quốc kg = kg của mình, chính vì thế mỗ nữ của chúng ta chỉ nặng có “kg” thôi. Haha}
Hôm nay trong khi đang cùng chị em tốt đi KTV gào thét dọa người thì điện thoại đột nhiên vang lên, lấy ra mới thấy, chính là Lí Minh Ngôn!
Chỉ dùng hai ba bước tôi đã vọt tới ngoài cửa nhận điện thoại.
Anh nói. “Đang làm gì thế?”
Tôi nói, “Cùng bạn học đi KTV ạ.”
Anh nói, “Đi xem phim không?”
Đây…. Anh, anh hẹn tôi? Anh đang hẹn tôi? Anh thật sự đang hẹn gặp tôi a!
Tôi hưng phấn trả lời, “Xem phim ạ, được ạ! Có điều… chúng ta để hôm nào đi? Hiện tại em đang cùng bạn học đi KTV.”
Còn một nguyên nhân khác, hình tượng hiện tại của tôi thật thảm hại, cả người nhìn không khác gì con gấu bắc cực!
“A, để sau vậy.” Điện thoại bị ngắt.
Tới mười phút sau khi điện thoại bị ngắt tôi mới phát hiện thì ra điện thoại đã bị cúp. Trời đất chứng giám, tôi sao lại muốn từ chối lời hẹn của anh chứ, chẳng qua…. Ai!
Trong lòng tôi thầm nghĩ, Lí Minh Ngôn hẹn tôi đi xem phim có nghĩa là đối với anh tôi cũng có chút ý nghĩa đi? Đúng vậy đi? Chắc chắn là vậy. {hana: mỗ nữ đầu óc có vấn đề, hỏi tu từ rùi tự trả lời… ách}
Tối hôm nay, tôi nằm trên giường trằn trọc qua lại, trong đầu óc chỉ toàn về Lí Minh Ngôn, anh dáng người cao ngất đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn nhưng mang một chút mệt mỏi, trong đáy mắt mang theo ý cười.. tôi thật sự rất muốn gặp lại anh! Anh có ý hẹn tôi, vậy tôi cũng có thể chủ động hẹn anh đi.
Tôi cầm điện thoại trong tay, tay run run ấn một loạt ký tự tin nhắn: mai anh rảnh không? Em muốn đặt anh trước.
Tin nhắn được gửi đi lúc chín giờ, tôi ngồi đợi đến gần sáng mới đi ngủ, sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt chải đầu, chuẩn bị trang phục tươm tất, lại bắt đầu chờ, chờ đến giữa trưa, trong lúc đó cũng từ chối hết tất cả các cuộc hẹn nhưng cũng không nhận được chút tin tức nào của Lí Minh Ngôn, tôi đúng là đợi anh chỉ thua “hòn vọng phu” rơi lệ đón gió thôi. Buổi tối tám giờ, lại bị đám bạn thời trung học thúc giục lôi đi, tôi vui vẻ nhận lời, nếu không thay đổi không khí một chút chắc tôi sẽ điêm mất.
Tụ tập chính là tốt nhất, một đám bạn học cũ cùng nhau vui đùa giận hơn mắng chửi trêu trọc nhau, thoải mái tận chân trời đi. Ai ngời điện thoại lại kêu, vừa lôi ra, lại là Lí Minh Ngôn…. Tôi lại nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Anh hình như nghe thấy bên này ôn ào náo nhiệt, trực tiếp hỏi, “Lại đi hát à?”
Tôi bất đắc dĩ cười gượng, “Đúng vậy.”
Sao có thể toàn cố tình chọn thời điểm này gọi điện thoại đến a….