"Không sao, anh đi đi! Tôi gọi Chu Cận là được rồi!" Lần trước Cố An Dịch hình như bị mẹ làm cho một trận ầm ĩ, kết quả bà tức tới khóc, Cố An Dịch dỗ vài ngày mới nguôi giận, cô biết là Cố An Dịch cũng bị ép tới mức không còn cách nào mới phải huỷ hẹn.
"Được, tôi đi đây, có chuyện gì nhớ gọi!" Cố An Dịch vội vã chạy đi.
Diệp Tiểu Yêu kêu Chu Cận, hai người đi tới nhà hàng thì nhận được cuộc gọi của Lục Ly, vừa bắt máy đã nghe Lục thiếu oanh liệt nói: "Diệp đại thẩm, sao giờ còn chưa về nấu cơm!"
Diệp Tiểu Yêu mới nhớ ra hôm nay quên dặn Lục Ly không thể về ăn cơm được, liền bảo: "Tôi hẹn Mã tổng của Hải Vận ăn cơm, hôm nay không về nấu cơm được, anh tự giải quyết đi!"
"Ăn ở đâu? Cô nỡ để cho người tàn phế tự giải quyết có phải là quá đáng không?"
Diệp Tiểu Yêu liền nói tên quán ăn, tức giận nói: "Anh không có chỗ để ăn thì bắt xe tới đây! Đến đây người ta mời rượu thì cũng đừng bảo tôi bắt nạt anh!"
Tắt máy, Diệp Tiểu Yêu không nói gì, vị đại gia này ở nhà hai ngày ngây người đến nghiện, đến cái đĩa cũng lật hai lần để nhìn, đoán chừng là do lười đi ra ngoài!
Mã tổng dẫn theo trợ lý đến, bốn người gọi đồ ăn, Diệp Tiểu Yêu muốn nói đến việc hợp đồng. Mã tổng lớn lên có chút hơi mập lùn, híp mắt cười nói: "Diệp tiểu thư, đừng gấp gáp, chúng ta ăn cơm trước rồi hãy nói!"
Diệp Tiểu Yêu nháy mắt với Chu Cận, Chu Cận liền nhanh chóng rót rượu, cười nói: "Mã tổng, trợ lý Diệp của chúng tôi dạ dày không tốt, hôm nay để tôi uống cùng ngài nha!"
Cô cầm ly rượu rót xong đưa cho Mã tổng, Mã tổng nhận lấy, tay sờ sờ vào tay cô, cười nói: "Chu tiểu thư da thật đẹp nha!"
Chu Cận cười xấu hổ, ngồi xuống nháy mắt với Diệp Tiểu Yêu. Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, cố nén cơn tức sắp xếp mọi người dùng bữa. Uống thêm mấy chén, điện thoại của Diệp Tiểu Yêu vang lên, cô đứng dậy ra ngoài tiếp, là do bên nhà cung cấp gọi đến, hỏi Diệp Tiểu Yêu mấy vấn đề.
Diệp Tiểu Yêu kiên nhẫn nói với hắn, quay đầu nhìn thấy trợ lý đi vào phòng nhà vệ sinh, cô cũng không để ý, liền đi vào, nhìn thấy Mã tổng ôm Chu Cận, mặt Chu Cận đỏ rần, vừa đẩy hắn vừa la lớn: "Mã tổng, ông đừng làm vậy.."
Diệp Tiểu Yêu cơn tức tăng cao, nghĩ đến đơn hàng kia, miễn cưỡng nhịn xuống, tiến lên kéo Chu Cận ra, dời ghế ngồi giữa hai người, chỉ cười nói: "Mã tổng muốn uống rượu sao? Tới đây, tôi tiếp ngài!"
Mã tổng quay về chỗ cũ, híp mắt cười: "Trợ lý Diệp không phải không thể uống sao?"
Diệp Tiểu Yêu không nói gì, rót rượu đầy ly, để trước mặt hắn, cười nói: "Khó có khi Mã tổng có hứng thú, liều mình tôi cũng phải tiếp chứ, là đàn ông thì hôm nay không được từ chối đâu!"
Mã tổng bị cô nói móc sặc đỏ cả mặt, giận dỗi cầm ly rượu uống một hơi cặn sạch, còn ra oai đưa ly về phía Diệp Tiểu Yêu thể hiện đã uống hết.
Diệp Tiểu Yêu ngửa cổ uống hết một ly, lại đưa cho Mã tổng một bình rượu để rót đầy, hai người liên tiếp uống ly, mặt của Mã tổng đỏ như gan heo, cầm lấy tay của Diệp Tiểu Yêu đang rót rượu lại: "Trợ lý Diệp tửu lượng thật giỏi... Chúng ta... Nghỉ ngơi một chút rồi uống..."
Hắn cũng không biết say thật hay say giả, ngã dựa vào Diệp Tiểu Yêu, một tay ôm hông cô, một tay làm loạn.
Diệp Tiểu Yêu tức giận, tát một bạt tai, Mã tổng cười cợt nói: "Trợ lý Diệp giả vờ cái gì, nói chuyện làm ăn chẳng phải là chuyện này sao?"
Hắn chẳng những không buông ra, ngược lại còn ôm chặt Diệp Tiểu Yêu, miệng quơ qua muốn hôn, đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Lục Ly cùng một người phục vụ đứng ở cửa.
Người phục vụ kia vừa nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt đỏ lên, hoảng sợ vội vàng lui ra ngoài.
Chu Cận đang thất kinh, quay đầu nhìn thấy Lục Ly, vui mừng, kêu lên: "Lục thiếu, anh nhanh đến giúp, Mã tổng uống nhiều rồi!"
Diệp Tiểu Yêu vội vàng quay đầu nhìn thấy Lục Ly sắc mặt xanh mét, thầm kêu không tốt rồi, cũng không biết khí lực đâu ra, đẩy Mã tổng qua một bên, Mã tổng không ngồi vững, trượt xuống mặt đất.
Diệp Tiểu Yêu cũng không đoái hoài tới hắn, tiến lên ngăn vai của Lục Ly nói: "Tôi không sao, chúng ta đi thôi!"
Lục Ly đẩy cô ra, xông về phía trước, Diệp Tiểu Yêu sợ việc giống chuyện hắn đánh Quan Quý Sâm lại tái diễn, liều mình nhào tới ôm eo hắn, kéo lui về sau hét lớn: "Lục Ly, anh đừng kích động, lần trước tôi đã nói rồi, chuyện của tôi tôi tự biết xử lý, anh đừng xía vào..."
Chu Cận cũng phản ứng kịp, hoảng sợ bước tới giúp Diệp Tiểu Yêu kéo Lục Ly, khuyên nhủ: "Lục thiếu, chúng ta đi thôi! Loại cặn bã này không đáng để anh ra tay..."
Hai người ba chân bốn cẳng đẩy Lục Ly ra khỏi cửa mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tiểu Yêu còn chưa đứng vững, Lục Ly đã nắm lấy cổ tay cô, tức giận đùng đùng kéo ra ngoài.
Chu Cận há hốc miệng, lúc đầu muốn đi theo, sau nghĩ lại thấy túi của cô và Diệp Tiểu Yêu còn bên trong, lại đi vào lấy, lúc đi ra đã không tìm thấy hai người.
--
Trên taxi, Lục Ly còn đang nắm cổ tay Diệp Tiểu Yêu thật chặt, mặt đen như Bao Công, Diệp Tiểu Yêu bất an xoay người giật mình, ngược lại hắn càng nắm chặt hơn, cô nhìn không được kêu lên: "Lục Ly, anh buông ra, anh nắm cổ tay tôi đau!"
Lục Ly quay lại quát cô một tiếng: "Không muốn tôi bẻ gãy tay cô thì cô im miệng lại cho tôi!"
Tài xế taxi bị hắn doạ sợ, bất an quay đầu nhìn một chút.
"Nhìn cái gì, lo lái xe của anh đi!" Lục Ly hướng về phía người ta trừng mắt.
Tài xế kia lại càng hoảng sợ, cắm đầu lo lái xe, trong miệng nói nhỏ: "Bộ dạng đẹp trai như vậy, mà tính khí lại xấu quá..."
Diệp Tiểu Yêu thấy hắn đang bực bội, nên không thèm để ý đến hắn, hắn muốn nắm cứ để hắn nắm.
Cứ như vậy về đến nhà, mở cửa vào xong liền bị hắn kéo tới phòng tắm, lúc này cô mới giật mình kêu không ổn, người này muốn làm gì?
Lục Ly kéo cô tới vòi hoa sen, dùng người chặn cô lại rồi mở vòi.
Dòng nước lạnh như băng chảy xuống, lạnh thấu tim Diệp Tiểu Yêu, cô tỉnh rượu hoàn toàn, giùng giằng kêu lên: "Lục Ly, anh điên rồi... Con mẹ nó, anh đang làm gì vậy?"
"Giúp cô rửa... Người cô bẩn chết đi được..." Lục Ly so với cô còn quát to hơn: "Cô đi bán hợp đồng hay đi bán mình? Kinh doanh... Kinh doanh... Trong mắt cô chỉ để ý tới việc kinh doanh sao? Hắn cho cô bao nhiêu? Tôi cho cô..."
Hắn cũng không lo cái tay đang bó bột của mình, đè đầu đè mặt cô ngay chỗ nước chảy xuống. Nước trôi vào miệng Diệp Tiểu Yêu, cô không nói được, giùng giằng muốn tránh chỗ nước, lại bị Lục Ly đè lại.
Hắn thô bạo làm trầy cả mặt cô, cô vừa đau vừa tức, uỷ khuất khóc to lên, nước mắt hoà vào nước.
Cô đánh kéo lên người Lục Ly, trên người hắn cũng ướt nhẹp, tay chân cô giãy dụa làm Lục Ly vấp té, hắn đè cô ngã vào bồn tắm, dòng nước lạnh lùng kia phun vào trên người hai người.
Diệp Tiểu Yêu thở gấp, ho khan dữ dội đứng lên, vừa ho khan vừa mắng không hơi: "Anh... Bệnh thần kinh... Phát điên cái gì... Khụ khụ... Khụ khụ... Nên đưa anh đi kiểm tra thần kinh..."
Lục Ly vốn định chống tay lên bồn tắm để bò dậy, nghe cô lao thao mắng, cơn tức lại nổi lên, không chút lưỡng lự mà ép xuống, dùng miệng ngăn miệng cô lại.
Môi vừa chạm vào môi cô, hắn liền hung hăng cắn, Diệp Tiểu Yêu đau đến nỗi co người lại, hắn theo bản năng thả nhẹ ra rồi lại dùng lực, lưỡi bá đạo tiến vào bên trong, hung hăng cướp lấy lưỡi cô. Diệp Tiểu Yêu giùng giằng, hắn dùng chân đè chân cô lại, bá đạo điên cuồng mút lấy môi lấy lưỡi của cô, cường ngạnh đảo qua đôi môi cô, hôn cô đến khi cả người mềm nhũn...
Nước lạnh dường như không còn chút uy hiếp nào, ngược lại, càng hôn, thân thể càng lúc càng khô nóng, náo loạn không yên...
Không đủ... Không đủ...
Trong lòng hắn thầm rống to lên, hắn không cách nào khống chế được suy nghĩ muốn vào bên trong cô, hung hăng chiếm lấy cô...
Loại cảm giác này còn hơn cả lúc bị Uông Vĩ Lan bỏ thuốc, làm cho hắn quả thực không cách nào tỉnh táo lại, hắn vừa hôn cô, tay đưa xuống lục lọi cởi đồ cô ra...
Hai người chen lấn trong bồn tắm chật hẹp, hắn sờ không tới nút, liền không nhịn được lôi ra xé rách, Diệp Tiểu Yêu nhân cơ hội này từ môi hắn giãy dụa vùng ra, thở phì phò hét lớn: "Lục Ly, dừng tay cho tôi..."
"Không dừng... Không dừng... Hắn có thể, vì sao tôi không thể..."
Lục Ly bá đạo quát lên, cúi người ngăn miệng cô lại, nhưng mà vì tay bị thương, không thể nào giống như hai tay, hắn xé rách áo của cô nhưng vẫn không cách nào cởi được quần của cô, khó chịu tới mức không nhịn được mà liếm khắp người cô.
Diệp Tiểu Yêu vừa xấu hổ, nhưng bị đè bên dưới bồn tắm, giãy dụa không được, cô bắt lấy tay Lục Ly, cảm giác như giờ có cào nát tay hắn cũng không thể khiến hắn ngừng tay.
Cảm giác chỗ nóng như lửa kia cọ tới cọ lui trên người mình, cô muốn phát điên rồi.
Lục Ly không nhịn được nữa, đứng dậy thả cô ra, Diệp Tiểu Yêu còn chưa kịp phản ứng, hắn cúi đầu ôm ngang người cô một cái, ôm cô ra ngoài.
"Buông ra... Lục Ly, tên khốn khiếp, anh buông ra..."
Diệp Tiểu Yêu giùng giằng, Lục Ly liều mạng ném cô lên giường hai người ướt nhẹp làm giường cũng bị thấm ướt trong chớp mắt, Lục Ly cũng không thèm để ý, một tay đè cô xuống, một tay lột quần cô ra.
Diệp Tiểu Yêu đạp loạn, Lục Ly lui về phía sau hai bước, mở thắt lưng ra.
Diệp Tiểu Yêu thấy thế sợ hãi nhảy dựng lên muốn chạy, Lục Ly nắm lấy= cổ áo của cô, kéo lại, quần áo của cô hoàn toàn bị kéo xuống.
Diệp Tiểu Yêu vừa xấu hổ vừa quát: "Lục Ly, con mẹ nó, anh muốn làm gì? Muốn gì thì đi ra ngoài mà tìm phụ nữ, tôi..."
Lục Ly một tay ngăn ở hông cô, kéo cô về phía mình, dùng răng cắn lên vành tai cô, hung hăng mút một cái, mới nói: "Tôi không muốn người khác, tôi chỉ muốn em.... Diệp Tiểu Yêu, em đừng hòng mà chạy thoát..."
Hắn đè cô ngã xuống giường, dùng tay bó thạch cao chống đỡ cả người, hôn cô. Đôi môi nóng bỏng hôn lên hai nụ hoa trên người cô, làm toàn thân Diệp Tiểu Yêu truyền đến cảm giác tê dại, hai tay cô run rẩy đẩy đầu hắn ra, hắn liền khẽ cắn, cô lập tức mềm nhũn, không có chút lực.
Vừa lắc đầu, vừa la lớn: "Lục Ly, anh đừng như vậy... Chúng ta nói xong đã..."
"Nói xong cái gì? Sao tôi không nhớ gì hết... Diệp đại thẩm... Tôi chỉ nhớ rõ em không ghét cùng tôi làm việc đó..."
Lục Ly thù hận mà ngẩng đầu, nhìn thấy nơi kia ẩm ướt của cô mà cười tà mị, cúi đầu châm lửa khắp nơi. Tuy là đêm đó bị hạ thuốc, nhưng hắn không quên những điểm nhạy cảm trên người cô, lựa những điểm nhảy cảm đó mà hạ thủ...
Diệp Tiểu Yêu khẽ rên bởi vì thân thể nóng như lửa đốt, cô nghiến răng nghiến lợi, lại bị hắn mút tới mức cả người không có chút lực, chỗ nào đó trong thân thể ầm ĩ muốn phát tiết ra, còn lý trí lại nói cho cô biết không thể tiếp tục, bằng không sẽ hại hắn không có kết quả tốt gì...
"Tiểu Yêu..." Lục Ly dời tới, hôn xương quai xanh của cô, hôn lên cằm, hôn lên môi cô, lúc này cô mới phát hiện được chỗ nóng như lửa kia của hắn đã đặt ở giữa hai chân cô, người liền thấp xuống, hung hăng đi vào...
"Khốn khiếp..." Cô mắng hắn trong miệng, hắn lại thuần thục câu dẫn lưỡi cô quấn quít cùng lưỡi hắn, khí tức hung hăng chặt chẽ, bao vây lấy cô, mỗi động tác đều dường như muốn đâm xuyên qua cô.
Diệp Tiểu Yêu toàn thân run rẩy, có chút không cách nào ngăn được trận núi lửa phun trào này, cô giống như con thuyền nhỏ, dập dìu trong từng cơn sóng lớn, trong nháy mắt cô lên tới đỉnh, theo bản năng nắm chặt lấy bả vai của Lục Ly...
"A... A..." Còn tưởng miệng hắn sẽ ngăn lại nên cô không đề phòng, không ngờ rằng tên này dường như cảm giác được, trong nháy mắt dời khỏi miệng cô. Vì vậy Diệp Tiểu Yêu nghe được tiếng rên của mình... Tiếng rên này...
"Ha ha... Tiếng của em rất êm tai... Tới đây, kêu lên vài tiếng cho nghe xem nào..."
Lục Ly đùa dai, Diệp Tiểu Yêu hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Lục Ly cúi nhẹ hôn lên môi cô, uy hiếp nói: "Kêu hay không kêu?"
Diệp Tiểu Yêu cắn chặt môi, Lục Ly cúi đầu ngậm vành tai của cô vào miệng, dùng răng cắn cắn lên tai cô, cảm giác tê dại truyền thẳng vào người Diệp Tiểu Yêu, tên này còn ác độc hơn, chậm tốc độ lại...
Diệp Tiểu Yêu chỉ cảm thấy cả người chịu một cơn dằn vặt, cả người ngứa ngáy rất khó chịu.
"Lục Ly..." Cô gọi lên tiếng, bởi vì cổ khàn khàn mà mất đi sức uy hiếp, nghe vào tai càng giống như làm nũng, cô sợ hãi mau chóng ngậm miệng lại.
Lục Ly ở bên tai khẽ nở nụ nụ cười: "Người phụ nữ này... Ở trên giường cần gì phải rụt rè như vậy... Thích thì kêu lên, có sao chứ?"
Hắn nói xong liền lao vào, Diệp Tiểu Yêu chỉ cảm thấy trước mắt mình chỉ là một màu trắng, theo bản năng nắm chặt bờ vai hắn, buộc miệng kêu lên.
"Diệp đại thẩm.. Thật ngoan!" Lục Ly cười, hôn cô một cái, ôm cô xoay người nói: "Tay tôi chịu không nổi nữa rồi, đổi lại cho em tới đi..."
Diệp Tiểu Yêu nhất thời đỏ mặt, người này vậy còn chưa đủ sao?
Cảm giác đồ ở phía dưới thô bạo đâm vào mình, mặt cô càng đỏ lên, lần trước trên xe cũng là tư thế này, nhưng trong bóng tối, hiện tại rèm cửa mở to, tuy phía dưới không thấy cô, nhưng bên ngoài có ánh mặt trời chiều, cảm giác thật là mất mặt...
"Thạch cao của anh..." Mắt cô thoáng nhìn, nhìn thấy thạch cao trên tay hắn rơi đi một tí, gấp gấp kêu lên.
"Em thật là mất hứng, đây là lúc bàn luận về thạch cao sao?" Lục Ly bất đắc dĩ, đưa tay nắm lấy hông cô, áp cô xuống giường, một phen mây mưa trôi qua, lại giằng co hai lần nữa Lục Ly mới không nhịn được nữa mà ngã xuống giường.
Diệp Tiểu Yêu toàn thần mềm nhũn, đến cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, không cần nhìn cũng biết tiểu cẩu() này nhất định để lại rất nhiều dấu vết trên người mình...
() chó con
Cô có chút thất bại mà trừng mắt nhìn lên trần nhà, không muốn nói chuyện, cũng không muốn khiển trách Lục Ly. Nếu như lần đầu là bị hắn ép buộc, thì lần sau là tự nguyện. Cô không cách nào phủ nhận thân thể người này thật sự có sức hấp dẫn trí mạng đối với cô, cô là người trưởng thành, cô không cảm thấy thừa nhận sức hấp dẫn này là mất mặt!
"Tiểu Yêu..." Lục Ly đột nhiên luồn tay từ phía sau, ôm cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô, khàn khàn giọng nói: "Làm bạn gái tôi đi!"
Diệp Tiểu Yêu ngẩn người, đẩy tay hắn ra, hắn lại càng ôm chặt.
"Đừng làm loạn..." Diệp Tiểu Yêu mệt mỏi nói.
Cô không muốn cùng với tên chưa đủ lông đủ cánh này chơi đùa, cô chơi không nổi.
"Tôi nói thật, làm bạn gái tôi đi!" Lục đại gia hoá thân thành Lục con nít, giống như nếu Diệp Tiểu Yêu không đồng ý với hắn, hắn sẽ không buông tay.
"Bạn gái dạng gì? Bạn gái có thể danh chính ngôn thuận lên giường? Hay là bạn gái sau này có thể kết hôn với anh?"
Diệp Tiểu Yêu giễu cợt nói: "Đầu tiên, tôi không có hứng thú, thứ hai, anh không thích hợp với tôi! Tôi không hiểu nổi lý do gì để tôi nên lãng phí thời gian với anh!"
"Diệp Tiểu Yêu!" Lục Ly tức giận quát cô một cái, nói: "Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, chuyện sau này để sau này hãy nói, quan trọng nhất là hiện tại tôi biết em có cảm giác với tôi, tôi cũng có cảm giác với em, chúng ta không thuận theo tự nhiên được sao?"
"Không được! Nếu như có cảm giác với nhiều người, tôi phải thử mỗi người một lần thì tôi đây sẽ chết vì mệt! Nếu đã biết rõ không có kết quả, cần gì phải thử chứ!"
Diệp Tiểu Yêu rất bình tĩnh, dường như không phải là đang phơi bày toàn bộ thân thể nằm trong ngực hắn, mà là quần áo chỉnh tề ngồi đàm phán điều kiện với đối thủ.
Lục Ly hận cái giọng nói vờ như không có gì xảy ra của cô, chợt xoay người đè lên người cô, tức giận nói: "Diệp Tiểu Yêu, tôi có gì không tốt, vì sao em muốn từ chối tôi?"
Diệp Tiểu Yêu nhìn chằm chằm đôi mắt đen gần trong gang tấc này, tỉnh táo nói: "Anh không có gì không tốt, chỉ là chúng ta không phù hợp! Vấn đề này chúng ta đã bàn qua rồi, đừng nói đến một lần nào nữa!"
"Nếu như chúng ta có thể lên giường, cũng chứng minh tất cả đều có thể! Diệp Tiểu Yêu, đừng vội từ chối tôi, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên! Cho nhau một cơ hội, nếu như đến cuối cùng vẫn chứng minh rằng chúng ta không phù hợp, lại buông tha nhau, được không?"
Khuôn mặt đẹp trai của Lục soái ca còn có thân thể cao lớn của hắn gây áp lực, trong đầy Diệp Tiểu Yêu xoay chuyển cả trăm lần, rất muốn liều lĩnh mà đồng ý, nhưng mà vừa nghĩ tới hậu quả của việc đồng ý, cô lại không có lòng tin.
"Cứ quyết định như vậy đi! Về sau em là bạn gái của tôi!"
Lục Ly thấy cô do dự, bá đạo đặt mối quan hệ của hai người, hôn cô triền miên một cái, sau đó vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu Yêu... Tuy là anh không muốn nói chuyện mất hứng vào lúc này, nhưng mà, xem ra... Em cần theo anh đi bệnh viện một chuyến!"
Hắn giơ tay bị thương lên, Diệp Tiểu Yêu vừa thấy liền đau đầu, thạch cao nát bét, vải xô rời rạc còn dính trên cánh tay hắn, ngoại trừ còn chút nước, còn có những mảnh vun thạch cao.
Cô tức giận đá Lục Ly một cước, quát: "Còn không mau đi thay quần áo!"
Lục Ly cười đùa nói: "Quần áo đều ướt rồi, em lên lấy giúp anh quần áo sạch xuống đây đi!"
Diệp Tiểu Yêu không nói lên lời, trừng mắt liếc hắn, vừa rồi nổi điên cái gì, hiện tại còn phải thu dọn cho hắn, thực sự nợ hắn mà!