Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânQuan Quý Sâm thờ ơ nhún nhún vai, nhìn về phía Diệp Tiểu Yêu nói: "Muốn ăn cái gì để Tiểu Yêu làm chủ đi! Chúng tôi cái gì cũng được!"
Uông Vĩ Tình không muốn thế, liền kéo cánh tay Lục Ly nói: "Đông Tử ca, vậy chúng tôi đi ăn lẩu đi! Ngày hôm qua cùng dạo phố với trợ lý Chu thấy có một cửa hàng có vẻ rất ngon!"
Lục Ly làm lơ cô, nhìn về phía Diệp Tiểu Yêu nói: "Tiểu Yêu, em muốn ăn cái gì?"
Diệp Tiểu Yêu thấy mọi người đều để mình lựa, liền nhíu mày nói: "Tuỳ, buổi chiều rồi ăn, giờ ăn tạm rồi còn tiếp tục công việc!"
Quan Quý Sâm cười nói: "Tiểu Yêu tính lúc nào cũng vội vàng như vậy, một khi dính tới công việc thì cái gì cũng không để ý, được rồi, buổi chiều chúng ta hãy bàn, ăn cơm trước đi!"
Hắn bảo Chu Mai Nhiêu đi gọi thêm đồ ăn, còn đặc biệt dặn dò gọi riêng thêm hai món thanh đạm cho Tiểu Yêu, quay lại nói rất tự nhiên: "Dạ dày Tiểu yêu không thể ăn quá cay, mọi người thông cảm chút!"
Lục Ly tuy là chán ghét vẻ mặt quan tâm này của hắn ta, nhưng lại không lên tiếng, Diệp Tiểu Yêu đúng thật là không thể ăn cay, hắn ta gọi món ăn thì cũng tốt cho cô, tính toán làm gì!
Uông Vĩ Tình lại nhảy vào, cười hì hì nói: "Quan tổng quan tâm trợ lý Diệp của chúng tôi như vậy, có phải muốn theo đuổi cô ấy lần nữa không?"
Quan Quý Sâm sảng khoái thừa nhận nói: "Tôi đương nhiên muốn được trợ lý Diệp của các cô cho cơ hội rồi! Nếu không thì các cô đều khuyên nhủ cô ấy giúp tôi đi, tôi biết lỗi rồi, cầu xin cô ấy cho tôi một cơ hội?"
Quản lý hạng mục trước đây đã cùng hợp tác qua với Diệp Tiểu Yêu, nghe vậy liền cười nói: "Trợ lý Diệp, Quan tổng của chúng ta đã tỏ ra thành ý như vậy, cô cho anh ấy thêm một cơ hội đi! Đàn ông mà, ai chẳng từng phạm sai lầm, biết sai rồi sửa sai là được! Vợ chồng với nhau, vẫn cứ vợ cả là tốt nhất!"
Chu Cận cũng cười nói: "Đúng vậy, Diệp tỷ, Quan tổng chân thành sửa lỗi như vậy, chị cho anh ấy thêm một cơ hội đi!"
Diệp Tiểu Yêu trừng mắt với Quan Quý Sâm, còn chưa lên tiếng nói, Uông Vĩ Tình đã cướp lời: "Đúng vậy, đúng vậy, Chu Cận, đêm nay cô đến phòng chúng tôi chen chút một tý, nhường phòng lại cho vợ chồng bọn họ ân ái đi!"
Lục Ly biến sắc, trừng mắt với Uông Vĩ Tình, nói một cách lạnh lùng: "Uông Vĩ Tình, cô không nói không ai bảo cô câm, chuyện riêng của người ta để người ta giải quyết, đừng có mù quáng gây thêm phiền phức!"
Uông Vĩ Tình không phụ nói: "Tại sao lại là gây thêm phiền, em đây là tạo cơ hội cho bọn họ hoà giải! Đông Tử ca, lẽ nào anh không hy vọng bọn họ hoà hợp sao?"
Lục Ly liền nở nụ cười, có chút gian xảo nhìn Quan Quý Sâm nói: "Đương nhiên là không hy vọng... Cô có thấy qua người đàn ông nào hào phóng như vậy không, nguyện ý để bạn gái của mình quay về với người yêu cũ?"
Lời này nói ra như ném một quả lựu đạn. Quan Quý Sâm còn chưa phản ứng kịp, Chu Cận đã kinh ngạc chỉ vào Diệp Tiểu Yêu hỏi: "Lục... Lục thiếu, anh nói ai là bạn gái anh? Chẳng lẽ trợ lý Diệp?"
Lục Ly nhún nhún vai cười nói: "Đúng vậy, Diệp Diệp là bạn gái của tôi, cho nên các cô, về sau chú ý một chút cho tôi, đừng có vội vàng ném bạn gái của tôi lên giường người đàn ông khác, còn như vậy, cũng đừng trách sao tôi nhỏ mọn!"
Cái lời uy hiếp trực tiếp thế này làm sao có thể uy hiếp được Chu Cận, ngược lại càng làm cô ấy hưng phấn hơn, kinh ngạc nói: "Lục thiếu, sao anh không nói sớm, chúng tôi không ai biết cả, hai người giấu quá kỹ rồi!"
Diệp Tiểu Yêu đã không còn cách nào ngăn chặn được sự việc phát tán ra, nhìn thấy quản lý hạng mục ngồi ngây người, không nói nên lời, thật muốn che mặt, Lục Ly vậy mà dám công khai quan hệ của cả hai, không nghĩ tới hậu quả sao?
Quan Quý Sâm sửng sốt một chút, thờ ơ cười nói: "Tiểu Yêu là bạn gái cậu cũng không sao, năm đó tôi cũng cướp được cô ấy từ trong tay rất nhiều người theo đuổi. Lục thiếu, trong công việc chúng ta là hợp tác, còn trong tình cảm, tôi sẽ không nhường cậu, muốn lấy được Tiểu Yêu, chúng ta tự dùng bản lĩnh của mình đi!"
Khiêu khích, đây chính là khiêu khích!
Chu Cận hưng phấn đến đỏ cả mắt, nhìn thấy hai chàng siêu cấp soái ca, mạnh mẽ ngang nhau, đang đấu mắt với nhau, cô hưng phấn đến nỗi hận không thể trở về công ty ngay lập tức, kể chuyện kinh thiên động địa này cho mọi người.
Ngẫm lại tiêu đề câu chuyện này cũng quá bùng nổ rồi, Quan tổng Hồng Tường cùng đệ nhất soái ca của Lục thị bọn họ quyết đấu vì hồng nha, a a a a, Chu Cận cô vậy mà lại là người được chứng kiến đầu tiên, vinh hạnh đến mức nào.
Chu Mai Nhiêu sau khi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt liền có chút ảm đảm, cô biết chuyện hợp tác cùng Lục thị không đơn giản như vậy, quả nhiên, Quan Quý Sâm vì muốn đoạt Diệp Tiểu Yêu về! Như vậy, đường tình yêu của cô không phải càng đi càng khổ sở sao?
Cô nhìn Quan Quý Sâm, lòng có chút đau, vì sao trong mắt anh ấy cho tới bây giờ vẫn luôn không có mình? Trước đây đi theo bên cạnh Diệp Tiểu Yêu, cũng chỉ có thể ở bên cạnh len lén nhìn anh ấy, hiện tại bên cạnh cô không còn Diệp Tiểu Yêu, anh ấy vẫn không nhìn cô! Cô không có cảm giác tồn tại như vậy sao?
Cô liều mạng phấn đấu như vậy đều là vì muốn chứng minh cô không kém Diệp Tiểu Yêu, cô tin tưởng chỉ cần cho cô thời gian, cô nhất định có tư cách đứng bên cạnh anh ấy, lẽ nào ngay cả chút thời gian này, anh ấy cũng luyến tiếc, không muốn cho cô?
Diệp Tiểu Yêu đau đầu quay đi, vừa đúng lúc thấy dáng vẻ thất vọng của Chu Mai Nhiêu, trong lòng cô đột nhiên như gương sáng, hiểu rõ tất cả. Thảo nào Chu Mai Nhiêu đột nhiên trở mặt, trong lòng cô ta, nhất định không muốn mình với Quan Quý Sâm có cơ hội quay lại nữa!
Thật đáng buồn vậy mà cô vẫn luôn không hay biết gì, luôn cho rằng Chu Mai Nhiêu sợ mất việc nên mới tuyệt giao với mình. Trong chốc lát đã cảm thấy đáng tiếc, cũng thấy đáng buồn, đáng tiếc vì nhận ra tính cách của Chu Mai Nhiêu như vậy, bản thân cô ta thích Quan Quý Sâm liền trở thành bi kịch, không nói đến việc Quan Quý Sâm không có khả năng tiếp nhận, cô ta cứ không nói, Quan Quý Sâm cũng sẽ không để ý tới cô ta.
Đáng buồn là vì từ trước đến giờ mình quá ngây thơ, bên cạnh có bao nhiêu người rình rập Quan Quý Sâm như vậy, cô còn luôn tự tin rằng Quan Quý Sâm sẽ không bao giờ phản bội mình, đúng là ngu dốt!
--
Lục Ly công khai quan hệ của hai người, sau đó không ai còn dám mở miệng nói giỡn về Diệp Tiểu Yêu và Quan Quý Sâm nữa, Diệp Tiểu Yêu lại chẳng thoải mái hơn, bởi vì sau đó Lục thiếu đã không phải là người kiêng nể gì, giờ có thân phận bạn trai nên lại càng không kiêng nể hơn. Sau khi mời mọi người ăn tối xong, liền đàng hoàng kéo tay cô nói muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người, không muốn mọi người quấy rầy,
Một bên là chồng trước, một bên là đồng nghiệp, nếu Diệp Tiểu Yêu nói không xấu hổ thì không thể, bị hắn lôi kéo đi ra ngoài rồi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt khác thường của mọi người bắn lên lưng cô.
Cô buồn bực đi theo Lục Ly, bầu không khí trầm thấp này làm Lục Ly không vui, nhíu mày hỏi: "Làm sao, vì anh công khai quan hệ của chúng ta mà em không vui sao? Em có phải sợ Quan Quý Sâm nghe thấy liền lùi bước, như vậy sẽ chặt đứt đường nối lại nhân duyên của em?"
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày đứng lại, nhìn hắn chằm chằm nói: "Lục Ly, tại sao anh làm gì cũng không suy nghĩ kỹ hết vậy? Anh nói thật ung dung, không nghĩ đến hậu quả sao?"
"Có hậu quả gì chứ?" Lục Ly cười lạnh nói: "Chỉ cần không phải làm hỏng chuyện tốt của em, có hậu quả gì mà anh không gánh được!"
"Thật sao? Đó là anh... Nhưng anh có nghĩ tới tôi hay không? Chuyện này nếu truyền ra, người khác biết sẽ nhìn tôi như thế nào? Một bên là Quan Quý Sâm, một bên là anh, cái này chưa phải là quan trọng nhất. Mấu chốt là tôi có thể làm bạn gái của anh bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Đến lúc đó Lục thiếu anh vẫn có thể có bạn gái như cũ, còn tôi thì sao? Anh bảo tôi làm sao có thể làm việc ở Lục thị nữa?" Cô quát.
Nghĩ tới chuyện Lục Ly cùng Uông Vĩ Lan không rõ ràng, cô càng tức giận không có chỗ phát tiết, quát: "Lục Ly, tôi chỉ muốn làm việc cho tốt, hoàn thành nhiệm vụ Lục đổng giao cho tôi, cũng không muốn suốt ngày bị vùi trong chuyện này. Anh muốn chơi có thể tìm Quan Quý Hi, Uông Vĩ Lan tới là được, đừng kéo tôi vào trong được hay không? Tôi không chơi nổi!"
Khuôn mặt Lục Ly lạnh lại, tiến lên kéo cô lại quát: "Vì sao ngay cả em cũng nói anh đang đùa! Mẹ nó, anh chỗ nào đùa giỡn? Anh đang nghiêm túc theo đuổi em có được hay không! Làm cho em hài lòng, cẩn thận giúp đỡ em, bạn trai nên làm gì anh đều đã làm, em vẫn nghĩ rằng anh quá rảnh rỗi, đối với người phụ nữ nào cũng làm vậy sao? Rốt cuộc anh có cái gì không thoả mãn được em chứ?"
Diệp Tiểu Yêu lắc đầu, có chút buồn bực nói: "Tôi thừa nhận anh rốt, tôi cũng thừa nhận anh đối với tôi rất tốt! Nhưng mà Ly, không phải chuyện gì làm tốt cũng sẽ có kết quả! Tôi đã từng bất chấp chuyện yêu đương không có kết quả này để đi cùng anh một đoạn đường, nhưng bây giờ tôi mệt mỏi, quá trình này vượt quá tưởng tượng của tôi rồi, tôi không chịu đựng được nữa. Xin lỗi, tôi không muốn chơi, tôi chỉ muốn giữa chúng ta đơn giản một chút, chỉ có quan hệ công tác, được chứ?"
"Không được, Diệp Tiểu Yêu, không phải em muốn nói bắt đầu thì bắt đầu, kết thúc thì liền phải kết thúc. Nếu như em chỉ xem đây là một trò chơi, vậy thì cũng nên để anh nói kết thúc!"
Lục Ly bá đạo ôm cô lên xe: "Theo anh đi xem phim, em vẫn còn nợ anh chưa trả!"
Diệp Tiểu Yêu giữ hắn lại hỏi: "Có phải xem phim xong sẽ kết thúc?"
Lục Ly bĩu mỗi, hừ lạnh một tiếng: "Nghĩ thật hay! Diệp Tiểu Yêu, nếu em chọc giận anh, sẽ không kết thúc dễ dàng vậy đâi, em lo mà chuẩn bị chiến đấu lâu dài đi!"
Diệp Tiểu Yêu không nhịn được, quát: "Lục Ly, tôi không có chọc đến anh, là do anh tự tìm đến cửa! Tôi nói cho anh biết, muốn chơi thì cũng có thể, trước tiên hãy phủi sạch quan hệ giữa anh và Uông Vĩ Lan đi! Tránh cho tôi làm kẻ thứ ba mà không hay biết! Anh cũng đã biết nguyên tác của tôi, tôi không có hứng thú tranh giành đàn ông với người phụ nữ khác! Anh thích thì đi tìm cô ta đi! Đừng có mơ mà một chân đạp hai thuyền!"
Lục Ly nhíu mày nói: "Anh không có thói quen một chân đạp hai thuyền, anh thừa nhận bạn gái cũng chỉ có mình em! Em đừng có nghi ngờ lung tung!"
Diệp Tiểu Yêu cười lạnh nói: "Phải không? Sao có người khoe với tôi anh bỏ tiền cho người ta mở tiệm, Lục Ly, anh đừng tưởng tôi là một đứa trẻ, không có gì mà anh lại hào phóng như vậy sao?"
Lục Ly sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, thảo nào ở trung tâm thương mại cô nhất định không cần tiền của hắn, thì ra là cái này! Nghĩ vậy, hắn cười, sát lại gần cô hỏi: "Diệp Diệp, cái này có được tính là em nổi máu ghen không?"
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, quay đầu qua phía khác.
Lục Ly cười, nâng cằm cô kéo về phía mình, kiên nhẫn nói: "Không phải như em nghĩ! Uông Vĩ Lan kinh doanh thua thiệt, tình huống trong nhà cô ấy có chút phức tạp, cho nên anh giúp cô ấy một chút. Những tiền kia vốn là cô ấy mượn, cô ấy áy náy, nên coi như là đầu tư kinh doanh cho cô ấy, cũng không phải cho không! Mọi người là bạn bè, đổi lại là đám Khương Lập Nguyên cũng sẽ làm vậy, em đừng suy nghĩ lung tung. Anh thừa nhận, trước đây có từng thịc cô ấy, nhưng bây giờ anh và cô ấy rất trong sáng, ngoại trừ trả thù lao, anh không hề có gì với cô ấy cả! Em tin anh đi!"
"Thật sự đơn giản như vậy?" Diệp Tiểu Yêu bất mãn hừ lạnh: "Lục Ly, nếu như có một ngày người ta vác cái bụng lớn đến tìm tôi, để tôi sẽ cho anh biết nói láo có hậu quả gì!"
"Thật sự chỉ có như vậy! Diệp Diệp, anh cam đoan với em, quyết sẽ không để người khác vác cái bụng lớn đi tìm em, anh không phải vô liêm sỉ như Quan Quý Sâm!" Lục Ly nghiêm túc hứa.
"Hừ, đừng có nói người khác, anh cũng có sạch sẽ hơn người ta bao nhiêu đâu!"
Diệp Tiểu Yêu bĩu môi, chế nhạo nói: "Tôi với anh nói rõ với nhau chỉ là muốn để anh biết rõ nguyên tác của tôi, cũng không có ý hạn chế gì anh, nếu đã chán thì nói với tôi một tiếng, mọi người sớm tụ sớm tan, đừng có khiến người khác thành kẻ ngu si là được!"
"Anh nào dám xem em là kẻ ngu si chứ, Diệp Diệp nhà anh thông minh nhất, ai cũng kém hơn!"
Lục Ly cười lấy lòng, nhéo nhéo mặt cô: "Cái này nói rõ rồi thì không tức giận nữa nhé? Vậy chúng ta đi xem phim đi!"
"Ừ." Diệp Tiểu Yêu mất tự nhiên nói.
Lục Ly nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng ngứa ngáy, kéo cô qua hung hăng hôn lên, hôn một lát hơi thở cả hai liền không ổn định, Lục Ly có chút khó kiềm chế được mà cắn nhẹ vành tai của cô, dụ dỗ nói: "Diệp Diệp, nếu không thì để hôm khác chúng ta đi xem phim được không, hôm nay đừng về khách sạn nữa... Anh muốn em..."
Khuôn mặt Diệp Tiểu Yêu ửng hồng, đẩy hắn một cái nói: "Đi thôi, đi xem phim đi, tránh cho lát nữa anh lại nói tôi còn thiếu anh..."
"Nhưng anh hiện tại càng lúc càng muốn ăn em!"
Lục Ly hôn lên xương quai xanh của cô, kéo dần xuống dưới, cách lớp áo của cô mà khẽ cắn nơi nụ hoa đó một cái, Diệp Tiểu Yêu cảm thấy toàn thân khô nóng, chỉ có thể thở dốc trong màn hôn kịch liệt của hắn, thừa dịp mình còn lý trí, dùng hai tay nâng đầu hắn lên nói: "Đủ rồi, quay về rồi tính sau! Ngày mai còn làm việc, tôi cũng không muốn không dậy nổi!"
Lục Ly cười nhẹ nói: "Anh cam đoan chỉ một lần thôi được không, nhất định sẽ không làm cho em không rời được giường!"
"Không được!" Diệp Tiểu Yêu kiên định lắc đầu, tên tiểu cẩu này có bao giờ nói giữ lời đâu chứ, mỗi lần đều ăn đến miếng xương cũng không chừa, cô mà tin tưởng hắn được mới lạ!
"Thật không được sao?" Lục Ly giống như đứa bé không đòi được kẹo, ôm lấy người cô đáng thương nói: "Diệp Diệp lạnh nhạt với anh lâu như vậy, chưa từng nghĩ sẽ bồi thường cho anh sao? Em không sợ anh nhịn lâu quá, sẽ làm mất hạnh phúc nửa đời sau sao?"
Hừ, khuôn mặt Diệp Tiểu Yêu đỏ đến tận trong lồng ngực, người này sao có thể lưu manh như thế, đúng là cái gì cũng nói được!
"Diệp Diệp, đồng ý đi! Chỉ một lần thôi!" Lục Ly đem sợ vô lại của mình chuyển thành hành động, đưa một ngón tay lên lắc qua lắc lại trước mắt cô, Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ, khẽ gật đầu một cái.
Lục Ly nhất thời vui vẻ, nhanh chóng lên xe, lái xe đi, sợ gặp người quen sẽ làm cho Diệp Tiểu Yêu xấu hổ, hắn lựa một khách sạn cạnh hồ. Diệp Tiểu Yêu vừa nhìn thấy là khách sạn sao cũng không nói nên lời, mới một lúc đã tìm được khách sạn cao cấp như vậy?
"Anh vào trước, lát nữa gọi cho em, em hãy vào!" Lục Ly không cho cô nghĩ nhiều như vậy, đi vào chọn một phòng gần hồ, vào thang máy liền gọi cho cô báo số phòng, sau đó đi lên trước.
Diệp Tiểu Yêu đi xuyên qua sảnh lớn, tuy không gặp phải người quen, nhưng cái cảnh yêu đương vụng trộm này làm cô vừa hưng phấn vừa xấu hổ, không nghĩ đến người luôn tự cho mình là phụ nữ đàng hoàng lại có lúc lạc lối như vậy, đúng là không ai ngờ trước được chuyện gì, đúng là chuyện gì cũng có thể phát sinh!
Tìm được phòng, cửa khép hờ, cô đẩy cửa vào, mắt chợt tối sầm lại, bị người nào đó đè lên cửa, hơi thở quen thuộc đập vào mặt, khiến cô sợ hãi kêu lên.
Lục Ly bá đạo hôn cô, hai tay nâng lên, bế cả người cô lên, hai chân vòng lên hông mình, hôn cho đến khi bước đến giường, cô chỉ thấy trước mắt mình trước mắt mình vừa hiện lên những đồ trang trí hoa lệ thì đã bị đặt xuống giường.
"Diệp Diệp..." Bàn tay Lục Ly vuốt qua mái tóc ngắn của cô, rất thích cảm giác mềm mại, gọn gàng này, hắn nửa đứng nửa quỳ, tay từ chỗ tóc dời xuống khuôn mặt cô, âu yếm chạm lấy, tựa hồ như muốn làm hết những chuyện rất muốn làm mấy ngày nay.
Vén tóc cô ra sau tai, lại cảm thấy phần tóc phía dưới xinh đẹp, liền di chuyển tay xuống.
Diệp Tiểu Yêu không hiểu được nhìn hắn, hắn tới đây để nghiên cứu kiểu tóc mới của cô sao?
"Kiểu tóc này quả thực rất hợp với em, anh thích!" Lục Ly rốt cuộc cũng dời tay lên môi cô, dừng lại trên đôi môi đỏ ửng của cô, trong nhát mắt giống như sóng lớn cao vạn trượng, cuốn theo một dòng nham thạch nóng rực mà quét qua các giác quan của Diệp Tiểu Yêu, khiến cho cô cảm giác như mình là một chú dê nhỏ bị con sói đè ngã, ở trong nụ hôn nóng bỏng của hắn mà hoá thành thức ăn giúp hắn giải quyết cơn đói khát, mặc cho hắn giống như con ác thú trong bữa tiệc lớn.
Một lần lại một lần nữa, cuối cùng cô toàn thân bủn rủn mới hét lớn: "Lục Ly, anh đủ chưa hả... Em biết ngay không thể tin được anh mà... A... a... Người ta không muốn nói rằng không dậy nổi... Rất mất mặt!"
Lục Ly nở nụ cười, cúi người hôn lên cô, thêm vài cái liền ra bên trong người cô, sau đó mới xoay người ôm cô vào lòng, thoả mãn mà xoa xoa lưng cô nói: "Yên tâm, lát nữa sẽ bế em đi ngăm nước nóng, giúp em đấm bóp một chút, cam đoan người mai em sẽ tràn đầy sức sống mà có thể đứng dậy!"
Diệp Tiểu Yêu toàn thân vô lực, ngón tay giật giật, nghiêm túc nhéo vào hông hắn một cái, tên khốn này, lần sau mà còn tin hắn nữa thì chết đi là vừa!
Lục Ly khoa trương kêu thảm một tiếng, bắt lấy tay cô cười nói: "Em muốn mưu sát chồng sao?"
Hắn liền kéo cô ôm thật chặt vào ngực, Diệp Tiểu Yêu mặc kệ hắn, hai mắt nhắm nghiền lẩm bẩm: "Ngủ một lát rồi đưa em về, tranh cho Chu Cận suy nghĩ linh tinh."
"Được." Lục Ly đồng ý, chỉ chốc lát đã thấy Diệp Tiểu Yêu ngủ mất, hắn cũng ngủ cùng cô một lát, đến khi thấy sắp giờ rồi mới quyết định lay cô dậy, ôm cô đi tắm.
Diệp Tiểu Yêu không mở mắt nổi, cũng không sao, để mặc kệ hắn tắm cho mình, mặc quần áo tử tế rồi bế xuống lầu. Lúc lái xe quay về, cô đột nhiên nghĩ tới một việc, liền nói: "Dừng ở tiệm thuốc một chút!"
"Để làm gì? Em khó chịu ở đâu?" Lục Ly kỳ lạ hỏi.
Diệp Tiểu Yêu ngại nói ra chuyện tư mua thuốc tránh thai, nên nói: "Bảo anh dừng thì anh cứ dừng đi, đừng hỏi nhiều như vậy!"
Lục Ly không thể làm gì hơn là tìm tiệm thuốc giờ dừng xe, hỏi: "Muốn mua thuốc gì thì để anh đi mua giúp em!"
"Không cần, em tự đi!" Diệp Tiểu Yêu cầm túi, vừa mới bảo nhân viên cửa hàng lấy thuốc tránh thai, Lục Ly liền đi tới, mặt cô nhất thời đỏ lên, giấu thuốc đi, nhanh chóng trả tiền rồi đi ra ngoài.
Lục Ly liếc mắt nhìn cô gái đứng ở quầy thuốc một cái, như có điều gì suy nghĩ, đi lên xe liền vươn tay đoạt lấy bịch thuốc của cô, nhảy xuống hỏi cô mua thuốc gì, vừa mở ra nhìn thấy là thuốc tránh thai liền thu lại không trả, bá đạo nói: "Đừng uống, dạ dày em không tốt, những thuốc này dễ làm tổn thương dạ dày. Có con thì anh sẽ chịu trách nhiệm!"
Diệp Tiểu Yêu tức giận kêu lên: "Lục Ly, anh đừng có làm loạn, trả lại cho em!"
Lục Ly ném thuốc tránh thai vào thùng rác, lên xe mới nói: "Anh nói thật đấy, nếu có con anh sẽ kết hôn với em, cho nên em cũng đừng hành hạ bản thân mình!"
Diệp Tiểu Yêu không muốn nói nữa, thấy giờ đã rất khuya, cũng lười cãi nhau với hắn, ngày mai tìm cơ hội mua lần nữa! Thuốc tránh thai đó chỉ cần uống trong h, hy vọng làm có hiệu quả.
Lục Ly lại không chịu buông tha cô, vừa lái xe vừa cười nói: "Diệp Diệp thích con trai hay con gái, nếu được thì sinh con gái đi! Anh thích con gái, con gái Diệp Diệp sinh, tóc sẽ quăn như em, khuôn mặt như anh, nhất định sẽ rất đáng yêu!"
Diệp Tiểu Yêu lườm hắn một cái, cười mắng: "Bớt tự luyến lại! Con gái mà giống anh không thấy quái dị lắm sao?"
"Sao mà quái dị, nhất định sẽ xinh đẹp mê đảo chúng sinh!" Lục Ly càng nói càng giống như thật, đưa tay sờ bụng dưới của Diệp Tiểu Yêu một cái, trong lòng đầy hy vọng nói: " Nha nha() nhanh lớn đi, ra ngoài cha sẽ mua cho con thật nhiều váy đẹp, để cho con thật xinh đẹp..."
() một cách gọi chỉ bé gái
Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của hắn có chút giật mình, có người cha như vậy, làm con của hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc!
Ý tưởng này chỉ vừa thoáng qua, cô liền dẹp đi liền. Cô và hắn không có khả năng có con với nhau, tốt nhất đừng suy nghĩ bậy bạ.
Quay về khách sạn, Chu Cận đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe tiếng chợt trợn mắt nhìn, cười nói: "Diệp tỷ, hẹn với Lục thiếu về rồi sao? Nhất định rất vui nha!"
Diệp Tiểu Yêu cởi áo khoác ngoài, nằm ngã lên giường, suy nghĩ một chút nói: "Chu Cận, tôi có thể làm phiền cô một việc không?"
Chu Cận nghi ngờ hỏi: "Diệp Tỷ, chị có chuyện gì sao?"
Diệp Tiểu Yêu cười khổ nói: "Chuyện của tôi và Lục thiếu, quay về cô đừng kể cho bọn họ biết. Cô cũng biết gia đình của Lục thiếu... Tôi không muốn gây chuyện! Tôi và anh ấy có tương lai hay không cũng khó nói, tôi vẫn muốn khiêm tốn một chút!"
Chu Cận suy nghĩ một chút nói: "Em biết Diệp tỷ kiêng dè, em sẽ không nói lung tung. Nhưng mà em không nói thì Uông Vĩ Tình cũng đã biết, sớm muốn gì cũng sẽ truyền đi!"
"Chờ chuyện này truyền đi rồi hãy nói! Tạm thời cứ vậy đi!" Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy cởi quần áo, tắt đèn đi ngủ.
--
Ở thành phố B bận rộn hai ngày, khảo sát kết thúc, mọi người liền khởi hành quay về thành phố A. Lục Ly đưa Chu Cận và Uông Vĩ Tình về nhà, liền kéo Diệp Tiểu Yêu cùng về, nửa đường Diệp Tiểu Yêu bị hắn ép buộc phải đón Hành Thái về.
Lục Ly nói đùa: "Hành Thái là con của anh, vài ngày thì không sao, nhưng ở nhà người ta cũng không nên, vẫn nên đón về!"
Diệp Tiểu Yêu không thể làm gì hơn là đến nhà Mạnh bảo Oánh đón Hành Thái, cô không muốn Mạnh Bảo Oánh biết chuyện của cô và Lục Ly, nên bảo Lục Ly ở trong xe chờ. Đi lên nhà không thấy Mạnh bảo Oánh ở nhà, cô liền viết giấy để lại rồi ôm Hành Thái xuống dưới.
Lục Ly vừa nhận lấy liền ác độc xoa xoa vò vò đầu Hành Thái, cười mắng: "Tiểu quỷ, có nhớ cha không? Mày và chủ mày giống y như nhau, ăn không no liền chạy sang nhà người khác, quên mất ta hầu hạ mày thế nào rồi sao?"
Hành Thái bất mãn kêu vài tiếng, nhưng vẫn thoả mãn nằm trên đùi hắn.
Hừ... Diệp Tiểu Yêu không nói nên lời, liếc nhìn, đây là mượn chó mắng cô sao! Cái gì mà ăn không no, vẫn luôn là cô có hắn ăn có được hay không?
--
Hứa Thanh Phù đang bận rộn trong cửa hiểu, Uông Vĩ Lan nói rồi xách một túi lớn đến, thấy cô ấy đang sắp xếp lại trang phục liền buông túi xuống qua giúp đỡ.
Hứa Thanh Phù nhìn cô cười nói: "Vĩ Lan, sao hôm nay rảnh rỗi như vậy, tiệm của con xong rồi sao?"
Uông Vĩ Lan cười nói: "Lắp đặt thiết bị xong rồi, con muốn khai trương trước ngày , nên qua nói với gì một tiếng, đến lúc đó dì nhỏ nhớ qua cổ vũ con đấy!"
Hứa Thanh Phù suy nghĩ một chút nói: "Hai mươi bốn à,vừa đúng hôm rảnh rỗi, chờ dì hỏi nó có rảnh rỗi đi cắt băng cho con không, có nó làm công việc quảng cáo này, nhất định sẽ làm ít công to!"