Giang Điềm mơ mơ màng màng xoay người, đụng phải ngực rắn chắc của người bên cạnh, cô bị đau, Giang Điềm bất mãn mím môi, mí mắt miễn cưỡng mở ra một khe hở để nhìn.
Lục Minh Chu không biết vào nằm từ khi nào, lúc này đang ngủ bên tay phải cô, cằm gác trên đỉnh đầu, tay phải đắp lên eo cô, cả người tư thế nửa ôm cô vào trong ngực. Khóe miệng Giang Điềm cong cong, cũng không biết như nào, cơn buồn ngủ tan đi một chút.
Lục Minh Chu yên tĩnh nằm bên cạnh cô, không ngang ngược vô lý làm ầm ĩ với cô, cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước bắt nạt cô, Giang Điềm không tự chủ dán về phía lòng ngực của người đàn ông thêm vài phần, cô vừa vặn chôn trong ngực Lục Minh Chu, đúng vị trí trái tim, cảm nhận tiếng tim đập thình thịch của anh. Giang Điềm cảm giác được sự an tâm không tên, cô không khỏi nước mắt lên nhìn, Lục Minh Chu nhắm mắt, lông mi uể oải che khuất một nửa, trong lúc ngủ mơ lông mày khẽ nhíu lại, Giang Điềm chỉ thấy đau lòng.
Ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ có một ngọn đèn ngủ ở đầu giường, Giang Điềm hơi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên chiếc cằm lún phún râu của người đàn ông, cô chủ động ôm sát Lục Minh Chu, tay phải nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng dài rộng của anh, tận đến lúc cảm giác rõ ràng thân thể hơi cứng đờ của người đàn ông từ từ thả lỏng. Giang Điềm dỗ dành Lục Minh Chu như dỗ một đứa trẻ. Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều nhẹ nhàng vang lên, cuối cùng Giang Điềm cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, lần đầu tiên ngủ thiếp đi trong vòng tay của người đàn ông, an tâm đến lạ lùng.
…..
Tia nắng đầu tiên len lỏi vào từ khe màn cửa sổ, chiếu xuống nền nhà sáng màu, kéo ra thành một cột sáng hẹp dài, trong không khí có các hạt bụi chuyển động.
Bảy giờ sáng.
Lục Minh Chu tỉnh dậy đúng giờ, sau lúc bối rối ban đầu, Lục Minh Chu liền cảm thấy có thứ gì đó đè trên người mình, nửa cánh tay bị đè của anh đã tê rần, phản ứng bản năng của cơ thể anh không thoải mái lắm, Lục Minh Chu ít nhiều có vài phần kháng cự, anh chậm rãi mở mắt ra, đang muốn tìm nguyên do, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Lục Minh Chu rõ ràng sửng sốt, một lúc sau, anh không nhịn được khẽ cười thành tiếng, mọi cảm xúc không vui đều không còn.
Không biết Giang Điềm bò lên người anh từ lúc nào, cả người nằm hình chữ “Đại(大)” đè trên người anh, đầu vừa vặn để vị trí ngực anh, nửa tóc xõa trên cánh tay trái của anh, phần lớn bị cô đè sau đầu, má trái đệm lên ngực anh, má phải hướng lên, hô hấp ra vào nhẹ nhàng cánh mũi phập phồng, đang ngủ say.
Lục Minh Chu ngắm đến thất thần, anh không nhịn được xoa đầu Giang Điềm, vân vê tóc cô vòng vòng, tâm tư cũng xoay chuyển theo, trong lòng Lục Minh Chu chua chua ngọt ngọt, trong khoảnh khắc đó cảm xúc gì cũng có, tự nhiên anh bắt đầu sợ, anh có chuyện lừa dối Giang Điềm, biết rõ là không nên, nhưng lại cố tình không mở miệng được, nếu có thể thậm chí anh muốn giấu cả đời, tránh đi nguy hiểm tiềm tàng đang có.
Ánh mắt Lục Minh Chu phóng vào mông lung, không biết Giang Điềm tỉnh lại từ khi nào, đến lúc suy nghĩ của anh hồi lại đã phát hiện Giang Điềm đang tay phải chọc má, lẳng lặng nhìn anh, Lục Minh Chu cuống quít giấu đi cảm xúc ở đáy mắt, dịu dàng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Sắc mặt Giang Điềm xụ xuống, nghiêm túc chất vấn: “Anh đang nhớ ai đấy?” Cô suy đoán, “Lục Minh Chu anh đang nhớ bạn gái cũ đúng không?”
“…”
Giang Điềm hỏi quá bất ngờ, lại là vấn đề không thể hiểu nổi, Lục Minh Chu hoàn toàn không phản ứng lại được, vì thế anh hơi ngẩn người không nói lời nào.
Thấy Lục Minh Chu không nói gì, Giang Điềm xụt xịt mũi, thở dài một tiếng: “Không nói lời nào chính là thừa nhận, thừa nhận chính là nhớ bạn gái cũ, anh ở trên giường em thế mà còn nghĩ đến người phụ nữ khác?”
Cô dừng lại, miệng mếu, cố ý giả vờ rất đáng thương, “Anh trả lại trong sạch cho em! Lục Minh Chu anh trả trong sạch cho em!”
Giang Điềm rời giường tức giận không ít, Lục Minh Chu bị cô chọc cười, anh nhíu mi: “Từ khi nào thì em mất trong sạch vậy?”
Giang Điềm vội vàng đáp trả, cô nói hợp tình hợp lý: “Chúng ta ngủ chung một giường.”
Lục Minh Chu tận dụng sức lực, một bên ôm vòng eo non mị bóng loáng của cô gái lên trên, một bên có ý đồ xấu nói: “Anh lại không ngủ với em, làm sao em lại không còn trong trắng?”
Giang Điềm nghẹn lời, cô hung dữ trừng mắt nhìn anh, “Anh còn muốn ngủ với em? Lục Minh Chu anh mơ đi!”
Lục Minh Chu thấy Giang Điềm làm loạn, anh cũng không giận chút nào, mà lần cánh tay xuống vỗ đốp một cái không nặng không nhẹ lên mông Giang Điềm, “Ớt Nhỏ, quần áo của em hôm qua là anh cởi.”
Anh cố tình tạm dừng, ánh mắt nhìn vòng quanh xương quai xanh của Giang Điềm, ái muội bổ sung: “Có thể hôn hay không thể hôn, anh đều hôn rồi, nếu không em tự nhìn xem, đều là dấu ấn để lại đây.”
“…”
“Anh rất tuyệt.”
“…”
Giang Điềm bị sự vô sỉ mặt dày của Lục Minh Chu làm cho sững sờ rồi, cô vội vàng kéo chăn muốn xuống khỏi người Lục Minh Chu, động tác bỗng nhiên cứng lại, chợt cô không thể tin nổi nhìn Lục Minh Chu.
Mắt Lục Minh Chu đen sâu thẳm, giọng nói bằng bằng: “Đây là hiện tượng bình thường, gọi là “chào cờ”.” Anh thấy Giang Điềm không nói lời nào, liền gật gật đầu thật mạnh tự nhìn khẳng định, giọng điệu còn rất kiêu ngạo, “Không sai, anh lại cương.”
“…”
Mẹ nó đây là chuyện gì vậy hả!
Giang Điềm ngây người khoảng chừng vài giây, cô miễn cưỡng nở nụ cười bên ngoài nhưng trong không cười với Lục Minh Chu, “Vậy anh cũng giỏi thật đấy.”
Giang Điềm nói kỳ quái, thế nhưng Lục Minh Chu nghe được lại rất vui vẻ, anh khó có lúc khiêm tốn, “Ớt Nhỏ, em còn khen anh, anh ngại lắm.”
Anh nói xong một cậu, còn phổ cập khoa học cho Giang Điềm, hướng dẫn một tràng dài, “‘Chào cờ’ là một biểu hiện hay chỉ số quan trọng cho thấy chức năng hoạt động tình dục bình thường, cương cứng tự nhiên không bị kiểm soát bởi tình huống, chuyển động và suy nghĩ ——”
Giang Điềm: “…”
Người nào đó phổ cập khoa học xong, đón ánh mắt của Giang Điềm, cực kỳ săn sóc hỏi: “Hiểu không?”
“…”
Giang Điềm bị anh nhìn mà chột dạ, gật đầu theo bản năng, Lục Minh Chu cười vui mừng, chuyển câu chuyện, bình tĩnh nói: “Ớt Nhỏ, thế mà em đã hiểu, vậy anh thử kiểm tra em nhé.”
Giang Điềm: “…” Lại còn có đoạn hỏi lại ư?
“Câu hỏi đơn giản.” Lục Minh Chu ranh mãnh híp híp mắt, cố ý trêu chọc cô, “Đàn ông cương vào buổi sáng, chứng tỏ điều gì?”
Giang Điềm đỏ mặt, cô thật sự không nhịn nổi nữa, trực tiếp mắng: “… Lục Minh Chu anh bị bệnh à!”
Lục Minh Chu lắc đầu với cô, giả vờ nghiêm túc, “Ớt Nhỏ, em không được nói sang chuyện khác.”
Giang Điềm nghẹn gần chết, Lục Minh Chu tỏ vẻ hận không thể rèn sắt thành thép đáp: “Thứ nhất, nó chứng tỏ sức khỏe của anh rất tốt.”
“…”
“Còn thứ hai, chứng tỏ Ớt Nhỏ em rất có phúc khí nha.”
“…….”
Lục Minh Chu vừa dứt lời, Giang Điềm đã nhấc gối bên tay phải trực tiếp ném vào mặt Lục Minh Chu, cô thẹn quá hoá giận mắng: “Lục Minh Chu! Anh đi chết đi!”
Lục Minh Chu bị đánh, nhưng lại cười đến hai bả vai đều run lên, anh cười sang sảng nói: “Ớt Nhỏ! Trêu em thích ghê!”
Giang Điềm bị nhiều sự tức giận ập đến, cô trực tiếp ngồi khoá trên thắt lưng Lục Minh Chu, cầm lấy gối đầu dùng sức đập anh, “Chơi vui? Lục Minh Chu anh có cương đến một trăm lần cũng đừng có nghĩ đến đánh chủ đích lên đầu em!”
Lục Minh Chu cũng không né, để Giang Điềm la lối khóc lóc, anh cợt nhả xin tha, “Vợ à đừng đánh mặt, đừng đánh vào mặt!” Tiéng cười của anh càng thêm vang dội, “Anh không đánh chủ ý lên người em, anh ra ngoài tìm phụ nữ.”
Giang Điềm nghe xong, lại càng nóng nảy, “Lục Minh Chu! Tìm ai? Tìm phụ nữ? Em thấy tay phải của anh xem ra cũng có thể phế đi được rồi!”
Lục Minh Chu cười liên tục, Giang Điềm tức tối, ném gối đi, cô xoay người bọc chăn định xuống giường, còn hừ lạnh một tiếng, “Thích tìm ai thì tìm, chúc anh hạnh phúc.”
Lục Minh Chu làm sao có thể để Giang Điềm rời đi dễ đang như vậy, cũng sợ Giang Điềm thật sự vì vài câu nói đùa mà sinh giận, anh vội vàng ngồi dậy kéo Giang Điềm qua, túm cô cùng chăn vào trong lòng, “Còn có thể tìm ai chứ, cả đời đều tìm em, thế nào?”
Lời này thực sự quá mê hoặc người.
Đặc biệt, cả đời.
Trong lòng Giang Điềm cuộn trào sóng to gió lớn, trên mặt vẫn giả vờ không để ý chút nào, cô thậm chí chẹp chẹp miệng nói mát, “Em không thèm để bụng đâu.”
Lục Minh Chu cảm thấy lúc Giang Điềm làm nũng quá mức đáng yêu, anh mổ nhẹ một cái lên khoé miệng Giang Điềm, “Anh để ý, rất để ý.”
“Cũng chẳng liên quan gì đến em.”
“…”
Đến lượt Lục Minh Chu không vui, anh cù Giang Điềm phát ngứa, cô cười khanh khách không ngừng, Lục Minh Chu liền uy hiếp nói: “ Có để ý hay không? Có quan tâm không? Không để bụng sẽ cù em cả ngày!”
“…”
Hai người ầm ĩ thành một mớ, Giang Điềm đi làm trễ ngày hôm đó, trực tiếp đổ mọi trách nghiệm lên đầu Lục Minh Chu, cùng với hai ngày cũng không cho Lục Minh Chu vào phòng cô, Lục Minh Chu hối hận thối ruột, hoàn toàn không có niềm vui sướng huỷ bó bột, mấy ngày liên tiếp mây đen giăng đầy.
Công việc ở Thành Niệm rất bận rộn.
Tuy rằng Giang Điềm có một tay Mạc An bồi dưỡng, nhưng trước khi được ra mắt chính thức, cô cũng chỉ là thực tập sinh bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt, mỗi ngày Giang Điềm tám giờ đến công ty, vẫn luôn đi học huấn luyện đến chín giờ tối mới có thể tan tầm về nhà.
Mấy ngày liên tiếp cô cũng không liên lạc với Trần Mộ Dương, ngày đó ở Tây Sơn, ban đầu Trần Mộ Dương đã sớm rời đi, Giang Điềm một mình ngồi xổm ven đường, vùng ngoại thành cắn bản không gọi được xe đến, cả người Giang Điềm hồn xiêu phách lạc, cũng không biết đã qua bao lâu, Trần Mộ Dương một lần nữa lái quay lại, không nói câu nào lôi cô lên xe, vừa đến khu thành thị An Thành lại ném cô trên đường lớn.
Giang Điềm không hiểu tại sao, Trần Mộ Dương có địch ý với cô, nếu bảo lời nói trước nay đều che giấu rất tốt, thì ngày đó ở Tây Sơn đã hoàn toàn bạo phát ra. Giang Điềm chỉ cảm thấy bối rối, trên lập trường của cô, Trần Mộ Dương từ ban đầu đã luôn giúp đỡ cô, cô cảm tạ cũng thật lòng thích, với tư cách bạn bè.
Mà việc An Tĩnh đã mất đã đánh sâu vào cô không ít, nhưng rốt cuộc mười lăm năm đã trôi qua, cô trừ đau khổ ra cũng chẳng còn cách nào khác, cô tiếc nuối, hình như cũng chỉ có thể tiếc nuối.
Sinh hoạt của thực tập sinh rất buồn chán, mỗi ngày Giang Điềm đều rất mệt, không đến mấy ngày nữa đã là khai giảng, đến lúc đó Giang Ninh Minh sẽ đưa cô đến trường học. Giang Điềm suy nghĩ nên nói với Lục Minh Chu như nào, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, công ty Lục Minh Chu dường như xảy ra chuyện gì đó, rõ ràng anh bận rộn hơn trước rất nhiều, lần nọ Giang Điềm nửa đêm tỉnh đến phòng bếp rót nước, phòng sách Lục Minh Chu vẫn sáng đèn.
Ca khúc chủ đề 《Chuyến đi đêm dài》 đã hoàn thành, cô hợp tác cùng Trần Mộ Dương, nhà sản xuất thật ra không hài lòng với Giang Điềm lắm, dù sao cô cũng chỉ là người mới còn chưa có lượng fans hâm mộ, nhưng dường như Trần Mộ Dương đặc biệt kiên trì, phải là Giang Điềm, nếu không liền từ chối hợp tác.
Phần sản xuất hậu kỳ của bộ phim truyền hình đã gần xong, sắp tới sẽ lên lịch phát sóng, thời gian thu âm rất gấp, thu lần đầu là hai ngày sau tại phòng thu.
Gần tới lúc tan tầm, Giang Điềm nhận được điện thoại của Lục Minh Chu, anh đã đến bên dưới Thành Niệm, Giang Điềm cũng không màng thu dọn tiếp, xách túi lên chạy về phía thang máy.
Ai ngờ còn chưa đi được vài bước, đã bị một thực tập sinh các luyện tập cùng cản lại, Giang Điềm bị bắt dừng bước, cô gái vội vàng giơ điện thoại về phía Giang Điềm, kinh ngạc nói: “Giang Điềm, cô gái trong ảnh là cậu à?”
Giang Điềm không hiểu: “Ảnh nào cơ?”
“Cậu lên hot search rồi!” Cô gái cầm di động không thể tin được nói xong, một thực tập sinh khác phía sau chen vào nói tiếp, hỏi không có ý tốt: “Giang Điềm, phía trên nói cậu được bao nuôi, là thật hay giả vậy?”
Đầu Giang Điềm ong ong lên, nghĩ đến khả năng nào đó, cô vội vàng lấy di động ra xác nhận, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, sợi dây nào đó trong lòng Giang Điềm đột nhiên căng đứt…
_______
Phan: Aigoo có biến rồi!