Đừng Đi! Ở Lại Bên Tôi Đi

chương 26: bị kịch hay hạnh phúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tóm tắt cơ bản của vở kịch là câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính An Băng_ một người trong nóng ngoài lạnh, và Thiên Ân_ một người vừa cương trực vừa dịu dàng. Cả hai cùng có ca ca nhưng khác với sự khắng khít của hai huynh muội An Băng, Thiên Ân và ca ca hắn có một sự thù hằn không nguôi. Tuy sinh sau nhưng lại được Thiên Hoàng chọn làm người dẫn đầu. Ấm ức trước sự lạnh nhạt của Thiên hoàng đối với sự nổ lực của mình, Hoài Ân_ca ca của Thiên Ân luôn tìm cách khiêu chiến, gây rối chỉ đơn giản để được công nhận dù chỉ một lần. Mối hiềm khích càng thêm sâu nặng sau mỗi thất bại, dù có thách đấu trăm lần, Hoài n có cố gắng ra sao hắn vẫn bại trận. Dần dần hắn khép mình lại, sống cô độc một mình. Đại chiến bùng nổ, đại hải bị ô nhiễm nặng nề, dân chúng lầm than, người người than khóc. Song song với sự bạo lực vốn có của vở kịch, nó còn đan xen những khung bậc cảm xúc về tình yêu đẹp đẽ giữa người con gái biển cả với chàng trai nhân loại, về tình thân khắng khít... Quan trọng hơn nó mang đến cho khán giả một thông điệp về tầm quan trọng của biển xanh đối với con người, một khi tự nhiên bị ô nhiễm thì hậu quả không ai có thể lường trước được....

Trong lúc chờ đo đạc để may phục trang, mọi người bắt đầu phân vai và diễn thử vài phân đoạn. Với tiêu chí là vở kịch được viết ra cho tất cả mọi người cùng tham gia nên bất cứ ai, dù vai nhỏ hay vai chính vẫn được xuất hiện trên sân khấu. Việc phân chia được quyết định bằng việc bóc thăm. Vì bóc thăm chọn vai nên một số người bị tráo đổi giới tính, nam giả nữ, nử cải nam trang. Điều này tạo nên những phen dở khóc dở cười trong quá trình tập luyện.

Act , Scene

Thương Hàn, An Băng xuất hiện ở bờ biển.

Thương Hàn: Thật chẳng muốn đến tí nào.

An Băng ( Đưa một cây kẹo hồ lô ra): Ca, cho nè.

Thương Hàn: Ở đâu đấy?

An Băng (chỉ đứa trẻ đang đỏ mặt lấp ló gần đó).

Thương Hàn: Không ăn.

An Băng: Vậy thôi. (vừa đi vừa ăn)

Thương Hàn ( chạy đến cạp mất nửa viên trên môi An Băng): Đợi ca với.

An Băng (chau mày): Biến thái, ca... biến thái...

Thương Hàn: Mới nói gì đó, không phải mời ta ăn sao? (bóp hai má An Băng)... Mà nè, gọi ta " Thương Hàn ca ca" đi, gọi đi, An Băng, mau gọi đi, lúc còn nhỏ lúc nào muội cũng gọi ta như vậy mà...

An Băng (ánh mắt khinh bỉ): Tởm quá... Ca... biến thái...

Dân: Nhìn kìa, là hải yêu đó.

Dân: Đã đến lãnh thổ của chúng ta mà chúng tưởng vẫn đang ở nhà hay sao, lại dám to tiếng cãi nhau... đúng là yêu quái không biết chút phép tắc là gì.

Dân: Đám trẻ, mau vào trong nhà chơi, không thôi sơ suất một chút là mất mạng bây giờ.

Thương Hàn: Nè! Phép tắc có nấu lên ăn được hay không? Nếu nói chúng ta là vô phép tắc, vậy loài người mấy người chắc lương tâm bị chó tha mất rồi.

Dân: Ngươi...

Thương Hàn: Sao? Muốn đánh nhau hả?

Dân: Đi vào nhanh thôi, thú tính của bọn nó lại trổi lên rồi.

An Băng: Ca, vậy là đang tức giận à?

Thương Hàn: Ta cũng không biết, chỉ là thấy khó chịu rồi nói ra thôi.

An Băng: Cũng phải, nếu biết đó là gì chúng ta cũng chẳng phải rời đại hải, đến nơi đây để học thứ có tên là tình cảm.

Thương Hàn: Cho nè!

An Băng: Đâu đấy?

Thương Hàn ( chỉ tay về phía nồi bánh bao nóng hổi): Yên tâm, ta sẽ bảo vệ muội, học xong chúng ta lại về đại hải.

______________________

- Mấy cậu ném mạnh lên một chút, hung dữ lên thêm một chút._ Uy Vũ ngồi dưới khán đài không hài lòng lắm, vỗ vỗ tay gây sự tập trung.

Vì từ chối tham gia diễn xuất nên Uy Vũ nhận trách nhiệm quan sát mọi người diễn tập, Vĩ Khang Tuấn Hạo nói người làm kinh doanh có con mắt rất nhạy bén, nếu có cậu ta giám sát, vở kịch của chúng ta coi như không có gì phải lo. Ấy vậy mà giờ lại ôm gôi hối hận.

- Mọi người ném banh mạnh một chút, lực không đủ thì lúc diễn thật cà chua không vỡ đâu.

- Hội trưởng, không ổn rồi, chúng tôi không dám.

Khác hẳn với sự khinh bỉ, phẫn nộ của dân chúng trong kịch bản, dân chúng ngoài đời quá đổi lương thiện, kêu mắng thì mắng không to lại có chút dịu dàng, kêu ném banh thì qươ quào nhè nhẹ. Cứ lùm xùm do dự mãi cho đến khi dưới khán đài một trái được ném lên với tốc độ cực cao, lao thẳng về phía Tuấn Hạo, tích tắc anh né đầu sang một bên, trái bóng dội thẳng vào tường.

- Tình tiết thật sự là như vậy, nếu mọi người không dùng hết sức để ném thì hai người họ không né được, hơn thế có thể khiến họ bị thương.

Lời nói như có bùa thôi miên, một vài người cúi người nhặt bóng lên, bắt đầu ném toàn lực.

- Xin lỗi hai cậu...

Ngoài phân đoạn này còn khá nhiều tình tiết tình cảm giữa hai huynh muội nhà này khiến dân chúng dở khóc dở cười. Rõ ràng tác giả của vở kịch là hủ, nhưng cũng không đúng, Giao Giao đâu thể biết được ai sẽ bóc trúng vai gì.

- Diễn lại, diễn lại, diễn lại, diễn lại...

Cứ diễn đi diễn lại đến mức cả hai muốn kiệt sức. Uy Vũ cũng ít có ác, đưa cho một thứ nhỏ hơn đạo cụ thật rất nhiều lần. Còn nói tập với nó sẽ giúp tăng phản xạ, không cắn trúng thứ không cần thiết.

- Giữ nguyên, đừng nhúc nhích.

Chơi ác hơn, nhờ phía hậu cần chuẩn bị sẵn thước dây, cứ mỗi lúc kêu dừng sẽ chạy lên đo một phát. cm, . cm, cm... Chỉ mỗi cảnh này thôi đã muốn tổn thọ, nay còn hàng tá cảnh đánh đấm, tình cảm mỹ lệ phía sau.

________________________

Act , Scene

Thiên n, An Băng, Tiểu Thiên xuất hiện ở chính điện.

An Băng: Sư phụ, tặng cho người, lần trước người nói thích ta, sau khi hỏi mấy cung nữ thích là gì, vẫn luôn muốn tạ lễ cho người thứ gì đó.

Thiên n: Gọi ta Thiên n được rồi, đừng gọi ta sư phụ nữa.... mà nàng hỏi cung nữ thích là gì? Đây là tạ lễ?

An Băng: Ta phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được món qùa này đó, người yên tâm đi, tuy bề ngoài không đẹp lắm nhưng được làm từ chất liệu tốt nhất của đại hải, do chính ta lựa chọn, do chính tay ta đúc ra đấy... ta nhớ cây pháp trượng của người vừa mới hỏng có phải không?

Tiểu Thiên: An Băng... An Băng... người có thật sự hiểu thích là gì không?

An Băng: Ta không ngốc như ngươi đâu, Tiểu Thiên... ta hiểu a!

Tiểu Thiên: Vậy ta hỏi người, người có thích hoàng thành không?

An Băng: Có

Tiểu Thiên: Thích Thương Hàn không?

An Băng: Có

Tiểu Thiên: Thích chủ nhân? Thích ta không?

An Băng: Có, ta đều thích.

Tiểu Thiên: Đúng là nữ nhân ngốc ( đáp lên đầu An Băng)

Thiên n: Băng Băng, ta thích nàng không phải như thế, lễ vật này ta không thể nhận được.

An Băng: Người đừng nói khó hiểu như thế, thích không phải như vậy thì thế nào? Ta chỉ muốn tặng đồ cho người thôi mà, có cần phức tạp thế không?

Thiên n ( kéo An Băng về phía mình): Không khó hiểu thế đâu, từ từ ta sẽ dạy cho nàng ( thổi nhẹ vành tai An Băng).

An Băng (giật bắn người): Sư phụ, người... người... (quăng pháp trượng vào tay Thiên n, chạy đi mất)

Thiên n: An Băng ngốc, có phải trong lòng nàng "sư phụ" này khác với những người khác có phải không?

______________________

- Vĩ Khang, cậu diễn gượng gạo quá, làm lại._ Uy Vũ đập đập cuốn kịch bản lên vai Vĩ Khang.

Vĩ Khang thở hắt ra, " Có giỏi thì cậu diễn cho tớ xem", đưa lời thoại về phía Uy Vũ.

- Đã làm không tốt giờ còn đổ việc cho người khác à?_ Bản tính tàn ác của mẹ ghẻ của Uy Vũ trổi dậy.

- Tuấn Hạo, cậu cười cái gì đó, mau tập đàng hoàng đi._ Không cãi lại Uy Vũ, chỉ đành trút lên đầu Tuấn Hạo.

- Rồi rồi, không cười cậu nữa... Phụt_ Đã nói không cười nhưng cứ hễ nhìn hai trái banh độn trong ngực Vĩ Khang lại chẳng thể kiềm chế nổi.

- Mấy cậu được lắm, đợi đó.

______________________

Act , Scene

Thiên n, Thương Hàn, Ánh Nguyệt xuất hiện.

Thương Hàn: Chuyện gì vậy? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Ánh Nguyệt, muội làm sao thế?

Ánh Nguyệt ( mắt ướt đẫm lệ): Nhị ca, vì để cho muội có thể tỉnh lại nên ở thời khắc cuối cùng... huynh ấy, huynh ấy lựa chọn hi sinh... ( đưa dao lên cao hướng thẳng đến cổ) muội sẽ đi cùng huynh ấy.

Thương Hàn: Ánh Nguyệt, dừng tay ( chặn lấy dao)

Ánh Nguyệt: Ta... Ta... ( ngất đi)

An Băng, Tiểu Thiên xuất hiện.

Tiểu Thiên: Chủ nhân, chủ nhân.

An Băng: Sao lại thế này, sư phụ?

Thiên n: An Băng...

An Băng: Ánh Nguyệt tại sao lại khóc? Ai đã làm chuyện này?

Thiên n: Là ta.

Tiểu Thiên: Chủ nhân, người nói linh tinh cái gì thế?

An Băng: Sư phụ, ta hỏi người một lần nữa... ai đã giết ca?

Thiên n: Là ta... giết ca ca...

Dưới biển sâu.

An Băng: Ca, đừng cử động, để muội trị thương cho huynh.

Thương Hàn: Đừng hao phí lực lượng vì ta nữa, ta không qua khỏi rồi.

An Băng: Đừng nói bậy, huynh sẽ khỏi thôi, chúng ta sẽ vui vẻ như trước, Ánh Nguyệt đang đợi huynh, huynh phải cố lên.

Thương Hàn ( ngã xuống): Thế sao? Lần này phải xin lỗi nàng ấy rồi... nha đầu ngốc cuống gì chứ, ca ca này còn chưa có chết mà.

Tiểu Thiên: Thương Hàn, ngươi đừng nói nữa.

An Băng: Huynh không được phép bỏ cuộc, ta không cho phép huynh bỏ cuộc, huynh không được bỏ cuộc... Ca ca... Thương hàn ca ca... trước đây huynh nói chỉ cần nghe ta gọi thì dù có chuyện gì huynh cũng có thể vượt qua, ta đã gọi rồi huynh làm ơn đừng chết có được không?

Thương Hàn (xoa đầu An Băng): Ngốc quá! Không ngờ muội muội ta lại ngốc đến vậy... Nghe muội gọi một tiếng ca ca đúng là ấm lòng thật... (ho sặc sụa đến thổ huyết).

An Băng: Cố lên, chúng ta bắt đầu lại, ta sẽ trị thương cho huynh mà.

Thương Hàn: Hãy nói với Ánh Nguyệt... hãy sống thật tốt, sống luôn phần của ta... xin lỗi muội ấy vì ta đã không giữ lời hứa, không thể cùng muội ấy đi hết quãng đời còn lại... Nha đầu ngốc, con chim ồn ào cũng phải sống cho thật tốt, biết không? Ta sẽ luôn quan sát hai người... ta... (biến mất thành bọt biển).

An Băng: Huynh lừa ta, huynh lúc nào cũng lừa ta... đừng bỏ ta lại một mình mà...

Tiểu Thiên: An Băng, ta cảm thấy... chủ nhân không không ra tay giết ca ca.

An Băng: Ta biết! Sư phụ tuyệt đối không thương tổn ca ca, ta cũng biết người nhận hết tội lỗi vì sợ ta sẽ gây bất lợi cho loài người. Nhưng... vì sao người chắc chắn rằng ta sẽ làm như thế? Tại sao... người lại không tin tưởng ta? Chẳng lẽ trong lòng người ta chỉ là một hải yêu lạnh lẽo vô tình?

Tiểu Thiên: Đừng khóc.

_________________________

Sau cái chết của Thương Hàn, An Băng Thiên n mỗi người một nẽo, Ánh Nguyệt thì như người mất hồn, suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, ngồi bên cửa sổ nơi có thể ngắm nhìn đại hải rõ ràng nhất, không ăn không uống, cuối cùng qua đời sau đó. Sau kế hoạch ám toán Thương Hàn, Hoài n tiếp tục thực hiện kế hoạch thống trị của bản thân, hắn đã trao đổi linh hồn với yêu ma, ra tay đổ chất đọc xuống biển xanh ngàn, gây mâu thuẫn khắp nơi... Bây giờ, chính là lúc trận chiến giữa người biển cả với loài người. Tình yêu đôi khi rất mù quáng, nàng là người được lựa chọn để bảo vệ con dân biển cả, mang lại hoà bình cho nhân loại, vận mệnh của nàng chính là gắn liền với trách nhiệm nặng nề đó. Nhưng nàng đã nói, đừng có đùa, vận mệnh của ta do chính ta quyết định, phải bảo vệ ai, phải ở bên cạnh ai, sống hay chết đều do tự ta quyết định, cái ta bảo vệ không phải là thế giới mà là tất cả những gì ta yêu quý, bầu trời, con dân,... và cả sư phụ.

________________

Act , Scene

Hoài n, Thiên n, Tiểu Thiên, An Băng xuất hiện bên bờ biển.

Hoài n: Đừng tìm nữa, mắt thường không nhìn thấy được An Băng đâu, bây giờ tên hải yêu đó rất yếu rồi, sắp biến mất rồi, đối với hải yêu chính là chết.

Thiên n: Chết? Làm sao có thể, vừa lúc nãy nàng vẫn còn bên cạnh ta, vẫn còn rất khoẻ mạnh... chết? không thể...

Hoài n: Có một cách để ngươi có thể nhìn thấy An Băng, nhưng với điều kiện, ngươi phải để ta đặt tay lên đỉnh đầu của mình, nực cười... ta đang nghĩ gì thế này, người vừa có ý định giết ngươi thì làm sao...

Thiên n: Nhanh đi, ta muốn nhìn thấy nàng, nhờ huynh.

Hoài n: Một người hi sinh tính mạng để bảo vệ người mình yêu, một kẻ lại mạo hiểm tính mạng chỉ để nhìn thấy người mình yêu, xem ra ta đã sống quá lâu trong cái thế giới âm lãnh đó rồi... được ta sẽ tặng cho ngươi...

Tiểu Thiên: Có thể cho ta luôn không? Ta cũng muốn nhìn thấy.

Hoài n: Con chim ngốc, ta không có đủ lực lượng để làm thêm cho ngươi, nhưng nếu muốn thấy thì đậu lên vai ta, người ngươi không lớn lắm, ta sẽ truyền cho ngươi chút lực lượng.

Thiên n: hình như ta nhìn rõ hơn rồi, ta... thấy rồi.... An Băng, nàng mau giải thích mọi chuyện rõ ràng có được không? Biến mất là sao? Nàng vì sao phải hi sinh vì ta? Ta không cần... Nàng vì sao phải...

An Băng: Đừng như vậy, sư phụ, đó không phải hình bóng mà ta quen thuộc.

Thiên n: Nàng thật sự sẽ biến mất sao?

An Băng: Phải... Thiên n, ta có chuyện một nguyện vọng... có thể làm cho ta không?

Thiên n: Nguyện vọng? Được, nàng muốn gì ta đều làm cho nàng...

An Băng: Tặng người, đây là nhân ngư tộc cổ xưa, tiếng hát của họ có thể chữa lành những tâm hồn bị tổn thương... Hứa với ta người sẽ luôn mang theo bên mình, hứa với ta... có được không?

Thiên n: Được, ta hứa... nhưng như thế không đủ, ta muốn được bên cạnh nàng, đừng biến mất, chắc chắn sẽ có cách cứu nàng, nhất định được...

An Băng: Thiên n, nếu như có kiếp sau, ta vẫn muốn được gặp người, được thích người... nếu ta nói ta muốn gả cho người... như vậy có tham lam quá không?

Thiên n: An Băng...

_________________

- Một luồng ánh sáng thuần khiết từ đáy biển bay vụt lên không trung vỡ ra, tựa như hoa tuyết chậm rãi rơi xuống mặt đất vậy... sóng biển dần dần trở lại, tựa như một đứa trẻ vừa thức giấc, dần trở nên xanh sáng, biển lớn đã hồi phục nhưng mà An Băng lại không thể quay lại nữa... đâu đó, tiếng lòng ấm áp của nàng hải yêu vọng đến bên tai Thiên n "Thiên n, ta từ khi sinh ra đã là người biển cả, ta sinh ra để bảo vệ con dân và thế giới này, ta không ngừng luyện tập, không biết mệt mỏi, cũng không sợ hãi, ta chưa từng phẫn nộ, càng chưa từng đau lòng rơi lệ, ta cứ tưởng mình sẽ như vậy mà sống đến hết đời cho đến khi gặp người... người đã mang đến cho ta những gì trước giờ ta chưa từng cảm nhận. Vui vẻ, phẫn nộ, bi thương, hối hận... làn đầu ta mới phát hiện, bản thân lại phức tạp như thế. Qua ánh mắt của người, ta nhìn thấy bản thân mình, nhìn thấy thế giới ta và người bên nhau, thế giới xinh đẹp không gì sánh được. Thiên n... là người đã dạy cho ta biết yêu, khiến ta trở thành ta, thế giới mà người và ta yêu thương, ta sẽ không để nó bị hủy diệt"..._ Vĩ Khang trầm tư, đặt cuốn kịch bản trên tay xuống.

Cả khán phòng bất chợt cũng chìm trong không khí ảm đạm, không ai biết chính xác họ đang nghĩ gì, khoảnh khắc hạnh phúc ấy vậy mà qua nhanh như chớp mắt. Có phải cuốc sống cũng là như thế, luôn đầy rẫy những hối tiếc nhưng vẫn phải khóc, cười và tiến lên từng chút một. Sống trên đời đã khó, sống một cuộc sống không nuối tiếc càng khó hơn, biết làm sao hơn, ai mà chẳng mắc sai lầm. Quan trọng hơn là sau đó có thể đứng lên và bước tiếp hay không?

P/S: Xin lỗi mọi người vì không ra truyện trong thời gian dài. Có một số lý do mình không tiện tiết lộ, mong mọi người thông cảm. Tiếp tục ủng hộ truyện của mình. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Truyện Chữ Hay