Không thấy Lục Ly, cô liền đứng dậy luyện tập, đang luyện thì có một người từ trên cao lao tới, cô né không kịp liền bị đụng mạnh, ngã lộn mấy vòng liên tiếp mới dừng được. Cuống quít ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Quan Quý Hi kéo mắt kính bảo vệ xuống, ánh mắt hung ác...
Còn còn chưa nhìn rõ, Quan Quý Hi lại trượt xuống.
Cô cười khổ, lắc đầu không thèm để ý, Quan Quý Hi đối với Lục Ly thế nào cô cũng hiểu, mặc dù không có cảm giác mình đã cướp đoạt gì của cô ta nhưng cũng không cần thiết để ý đến cô ta.
Nghỉ ngơi một chút, cô bò dậy, tiếp tục luyện tập. Đi chưa được mấy bước lại có người vọt tới, lần này cô đang đứng ở một con dốc nhỏ, ngay vách đó có một tảng đá, người đã lao tới, cô liền ngã từ chỗ tảng đá rơi xuống, liên tục lăn xuống.
"Cẩn thận!" Có người kêu to xông tới, nhanh chóng trượt đến phía trước cô, dùng gậy đi tuyết chặn cô lại, Diệp Tiểu Yêu vẫn chưa ngừng được, lăn thêm một đoạn mới dừng lại.
Cô lăn xuống choáng váng hết cả đầu, toàn thân đau nhức, hồi lâu không bò dậy nổi, người kia lao tới, gỡ kính bảo hộ ra, quỳ gối trước mặt cô, lo lắng kêu lên: "Diệp đại thẩm, cô không sao chứ?"
Tạ Dụ Dương... Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn, cười khổ một cái mới nói: "Chưa ngã chết, coi như không sao!"
"Các cô ấy thật quá đáng!" Tạ Dụ Dương nhíu mày, đỡ cô ngồi dậy, thấy áo lông của cô đều xước hết, mới lo lắng hỏi: "Cử động tay chân xem, xem té có bị thương không!"
Diệp Tiểu Yêu đứng lên không nổi, giơ tay lên, cười nói: "Đừng lo lắng, không gảy! Tôi nghỉ ngơi một hồi là được!"
Tạ Dụ Dương thấy mũ của cô rớt rồi, đồ chụp tai cũng không biết rớt ở đâu, liền gỡ mũ của mình xuống đội lên cho cô, quay về tìm đồ che tai giúp cô.
Diệp Tiểu Yêu quay đầu nhìn, người vừa rồi đụng phải cô đã không thấy, cô thầm nghĩ Quan Quý Hi không có khả năng chạy nhanh như vậy, vậy người đụng cô là Hoàng Quyên rồi. Hừ, nghĩ rằng làm xong cô sẽ câm miệng, chịu thiệt sao?
Nghĩ đến quan hệ giữa Khương Lập Nguyên và Lục Ly, cô bất đắc dĩ thở dài, vẫn nên nuốt khẩu khí này xuống! Cô cũng không muốn bởi vì cô mà làm cho họ bất hoà.
Chỉ là trong lòng luôn có chút khó chịu, hoa thơm cỏ lạ của Lục Ly cứ hết người này đến người khác phiền phức như vậy, về sau chuyện như vậy chắc chắn sẽ càng nhiều!
Tạ Dụ Dương một lúc sau quay lại, chỉ tìm được đồ che tai, mũ cũng không biết rơi ở đâu rồi, hắn đeo chụp tai lên cho cô, quan tâm ngồi xổm trước mặt cô nói: "Ổn không? Nếu không tôi cõng cô quay về!"
"Không sao!" Diệp Tiểu Yêu lắc đầu, không muốn làm lớn chuyện, cởi giày trượt ra giùng giằng đứng dậy, chân rất đau, cô gắng gượng cười nói: "Chúng ta lên đi!"
Tạ Dụ Dương cầm lấy giày trượt băng của cô, lo lắng hỏi: "Cô không sao thật chứ? Đừng gắng gượng!"
"Không sao thật!" Diệp Tiểu Yêu cố chấp không chịu thừa nhận, Tạ Dụ Dương ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, lắc đầu nói: "Cô và Vĩ Lan đúng thật là rất khác nhau, hiện tại tôi cũng đã hiểu tại sao Đông Tử lại thích cô!"
Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Người với người vốn đã khác nhau, Ly có khả năng cảm thấy tôi mới lạ thôi! Được rồi, chuyện vừa rồi đừng nói với Ly, tránh cho anh ấy lại gây khó dễ!"
Tạ Dụ Dương không đồng ý lắc đầu nói: "Hành vi vừa rồi của hai người đó quá ác độc, không phải cho hai người đó chút giáo huấn, về sau các cô ta sẽ càng tệ hại hơn!"
Diệp Tiểu Yêu cười khổ nói: "Quan Quý Hi, tôi sẽ cẩn thận, tôi chỉ là không muốn vì tôi mà Hoàng Quyên và Khương thiếu cãi nhau. Quên đi, mọi người cùng đi du lịch, đừng khiến cho tất cả đều không vui!"
"Được." Diệp Tiểu Yêu cùng hắn đi tới, trên người đầy đau đớn, cũng không còn tâm tình trượt tuyết nữa, bảo Tạ Dụ Dương tự chơi đi, cô đến quán cafe bên cạnh uống chút đồ.
Tạ Dụ Dương tháo trang bị ra nói: "Tôi cũng trượt xong rồi, đi thôi, cùng đi đi, tôi mời cô uống nước!"
Hai người đi tới quán cafe, Tạ Dụ Dương gọi cho Diệp Tiểu Yêu một ly cacao nóng, rảnh rỗi ngồi trò chuyện.
Uống ly cacao nóng này vào, Diệp Tiểu Yêu cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cảm kích nói với Tạ Dụ Dương: "Tạ thiếu, ngày hôm nay cám ơn anh, nếu không có anh, hôm nay tôi thảm rồi!"
Tạ Dụ Dương không để ý cười nói: "Cái này có là gì, chỉ là nhấc tay một cái, đừng khách khí với tôi! Với lại, tôi cũng có chút áy náy với cô, lần trước lợi dụng cô, thật ngại quá!"
Diệp Tiểu Yêu hiện tại vẫn còn chưa hiểu hành động trước của hắn là có ý gì, nghe vậy cười nói: "Lợi dụng tôi cái gì? Chứng minh tấm lòng của anh với Uông Vĩ Lan hay là vì cái gì khác? Đúng rồi, tôi nghe nói anh và Uông Vĩ Lan đã chia tay, lẽ nào là công lao của tôi sao?"
Tạ Dụ Dương ngượng ngùng lắc đầu nói: "Không phải, cô không cần nghĩ nhiều, không có liên quan tới cô. Chẳng qua tôi mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, để cho tất cả mọi người cùng thoải mái thôi! Nói thật, mấy năm nay vì quan hệ của cô ấy và Đông Tử nên náo loạn rồi, hiện tại buông bỏ, liền thấy trời cao biển rộng ở phía trước!"
Diệp Tiểu Yêu không biết quan hệ của mấy người, nghe vậy không thể làm gì hơn là phụ hoạ nói: "Cũng đúng, có một số việc người trong cuộc không nhìn rõ, đến khi quay đầu nhìn lại mới thấy được, tôi chúc anh gặp nhiều may mắn, sẽ tìm được tình yêu mới một lần nữa!"
Tạ Dụ Dương nở nụ cười, bưng ly cafe lên nói: "Tôi đây cũng chúc cô nhiều may mắn, hy vọng đừng để tôi lại thấy cô bị bắt nạt, lúc nào nên ác độc cũng nên ác độc, muốn ở bên cạnh Đông Tử, đau khổ sẽ rất nhiều!"
Diệp Tiểu Yêu cười cười, cảm thấy cùng Tạ Dụ Dương nói chuyện có chút thoải mái, cũng buông sự câu nệ xuống hỏi: "Anh cảm thấy tôi và anh ấy có khả năng không?"
Tạ Dụ Dương liền trầm mặc, lời nói thật luôn làm người ta rất đau đớn, hắn làm sao lại không biết ở giữa hai người họ có bao nhiêu trắc trở chứ?
Diệp Tiểu Yêu liền nở nụ cười, nói: "Anh không cần nói cho tôi biết, tôi biết mà, tôi cũng không muốn có sau này với anh ấy, tạm thời như vầy là được! Tạ thiếu, nhìn các người thân thiết thế này, tôi cũng cảm thấy may mắn cho Ly, hi vọng có thể thấy các người vĩnh viễn tốt như vậy!"
"Đừng gọi tôi là Tạ thiếu, tôn trọng tôi thì cứ gọi tôi là Dụ Dương đi! Tôi cũng hy vọng không có Đông Tử thì chúng ta vẫn là bạn bè, về sau có chuyện gì khó xử, không tiện nói cho Đông Tử thì có thể tìm tôi!" Tạ Dụ Dương sảng khoái nói.
"Được, cảm ơn!" Diệp Tiểu Yêu gật đầu, cùng Tạ Dụ Dương trao đổi số điện thoại.
Hai người đang tán gẫu, Lục Ly đi tới, nghi hoặc nhìn Tạ Dụ Dương, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiểu Yêu, hỏi: "Sao không tập?"
"Mệt quá nên ngồi đây uống ly nước, vừa vặn gặp Dụ Dương nên cùng uống. Anh muốn uống gì không?" Diệp Tiểu Yêu tự nhiên nói.
"Cafe!" Tay Lục Ly khoác lên ghế dựa của Diệp Tiểu Yêu, bày ra tư thế đánh dấu chủ quyền, thể hiện chiếm hữu cực mạnh.
Tạ Dụ Dương nhìn Diệp Tiểu Yêu một chút, uống hết ly cafe của mình, rồi cầm trang bị của mình lên nói: "Tôi uống xong rồi, đi trượt chút đây, hai người trò chuyện đi!"
Anh ta vì đi ra ngoài, Lục Ly liền giọng chua chua, nhéo nhéo mặt Diệp Tiểu Yêu nói: "Nói chuyện gì với cậu ta? Đi tới đây thấy hai người rất thân, anh còn không biết các người quen biết nhau từ lúc nào đâu đấy?"
Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Lục thiếu ăn giấm chua sao? Sao lại có mùi giấm nồng nặc thế này()?"
() ý chỉ việc ghen tuông.
Lục Ly lại gần, cắn lên môi cô một cái, nói: "Nếm thử xem, nào có mùi giấm!"
Diệp Tiểu Yêu đẩy hắn ra nói: "Vịt chết rồi còn mạnh miệng... Yên tâm, không phải ai ai cũng thích tình cảm chị em đâu, tôi dẫn một em trai là đủ rồi, không có rảnh rỗi rước thêm một người nữa!"
Lục Ly giả vờ tàn bạo nói: "Anh cũng không phải là em trai, không cần em dẫn. Còn có, anh cảnh cáo em, yêu đương với anh thì chỉ có thể có một mình anh, dám trêu chọc người khác, anh cắt đứt chân của em!"
"Vậy anh trêu chọc người khác thì tính sao?" Diệp Tiểu Yêu bóp mặt hắn, nghĩ đến vừa rồi bị "hoa thơm cỏ lạ" của hắn đụng ngã liền tức giận: "Cũng chỉ biết nói người khác, trước tiên phải phủi sạch mông của mình đi rồi hãy nói!"
"Quan Quý Hi cũng không phải do anh trêu chọc, nếu không phải ngày đó em lâm trận bỏ chạy, anh làm sao dính tới cô ta, coi như cũng do em gây phiền toái cho anh, anh mặc kệ, em phải giúp anh giải quyết!" Lục Ly vô lý, bắt tay cô nắn bóp.
Diệp Tiểu Yêu cười khổ, người khác còn dễ nói, Quan Quý Hi, cô dựa vào cái gì ngăn cản người ta theo đuổi đàn ông! Chị dâu trước đâu đoạt bạn trai của em chồng, nói ra cô cũng đuối ly vài phần.
Lục Ly thấy cô khó xử lý, nhịn không được chen vào: "Làm sao, em sợ nhà họ Quan biết chuyện của mình như vậy à? Có phải sợ truyền đến tai của Quan Quý Sâm, sẽ chặt đứt đường tình duyên xưa của hai người không?"
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, trừng hắn, Lục Ly không bỏ hỏi mà hỏi tiếp: "Trả lời đi, em có phải nghĩ vậy thật không, nếu vậy chúng ta cũng không cần tiếp tục, đỡ phải cản trở em!"
Diệp Tiểu Yêu hất tay hắn ra, không vui nói: "Lục Ly, anh nổi máu ghen cũng có chừng mực chứ, chúng ta đang nói anh, kéo người khác vào làm gì? Anh có uống giấm cũng không nên uống bậy bạ chứ! Còn có, em cũng không phải sợ người họ Quan biết chuyện của chúng ta, cũng chưa từng nghĩ nối lại tình duyên với Quan Quý Sâm, anh đừng nói cái gì mà cản trở. Nói tới cản trở, Lục thiếu anh cũng chưa từng kết hôn, cho nên Lục thiếu anh nếu hối hận rồi thì chúng ta đừng tiếp tục nữa, tránh cho người khác hiểu lầm, gây cản trở nhân duyên tốt của anh!"
Cô nói xong liền đứng dậy đi, Lục Ly buồn bực mà kéo cô lại, ôm vào ngực nói: "Được rồi, được rồi, coi như anh sai rồi, anh thu lại... Được rồi, anh thừa nhận anh ghen bậy bạ, về sau sẽ không như thế nữa!"
Giọng nói của hắn có chút uỷ khuất làm cho Diệp Tiểu Yêu mềm lòng, mối quan hệ này làm hắn không có cảm giác an toàn, bản thân mình có chắc? Ài, cũng không biết làm sao lại chọc tới vị tổ tông này vậy trời!
--
Cùng nhau ăn cơm tối, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt của Khương Lập Nguyên và Hoàng Quyên lúc tới nơi rất khó coi. Hoàng Quyên ngồi xuống hung ác, trợn mắt nhìn Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu còn có chút khó hiểu, cô cũng không có cáo trạng, cô gái này sao lại vậy chứ?
Cô cũng không để trong lòng, ăn xong liền đi vào nhà vệ sinh, đi ra thấy Hoàng Quyên đứng ở chỗ bồn rửa tay, cô suy nghĩ một chút, vẫn bước tới rửa tay.
Hoàng Quyên nhìn thấy cô liền như nước sôi, đột nhiên nhào tới, nắm tóc cô, chỉ vào mặt cô quát: "Diệp Tiểu Yêu, con mắt nào của cô thấy tôi đụng cô, vậy mà dám đi cáo trạng!"
Diệp Tiểu Yêu bắt được tay cô ta, kéo tay cô ta đập lên bồn rửa tay, Hoàng Quyên kêu thảm một tiếng, nhấc chân lên đá cô, Diệp Tiểu Yêu tay chân lanh lẹ giơ chân đá vào bắp chân của cô ta, đè cô quỳ xuống.
Cô đổi tay nắm lấy tóc cô ta, cười lạnh nói: "Hoàng tiểu thư, tôi không thấy cô đụng tôi, cũng không đi cáo trạng, cô làm cái gì tự cô hiểu rõ, đừng tìm tôi diễn bộ mặt vô tội này. Tôi nói cho cô biết, các người thế nào tôi không có hứng thú muốn biết, nhưng đừng có chọc đến trên đầu tôi! Còn có một lần nữa, cô cũng đừng trách tại sao tôi không cho cô mặt mũi!"
Cô nói xong liền buông cô ta ra, rửa tay rồi đẩy cửa đi ra ngoài, quay về chỗ ngồi thì không thấy Quan Quý Hi và Lục Ly đâu, cô nhíu nhíu màu, như không có chuyện gì ngồi xuống.
Khương Lập Nguyên nghiêng đầu không thấy Lục Ly, liền nhẹ giọng nói: "Diệp Đại Thẩm, chuyện Hoàng Quyên đụng cô là Dụ Dương nói với tôi, cô yên tâm, không có lần sau đâu! Cám ơn cô đã không nói với Đông Tử!"
Diệp Tiểu Yêu nhìn thoáng qua Tạ Dụ Dương, có chút bất đắc dĩ, Tạ Dụ Dương cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không nhiều lời, chỉ là muốn Khương Lập Nguyên cảnh cáo cô ta một chút!"
Tạ Dụ Dương thế mới biết chuyện gì đã xảy ra, không vui trừng mắt với Khương Lập Nguyên nói: "Đụng ngã trên núi tuyết cũng quá đáng quá rồi, may mà Tiểu Yêu không có chuyện gì, bằng không Đông Tử không ầm ĩ với cậu một trận mới là lạ ấy!"
Khương Lập Nguyên cười theo nói: "Cô ấy không hiểu chuyện, bị Quan Quý Hi kích thích nên có chút bị kích động, tôi đã nghiêm khắc mắng cô ấy rồi, quay về không cho cô ấy và Quan Quý Hi tiếp xúc là được! Các người tha thứ chút đi!"
Đang nói thì Lục Ly sắc mặt khó coi đi đến, không thấy Quan Quý Hi đâu, cũng không ai hỏi, chỉ có Hoàng Quyên vừa quay về, nhiều chuyện nói: "Đông Tử, Quý Hi không phải đi cùng anh ra ngoài sao? Cô ấy đâu?"
"Cô ta có hai chân sẽ tự biết đi, tôi nào biết cô ta đi đâu, mà phải nói lại, cô ta cũng không phải là người của tôi, cô ta đi đâu liên quan gì tới tôi!" Lục Ly tức giận nói.
Khương Lập Nguyên sợ nói thêm sẽ càng thêm căng thẳng, liền hoà giải nói: "Nói không chừng là về nghỉ trước rồi, đừng để ý, ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta đi chơi!"
Hoàng Quyên liếc hắn, đứng dậy ra ngoài gọi điện. Lục Ly đứng dậy kéo Diệp Tiểu Yêu nói: "Chúng ta đi nghỉ trước, mọi người cứ chơi đi!"
Hai người quay lại khách sạn, Diệp Tiểu Yêu thừa dịp Lục Ly đi tắm liền lặng lẽ ra ngoài mua chai rượu thuốc bỏ vài trong túi, thừa dịp đi tắm thoa một chút lên mấy vết thương bị té, sau đó mới đi ra.
Lục Ly không ở trong phòng, cô cũng không để ý, nghĩ rằng hắn tìm đám Khương Lập Nguyên đánh bài, nên tự mình lên giường ngủ.
Mơ hồ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn là một số máy lạ, cô nhận máy, chỉ nghe phía bên kia Hoàng Quyên quáy: "Diệp Tiểu Yêu, tôi nói cho cô biết, nếu Quan Quý Hi xảy ra chuyện gì, tôi xem làm sao cô ăn nói với Quan gia!"
Nói xong cúp máy, Diệp Tiểu Yêu lật đật dậy, mặc quần áo tử tế rồi gọi cho Lục Ly, thấy điện thoại vang lên trong phòng. Cô không thể làm gì hơn là gọi cho Tạ Dụ Dương hỏi chuyện gì xảy ra?
Tạ Dụ Dương cười khổ nói: "Ai biết Đông Tử nói gì với cô ta, cô ta tự chạy đi, có hỏi qua chỗ quản lý núi tuyết, họ bảo không có xuống núi, sợ cô ta xông đến chỗ nào rồi té ngã, chúng ta đều đang đi tìm người!"
Diệp Tiểu Yêu vừa nghe xong đã sốt ruột hỏi: "Các người đang ở đâu, tôi qua phụ tìm cùng với mọi người!"
Tạ Dụ Dương nói: "Đừng đến nữa, trời vừa đen vừa lạnh, cô vừa té bị thương, vẫn nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi!"
Diệp Tiểu Yêu không tài nào ngủ được, cố chấp hỏi phương hướng, sau đó mặc áo khoác lông đi ra ngoài.
Đi thật xa mới gặp đám Tạ Dụ Dương, tìm không thấy Lục Ly, Tạ Dụ Dương giải thích nói bọn họ có thuê mấy người tìm giúp, Lục Ly mang mấy người đó đến sơn cốc bên kia tìm.
Hoàng Quyên cười lạnh nói: "Có vài người là sao chổi, đến chỗ nào là chỗ đó có chuyện, đi ra ngoài du lịch với cô ta thật là xui xẻo!"
"Cô ngậm miệng!" Khương Lập Nguyên tức giận quát: "Nếu không phải do cô, Quan Quý Hi sao lại đi theo! Cô còn muốn lý luận cái gì?"
Hoàng Quyên lập tức nhảy dựng lên: "Tôi nói sai cái gì? Cô vì sao lại che chở cô ta, không phải là coi trọng cô ta rồi chứ!"
Đủ rồi, không thể trêu vào nên bắt đầu trốn tránh, Diệp Tiểu Yêu xoay người đi tìm Lục Ly.
Đi đến nửa đường tháya Lục Ly cõng một người đi tới, xung quanh có người cầm đèn cho hắn, Diệp Tiểu Yêu quan tâm chạy tới hỏi: "Sao rồi,Quý Hi bị thương thế nào?"
"Không có gì đáng ngại, bị thương ở chân, anh đưa cô ấy đi bệnh viện trước, em về nghỉ ngơi đi!" Lục Ly mệt mỏi nói.
Diệp Tiểu Yêu lúc đầu muốn cùng đi, thấy Quan Quý Hi sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm mình, liền đổi ý nói: "Vậy được rồi, em quay về khách sạn chờ anh!"
"Được!" Lục Ly cõng Quan Quý Hi lên núi, có người tìm xe đến đưa bọn họ đi bệnh viện, Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy xe đi xa chỉ có thể quay người trở lại khách sạn.
Cô không ngủ được, TV đổi mấy kênh rồi, cũng không biết xem cái gì, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật khó chịu đựng, đến khi hơn giờ sáng vẫn chưa thấy Lục Ly về, cô nằm xuống, tắt ti vi đi ngủ.
Mơ màng đến gần sáng, mới nghe thấy có người tiến đến, cô lập tức mở mắt ra hỏi: "Sao rồi? Không có gì đáng ngại chứ!"
Lục Ly không trả lời, vào phòng tắm rửa, nửa ngày mới quay ra nói: "Bị gãy ngay mắt cá chân, mới băng bó cố định, phải ở lại quan sát vài ngày. Anh mua vé máy bay rồi, lát nữa tiễn em về trước!"
Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một chút, mới theo bản năng nói: "Được."
Cô không dám hỏi Lục Ly có cùng quay về với mình hay không, chỉ cảm gáic mình đi rồi thì đối với mọi người đều là một loại giải thoát.
Đại khái cô trả lời quá sảng khoái, Lục Ly có chút bối rối, bước đến ôm cô: "Xin lỗi, lúc đầu muốn cho em một kỳ nghỉ vui vẻ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Em về trước đi, anh ở lại với cô ấy hai ngày, không có gì thì tụi anh cũng quay về!"
"Không sao! Anh lưu lại chăm sóc cô ấy là phải, em không sao!" Diệp Tiểu Yêu gượng cười, đẩy hắn ra đi thu dọn hành lý.
Lúc mọi người đã thu dọn hành lý xong xuôi rồi cùng nhau xuống núi, ngoại trừ Hoàng Quyên tức giận lẩm bẩm oán trách mất hứng thì cũng không ai nói gì. Xuống núi, đám Tạ Dụ Dương vào viện thăm người, Lục Ly đưa Diệp Tiểu Yêu đến sân bay, giúp cô đặt hành lý vào lối thoát hiểm, mới ôm lấy cô nói: "Đến nơi gọi điện cho anh! Đừng áy náy, đây không phải là lỗi của em! Em đừng suy nghĩ lung tung!"
"Được!" Diệp Tiểu Yêu hôn hắn một cái, xách theo hành lý đi vào.
Lục Ly nhìn theo lối thoát hiểm trống không mà ngây ngẩn một hồi, mới vuốt mặt uể oải đi ra ngoài.
--
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ, Diệp Tiểu Yêu quay về Lục thị trình diện, Cố An Dịch thấy cô quay về rất cao hứng, giao công việc lại cho cô, thuận tiện đẩy Uông Vĩ Tình phiền phức sang cho cô luôn. Diệp Tiểu Yêu vừa thấy liền đau đầu, không nghĩ tới Uông Vĩ Lan không đến, lại đưa em gái đến.
Cái cô đại tiểu thư() này cũng không biết có quan hệ thế nào với Lục Ly , trong bệnh viện còn đang nằm một cái, cô đắc tội được với ai chứ!"
() ý chỉ tính cách.
"Cô ấy đang làm gì cứ để cô ấy làm tiếp! Sau khi Lục Ly quay về hẳn nói!" Cô nhiều việc như vậy, vẫn nên ít gây phiền toái thì hơn.
Cố An Dịch cười khổ nói: "Lục thiếu thấy cô ta liền đau đầu, tôi cũng bị cô ta gây phiền đến nỗi không cách nào làm việc, cô có thời gian thì quản đi! Tránh cho cô ta gây thêm nhiều phiền phức hơn!"
Diệp Tiểu Yêu từ chối cho ý kiến, một cái Quan Quý Hi đã đủ làm cô nhức đầu, nếu như đắc tội với cả Uông Vĩ Tình, nói không chừng Uông Vĩ Lan còn tìm tới cửa, cô cũng không nhiều thời gian mà hầu hạ mấy người ấy như vậy.
Chỉ là cô không đi tìm Uông Vĩ Tình, Uông Vĩ Tình lại tự đến tìm cô, ném một xấp tài liệu lên bàn, nói: "Trợ lý Diệp, mới nghỉ lễ xong đã cho tôi nhiều công việc như vậy, cô đây là muốn chỉnh tôi à?"
Diệp Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn xấp tài liệu, thấy cô ta một trang cũng không ngó, đại tiểu thư Phạm Tư Dư đã quá xuất sắc rồi, nha đầu này còn xuất sắc hơn cả Phạm Tư Dư!
Cô nhìn qua tài liệu một chút, nói: "Những tài liệu này An Dịch trước khi nghỉ lễ đã đưa cho cô, là do cô tự để dồn lại, không có chuyện ai muốn chỉnh ai cả. Uông tiểu thư, cô không phải am hiểu gõ văn bản sao? Làm vài giờ là xong rồi, làm phiền cô cực khổ một chút, ngày hôm nay làm xong là được rồi!"
"Tôi không làm được, nhiều như vậy, còn khô khan nữa chứ, cô tìm người khác làm đi!" Uông Vĩ Tình nhấc giày cao gót muốn đi.
Diệp Tiểu Yêu xoa xoa trán, nói: "Uông tiểu thư, người khác đều có chuyện cần làm, tự cô làm không xong còn muốn giao cho người khác, công ty mời cô đến làm được cái gì? Thực sự không làm được, cô có thể xin nghỉ việc!"
Uông Vĩ Tình vừa nghe xong liền hầm hầm nhào tới, vỗ bàn một cái nói: "Trợ lý Diệp, cô tính toán thật tốt, tôi đây là do Đông Tử mời tới, đây là công ty nhà anh ấy, anh ấy chưa đuổi tôi đi, cô dựa vào cái gì dám đuổi tôi đi!"
"Tôi không đuổi cô đi, là tự cô nói không đảm nhiệm nổi công việc này!"
Diệp Tiểu Yêu đứng lên, vỗ vỗ lên chồng tư liệu: "Muốn lưu lại thì làm việc, không làm được thì liền đi, cô tự lựa chọn đi!"
"Tôi sẽ không đi, cô có thể bắt tôi làm sao?" Uông Vĩ Tình khí thế cao ngạo kêu lên: "Cô không phải chỉ là một con chó sao? Chủ không có ở nhà liền mượn cáo oai hùm mà cắn loạn, đừng cho tôi không biết cô là ai, cho dù cô có bò lên giường của anh Đông Tử thì cũng chỉ là chó, tôi cũng không sợ cô ta!"
Diệp Tiểu Yêu nhất thời giận tái mặt, bấm chuông kêu bảo vệ, Uông Vĩ Tình thấy cô ta làm thật, có chút sợ, liền cầm tài liệu đi ra ngoài, lúc quay đầu còn nói: "Cô chờ đấy, anh Đông Tử quay về nhất định sẽ bảo anh ấy đuổi cô đi!"
Nhân viên ngoài cửa đều nhìn thấy, đợi cô ta đi, Chu Cận mới tiến đến nói: "Diệp tỷ, chị nên đuổi cô ta đi, tự mình không làm việc còn quấy nhiễu người khác, có cô ta ở đây, không ai làm được việc gì!"
"Quên đi, người do Lục thiếu mời tới, muốn đuổi thì để hắn đuổi, tôi cũng không muốn dính tới kẻ tiểu nhân!"
Diệp Tiểu Yêu hừ lạnh, nhíu mày nói: "Tôi xem tư liệu gần đây, tại sao từ lúc tôi đi mọi người đều không ký được hợp đồng nào, không đến mức đo chứ! Trước lúc tôi đi không phải có mấy công ty muốn hợp tác với chúng ta sao?"
Chu Cận dè dặn nói: "Đúng là có mấy nhà, nhưng sau đó người ta không biết sao lại chọn bộ phận bên kia, ký với Lục đại thiếu gia! Lục thiếu(Lục Ly) cũng không quan tâm, chúng tôi cũng không dám nói!"
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, Lục Quân Viễn vẫn không kiềm chế được mà cướp mối làm ăn, đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Lục Ly còn chưa đứng vững đã bị hắn khoét góc tường, đây không phải là muốn chèn ép Lục Ly sao?
"Biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi! Tôi xem lại đã!" Diệp Tiểu Yêu làm việc liền quên ăn quên ngủ, cơm trưa vẫn là do Cố An Dịch mang vào cho cô.
Cố An Dịch thấy cô xúc được hai muỗng liền nhìn chằm chằm máy tính, không nhịn được tiến lên tắt màn hình nói: "Cô ăn cơm trước đi, dạ dày không tốt rồi còn nhịn đói, lỡ như thân thể bị bệnh sẽ không cách nào làm việc!"
Diệp Tiểu Yêu cười khổ, không thể làm gì hơn là ăn cơm trước, Cố An Dịch rót cho cô ly nước nói: "Áp lực rất lớn sao?"
--
Ước gì Tiểu Yêu có thể mềm yếu hơn một chút, lắm khi cứ chịu đựng rồi chịu đựng, rõ ràng trong lòng rất buồn bực nhưng lại tỏ ra mình ổn. Lục Ly cảm thấy cô ấy có thể tự lo được, nên anh ấy có thời gian lo nghĩ cho người khác mà quên mất đi, ai mới thật sự là người mình nên để ý. Lục Ly còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm yêu đương, anh ấy không đủ tinh tế để nhận ra điều Tiểu Yêu mong muốn, không đủ tinh tế để nhận ra có những mối quan hệ chỉ nên lịch sự vừa đủ, và quan trọng nhất là không đủ mạnh mẽ, dứt khoát, chặn đứt, không cho phép người khác nói đụng chạm, hay đụng tay đụng chân với người mình yêu.
Lắm khi ước gì Lục Ly có thể như những chàng soái ca khác, cô ấy là người phụ nữ của tôi, không có ai có quyền nói, không có ai có quyền làm tổn thương cô ấy.
Lần nào Tiểu Yêu bị tổn thương về thể xác lẫn tinh thần đều không có Lục Ly bên cạnh, đã vậy còn rước rắc rối về cho cô cũng chỉ vì sự không mạnh mẽ, không dứt khoát của mình. Sau đó mới biết thì xin lỗi để làm gì, tình yêu này đối với Diệp Tiểu Yêu vui vẻ thì ít, mà đau khổ thì nhiều. Liệu rằng Diệp Tiểu Yêu sẽ chịu đựng được bao lâu đây??
Sau tất cả thì anh chị chỉ ngọt được có một chương thôi :( Chương này không xuất hiện cảnh ngược nhưng lại khiến người ta phải suy nghĩ, không cách nào vui lên được.