Đừng để thám tử suy luận. Nếu không, thế giới có thể sẽ bị hủy diệt.

chương 1: oshikawa riya có vẻ như là một thám tử chính hiệu.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ hồi còn nhỏ tôi đã yêu thích truyện trinh thám rồi.

Giờ thì chả nhớ vì sao nữa. Hình như lúc đó có cái gì kích thích tôi, nhưng tất cả những gì còn sót lại trong một góc bộ nhớ chỉ là một cái cảm giác mông lung, thậm chí còn không thể gọi là ký ức được nữa.

Dù sao cũng từng có thời điểm tôi khá tò mò muốn nhớ lại cái lý do khiến bản thân mê mẩn cái thể loại trinh thám này.

Nhưng cảm xúc ấy giờ đã không còn nữa. Nên những hành động kiểu thường thấy ở mấy cậu nhóc trung học thần tượng hình tượng thám tử, tôi hoàn toàn không màng đến, như tự mình thử thách bản thân phá những vụ án giết người quái đản, hay giải mã những bí ẩn siêu khó hiểu chẳng hạn.

Điều duy nhất tôi vẫn hay làm là lân la ở mấy hiệu sách và thư viện, rồi ngấu nghiến những câu chuyện trinh thám - hay nói cho chính xác hơn là những tiểu thuyết trinh thám - nơi nhân vật chính là những tay thám tử tài ba.

Nói tóm lại, bây giờ tôi chỉ đơn giản là một học sinh trung học yêu sách và mê trinh thám. Cũng dễ hiểu thôi, cái gốc của sở thích của đại đa số con người đều tầm thường thế cả.

Nãy giờ chắc kể hơi lằng nhằng, nhưng căn bản ấy chính là động lực khiến hôm nay tôi cầm trên tay cuốn tiểu thuyết bí ẩn. Tôi đang ngồi một mình trong lớp học ngả màu cam khi trời đã xế tà, Fukiyoshi Kouta này hoàn toàn thả hồn vào cái thế giới mỹ miều của các vị thám tử.

... hoặc ít nhất thì đã như vậy.

"Cậu thuộc trường phái cổ điển hay phá cách?"

Nghe giọng nói bất chợt cất lên, tôi hoảng hốt ngước mắt nhìn, thấy ánh chiều tà đang chiếu thẳng vào nửa người bên phải của người kia, nhuộm cô trong biển lửa. Liếc nhìn xung quanh thật nhanh. Giờ cũng khuya rồi, trong lớp giờ ngoài tôi ra thì chỉ còn cô gái này ở lại mà thôi.

Vậy ra câu nói lúc nãy chắc đích thị nhắm vào tôi rồi.

Và như để chứng minh điều đó, đôi mắt đỏ thẫm như thể được chưng cất từ biển máu nhìn thẳng vào tôi. Cô nàng tiếp lời.

"À, thế nhưng tôi đã biết câu trả lời rồi, Kouta Fukiyoshi-kun. Cậu thuộc trường phái cổ điển, phải không."

Lắc khẽ mái tóc màu bạch kim dài ngang vai gợn sóng lăn tăn như tiếp xúc với làn da trắng trong veo, Oshikawa Riya nở một nụ cười, trên gương mặt xinh đẹp đến mức hoàn hảo ấy.

....Chả thể tin nổi tại sao cô ấy lại nhớ tên tôi, dù học cùng lớp nhưng tôi và cô nàng này chưa từng cất tiếng bắt chuyện một lần nào, cũng chẳng nhớ nổi mình đã làm gì để tạo ấn tượng nổi bật trong lớp.

Nghĩ tới đây, tôi nhìn lại cô ấy.

"Cậu đang nói gì vậy? ... À, Oshikawa-san."

Tôi gấp lại trang giấy đang đọc để làm dấu rồi đóng quyển sách lại, sau đó tôi đặt tay phải lên bìa sách và nghiêng đầu nằm trên tay đó, như là đang suy ngẫm về những gì đã đọc.

Riya ngồi xuống cái ghế ngay trước mặt, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nói, "Cậu cứ gọi tớ là Riya."

"Đương nhiên. Hẳn là đang nói về truyện trinh thám rồi."

Cái giọng điệu tự tin này hệt mấy ông thám tử trong tiểu thuyết trinh thám cổ điển.

Nhưng ẩn đâu đó trong âm điệu ấy lại là một chút ngây ngô đúng chất thiếu nữ. Nghe có hơi pha trộn giữa tò mò thuần túy với một chút hồi hộp nhẹ.

Tôi nhìn vào mắt cô ấy, hiện đang ngang tầm với tôi.

"Thế nghĩa là cậu đang hỏi tôi thích trinh thám cổ điển hay trinh thám phá cách hả?"

"Chuẩn rồi," Riya gật đầu xác nhận.

"Nguyên nhân nào khiến cậu đột nhiên hứng thú với vấn đề đó?"

"Này Kouta-kun. Cậu nghĩ trinh thám cổ điển là gì?"

Khoan khoan, câu hỏi trước mình còn chưa trả lời mà cô này đã chuyển đề tài rồi. Hít nhẹ một hơi, tôi nói.

"Cậu muốn mình đưa ra định nghĩa về trinh thám cổ điển theo cách hiểu của bản thân, đúng không?"

"Chính xác. Định nghĩa trinh thám cổ điển theo quan điểm của cậu."

Đôi mắt của Riya lấp lánh sự trông đợi, nhưng tôi thì vẫn chẳng thể nào lý giải nổi mục đích mà cô gái này muốn tìm kiếm từ câu trả lời của mình. Mà bị nhìn đăm đăm như thế này cũng ngại chết đi được.

Thế là tôi đành dời mắt ra phía cửa sổ, nhìn hàng cây anh đào đã rụng hết hoa, phủ lên mình bộ áo xanh mát rượi.

"À phải, theo tôi nghĩ thì... xét cho cùng trinh thám cổ điển là một dạng tiểu thuyết trinh thám đề cao tính công bằng, nhỉ? Mọi manh mối cần có để giải đáp được khúc mắc về danh tính hung thủ trong vụ án giết người, hay thủ đoạn được áp dụng là gì - đều được phơi bày đầy đủ trước mặt người đọc ngay trước khi đáp án được tiết lộ, thế nên nếu có thể thẩm thấu toàn bộ thông tin thì chúng ta, chính là độc giả, hoàn toàn có khả năng chỉ ra chân tướng của sự thật giống như thám tử trong truyện vậy đó. Nói trắng ra nó là một dạng trò chơi trí tuệ dựa trên luận lý học nơi mà cả tác giả và độc giả đọ sức với nhau. Đây chính là điều tôi tin là cái nòng cốt của truyện trinh thám cổ điển. Còn nhớ có cái vụ gọi là Thách Thức Độc Giả nhỉ? Đó là kỹ thuật được sử dụng trong thể loại trinh thám và trở nên rất nổi tiếng nhờ được Ellery Queen, một cây bút trinh thám đình đám, áp dụng trong trong tác phẩm đầu tay của mình "Bí ẩn Chiếc mũ La Mã", tiếp đó là cả loạt truyện Quốc Danh, và giờ thì nó đã trở thành một kỹ xảo kinh điển tại Nhật rồi. Tôi nghĩ đây là cẩm nang lý tưởng để minh họa cái bản chất của trinh thám truyền thống. “Tất cả các manh mối để giải mã bí ẩn đã được phơi bày đến thời điểm này. Các bạn liệu có thể nhìn thấu bản chất của sự việc hay chưa?" "

Ôi, hơi quá đà mất rồi.

Nhưng dù sao, cũng tại cô ấy chủ động hỏi nên tôi cất công trả lời thôi. Khi tôi nhìn lại Riya, tôi nghĩ vậy.

"...Ơ."

"Sao phải làm cái bản mặt thấy ghét thế hả?"

Ánh mắt Riya nhìn tôi nửa hững hờ nửa phê phán.

"Không, tôi thấy thất vọng."

"Tôi đã trả lời một cách nghiêm túc mà cậu lại thất vọng sao? Thật là buồn."

Tôi đáp trả, nhưng thay vì xin lỗi thì Riya lại phụng phịu môi và quay mặt chỗ khác. Này này, cô nàng này thật sự khó hiểu.

Cái quái gì khiến cô ấy không hài lòng nhỉ? Đúng là cách hiểu về trinh thám cổ điển của mỗi người là khác nhau, nhưng tôi không nghĩ mình đã nói sai gì.

Vừa tự hỏi bản thân vừa khoanh tay sau đầu rồi ngước mắt lên trần nhà, và tôi bỗng nảy ra một ý tưởng.

"À, đúng rồi. Tôi quên mất một yếu tố quan trọng khác trong định nghĩa trinh thám cổ điển của mình."

Vừa nói xong thì Riya vẫn tiếp tục phồng mang trợn má như một con cóc, nhưng điều khó hiểu là đôi mắt của Riya Suikawa lại bắt đầu sáng rực lên rất kỳ lạ.

“...Nói đi.”

Con ếch vừa mới hỏi tôi.

Thôi bỏ qua chuyện đó đi.

"Chính là sự tồn tại của bộ đôi thám tử - trợ lý," tôi nhấn mạnh, đôi mắt vẫn hướng lên trần nhà.

"Sức hút mãnh liệt từ các vụ án hóc búa, những manh mối tinh tế được cài cắm để dẫn dắt tới lời giải, cùng sự hưng phấn kích thích não bộ mỗi khi các tình tiết được bày ra theo lối giải đố thông qua phương pháp suy luận logic kĩ lưỡng. Đương nhiên đây là các điều kiện tiên quyết tạo nên một câu chuyện trinh thám cổ điển, nhưng cá nhân tôi còn tin rằng một tác phẩm trinh thám cổ điển đích thực sẽ không thể hoàn hảo nếu thiếu cặp thám tử - trợ lý. Bởi vì nói cho sòng phẳng, một kẻ bình thường tiến hành điều tra những vụ án tầm thường theo cách thức bình thường thì sẽ gây buồn ngủ vô cùng, đúng không? Tôi nghĩ rằng thể loại trinh thám cổ điển chỉ thực sự tỏa ra khí chất khi hội tụ đủ các yếu tố đã kể trên , cộng thêm các chiến công phá án sống động của một thám tử tài ba, và người cộng sự năng lực không tồi nhưng đôi khi hơi chút ngốc nghếch."

Nói thật thì, đó phần lớn chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi.

Thôi kệ, tôi hạ ánh nhìn xuống, lo lắng rằng cô gái đang phồng má trước mặt có khi sắp phát nổ tới nơi…

"――Cậu nói đúng đấy, Kouta-kun!"

Trái ngược với dự đoán của tôi, Riya Misawa tỏ ra vô cùng phấn khích, mắt sáng rỡ.

Sau đó, cô nàng chồm người về trước với vẻ hứng khởi không thể che giấu, khuôn mặt ngày càng kề cận mặt tôi hơn. Khoan đã, gần quá rồi.

"Quả nhiên không nhìn nhầm người! Cậu đúng là một tín đồ chính hiệu của trường phái cổ điển chính thống, một người hiểu được cái hồn cốt của nghệ thuật chân chính!"

"Cô định lặp đi lặp lại từ "chính hiệu" thêm bao nhiêu lần nữa vậy? Với lại, không hiểu kiểu gì mà biến thành chuyện hiển nhiên là tôi khoái truyện trinh thám cổ điển mất rồi, mà tôi nghĩ hình như bản thân còn chưa trả lời câu hỏi đó mà."

"Hổng sao hổng sao. Tớ đã nói biết cậu thuộc dạng người nào ngay từ đầu rồi mà, phải hông?"

"Sao cậu lại dám khẳng định thế?"

Riya thản nhiên đáp với vẻ mặt tỉnh bơ.

"Bởi vì từ ngày Kouta đi học tới giờ, cứ hễ ra chơi là y như rằng cậu lại ngồi đọc sách chứ gì, đúng chứ?"

Vậy là cô ấy định đào bới tới tận tim gan bằng cách thẳng thừng nêu lên một sự thật đau đớn, rằng tôi - một kẻ mới đặt chân vào ngưỡng cửa cấp ba được gần nửa tháng mà chưa kiếm được người bạn nào - đã sớm tuyên bố đầu hàng cái thứ gọi là cuộc sống học đường đầy hào nhoáng rồi trùm lên mình cái vỏ bọc giả tạo của gã mọt sách cô đơn để tìm chốn trú ẩn trong thế giới sách vở mỗi khi ra chơi nhằm mục đích trốn tránh thực tế phũ phàng? Đừng nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho hành động phi nhân đạo này.

"Tôi là loại người nạp năng lượng cho não bộ thông qua việc đọc sách. Có tội gì hả?"

"Không có tội gì cả? Tuyệt vời chết đi được," Riya nheo mắt như thể đang vô cùng hạnh phúc. "...Bởi vì tổng cộng mười hai cuốn cậu đã đọc từ đầu năm học tới giờ toàn bộ đều thuộc thể loại truyện trinh thám cổ điển cả."

Bị đôi mắt đỏ thắm đầy tự tin nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy hơi rùng mình.

"Mười hai cuốn sách ư? Chẳng lẽ cậu nhớ hết tất cả những cuốn sách tớ đã đọc?"

"Tất nhiên rồi. Đừng xem thường khả năng quan sát và trí nhớ của mình."

Rie tự hào dùng ngón trỏ thon thả mảnh mai khẽ gõ vào thái dương.

"Cuốn đầu tiên cậu đọc là 'Chiếc nhẫn huyết thạch'. Tiếp theo là 'Tội ác trong căn nhà méo mó'. Rồi đến 'Vụ án trong tiệm bán mắt giả', 'Trò chơi ánh trăng', 'Câu đố đảo hoang', 'Đường cong tử thần', 'Con rối bị sát hại', 'Bí mật chiếc giày Hà Lan', 'Ác quỷ hai đầu', 'Bí ẩn quan tài Hy Lạp', 'Vụ án giết người tại biệt thự sương giăng', 'Vụ án trong nhà thể thao' và cuốn đang cầm trên tay 'Vụ án giết người hàng loạt'. Mười ba cuốn, đúng chứ?"

Riya tiếp tục thao thao bất tuyệt, hoàn toàn phớt lờ vẻ ngơ ngác của tôi.

Này, con người này là ai vậy? Có phải stalker không?

"Dù cậu nói đúng, nhưng thành thật mà nói tớ cũng chẳng nhớ gì."

"Yên tâm, chắc chắn nó đúng mà."

Có gì mà mình lại thấy yên tâm ở đây nhỉ?

"Chính vì thế, cậu mới đúng là một người sùng bái trường phái kinh điển, yêu thích truyện trinh thám cổ điển mà. Không đời nào một người không phải là tín đồ của thể loại cổ điển lại đi đọc liền tù tì mười ba cuốn kèm theo mấy cái 'Lời Thách Thức Tới Độc Giả' như thế. Hơn nữa cả mười ba quyển đều không phải là lần đầu cậu đọc nữa. Tớ có thể dễ dàng nhận ra rằng cậu đã đọc đi đọc lại mỗi quyển này đến sờn màu, bạc phếch, nhàu nát từ lâu rồi. Dĩ nhiên là có vài cuốn trong số đó tôi mượn từ cái kho sách tích trữ lâu năm của gia đình, nhưng dù lý do đó đi nữa, thì việc ngày nào tôi cũng bất chấp cực khổ đem sách tới lớp rồi chăm chỉ đọc nó nghĩa là tôi đúng chuẩn một con nghiện trinh thám rồi, đúng không? Vậy nên suy ra cậu là tín đồ của trường phái cổ điển. ―――――Trên đây là luận cứ chính thống, triển khai hoàn tất. "

Khoan đã, cô nàng này vừa tung ra một câu slogan bí ẩn kiểu truyện trinh thám hay gì à?

Công bằng mà nói, tôi không thể nào chối cãi sự quan sát tỉ mỉ cùng bộ nhớ siêu việt của cô ấy. Mà trên thực tế thì tôi đúng là một tín đồ của các tác phẩm trinh thám cổ điển.

"Hoàn toàn đúng. Riya, cậu giống như một thám tử vậy."

Tôi nói kèm nụ cười gượng gạo. Chỉ định trêu chút thôi.

Nhưng đáp lại, nụ cười nở trên môi Riya lại càng trở nên tự hào hơn.

"Mình không chỉ 'giống' thám tử đâu đâu. Mình chính là một thám tử thật sự."

"Hả?"

Câu trả lời bất ngờ khiến tôi choáng váng. Thám tử thực thụ?

Nhìn vào mặt tôi, Riya lặp lại câu nói của mình:

"Tớ là thám tử. Không phải dạng vừa đâu. Tớ, Oshikawa Riya, là một thám tử theo trường phái cổ điển thực thụ."

"Thám tử cổ điển thực thụ...?"

Riya nói tiếp, chẳng để tâm đến sự bối rối của tôi.

"Và tớ đã đi tìm một người. Một trợ lý theo phong cách cổ điển đích thực để bổ trợ cho tớ, một thám tử cổ điển đích thực. Chính vì thế tớ mới để ý đến cậu đấy, Kouta-kun. Và trực giác của tớ đã đúng. Cậu thuần chất 'cổ điển'. Chúc mừng nhé, cậu đã vượt qua bài kiểm tra."

Và thế là, tôi bỗng dưng được công bố "đậu phỏng vấn". Chẳng hiểu mô tê gì nữa.

Đầu óc toàn dấu chấm hỏi, cuối cùng tôi cũng thốt ra được vài từ:

"... Nghĩa là...?"

Riya đáp, đôi mắt ruby ánh lên đầy sức sống:

"Nghĩa là từ giờ trở đi, cậu là trợ lý của tớ, Fukiyoshi Kouta-kun. "

Và thế là, tôi đã trở thành trợ lý cho thám tử cổ điển thực thụ, Oshikawa Riya.

Truyện Chữ Hay