Mạc An vẫn chưa buông tay nắm cửa, bà giữ cửa đợi Giang Điềm đi vào, thấy Giang Điềm đứng ngoài cửa không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc ánh mắt mờ mịt, bà không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Điềm nghe Mạc An hỏi chuyện mới giống như thoát ra từ trong ngây ngốc ở nơi nào đó. Mạc An thấy đường quai hàm Giang Điềm rõ ràng cứng đờ, sửng sốt khoảng một lúc lâu, Giang Điềm mới từ từ nhìn về phía bà, vẻ mặt hốt hoảng, lòng Mạc An sinh nghi hoặc, đang muốn mở miệng, Giang Điềm lại nhanh chóng che dấu biểu cảm, vội vàng ném lại một câu, “Chị Mạc, hiện tại em có việc gấp!”
Nói xong, cũng không đợi Mạc An phản ứng, cô trực tiếp quay đầu chạy về phía thang máy.
Thái độ Giang Điềm thất lễ, Mạc An không khỏi nhíu mày, không vui gọi về phía cửa, “Xảy ra chuyện gì vậy! Trong phòng còn có người chờ, em định đi đâu?”
Giang Điềm không nói gì, vội vàng nhấn nút đợi thang máy, lúc cửa thang máy sắp mở ra, cô mới quay đầu lại cực kỳ áy náy nhìn về phía Mạc An, “Rất xin lỗi, chị Mạc, chuyện công ty em đều nghe theo chị, hiện tại em thực sự có việc, em đi trước.” Nói xong, cô lại lần nữa không đợi Mạc An kịp hỏi gì, trực tiếp xoay người vào thang máy.
…..
Tại cửa Thành Niệm, Giang Điềm chặn chiếc taxi, cô không nói được địa chỉ ra, trực tiếp giơ di động ra cho tài xế xem định vị, tài xế là người địa phương, liếc cái đã hiểu.
Ô tô lên đường, lòng bàn tay Giang Điềm căng thẳng đến toát mồ hôi, cô run rẩy gọi điện cho Trần Mộ Dương, điện thoại vừa thông sang, Giang Điềm trực tiếp hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng nửa giây, rồi truyền đến một giọng nam không hề ngắt ngứ chút nào, “Tây Sơn.”
Giang Điềm dường như đã đoán được trước, nghe vậy thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng mồ hôi ròng ròng trên trán cô vẫn không ngừng tuôn ra, “Tôi đang trên đường, nhiều nhất một tiếng nữa sẽ tới.”
Giang Điềm nói như vậy, Trần Mộ Dương trái lại có hơi giật mình, chuyện anh bảo Thành Bân ít nhiều cần chút thời gian, vì vậy anh thật thật giả giả hỏi một câu: “Nhanh vậy sao?”
Đầu óc Giang Điềm là một mớ rối bời, căn bản không suy nghĩ được thấu đáo, có một số chuyện cô lại không dám hỏi qua điện thoại, Giang Điềm không nói gì thêm, miễn cưỡng lý do vài câu gặp mặt rồi nói chuyện, xong vội vàng cúp máy.
Thành Niệm nằm trong trung tâm thành phố, cách vùng ngoại thành Tây Sơn một đoạn, trong xe mở điều hòa, điều hòa rất lạnh, nhưng Giang Điềm lại vẫn toát mồ hôi, cả quá trình như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than.
Quá nửa quãng đường, Giang Điềm nhận được điện thoại của Dư Tư Nghiên.
Một thời gian trước Dư Tư Nghiên đi công tác thực tập, theo chân đoàn chương trình đến Tây Tạng quay phim tài liệu, mấy ngày nữa trường khai giảng, hôm qua cô nàng mới về An Thành.
Giang Điềm lúc này cần người nói chuyện với mình mới có thể khắc chế không suy nghĩ lung tung, nhưng ngay câu đầu tiên Dư Tư Nghiên đã làm khó cô, “Cậu ở đâu vậy? Tớ đang ở bên ngoài phòng trọ của cậu, gõ cửa nửa ngày cũng không ai mở cửa.”
Giang Điềm hơi hồi hộp trong lòng, việc ở chung với Lục Minh Chu quá đột ngột, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô, Giang Điềm không nói chuyện này với bất kỳ ai, Dư Tư Nghiên vừa hỏi như vậy, Giang Điềm cũng không muốn nói dối, cô im lặng một lúc lâu, vẫn là thành thật giải thích cho Dư Tư Nghiên.
Dư Tư Nghiên vừa nghe xong, chịu phải chấn động không nhỏ, trực tiếp nổ tung, “Mẹ nó cậu ở chung với Lục Minh Chu? Loại ngủ chung một giường á? Giang Điềm cậu mẹ nó điên rồi à?!”
Giang Điềm thất thần, không biết lòng đã bị thổi đi nơi nào, Dư Tư Nghiên nói như vậy, khó khăn lắm mới tóm được chút ý thức rời rạc của Giang Điềm. Nghe thấy cái tên quen thuộc, trong mắt Giang Điềm bớt đi chút hoảng loạn, sắc mặt cô tái nhợt nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười, Giang Điềm không trực tiếp trả lời vấn đề của Dư Tư Nghiên mà nói: “Tiểu Nghiên, tớ rất thích anh ấy.”
Lời nói thong thả, đối với Dư Tư Nghiên lại có lực đánh không nhỏ, Dư Tư Nghiên đầu bên kia hiển nhiên im lặng đi, cô nàng biết thân phận thực sự của Lục Minh Chu sớm hơn Giang Điềm, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lục Minh Chu ở chỗ phòng cho thuê, lòng cô đã sinh nghi ngờ, cuối cùng cô nàng biết được đáp án xác nhận từ miệng Kiều Thời Duyên.
Ấn tượng của Dư Tư Nghiên đối với Lục Minh Chu không thể nói là tốt, cũng chưa đến mức nói tệ, anh với Kiều Thời Duyên giống nhau lại cũng khác nhau. Cô nàng không đến được với Kiều Thời Duyên, nhưng Giang Điềm với Lục Minh Chu thì sao, cô không biết nữa, nhưng lòng người luôn là bênh vực người mình, Giang Điềm là bạn tốt nhất của cô nàng, cô toàn tâm toàn ý hy vọng điều tốt cho cô ấy.
Dư Tư Nghiên nghĩ đi nghĩ lại, Giang Điềm cho là điện thoại đã treo, Dư Tư Nghiên lại hỏi một câu đánh trúng trọng điểm: “Anh ta thì sao? Cũng thích cậu ư?”
Giang Điềm cúi đầu cấu ngón tay, vì chuyện Dư Tư Nghiên hỏi, cô lại có chút thất thần, một lát sau giật mình thả lỏng, Giang Điềm giật giật khóe miệng, khẽ trả lời: “Hẳn là có nhỉ.”
Giang Điềm có để ý đến tấm lòng của Lục Minh Chu, cô cũng chưa từng phủ nhận Lục Minh Chu thích mình, cô chỉ luôn sợ hãi độ dài cùng chiều sâu của phần yêu thích này, hoặc nói xa hơn, làm như nào để duy trì cái phần gọi là thích đó?
Loại thích nhỏ nhặt này, khi phai nhạt chỉ là một trận gió, khi sâu đậm đó là một bầu rượu.
Giang Điềm đã hoàn toàn say, cô không biết Lục Minh Chu là say hay tỉnh.
Dư Tư Nghiên thấy Giang Điềm trả lời một câu không rõ ràng như vậy, cô nàng lập tức bác bỏ, “Cái gì gọi là hẳn là? Giang Điềm cậu rốt cuộc có biết ở chung có nghĩa là như nào không? Nói dễ nghe là yêu đương, còn nói khó nghe, tin tức sinh viên nữ bị bao dưỡng còn thiếu sao?”
“Lục Minh Chu có ý gì? Chỉ muốn ngủ với sinh viên hay là có chịu trách nhiệm với cậu?” Giọng điệu Dư Tư Nghiên không tốt, “Nếu anh ta chỉ chơi đùa thôi thì sao? Anh ta chơi được, nhưng Giang Điềm cậu đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình chơi nổi không? Hiện tại cậu đang ở đâu? Tớ tới tìm cậu! Cậu chuyển ra cho tớ.”
Mỗi câu nói của Dư Tư Nghiên đều đâm vào điểm mấu chốt, trước kia cô do dự từ chối Lục Minh Chu, cũng không phải chưa từng xét đến những điều này, nhưng cô không kiểm soát được, cũng không kìm lòng được mà bước một chân vào, hiện tại cô hưởng thụ mọi săn sóc yêu thương của Lục Minh Chu, tất nhiên cũng muốn gánh vác tất cả những nguy hiểm từ nay về sau.
Giang Điềm không nhịn được nói đỡ cho Lục Minh Chu, “Cậu đừng nói vậy, anh ấy đối với tớ rất tốt, cũng rất tôn trọng tớ, chúng tớ chỉ là ở chung, không chung giường.” Cô khẽ thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Tiểu Nghiên, tớ chỉ có thể đi theo tiếng lòng mình, tớ thích anh ấy, loại cảm giác rất rất thích này, thích đến mức tớ muốn nỗ lực xứng đôi với anh, cậu nói tớ phải làm sao bây giờ?”
Dư Tư Nghiên nhất thời bị chọc đúng vết thương lòng, cô nàng im lặng, trong thời gian này Giang Điềm lại tự mình tìm hiểu ra đạo lý, cố tình dùng giọng điệu hờ hững nói ra: “Hiện tại tớ có thể ở bên anh ấy đã là rất thỏa mãn rồi, nếu anh ấy có thể luôn yêu thương tôn trọng tớ, đó sẽ là niềm vinh hạnh lớn của tớ, nhưng nếu sau này anh ấy có mệt mỏi chán ghét không cần tớ nữa, đó cũng không phải bất hạnh của tớ, có thể tớ sẽ khổ sở không cam lòng, nhưng cũng chỉ là tiếc nuối không thể cùng anh đến đầu bạc răng long.”
Giang Điềm bật cười, “Tiểu Nghiên, nếu thực sự có một ngày như vậy, chỉ có thể phiền cậu cùng Trình Tuế chịu đựng chăm sóc tớ nhiều một chút, các cậu ở cùng tớ, chắc tớ có thể vượt qua được.”
Giang Điềm nói chân thành, đầu bên kia điện thoại Dư Tư Nghiên hai mắt phiếm đỏ, cô nàng nhỏ giọng gọi, “Tiểu Điềm…” Giang điềm là người nhỏ tuổi nhất trong ba người bọn họ, nhưng lại là người nhìn thấu hết thảy hơn ai khác, hiện tại Dư Tư Nghiên đang chứa trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Ô tô chạy trên cao tốc từ từ giảm tốc độ, Giang Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, đã sắp đến vùng ngoại thành Tây Sơn, xa xa còn có thể nhìn thấy biển dừng trạm xe buýt ở lối vào phía trước thềm đá.
Sự chú ý của Giang Điềm bị cuộc điện thoại của Dư Tư Nghiên phân tán đi đã thu lại trong nháy mắt, cô qua loa một câu “Gặp mặt rồi nói chuyện” xong liền vội vàng cúp điện thoại.
…..
Tây Sơn là khu nghĩa trang, ngoại trừ nghĩa trang thông thường, giữa sườn núi là nghĩa trang liệt sĩ,
Giang Điềm xuống taxi liền nhìn thấy Trần Mộ Dương đứng cách đó không xa, anh đứng trước chiếc Cayenne màu đen, đôi tay đút trong túi quần, anh hơi cúi đầu, có lẽ do ở vùng ngoại thành nên anh không đội mũ hay đeo khẩu trang, cả người có vẻ tiều tụy, hốc hác bơ phờ.
Cũng rất kỳ lạ, cảnh này của Trần Mộ Dương làm Giang Điềm bỗng nhiên nhớ tới Lục Minh Chu trước kia.
Cho dù là vụ va chạm trong đêm mưa, hay là cuộc đánh nhau ở câu lạc bộ, hoặc là người chặn cô trên đường mấy ngày trước, khía cạnh chật vật của Lục Minh Chu bị thương.
Hai người đều có bề ngoài anh tuấn, cũng có năng lực phi thường như nhau, một người là bạn cô, một người là người yêu cô, nhưng ai cũng luôn cho cô một lại cảm giác xa cách, Giang Điềm không thể tìm ra lý do, tâm trạng không khỏi trùng xuống.
Trần Mộ Dương đứng cách đó nghe thấy tiếng động, anh nhìn về phía Giang Điềm, tầm mắt nhàn nhạt đảo qua, chợt thu hồi lại, dứt khoát quay người đi lên thềm đá cách đó không xa.
Giang Điềm không đoán được tình hình, cô lập tức đuổi theo, cô đi theo phía sau Trần Mộ Dương, gấp gáp hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi gặp ai?”
Trần Mộ Dương đằng trước không lên tiếng, chỉ lo đi tiếp, Giang Điềm nóng nảy, cô chen qua bên cạnh thềm đá, vòng đến chặn trước Trần Mộ Dương, chắn lối đi phía trước của anh, “Tôi đang hỏi anh đấy!”
Trần Mộ Dương bị buộc dừng chân, mặt anh không cảm xúc nhìn Giang Điềm đang kích động trước mắt, im lặng hồi lâu, anh không khỏi khẽ cười, “Giang Điềm, tôi với cô còn có bạn bè chung nào sao?”
Anh hơi dừng lại, nghiền ngẫm bổ sung: “Trừ An Tĩnh ra.”
Đáy mắt Giang Điềm chợt biến đổi, mọi suy đoán trên đường đi đã bị một câu nói hời hợt của Tràn Mộ Dương biến tất cả thành hiện thực.
An Tĩnh chết rồi ư?
An Tĩnh chết rồi.
Cô không thể tin nổi mà lắc đầu, loạng choạng lui về sau, gót chân va phải bậc đá, người Giang Điềm đột nhiên rung lên, cô trực tiếp ngồi phịch xuống nền đất nóng như thiêu đốt, vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt đầy bàng hoàng, còn có sự tiếc nuối cùng buồn bã, cô đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay.
Trần Mộ Dương vẫn đứng yên, anh cúi đầu cong người, quan sát hết tất cả các động tác của Giang Điềm, đôi tay trước sau vẫn bỏ trong túi quần, vẻ mặt hững hờ, nhưng bàn tay đút trong túi quần đã nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Giang Điềm vẫn luôn vùi mặt vào lòng bàn tay, lòng bàn tay lại vùi vào giữa hai chân, tư thế không nhúc nhích. Trần Mộ Dương biết Giang Điềm đang khóc, khóc một cách kìm nén, lại cực kỳ đau lòng. Cô ngồi thu mình thành một khối trên thềm đá, cơ thể nhỏ bé vì khóc mà run rẩy, mỗi một lần lại đánh mạnh vào lòng cứng rắn của Trần Mộ Dương, anh đột nhiên hơi mềm lòng, biết rõ là không nên, anh vẫn theo bản năng cúi người xuống, tay phải đưa ra muốn giúp Giang Điềm đứng dậy.
Ban đầu Giang Điềm rất không hợp tác, Trần Mộ Dương gần như dùng vũ lực lôi Giang Điềm dậy khỏi mặt đất. Giang Điềm bị anh kéo lên, cô chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, hai mắt cô gái ngấn lệ mơ hồ, đôi mắt người đàn ông đen sâu thẳm, sau lúc chạm mắt ngắn ngủi, Trần Mộ Dương rời mắt đi trước, bỗng nhiên anh không đành lòng nhìn.
Lúc nãy, khi Giang Điềm đi xuống khỏi taxi, cô rõ ràng trông rất khác xưa, dường như cách ăn mặc tỉ mỉ hơn, so với trước kia càng thêm động lòng người, nhưng một cô gái như vậy lại bị chính tay anh đẩy vào địa ngục, khóc thổn thức không thành tiếng, khó có thể bình tĩnh lại.
Giang Điềm nghẹn ngào, cô nức nở, hỏi: “An Tĩnh… An Tĩnh làm sao lại xảy ra chuyện?”
Trần Mộ Dương nheo mắt, anh nhìn về phía thềm đá dưới ánh nắng chói chang, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy các tán cây cao và những bia mộ tản mát xen giữa. Giang Điềm hỏi như vậy, sự mềm lòng do cô gái đẫm lệ trước mắt lại cứng rắn trở lại, anh không đi lên nữa mà kiên quyết xoay người quay trở lại.
Giang Điềm không thể hiểu nổi, cô vội vàng chạy theo, bối rối hỏi, “Không đi xem sao… Không đi xem An Tĩnh sao?”
Trần Mộ Dương không quay đầu, mà lạnh lùng bỏ lại một câu, “Người chết rồi không có gì đáng xem cả.”
Nói xong, anh bước nhanh đi xuống, cả người Giang Điềm loạn hết lên, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi vô hạn, cô không còn cách nào khác ngoài theo sau Trần Mộ Dương, nức nở lại cẩn thận hỏi: “Chúng ta đi lên được không… Tôi muốn gặp An Tĩnh… Trần Mộ Dương anh dẫn tôi đi lên đi… Tôi xin anh…”
Giọng cô gái không giấu được vẻ đau buồn, nhưng Trần Mộ Dương lại thờ ơ, Giang Điềm càng nói nhiều, anh bước đi càng nhanh.
Hai người vốn chưa đi đi được bao xa, mới qua một lúc đã đến trước chỗ đỗ xe, mắt thấy Trần Mộ Dương định mở cửa lên xe, Giang Điềm bỗng nhiên chạy đến trước mặt Trần Mộ Dương, cô giơ hai tay ra vẻ ngăn cản.
Trần Mộ Dương lại bị buộc phải dừng lại, Giang Điềm ép mình bình tĩnh lại, đôi môi bị cắn nát, cuối cùng cô lại lần nữa hỏi, “An Tĩnh… An Tĩnh mất từ khi nào.”
Trần Mộ Dương nhìn cô, lạnh lùng nhíu mày, nhưng lúc này không trốn tránh câu hỏi của Giang Điềm nữa, “Mười lăm năm trước.”
Giang Điềm lại bị chấn động, toàn bộ trái tim như bị thắt chặt, cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy…
Vài ký ức đã quá xa, nhưng Giang Điềm vẫn hơi nhớ lần cuối cùng mình gặp An Tĩnh, nếu cô nhớ không nhầm, lúc ấy cô cùng An Tĩnh nổi lên mâu thuẫn, hai người chia tay trong không vui, mãi về sau đó, cô cũng không gặp lại An Tĩnh.
Giang Điềm đau đớn nhắm mắt, cô không nghĩ tới sự trẻ con kỳ quái mười lăm năm trước thế mà lại là lần cuối cô gặp mặt bạn tốt.
Trần Mộ Dương thấy vẻ mặt bi thương của Giang Điềm, ánh mắt anh lơ đãng rời đi nhìn phía sau, anh phải thừa nhận, anh không dám nhìn Giang ĐIềm, dù chỉ là một chút, anh cũng sợ mình sẽ mềm lòng, thậm chí còn…
Trần Mộ Dương còn đang suy nghĩ, Giang Điềm lại mở miệng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?” Cô run rẩy bổ sung: “Bạo lực gia đình?”
Cô biết được, từ lúc An Tĩnh được nhận nuôi từ An Lạc Dao đến thành thị An Thành, bố mẹ nuôi đối xử với cô ấy không tốt, cô thường xuyên thấy được những vết thương trên người An Tĩnh.
Trần Mộ Dương chợt cười lạnh, anh thu lại chút lòng thương với Giang Điềm, vẻ mặt trào phúng, “Giang Điềm cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết?”
Giang Điềm dùng mu bàn tay lau quệt nước mắt lung tung, hai mắt cô ngân ngấn nước mắt nhìn về phía Trần Mộ Dương, không hiểu hỏi: “Anh có ý gì?”
Trần Mộ Dương nhấc cánh tay phải lên, anh đặt tay lên cánh tay đang giơ của Giang Điềm, dùng sức ép cánh tay Giang Điềm xuống, như vô tình nói: “An Tĩnh chết là do bị giết.”
“Ngày tháng năm , đêm mưa, An Tĩnh rời nhà lúc đêm rồi không trở về nữa.”
“Hôm nay là ngày giỗ của con bé, ngày giỗ mười lăm năm.”
“Cô biết tại sao con bé lại rời nhà lúc nửa đêm không?”
“Cô biết không?”
“Hay là nói cô có dám biết không?”
Anh lạnh lùng nói từng câu từng chữ, lần nữa đẩy Giang Điềm đang giãy giụa trong vô vọng về phía bóng tối vô tận.
Giang Điềm chỉ biết một mực lắc đầu, cô không biết, cô không biết gì cả, cô muốn biết thêm từ miệng Trần Mộ Dương, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn và sợ hãi khi biết, mắt phải không ngừng giật loạn, giống như còn có điều gì đó tồi tệ đang rục rịch dưới tảng băng trôi, chờ đợi làm cô vạn kiếp bất phục.
Trần Mộ Dương rõ ràng không muốn nói thêm với Giang Điềm, anh nghiêng người vòng qua Giang Điềm, động tác lưu loát mở cửa lên xe.
Rất nhanh, ô tô khởi động, chiếc Cayenne màu đen trực tiếp lao về phía trước, Giang Điềm đóng đinh tại chỗ, cô giống như bị người cướp mất linh hồn, nhìn ô tô đã đi xa, thân hình lay động.
Giang Điềm không biết phải làm sao, An Tĩnh đã chết mười lăm năm trước, cô rất khó chịu, nhưng dường như không chỉ có khó chịu, dưới vỏ bọc khó chịu là niềm bi thương, còn có nỗi sợ mãnh liệt chuyện không thể giải thích được đột ngột xảy ra…
…..
Lục Minh Chu sắp phát điên mất rồi.
Đã là chín giờ tối.
Giang Điềm vẫn chưa về, không chỉ chưa về, thậm chí còn không liên lạc được…
Anh đã nhắn cho Giang Điềm không biết bao nhiêu tin nhắn, cũng gọi qua không ít cuộc điện thoại, nhưng không có ai bắt máy cũng không ai nhắn tin trả lời, giống như đá chìm đáy biển, không một tin tức.
Lục Minh Chu muốn trực tiếp tìm đến Thành Niệm, nhưng lại sợ làm lớn chuyện lên quá mức, ngược lại chọc giận Giang Điềm, anh đành phải phái người đến Thành Niệm, còn mình thì lén lút trốn trong xe như ngồi bàn chông.
Người phái đi rất nhanh đã trở về, đưa về tin tức khiến Lục Minh Chu hoàn toàn kinh hãi.
“Ba giờ chiều, Giang Điềm vội vàng rời khỏi Thành Niệm, không nói nguyên nhân với bất cứ ai, chuyện này còn khiến Mạc An rất không hài lòng.”
Khoang xe tối om, tài xế nhận mệnh lệnh, lái xe không mục tiêu lang thang trên phố, cả người Lục Minh Chu đều biến mất trong bóng tối, giống như bị đêm tối cắn nuốt, môi mỏng mím chặt thành một đường, toàn bộ quá trình không nói lời nào…
Radio truyền đến tiếng báo giờ, lông mi Lục Minh Chu hung hăng run lên trong bóng tối, sau lưng anh run lên, rất nhanh áo sơ mi trên người đã ướt đẫm.
“Ngày tháng năm …”
Trong đêm tối, hơi thở của Lục Minh Chu càng ngày càng nặng, tưởng như bị mắc kẹt tại giấc mộng nào đó mà không cách nào thoát ra, con ngươi đen nháy cất giấu cảm xúc kỳ dị, trên trán anh nổi gân xanh dữ dội, tay phải nắm điện thoại càng ngày càng siết chặt, tại thời khắc sắp tan vỡ này, tiếng chuông di động chợt vang lên.
Tâm trí đang bên bờ sụp đổ của người đàn ông ngay lập tức được kéo trở lại hiện thực, anh thoáng nhìn tên người gọi, ngọn lửa đã tắt dưới đáy mắt lại lần nữa rực cháy lên, trái tim Lục Minh Chu như được xoa dịu, anh run rẩy bấm tiếp điện thoại.
“Lục Minh Chu anh đang ở đâu?”
“Em sợ.”