Phó Mặc buổi sáng chạy bộ về, trên tay cầm một túi bánh bao cùng sữa đậu nành còn nóng hổi đưa cho An Mộc vẫn còn nằm ườn trên giường lướt mạng, sau đó kiếm quần áo chuẩn bị đi tắm.
An Mộc nhận lấy bánh bao hấp, ngơ ngác nhìn Phó Mặc trần như nhộng, tuy rằng đây không phải lần đầu cậu thấy, nhưng mỗi lần nhìn đều nhịn không được ở trong lòng cảm thán Phó Mặc quả thật có thân hình thật săn chắc a, hai má từ từ lại hồng lên.
Cũng may là mấy tên cùng phòng đã ra ngoài ăn sáng, không ai phát hiện tâm tư khác thường của mình đối với Phó Mặc.
Đến khi Phó Mặc vào phòng tắm đóng cửa lại, An Mộc mới cảm nhận được mùi vị của bánh bao trong miệng, thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính luyện game — xuất thần.
Chờ Phó Mặc tắm xong bước ra, nhìn mặt An Mộc ăn bánh bao phồng lên. Lặng lẽ bò lên giường, vươn ngón tay chọt chọt vào hai má An Mộc, sau đó trở lại giường mình bật máy tính.
Nhìn lại An Mộc, phát hiện cậu chính là đang đỏ mặt, mắt âm u nhìn mình chằm chằm, không nhịn được cười phá lên.”Ha, Mộc tiểu ngốc, ha ha ha......” – An Mộc cũng không biết Phó Mặc tại sao nhìn mình cười to, đành cúi đầu tiếp tục nhìn màn hình máy tính, không hề biết đôi tai đỏ ửng của mình đã bị người kia nhìn thấy.
Phó Mặc cười đủ, rồi đăng nhập vào tài khoản của mình, vào bản điều khiển, liền thấy tin nhắn của “Khẩu Mộc Mộc”.
Tác giả trả lời: 【 Nguyệt Phục Vô Thượng 】: == Mộc Mộc ngốc!
Tác giả thông báo: 【 Nguyệt Phục Vô Thượng 】: ngày Quốc tế Lao động nghỉ, sau sẽ lại viết tiếp. Chúc mọi người ngày một tháng năm vui vẻ!
Độc giả nhắn: 【 Khẩu Mộc Mộc 】:...... Phúc hắc đại nhân!! Sao lại thế a!!! Kia hai người đang ở giai đoạn mập mờ, cắt ngay đây làm tâm người ta ngứa ngáy a!!!
Tác giả trả lời: 【 Nguyệt Phục Vô Thượng 】: =.=||| Mộc Mộc ngốc!
“Này, Mộc tiểu ngốc!” – Phó Mặc nhìn tin nhắn, trán đầy vệt đen.
“Sao?” – An Mộc nghe tiếng Phó Mặc gọi liền ló mặt ra.
“Cái kia, ngày một tháng năm cậu không về nhà à?”
“Không về đâu, nhà xa lắm.”
“Khụ...... vậy, vậy hôm đó qua nhà tớ chơi đi, ba mẹ đi du lịch rồi, ở nhà một mình chán lắm.” – Phó Mặc quay đầu nhìn máy tính, bộ dạng lơ đãng nói.
Tối hôm qua ba mẹ gọi điện thoại rủ hắn cùng đi du lịch, nhưng chính hắn lại từ chối.
Ra ngoài chơi sao có thể vui bằng ở cùng một chỗ với Mộc tiểu ngốc thú vị a.”Sao, có đồng ý không?”
“Là tớ rủ cậu mà, còn suy nghĩ gì chứ.” – Phó Mặc không kiên nhẫn nói, nghĩ Mộc tiểu ngốc thật sự rất ngốc, khi nào thì đầu óc mới có thể thông suốt.
“Ha ha.” – An Mộc gãi gãi đầu rồi ngồi trở lại máy tính, tim đập nhanh như thể có chú nai con đang nhún nhảy trong đó.
Nhà của Phó Mặc ở nội thành, cách trường không xa lắm. Ngày một tháng năm được nghỉ ba ngày, Phó Mặc đưa An Mộc đi vui chơi khắp thành phố, chẳng mấy chốc ba ngày qua rất nhanh.
“An Mộc, Mộc Mộc ngốc.” – Đêm trước khi trở về, Phó Mặc nhìn An Mộc đang ngủ say bên cạnh lầm bầm gọi, nhân lúc cậu ngủ say....lặng lẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn.