Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

chương 56: trở về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Yếm đã sớm xóa hết phương thức liên hệ của mọi người của trường Hội Anh ngoại trừ Thẩm Gia Ngôn nên cậu không có xem được bài đăng trên vòng bạn bè của Lại Miểu.

Chỉ là lúc nhìn thấy danh sách sắp xếp ký túc xá, cậu cảm thấy cái từ oan gia ngõ hẹp này không phải không có lý.

Nhưng chẳng sao cả, dù sao cũng ở tạm một thời gian, khả năng cao là tối nay giữa cậu và Thượng Duy cũng chỉ còn một người có thể sống sót trở về ký túc xá.

Suy cho cùng chết nhục cũng là chết.

Tống Yếm nghĩ thế, đẩy cửa phòng ra, ba người trong ký túc xá đang ngồi vây quanh một chỗ nói nói cười cười, nghe tiếng động thì ngẩng đầu nhìn thử.

Lúc trông thấy Tống Yếm, sắc mặt đều biến hóa vô cùng vi diệu.

Thượng Duy trước tiên lộ ra một nụ cười sang sảng như ánh mặt trời: "Tống Yếm, trùng hợp ghê."

Tống Yếm vốn không muốn để ý đến hắn ta, không thèm nói chuyện, bước đến chỗ ngồi của mình, lo dọn dẹp đồ đạc.

Vẻ mặt lúc không để ý người khác trông chẳng có chút lễ phép nào cả.

Lại Miểu ngồi bên cạnh quái gở chậc một tiếng: "Không hổ là Yếm thần của chúng ta, lâu rồi không gặp nhau mà vẫn chảnh như vậy."

Yếm thần là xưng hô trẻ trâu sau khi Tống Yếm ôm đồm hết hạng nhất của tất cả các môn lúc còn học ở Hội Anh.

Khi đó gần như chỉ cần có Tống Yếm, những người khác chẳng khác nào là đang cạnh tranh giành vị trí thứ hai.

Mà cái người giành được vị trí thứ hai nhiều nhất vừa lúc chính là Thượng Duy.

Đổi một cách nói thông tục dễ hiểu thì là hạng hai vạn năm.

Thật ra quan hệ giữa hạng hai vạn năm và cậu cũng không tệ lắm.

Ban đầu Tống Yếm không cảm thấy có cái gì không đúng cả.

Bởi vì Thượng Duy thoạt nhìn là người có thể xử lý các mối quan hệ cá nhân gần như hoàn hảo, thường xuyên tham gia những cuộc thi khác nhau hoặc là thảo luận về một vài chủ đề với cậu, còn thỉnh thoảng bày tỏ sự quan tâm.

Cho nên đối với người có tính cách lạnh lùng không dễ gần như Tống Yếm mà nói, Thượng Duy là người thân thiết nhất với Tống Yếm trong toàn bộ trường Hội Anh ngoại trừ Thẩm Gia Ngôn.

Bởi vậy nên lúc Thượng Duy đưa ra yêu cầu muốn xem thử bản thảo của cậu để tìm linh cảm, Tống Yếm mới không chút do dự đồng ý.

Nhưng lại không ngờ rằng Thượng Duy sẽ nhanh chóng nhớ hết nội dung rồi nộp bản thảo và lên trên bục diễn thuyết trước cậu một bước nữa, cuối cùng quật ngược lại cậu, nói cậu đạo văn.

Đơn giản là cậu vĩnh viễn cưỡi trên đầu hắn ta, còn cướp mất lực chú ý của nữ sinh mà hắn ta thích.

Mà với loại người dễ ghen tị cố chấp nhưng vẫn ngụy trang cực kỳ hoàn mỹ như Thượng Duy, thật ra rất dễ khống chế cảm xúc mặt trái của hắn ta.

Vì thế Tống Yếm ném đồ đạc lên bàn, chậm rì nói: "Nói cảnh thì nhất định không bằng Thượng thần của mấy người, nghe nói sau khi tôi chuyển trường, cuối cùng cậu ta cũng đạt được hạng nhất toàn khối à? Chúc mừng nhé."

Giọng điệu nhẹ nhàng không hề có cảm xúc, cũng vì vậy mà có vẻ càng thêm trào phúng.

Nụ cười sang sảng như ánh mặt trời của Thượng Duy khẽ cứng lại đến mức khó có thể phát hiện.

Nhưng từ trước đến nay, loại người có nhân duyên tốt như hắn ta không cần tự mình ra mặt, Lại Miểu nghe thấy lời này, là người đầu tiên không phục: "Cúp Thanh Tài lúc trước nếu không phải do mày sao chép bản thảo của Thượng Duy, mày giành được hạng nhất của cậu ấy à? Cũng may hai mắt của thầy cô còn chưa bị mù, trả lại cho Thượng Duy một sự công chính, nếu không bây giờ mày có thể ngồi ở đây phát điên à? Không tiễn mày vào cục cảnh sát thì mày cứ lén cảm kích đi."

Tống Yếm nghe cậu ta nói vậy cũng không có tức giận, chỉ lãnh đạm hỏi: "Cậu biết tại sao tôi không bị bắt vào cục cảnh sát không?"

Lại Miểu: "Tại sao?"

"Bởi vì không có đủ chứng cứ."

Tống Yếm chậm rãi phun ra sáu chữ, giọng điệu không chút gợn sóng.

Tựa như việc không có chứng cứ chứng minh Tống Yếm không có đẩy ngã Thượng Duy, cũng chẳng có chứng cứ nào chứng minh Tống Yếm thật sự đã đẩy Thượng Duy.

Ngay cả cảnh sát cũng chưa đưa ra kết luận, thầy trò từ trên xuống dưới của trường ngoại ngữ Hội Anh lại đưa ra lời xét xử cứ như là thẩm phán chỉ bằng việc dựa vào ấn tượng mà họ cho rằng chắc chắn là vậy của bản thân, đây mới là điều nực cười nhất.

Nhớ đến căn cứ cuối cùng của tất cả lần thẩm vấn và phán quyết đều do một câu nói đứa nhỏ Thượng Duy này lúc thường tốt tính cởi mở như ánh mặt trời, cực kỳ khiến người ta yêu thích, nhưng Tống Yếm thì không được, lạnh nhạt quái gở tính tình kỳ lạ, cho nên hơn phân nửa là Thượng Duy nói thật của thầy giáo hướng dẫn, Tống Yếm bỗng cảm thấy buồn cười.

Dường như nghĩ đến cái gì đó, lại thong thả ung dung hỏi vài cậu: "Giáo viên hướng dẫn lần này của Hội Anh vẫn là lão Đới à?"

"Thế nào, ngay cả giáo viên mà mày cũng muốn trả thù?" Lại Miểu cảnh giác hỏi lại, "Lão Đới lúc đó là phán đoán công bằng, nếu mày không phục, có bản lĩnh thì dựa vào thực lực chân chính đạt giải nhất để vả mặt đi!"

Tống Yếm cứ như nghe thấy điều gì đó nực cười lắm, cúi đầu cười một tiếng trào phúng.

Sau đó chậm rãi nói: "Tôi có bản lĩnh đạt giải nhất hay không, Thượng thần của mấy người là biết rõ nhất.

Đúng không, Thượng thần?"

Tống Yếm nói rồi liếc mắt nhìn về phía Thượng Duy.

Khóe miệng Thượng Duy rõ ràng có chút cứng đờ, nhưng đã được hắn ta che giấu rất nhanh, cười rất tự nhiên: "Tống Yếm đương nhiên có năng lực này rồi, chỉ cần cậu không cố ý đi sai đường là..."

"Tôi mà không đi sai đường thì cậu có cơ hội được à?"

Giọng điệu Tống Yếm hình như có ý cười bâng quơ.

Hai tay cắm vào túi áo khoác, dựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn Thượng Duy, khóe môi cong lên một độ cung cười như không cười: "Nói cách khác là Thượng thần của chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn thi được hạng hai, tham gia thi đấu vẫn là hạng hai, Tae Kwon Do cũng là hạng hai nốt, ngay cả nữ sinh thật vất vả mới gặp được cũng thích tôi, thậm chí ba mẹ còn là cấp dưới ở công ty con của ba tôi, xảy ra chuyện gì cũng chẳng giải quyết được, cảm giác bị tôi đè bẹp về mọi thứ hẳn là khó chịu lắm phải không?"

Thượng Duy nắm chặt nắm tay, cắn răng, cho rằng Tống Yếm khiêu khích nhiều lắm cũng chỉ có như thế.

Ngay giây tiếp theo, một câu hỏi nhẹ bẫng đã bật ra: "Thế nên lúc cậu ép tôi xuống hẳn là rất vui nhở? Thượng thần?"

Hai chữ Thượng thần được nhấn mạnh một cách chậm rãi, sự châm biếm bộc lộ hết ra bên ngoài.

Ngay cả bản thân Tống Yếm cũng chẳng nhận ra khi cậu nói những lời này, trong lúc vô tình giọng điệu giống y như đúc với bộ dáng chậm rì rì khiến người khác tức điên của Hạ Chi Dã.

Mà Thượng Duy cũng không thể tưởng tượng được người hễ gặp phải chuyện như thế này chỉ biết lạnh lẽo táo bạo trực tiếp dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề như Tống Yếm lại có thể học được cách giết người không thấy máu như thế này.

Nhưng sự khiếu khích mà Tống Yếm dành cho hắn ta không chỉ dừng lại ở đây, cậu hơi đè thấp người xuống, nhìn thắng vào đôi mắt của hắn ta, bất cần cười cười nói ra một câu khiến hắn ta sợ hãi: "Cho nên Thượng Duy à, tốt nhất là lần này mày đừng để tao giành được hạng nhất, nếu không ác mộng của mày có thể quay lại đấy."

Giọng nói rất thấp, tốc độ không nhanh không chậm, nhẹ nhàng bâng quơ, cứ như nhiễm chút ý cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Một khắc kia, Thượng Duy tựa như đã tưởng tượng ra bộ dáng Tống Yếm miệt thị trào phúng hắn ta sau khi cậu đạt được giải nhất thêm lần nữa, cũng tưởng tượng ra cảnh những người vốn dĩ tin hắn ta đi trèo tường bởi vì hắn ta lại bại dưới tay Tống Yếm, thậm chí còn tưởng tượng ra việc bạn gái lại phát hiện Tống Yếm giỏi hơn hắn ta nên đề nghị chia tay.

Mấy thứ này hắn ta đã chịu đủ suốt bốn năm từ cấp hai đến cấp ba rồi, không muốn nếm thử lần thứ hai.

Cho nên tuyệt đối không thể để Tống Yếm giành được giải nhất, tuyệt đối không thể.

Thượng Duy bí mật nắm chặt tay.

Nhìn thấy sự đố kỵ cố chấp quen thuộc trong ánh mắt của Thượng Duy, Tống Yếm đã biết mục đích của cậu đã đạt được, vừa lòng đứng thẳng người dậy: "Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, buổi chiều cố lên nhé, chúc Thượng thần dũng mãnh đạt được giải nhì."

Quả thật là kênh mặt trước tất cả mọi người, Lại Miểu hoàn toàn nghe hết nổi, vừa mới chuẩn bị xô bàn mắng người, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Lại Miểu tức giận hỏi: "Ai?"

Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ: "Người của hội tình nguyện, hỏi xem các cậu có nhu cầu gì không."

Giọng nữ này hình như có hơi quen tai.

Tống Yếm mở cửa ra xem, quả nhiên nhìn thấy Giang Viên Viên đang đeo thẻ tình nguyện viên đứng ngoài cửa, lạnh mặt nhìn Tống Yếm: "Cậu là Tống Yếm à?"

Vẻ mặt và giọng điệu lần này kém hơn nhiều so với nữ sinh dịu dịu dàng dàng ở trong trí nhớ.

Hơn nữa cũng đâu phải lần đầu tiên gặp mặt, tại sao lại đột nhiên giả vờ không quen.

Nghĩ như vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tống Yếm chính là có phải Hạ Chi Dã lại làm chuyện quỷ quái gì rồi đúng không.

Vì thế phối hợp ừ một tiếng.

Giang Viên Viên tiếp tục trưng ra vẻ mặt kiêu căng: "Tài liệu của cậu có chút vấn đề, ra đây một lát."

Nói xong thì nhanh chóng chớp mắt với Tống Yếm.

Lần này Tống Yếm đã xem như hoàn toàn xác nhận đây là bút tích của Hạ Chi Dã, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì nhưng cậu vẫn phối hợp diễn kịch, lãnh đạm nói: "Tài liệu của tôi thì có thể có vấn đề gì chứ."

"Vấn đề còn sót lại trong kỳ thi lần trước, tôi nghĩ trong lòng hẳn là phải hiểu rõ chứ." Trong giọng nói của Giang Viên Viên lộ ra thái độ miệt thị trào phúng và cả sự khinh thường, "Thế nên vì tránh khỏi việc ảnh hưởng đến cuộc thi, tốt nhất là bây giờ cậu phải đến phòng giáo vụ để xác nhận với tôi, chuẩn bị thêm một bản khác."

Nói xong xoay người rời đi.

Tống Yếm cũng không biết rốt cuộc cô muốn làm chuyện quỷ gì, nhưng xuất phát từ bản năng tin tưởng Hạ Chi Dã, vẫn lựa chọn đi theo.

Mà ngay khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, bên trong truyền đến một tiếng nói châm biếm: "Xem ra làm người thì tốt nhất đừng làm chuyện xấu, nếu không dù có giả vờ như thế nào thì tiếng xấu vẫn cứ đồn xa.

Thượng Duy à, lần này cậu phải cố gắng phát huy giành giải nhất để chứng minh cho cậu ta thấy, tôi không tin người giỏi như cậu lại không bằng cậu ta đâu."

Nói xong, phát hiện Thượng Duy không có phản ứng gì mới quay đầu lại: "Thượng Duy, cậu ngẩn người làm gì thế?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu nói rất đúng."

Thượng Duy mặt ngoài lãnh đạm đáp lời.

Nhưng mà ý nghĩ ghen ghét trong lòng gần như đã chạm ngưỡng cố chấp.

Không thể để Tống Yếm giành được hạng nhất.

Bất kể ra sao cũng không thể để Tống Yếm giành hạng nhất này được.

Nhưng việc trên thế gian, tám chín phần mười là sẽ không như ý nguyện của người ta.

Bọn họ không biết Tống Yếm rốt cuộc đi theo Giang Viên Viên làm cái gì, chỉ biết Tống Yếm vẫn đúng hạn tham gia thi vòng loại, hơn nữa còn dùng bản thảo chặt chẽ và khẩu âm tự nhiên lưu loát nhẹ nhàng đạt vị trí thứ nhất.

Mà cơ chế chấm điểm của cuộc thi lần này không phải chỉ dựa vào kết quả trận chung kết, mà là % điểm vòng loại, thêm % điểm phát huy lúc tự do thảo luận, % cuối cùng là điểm của trận chung kết để xếp hạng giải thưởng.

Cho nên thật ra thành tích của vòng loại cũng rất quan trọng.

Nhưng mà Thượng Duy đã bị sa sút tinh thần fo bị Tống Yếm trào phúng trước trận đấu nên có mắc phải chút sai lầm, điểm thấp hơn Tống Yếm khoảng chừng bảy điểm.

Thượng Duy biết rõ thực lực của Tống Yếm, cũng không tự tin cho rằng bản thân có đủ bản lĩnh rút ngắn sự cách biệt điểm số này trong trận chung kết, vì thế mà cảm xúc đố kị vốn đã dâng lên trong lòng do bị khiêu khích trước đó càng thêm lo âu bất an.

Cái gì cũng không muốn, chỉ muốn khiến Tống Yếm cút đi sớm một chút.

Tống Yếm nhìn ra sự bất ổn tiềm tàng trong cảm xúc của hắn ta, nghĩ là đã đến lúc đổ nên thêm dầu vào lửa.

Vừa may sau khi kết thúc vòng loại chính là lúc tuyên bố đề thi của trận chung kết, tiến hành thảo luận về chủ đề, tự do chuẩn bị bản thảo.

Vì để phòng ngừa việc lên mạng đạo văn hoặc là nhờ viết giùm nên sau khi tuyên bố đề thi thì sẽ cắt hệ thống mạng trong toàn trường, sau đó kiểm tra toàn thân, tịch thu điện thoại và các thiết bị điện tử có khả năng dùng để gian lận, mới cho thí sinh đi vào tòa nhà giáo vụ.

Nơi để thảo luận tự do được sắp xếp ở một phòng họp rất lớn trong tòa nhà giáo vụ của trường Thực Nghiệm.

Dựa vào cách nói của Giang Viên Viên, phòng họp này lúc bình thường là nơi tổ chức đại hội công nhân viên chức của lớp và của khoa, đủ để chứa đến học sinh.

Mà bên cạnh phòng họp chính là phòng phát thanh, radio dùng để thông báo mở họp và phát tin tức lúc chạng vạng đều nằm ở đó, cách âm cực kỳ tốt, còn có cả camera.

Tống Yếm vô cùng vừa lòng với sự sắp xếp này.

Đi vào phòng họp, mở máy tính do bản tổ chức phát ra, trực tiếp làm lơ áp suất thấp và ánh mắt bất thiện ở xung quanh.

Ngọn nguồn của ánh mắt không tốt đó chủ yếu là từ Thượng Duy.

Có lẽ là điểm vòng loại thật sự không mấy lý tưởng nên tâm tình có hơi chùng xuống, người bên cạnh đang an ủi hắn ta, lúc thấy Tống Yếm bước vào, tầm mắt đều mang theo địch ý.

Sự thù địch này vẫn cứ tiếp tục đến khi thảo luận tự do cũng chẳng có người nào sẵn lòng để ý tới cậu.

Biểu hiện khẩu âm và sự va chạm ý kiến trong quá trình thảo luận tự do cũng được xếp vào điểm đánh giá.

Nếu không có ai để ý đến Tống Yếm thì đương nhiên sẽ không thảo luận với nhai được, điểm số cũng sẽ thấp đến đáng sợ.

Không thể không nói, Thượng Duy thật sự rất lợi hại, mới đến đây nửa ngày mà đã có thể khiến cho toàn bộ phòng họp hình thành một sự xa lánh vô hình đối với Tống Yếm.

Cơ mà Tống Yếm đã quen với sự xa lánh và cô lập như thế này rồi, mặt không cảm xúc một mình ngồi trong góc gõ phím.

Học sinh đại diện trường Thực Nghiệm tham gia cuộc thi lần này vừa lúc là Trần Duệ, người từng đánh nhau với bọn họ.

Không đánh không quen biết, sau khi cởi bỏ hiểu lầm và biết rõ chuyện năm đó, tự nhiên rần Duệ có một loại cảm giác sùng bái và áy náy đối với Hạ Chi Dã, ngay cả khi nhìn Tống Yếm cũng cực kỳ thuận mắt, cảm thấy anh đẹp trai này này trượng nghĩa vãi cả linh hồn.

Vì thế mà lúc thấy không khí không đúng cho lắm, mới ôm máy tính thò lại gần, nhỏ giọng hỏi một câu: "Có chuyện gì vậy?"

Tống Yếm gõ phím, mặt không biểu tình: "Cuộc thi lần trước tôi sao chép bản thảo rồi đoạt giải nhất của cậu ta, sau khi bị cậu ta tố giác còn đẩy cậu ta xuống từ ban công tầng ba, lợi dụng việc trong nhà có tiền có thế khiến cho cậu ta không dám giải oan.

Hom nay oan gia ngõ hẹp, người xưa gặp lại, tôi còn chế giễu cậu ta một trận nên mới rơi vào kết cục hiện giờ."

Trần Duệ: "..."

Không thể không nói, cái đoạn dài này thật sự rất khó tiêu hóa.

"Thế nên cậu có tin không?"

Bàn tay đang gõ phím của Tống Yếm không hề ngừng lại.

Trần Duệ lắc lắc đầu.

Tống Yếm cuối cùng cũng ngừng tay, quay đầu lại: "Không tin?"

"Đúng vậy, tuy rằng con người của cậu quả thật là lão nham hiểm nhưng thoạt nhìn rất kiêu ngạo, những người kiêu ngạo như các cậu sẽ không làm mấy chuyện này đâu.

Chủ yếu là do..."

Không ngờ rằng người từng giao thoa với cậu chỉ có một lần không mấy vui vẻ như Trần Duệ lại tin mình, Tống Yếm có chút ngoài ý muốn: "Chủ yếu là do cái gì?"

Trần Duệ hạ giọng: "Chủ yếu là do Giang Viên Viên bảo tôi nghe theo sự sai phái của cậu, nội ứng ngoại hợp với cậu ấy để đối phó Thượng Duy.

Cậu ấy là nữ thần của tôi, cậu ấy có thể giúp cậu thì sao cậu là người xấu được chứ?"

Tống Yếm vốn có chút: "..."

Được rồi.

Mặc kệ động cơ ra sao, hành vi chính nghĩa là được.

"Nên là cậu cần tôi làm gì đây?"

Trần Duệ chụm đầu cẩn thận hỏi giống như thủ lĩnh đội đặc vụ.

Tống Yếm rất bình tĩnh: "Biết dìm hàng đỗ thêm dầu vào lửa không?"

Trần Duệ: "?"

"Có nhiệm vụ khen tôi, sau đó dìm Thượng Duy xuống, càng quái gở càng chọc tức cậu ta thì càng tốt."

"..."

Trên thế giới còn có nghề nghiệp như vậy à?

Trần Duệ vỗ đùi, "Sao cậu không nói sớm, tôi am hiểu chuyện này nhất đó."

Nói xong thì cường điệu oa lên một tiếng: "Tống Yếm cưa cưa, cái câu dài cậu mới viết trông phức tạp và đỉnh ghê á, không hổ là hạng nhất vòng loại, có thể dạy tôi được không!"

Tống Yếm: "..."

Quá mức cường điệu.

Trần Duệ vẫn tiếp tục khoa trương biểu diễn: "Tôi vốn muốn đi hỏi Thượng Duy do nghe nói cậu ta là quán quân của kỳ thi trước, kết quả làn này điểm của cậu ta còn thấp hơn tôi hai điểm nên tôi cũng lười đi hỏi cậu ta.

Cậu nói xem, với trình độ của cậu ta, giải nhất kỳ trước có phải không do cậu đạt được đúng không nhở."

Trần Duệ vốn chỉ vô tâm mà thôi, nhưng lại vừa lúc chọc trúng vết thương của Thượng Duy, ngón tay khẽ khựng, một dòng chữ lỗi lập tức hiện lên trên màn hình.

Nhìn thấy Thượng Duy lại bị cái tên om sòm này làm cho mất tinh thần, Lại Miểu không nhịn được, trực tiếp vỗ bàn đứng lên: "Cậu nói nói cái gì đó! Giải nhất là do Thượng thần của chúng tôi đường đường chính chính đạt được, lần này chỉ là phát huy không tốt mà thôi! Nhưng cái người ngồi bên cạnh cậu ấy, cậu dám hỏi cậu ta xem đã làm điều gì xấu xa không hả?"

Trần Duệ cực kỳ phối hợp: "Thế nào, giải nhất của cậu ta là đường đường chính chính giành được, còn giải nhất của Tống Yếm không phải là do cậu ấy đường đường chính chính đạt được à? Cậu ấy làm việc gì xấu xa chứ, cậu nói thử xem?!"

Tống Yếm nghe thấy lời này, bỗng chợt thay đổi sắc mặt, mới vừa làm bộ muốn kêu Trần Duệ câm miệng.

Lại Miểu coi như tức cười lạnh một tiếng: "Nói thì nói, dù sao nói ra người mất mặt cũng không phải tôi.

Bạn học đang ngồi bên cạnh cậu đã sao chép bản thảo của Thượng Duy trong cuộc thi lần trước rồi dựt lấy giải nhất của Thượng Duy, sau khi bị Thượng Duy tố giác thì đẩy Thượng Duy từ trên ban công lầu ba xuống dưới, lợi dụng trong nhà có tiền có quyền cưỡng ép Thượng Duy giải quyết riêng, bây giờ gặp lại, chẳng những không xin lỗi mà còn chế giễu nhục mạ Thượng Duy khiến cậu ấy mất tinh thần, làm cậu ấy phạm lỗi sai, cậu nói xem cậu ta là loại người rác rưởi gì chứ?"

Lời nói giống y như đúc với lời Tống Yếm đã nói, Trần Duệ sớm đã chuẩn bị tâm lý, vốn chẳng có chút ngoài ý muốn nào cả, nhưng các học sinh khác trong phòng hội nghị lại bỗng dưng ồ lên.

"Không thể nào, còn có chuyện như vậy à?"

"Đù má, ghê tởm quá đi mất, tôi thấy cậu ta rất đẹp trai, cách phát âm cũng khá hay, lúc trước còn muốn xin Wechat nữa cơ."

"Thôi, lớn lên đẹp trai nhưng nhân phẩm không dùng được."

"Loại người này sao có thể tham gia thi đấu lần nữa chứ, không phải nên trực tiếp cấm thi luôn à?"

"Đúng đó, loại người này thật sự rất ghê tởm, ghét vãi."

Những lời nói nhục mạ khinh thường quen thuộc nối tiếp không dứt, từng câu từng câu mạnh mẽ lọt vào lỗ tai của Tống Yếm khiến cậu muốn tránh cũng không thể tránh, không thể không nhớ đến những ngày tháng bị xa lánh phỉ nhổ trước kia.

Cảm xúc kinh tởm và cáu kỉnh bỗng chợt nảy lên trong lòng, cậu trực tiếp lạnh giọng mắng lại: "Con mẹ nó các người đã nói đủ chưa?"

Nhận thấy cảm xúc mất khống chế khi bị chọc giận của cậu, cuối cùng Thượng Duy cũng lộ ra một chút ý cười, sau đó nhanh chóng lại dùng vẻ mặt lo lắng khó xử để che giấu, lôi kéo ống tay áo của Lại Miểu: "Thôi, đừng nói nữa, Tống Yếm cũng biết bản thân đã sai, chuyện quá khứ cứ để nói trôi qua đi."

Lại Miểu hận sắt không thành thép: "Thượng Duy! Cậu đừng có tốt bụng như vậy được không! Cậu ta bắt nạt trên đầu trên cổ cậu luôn rồi! Mà bảo là bản thân đã biết sai?"

Thượng Duy tốt tính nói: "Cậu ấy cũng đâu có cố ý, cậu đừng nói như thế, vốn dĩ là do lần này tôi biểu hiện không bằng cậu ấy..."

"Đủ rồi!" Tống Yếm rốt cuộc nhịn không được nữa, ánh mắt căm thù nhìn về phía Thượng Duy, giọng điệu cực kỳ táo bạo, "Mẹ nó đừng có giả vờ nữa?! Thú vị lắm à? Chơi vui lắm đúng không? Bản thân không cảm thấy ghê tởm hả?"

Lúc trước Tống Yếm bị hắn ta chọc giận đến mức thiếu chút nữa đánh người cũng là phản ứng này.

Xem ra lâu như vậy rồi, Tống Yếm vẫn không có tiến bộ gì, vẫn mẫn cảm tự phụ và không khống chế được cảm xúc như cũ.

Chỉ cần hắn ta tiếp tục khiêu khích, tâm lý của Tống Yếm sẽ suy sụp, nếu động tay động chân một lần nữa thì sẽ hoàn toàn mất đi tư cách dự thi, vậy mấy điểm mà hắn ta thua Tống Yếm cũng không tính là gì, còn có thể được đồng tình, mọi người cùng vui.

Vì thế mà Thượng Duy lại bày ra vẻ mặt hiền lành vô tôi mà Tống Yếm ghét nhất: "Tống Yếm, cậu có ý gì vậy? Sao tôi lại nghe không hiểu, có phải cậu có hiểu lầm gì với tôi không? Cậu có thể nói thẳng ra, tôi sẽ sửa..."

"Đủ rồi, mẹ nó tao kêu mày đừng có nói nữa!" Tống Yếm đứng lên, khép máy tính lại, thoạt nhìn cảm xúc đã không nhịn được nữa mà chạm đến ngưỡng cuối cùng.

Nói xong thì mở cửa phòng họp ra, tựa như muốn một mình đi ra ngoài để bình tĩnh.

Thượng Duy cũng vội vàng đứng dậy, Tống Yếm lập tức quay đầu hung tợn ném ra một câu: Mẹ nó mày đừng tới đây, để một mình ông đây yên, tao nhìn mày là thấy phiền."

Nói rồi đóng sầm cửa ra ngoài.

Thứ Thượng Duy muốn chính là cậu đừng có bình tĩnh, vội vã không ngừng đuổi theo: "Tống Yếm, cậu nghe tôi giải thích."

Nhìn thấy Tống Yếm đã bước vào căn phòng bên cạnh, đang chuẩn bị đóng cửa, Thượng Duy nhanh đỡ mép cửa phòng, chống khung cửa, vẻ mặt vô tội: "Tống Yếm, chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng."

"Tao và mày không có gì để nói cả!"

Tống Yếm muốn thô bạo khép cửa lại, kết quả sức lực không mạnh bằng Thượng Duy, đối đầu thất bại, cuối cùng bị Thượng Duy đẩy cửa ra.

Tức giận đến mức trực tiếp đi tới cạnh bàn chọn ghế ngồi xuống, vẻ mặt cáu gắt không chút kiên nhẫn.

Thượng Duy cẩn thận đóng cửa, hơn nữa còn khóa trái từ bên trong.

Chờ đến khi xác nhận góc trên phía bên phải có một cái camera mới vừa lòng bước đến cạnh Tống Yếm, rũ mắt thấp giọng nói: "Tống Yếm, thật xin lỗi, Lại Miểu nói mấy lời đó cũng là muốn giúp tôi thôi, không phải cố ý nhắm vào cậu đâu."

Tống Yếm cười lạnh một tiếng: "Thượng Duy, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, đừng có giả vờ."

Thượng Duy vẫn giả ngu: "Cậu nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu?" Tống Yếm cứ như tức đến bật cười, "Mày nghe không hiểu hay là lo lắng tao sẽ ghi âm lời nói của mày? Nếu mà vế sau thì mày cũng xem trọng tao quá rồi, tao không có bản lĩnh đem điện thoại qua cổng kiểm an đâu.

Huống chi tao cũng chẳng làm được mấy hành vi trái pháp luật lén lút để ghi âm lời nói người khác như mày, quá là hạ tiện."

Mỗi câu mỗi chữ của Tống Yếm đều cực kỳ khinh thường, phàm là đứa con trai nào cũng không chịu nổi giọng điệu kiểu này.

Hơn nữa Tống Yếm chính là người được kiểm tra ngay sau hắn ta, trên người vốn không có khả năng chứa mấy thứ đồ linh tinh như điện thoại hay bút ghi âm, nếu thật sự có thì cũng coi như vi phạm quy định của cuộc thi, sẽ bị tước bỏ tư cách dự thi.

Trên tường của căn phòng này đều được ốp bông tiêu âm, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.

Thượng Duy cũng lười diễn nữa, chỉ muốn chọc giận Tống Yếm, lười biếng nằm xuống ghế dựa ở đối diện, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo gợi đòn: "Thủ đoạn của tao quả thật rất hạ tiện, nhưng dùng tốt là được rồi đúng không?"

"Tao thấy hoàn toàn cũng chẳng dùng tốt cho lắm.

Lần trước thì sao chép bản thảo của tao xong rồi bật ngược tao một vố, lúc này chẳng phải là trực tiếp lộ nguyên hình à? Còn có vết sẹo trên trán của mày nữa, vì hãm hại tao mà mà cũng dám nhảy từ trên lầu ba xuống, kết quả giấc mộng phi công của mày cũng bay hiến luôn rồi nhở? Đến mức mày luôn hả? Có lời không?"

Khóe miệng Tống Yếm treo một nụ cười lạnh, phảng phất như đang nhìn một gã hề cố gắng nhảy nhót lên xuống lung ta lung tung nhưng vẫn không khiến mình tao nhã hơn được.

Thượng Duy ghét nhất là ánh mắt cao cao tại thượng lạnh nhạt khinh thường như thế này của Tống Yếm, cũng cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên có lời, chỉ cần nhìn mày bị mọi người đòi đánh như chuột cống chạy qua đường là tao đã thấy vui rồi, chỉ cần mày cút khỏi trung học Hội Anh là tao thấy thỏa mãn.

Hơn nữa ít nhất điều đó đã chứng minh mọi người đều thích tao, tao nói cái gì người khác cũng sẽ tin, không giống mày, dù có nói thật nhưng ngay cả ba ruột cũng không tin.

Tống Yếm, thật là đáng buồn làm sao."

Thành tích thi đấu lần này của Thượng Duy không mấy lý tưởng, thế nên trong lòng chỉ muốn khiến Tống Yếm động thủ với hắn ta trước camera, hoàn toàn chứng thực tội danh của cậu, vì vậy nếu biết bãi mìn của Tống Yếm ở đâu thì cứ ra sức dẫm lên chỗ đó.

Mà quả nhiên Tống Yếm cũng cắn chặt khớp hàm với trạng thái mắt thường có thể nhìn thấy giống như trong dự kiến, siết chặt nắm đấm, những đường gân xanh trên mu bàn tay và bên thái dương nhô lên rõ mồn một.

Cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thượng Duy, rốt cuộc mày có âm mưu gì?"

Thượng Duy rất vừa lòng với trạng thái như vậy của Tống Yếm, cười nói: "Không âm mưu gì cả, chỉ là đơn thuần ghét mày mà thôi, ghét vì mày luôn cảm thấy bản thân rất lợi hại rất trâu bò, suốt ngày trưng ra cái vẻ mặt cao cao tại thượng cứ như không có ai bằng mày vậy.

Nhưng mà Tống Yếm à, mày biết tại sao một lời nói dối vụng về như vậy mà vẫn có thể khiến tao bất bại không?"

Tống Yếm nắm chặt nắm tay, hô hấp dồn dập.

Thượng Duy cười đứng dậy, bước đến trước mặt cậu: "Bởi vì mày khiến người khác ghét cay ghét đắng, mày có biết có bao nhiêu người ghét mày như tao không hử, cho nên bọn họ mới ước mày là kiểu người rác rưởi như vậy, sau đó đuổi mày đi.

Nên là Tống Yếm à, mày thật sự không cảm thấy bản thân đáng buồn lắm hở? Ồ, đúng rồi, có lẽ chắc là mày không thèm để ý, bởi vì ba ruột của mày cũng rất ghét mày, nhiều năm thế rồi nên chắc mày đã quen rồi nhỉ?"

"Mẹ nó mày câm miệng!"

Tống Yếm nổi khùng nắm lấy cố áo của Thượng Duy, giơ nắm đấm lên cao.

Nhìn thấy mình sắp đạt được mục đích, Thượng Duy không chỉ không trốn mà còn tăng tốc nói thêm: "Còn có bà mẹ chết sớm của mày nữa, nghe nói bả từng ghét mày đến nỗi muốn giết chết mày à? Ba mày thì trực tiếp đặt tên ghét cho mày? Loại người như mày mà có cái gì để khoe khoang suốt ngày chứ, vì thế nên tao nhìn mày không vừa mắt, mới vu oan hãm hại mày, nhưng thế thì đã sao? Ai kêu mạng mày không tốt lại bị người ta ghét? Rơi vào kết cục hiện tại là vì mày xứng đáng."

"Mẹ nó tao đã nói là mày câm miệng vào!"

Cảm xúc tức giận của Tống Yếm như núi lửa phun trào, nắm đấm hướng thẳng về mặt của Thượng Duy, nhanh như gió cuốn, mang theo vận mệnh không thể nghịch chuyển.

Thượng Duy nhắm mắt lại.

Nhưng mà sự đau đớn trong tưởng tượng lại chậm chạp không chịu ấp đến.

Hắn ta nghi ngờ mở mắt ra, sau đó nhìn thấy Tống Yếm vừa rồi rõ ràng đang tức giận sắp mất đi lý trí đứng ở trước mặt đã khôi phục lại vẻ mặt hờ hững trào phúng.

Buông ra cổ áo bị nắm chặt, cúi đầu sửa sang áo khoác của mình, sau đó mặt không cảm xúc nói một câu nhẹ như gió: "Cảm ơn."

Một tiếng cảm ơn lập tức gõ vang chuông cảnh báo trong lòng của Thượng Duy.

Nhưng mà căn phòng này giấu người không được, Tống Yếm cũng không thể mang thiết bị ghi âm vào đây, cho dù có mang theo thì cũng là vi phạm quy định, do cách âm của căn phòng này và bản thân hắn ta đã khống chế âm lượng nên cũng không thể bị người ngoài nghe thấy được, thế thì...!

Từ từ.

Tại sao căn phòng này lại bố trí nhiều phương tiện cách âm như vậy?

Chờ đến khi Thượng Duy nhận ra được khả năng gần như không thể xảy ra, Tống Yếm đã ấn vào công tắc trong tầm tay, sau đó tản mạn nói: "Ồ, đúng rồi, quên nói cho mày biết, căn phòng này là phòng phát thanh, vừa rồi lúc tao ngồi xuống không cẩn thận ấn mở công tắc phát sóng, nên là..."

Khẽ dừng.

Tống Yếm ngẩng đầu nhìn Thượng Duy rồi cười: "Cuộc trò chuyện vừa này của chúng ta hẳn là đã bị toàn bộ trường Thực Nghiệm nghe rõ mồn một hết cả rồi."

Nói xong, vỗ vỗ lớp áo khoác dày nặng, ngồi dậy, thong thả ung dung mở cửa phòng phát huy ra, để lộ ra một đám quần chúng hóng drama mênh mông đứng ngoài cửa, bao gồm cả Lại Miểu, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm trông vô cùng khó tin.

Mà Tống Yếm chỉ tỏ vẻ dù bận vẫn ung dung bước ra ngoài.

Nhanh chóng đi đến trước mặt của Giang Viên Viên đang cầm điện thoại lén ghi âm hết đoạn đối thoại vừa được phát sóng đứng giữa đám người, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn.

Giang Viên Viên vội vàng xua tay: "Không có gì không có gì, ồ đúng rồi, trường học quản lý nghiêm nên Hạ Chi Dã không tiện vào đây, cậu ấy có nhờ tôi đưa cái này cho cậu."

Nói xong thì lấy hai tờ giấy được gấp vuông vức nhét vào tay của Tống Yếm.

Tống Yếm mở ra, là tờ giấy khen giá một tệ một tờ được bán ở cổng trường.

Tờ thứ nhất viết:

Chúc mừng bạn học Tống Yếm đã giành được giải Oscar dành cho nam chính xuất sắc nhất.

Người trao giải: Ảnh đế tiền nhiệm bạn học Hạ Chi Dã.

Tống Yếm cười mắng một tiếng ngu ngốc, rồi mở tờ thứ hai ra.

Tờ thứ hai viết:

Chúc mừng bạn nhỏ Tống Đại Hỉ đã đạt được giải thưởng bạn nhỏ khiến người khác thích nhất trên thế giới của năm nay.

Người trao giải: Bạn nhỏ Hạ Chi Dã khiến người ta thích thứ hai trên thế giới.

Nhìn chữ viết rồng bay phượng múa đầy quen thuộc, cuối cùng Tống Yếm cũng nhịn không được nở một cười nhẹ nhàng chân thành nghiêm túc xuất phát từ nội tâm đầu tiên sau một khoảng thời gian rất dài.

Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tuyết trắng đã bắt đầu rơi lả tả.

Thành phố phía nam này rốt cuộc đã có tuyết rơi, cái tên siêu ngốc Hạ Chi Dã cuối cùng cũng đã trở về.

Thất tốt.

Hết chương .

Lời của tui:

Quả báo có thể đến muộn nhưng không bao giờ vắng mặt.

Hạ gia trở về rồi, sắp nghe được đáp án của Yếm Yếm rồi..

Truyện Chữ Hay