Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

chương 53: tiểu béo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Yếm đồng ý quá mức sảng khoái cho nên Nguyễn Điềm sửng sốt một chút mới chợt hoàn hồn: "Em đồng ý rồi đấy à?"

"Vâng."

"Tại sao lại đột nhiên đồng ý thế?"

Vẻ mặt của Nguyễn Điềm đầy ngơ ngác.

Tống Yếm lãnh đạm nói: "Thấy một người bạn em quen."

Người bạn quen thuộc?

Nguyễn Điềm nghi ngờ mở sổ tay tuyên truyền ra, khi nhìn thấy dòng chữ Thượng Duy, đại diện học sinh xuất sắc của trường ngoại ngữ Hội Anh Bắc Kinh phía dưới bức ảnh ngay trang đầu tiên mới nhận ra đây là trường ngoại ngữ Hội Anh mà Tống Yếm từng theo học ở Bắc Kinh.

Mà học sinh Thượng Duy này chính là người được ban tổ chức trực tiếp mời tham gia trận đấu chung kết lần này với danh nghĩa quán quân của kỳ trước, các thí sinh bình thường khác thì phải trải qua vòng loại.

"Tống Yếm, không tồi đâu, bạn của em thật ưu tú."

Nguyễn Điềm cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Tống Yếm muốn đi ôn chuyện với bạn cũ, vui vẻ rút ra một tờ giấy đăng ký và cả sổ tay tuyên truyền đưa cho Tống Yếm thêm lần nữa, "Em cứ cầm sổ tay tuyên truyền trước đi, lúc nào về thì xem thử lưu tình thi đấu và những việc cần chú ý, sau đó điền hết thông tin vào giấy đăng ký rồi mai nộp cho cô nhé."

Tống Yếm đáp lời, thuận tay nhận lấy, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái đã trực tiếp xoay người rời đi.

Mới đi được một nửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi: "Cô ơi, ATM gần trường học nằm ở đâu ạ?"

Nguyễn Điềm vội đáp: "Bên cạnh thi cử ắt đỗ ấy."

"Vâng."

Tống Yếm nói một tiếng cảm ơn mới nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Lúc trở về ký túc xá, Hạ Chi Dã vẫn chưa quay về.

Tống Yếm ném cặp sách lên trên bàn rồi cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong đi ra, muốn ném quần áo vào máy giặt để giặt sạch, kết quả lúc đổ bột giặt vào, ấn chốt mở, máy giặt lại bất động cả nửa ngày.

Chẳng lẽ vừa mới mua về chưa được một tháng mà đã hỏng rồi à?

Tống Yếm cúi đầu, mím môi, lại gần ấn thử từng cái một, nhưng mà máy giặt vẫn cứ không thèm chuyển động.

Sau khi thử hết mười phút, Tống Yếm cảm thấy nụ cười của Hello Kitty ở trên máy giặt hết sức trào phúng.

Lúc đang cáu kỉnh muốn trực tiếp đổi máy giặt mới thì cửa mở.

Trong tay Hạ Chi Dã có xách theo một cái túi, bước vào cửa, nhìn thấy Tống Yếm đang đứng cạnh máy giặt với vẻ mặt khó chịu nên hỏi: "Sao vậy?"

Tống Yếm không kiên nhẫn ném ra một câu: "Máy giặt hỏng rồi."

"?"

Hôm qua lúc hắn dùng không phải vẫn còn rất ổn à?

Hạ Chi Dã đặt cái túi trong tay lên bàn, đi đến chỗ cậu: "Tôi xem thử."

Tống Yếm tránh người ra: "Cậu có xem thì nó cũng vẫn hỏng..."

Ào ào ---

"..."

Lời của Tống Yếm còn chưa kịp nói xong, Hạ Chi Dã đã duỗi tay nhẹ nhàng bâng quơ vặn mở van nước, sau đó là một tiếng nước chảy dài, máy giặt lại ngoan ngoãn vận hành.

Xoay chuyển vô cùng hăng say, xoay chuyển đến nỗi khiến cho mặt của Tống Yếm hơi đau.

Hạ Chi Dã dựa vào máy giặt nhìn Tống Yếm, Tống Yếm cúi đầu trầm mặc nhìn máy giặt, sau ba giây thì quay đầu rời đi.

Lại bị Hạ Chi Dã cười tươi nắm lấy cổ tay lôi về: "Đừng đi, tôi sẽ nói với cậu cách sử dụng của cái này, nếu không quần áo chồng chất đợi tôi về đi giặt thì thúi mất."

Tống Yếm nghĩ thầm, bây giờ tôi có tiền rồi, tôi có thể đi giặt.

Nhưng mà vẫn không tình nguyện đứng im tại chỗ nghe Hạ Chi Dã nói rõ.

Mà Hạ Chi Dã nói xong thì lại cười hỏi một câu giống như đang hỏi bạn nhỏ học mẫu giáo: "Bạn nhỏ Tống Yếm của chúng ta nghe hiểu chưa hửm?"

Tống Yếm xụ mặt: "Mẹ nó tôi cũng đâu phải là đồ ngốc."

"Bạn nhỏ Tống Yếm của chúng ta tuyệt vời ghê ta."

Giọng điệu của Hạ Chi Dã làm màu phóng đại đến mức gần như là âm dương quái khí.

Tống Yếm tức giận đến nỗi nhấc chân muốn đá bay hắn đi.

Hạ Chi Dã vội cười ấn chân cậu xuống: "Khen cậu mà, hơn nữa để khen ngợi bạn nhỏ Tống Yếm thông minh đáng yêu của chúng ta mà tôi còn chuẩn bị một món quà nhỏ rất dễ thương."

Nghe được hai chữ món quà, Tống Yếm bỗng dưng muốn dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi căn phòng .

Không thể trách cậu PTSD với quà tặng được, mấu chốt là món quà mà Hạ Chi Dã tặng cho cậu thật sự vượt qua thẩm mỹ của người thường.

Cậu không muốn đánh Hạ Chi Dã một trận trước khi hắn đi xa đâu.

Nhưng tốc độ trốn thoát của cậu lại không kịp với tốc độ bắt người của Hạ Chi Dã.

Trước khi cậu mở cửa lớn của ký túc xá thì đã bị Hạ Chi Dã vươn tay chặn lại lôi về, một cái tay khác cứ như làm ảo thuật mà biến ra một chậu cây nhỏ.

Vốn dĩ Tống Yếm còn cho rằng sẽ nhìn thấy đồ vật kỳ kỳ quái quái gì đó thêm lần nữa, kết quả lại trông thấy một thứ xanh mượt nên hơi nhíu mày: "Đây là cái đách gì vậy?"

Hạ Chi Dã: "Cây vạn tuế."

Tống Yếm: "? Cậu cảm thấy tôi mù hay là ngu?"

Chẳng lẽ cậu không biết thứ đồ chơi này là cây vạn tuế à?

Cậu chỉ muốn hỏi Hạ Chi Dã đột nhiên tặng cho cậu một cái cây vạn tuế là do nổi khùng hay gì?

Hạ Chi Dã giơ cái cây vạn tuế không to hơn lòng bàn tay của hắn được bao nhiêu ngay trước mặt cậu: "Cậu nhìn kỹ xem sẽ biết."

Chỉ là một cây vạn tuế cục tròn vừa mới nhổ được trồng trong một cái chậu hoa màu đen bé xíu trông rất đẹp, chẳng có thứ gì đặc biệt cả, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra tên tuổi gì được chứ.

Vẻ mặt Tống Yếm đầy lạnh nhạt không có hứng thú.

Hạ Chi Dã xìa chậu cây nhỏ lại gần hơn một chút: "Cậu nhìn kỹ thử đi."

"Có cái gì mà..."

Từ từ...!

Tống Yếm hình như thấy trên chậu có khắc chữ gì đó, híp mắt, hơi hơi kề sát vào đó, cẩn thận nhìn kỹ.

Tống...!Tiểu Hỉ?!

Tống Yếm hít sâu một hơi.

Quả nhiên, chỉ cần là quà do Hạ Chi Dã tặng, thì tất nhiên sẽ nhảy disco trên bãi mìn của cậu.

Hít xong, một nắm đấm nhanh chóng bay qua đó.

Hạ Chi Dã ôm Tống Tiểu Hỉ nhanh nhẹn trốn thoát: "Cây vạn tuế bốn mùa đều xanh tốt dễ nuôi sống, tôi chỉ là xin cho cậu một dấu hiệu tốt thôi mà."

Tống Yếm nửa tin nửa ngờ: "Thật?"

Hạ Chi Dã mặt không đổi sắc: "Thật."

"..."

Miễn cưỡng chấp nhận.

Tống Yếm thu lại nắm đấm, lạnh mặt ngồi xuống ghế, xoa tóc, "Tôi không biết nuôi."

"Cậu yên tâm, tôi mang Tống Tiểu Hỉ về thì nhất định sẽ do tôi chịu trách nhiệm.

Chẳng qua trong khoảng thời gian này tôi không có ở đây nên tạm gửi cậu nuôi chút mà thôi." Hạ Chi Dã nói xong rồi đặt Tống Tiểu Hỉ lên trên bàn của Tống Đại Hỉ, "Cậu xem, xanh xanh, khỏe mạnh, bảo vệ môi trường, đáng yêu, sức sống tràn đề biết bao chứ...!Hả? Cậu đồng ý với Nguyễn Điềm rồi à?"

Lúc Hạ Chi Dã bày biện chậu cây thì đụng phải giấy đăng ký và sổ tay tuyên truyền nằm trên bàn, cầm lấy lật ra xem: "Thật sự định đi à?"

"Ừm, ngại từ chối Nguyễn Điềm."

Tống Yếm thuận miệng có lệ một câu.

Hạ Chi Dã biết Tống Yếm mềm lòng, Nguyễn Điềm mà nài nỉ một chút, Tống Yếm đồng ý cũng rất bình thường, thế nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ trực tiếp lật sổ tay tuyên truyền ra: "Cuộc thi diễn thuyết là ngày tháng sau?"

"Ừm."

"Đáng tiếc thật đó."

"Sao vậy?"

Tống Yếm ngẩng đầu.

Hạ Chi Dã dựa vào bàn, hai tay chống bên mép bàn, cúi đầu nhìn cậu lười biếng nói: "Lễ bế mạc trại đông của chúng tôi cũng là ngày tháng , tôi không thể trở về để nhìn ngắm phong thái mê người của Yếm cưa nhà chúng ta rồi."

Không trở về thì vừa lúc.

Dù sao ước chừng đến lúc đó phong thái của mình cũng chẳng mê người lắm đâu.

Rốt cuộc thì cậu đồng ý tham gia cuộc thi diễn thuyết lần này cũng là vì muốn lấy lại những thứ mà Thượng Duy nợ cậu thôi.

Cậu không hy vọng rằng Hạ Chi Dã sẽ biết những việc không mấy vui vẻ mà cậu đã trải qua lúc trước, cũng không hy vọng Hạ Chi Dã ra mặt thay cậu.

Có vài việc phải do bản thân tự mình giải quyết hoàn toàn mới có thể thật sự bước qua những rào cản đó.

Tống Yếm nhớ đến những việc này, vẻ mặt không mấy đẹp đẽ.

Hạ Chi Dã hơi khom lưng, kề sát đầu vào, giọng nói đè nén ái muội: "Thế nào? Không nỡ xa tôi hửm?"

Hai tai của Tống Yếm bỗng chợt nóng bừng, dời ghế dựa ra phía sau: "Cậu cách xa tôi ra một chút!"

Hạ Chi Dã không nghe mà còn kề sát vào hơn trước, cố ý chậm rãi nói vào lỗ tai của Tống Yếm: "Tôi sắp phải đi Bắc Kinh rồi, còn cách chưa xa à?"

Tống Yếm nghiến răng nghiến lợi, nhưng phía sau đã là bức tường, chỉ có thể đứng đậy đẩy Hạ Chi Dã ra, kết quả vừa mới xông lên đã đụng phải lồng ngực của tên Hạ Chi Dã chủ mưu đã lâu.

Sau đó nghe thấy Hạ Chi Dã thấp giọng nỉ non: "Tôi đã đồng ý với kế hoạch chiến tranh lạnh ngày của cậu, cho nên trở đến khi tôi quay về, cậu có thể cho tôi một đáp án được không?"

Tống Yếm ý muốn giả chết.

Hạ Chi Dã lại không thuận theo buông tha, mang theo chút ý cười tản mạn, lười biếng nói: "Bạn học Tống Yếm, cậu một bên trêu ghẹo tôi, một bên lại không chịu đồng ý, như vậy là đang kiểm tra nhân phẩm và ý thức pháp luật của tôi đấy, biết không?"

Tống Yếm không hiểu, ngẩng đầu.

Hạ Chi Dã cúi đầu nhìn về phía cậu: "Cậu đã từng nghe chuyện pháp ngoại cuồng đồ Trương Tam chưa hửm?"

Pháp ngoại cuồng đồ Trương Tam: Là một từ thông dụng trên Internet, dùng để nói về một giảng viên nổi tiếng, người này thường dùng "Trương Tam" làm ví dụ về hung thủ khi giảng về bài tư pháp.

Những điều Trương Tam phạm phải trong vụ án có quá nhiều để làm tài liệu nên người ta mới đặt biệt hiệu như trên.

Cũng giống như cái tên Nguyễn Văn A huyền thoại bên nước mình vậy đó.

"..."

Đệt.

Tống Yếm đá văng Hạ Chi Dã: "Trong đầu cậu suốt ngày đều chứa cái thứ gì vậy?"

Hạ Chi Dã không chút do dự: "Cậu đó."

Tống Yếm: "..."

Rốt cuộc thì tại sao người này lại vừa sến sẩm vừa lẳng lơ thế.

Rốt cuộc bản thân mình đã coi trọng cái gì của hắn vậy?!

Phi.

Ai coi trọng hắn chứ.

Tống Yếm thẹn quá thành giận, nằm lên giường, đắp chăn, xoay người, đưa lưng về phía Hạ Chi Dã, cảm giác được Hạ Chi Dã đang muốn kéo chăn qua thì trực tiếp lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cậu nếu vẫn còn quý trọng sinh mệnh thì bây giờ nên đi tắm đi."

Hạ Chi Dã dừng động tác: "Không quý trọng chút thời gian cuối cùng được ở chung với tôi à?"

"Tránh ra."

"Ngày ai không đi tiễn tôi à?"

"Không đi."

"Cũng không dặn dò tôi vài câu ở Bắc Kinh phải chú ý an toàn, chăm chỉ học tập, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt?"

"Liên quan gì đến tôi."

Tống Yếm dùng ba câu lạnh nhạt nhằm giữ gìn hình tượng cool boy của mình.

Nhưng mà chờ đến khi phòng tắm truyền đến tiếng nước thì lại nhanh chân nhảy xuống giường, mở cặp lấy một phong thư dày cộp nhét vào tầng chót nhất trong cặp của Hạ Chi Dã, sau đó mới nằm lên giường làm bộ chưa từng có việc gì xảy ra cả.

Từ trước đến nay, trại tập huấn thí sinh hay thi đấu cấp tỉnh đều rất đốt tiền, cho dù người đạt giải nhất tỉnh sẽ được trường học chi trả một phần chi phí nhưng dù sao cũng ở bên ngoài một mình, sẽ luôn có lúc cần dùng đến tiền.

Cậu trực tiếp chuyển khoản cho Hạ Chi Dã, Hạ Chi Dã nhất định sẽ không nhận, nhưng cậu không muốn khiến một người ưu tú như Hạ Chi Dã phải phát sầu vì tiền bạc khi thi đấu với người khác.

Hơn nữa ở Bắc Kinh cơm khó ăn, giá lại cao, trời còn lạnh, nhỡ đâu Hạ Chi Dã bị đói rồi chết cóng thì biết làm sao.

Tống Yếm càng nghĩ càng không yên tâm, cuối cùng vẫn nhắn tin Wechat với Thẩm Gia Ngôn bảo cậu chàng nếu lúc đó có thời gian thì đến nơi tập huấn nhìn thử thì mới miễn cưỡng an tâm.

Mà cái hôm Hạ Chi Dã phải đi, cậu cũng chẳng mấy tình nguyện đội mũ đeo khẩu trang tiễn Hạ Chi Dã đến tận cửa kiểm an, sau khi xác nhận xấp tiền kia đã an toàn đi theo Hạ Chi Dã mới một mình gọi xe trở về ký túc xá.

Cậu bỗng chợt phát hiện khoảng cách từ sân bay Nam Vụ đến Tam trung hóa ra lại xa như vậy.

Ngay lúc một mình cậu từ đầu hành lang bên nay đi đến phòng , trong lòng cũng đã sẵn sàng chuẩn bị chào đón căn phòng lạnh lẽo tối tăm luôn rồi.

Nhưng mà vừa mới mở cửa, ánh đèn sáng ngời tỏa ra từ trên đầu, Tống Yếm hơi sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy tiểu Béo đang xách đệm chăn của mình dọn lên giường trên, nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?"

"Anh Yếm, cậu về rồi à?" Tiểu Béo bò ở giường trên nhét xong góc chăn cuối cùng vào trong, "Hạ gia nói cậu không thể ngủ một mình vào buổi tối nên bảo tôi qua đây ngủ chung với cậu."

"..."

"Sau này, mỗi buổi sáng đều sẽ do tôi kêu thức dậy, cơm trưa cơm tối cũng có tôi ăn chung với cậu."

"..."

"Còn nữa, giấy hướng dẫn sử dụng máy giặt ở ngay phía dưới Hello Kitty, chìa khóa của hẻm Tại Tửu nằm trong ngăn kéo của Hạ gia, danh sách kiêng ăn của cậu thì Hạ gia cũng đưa cho tôi rồi."

"..."

"Thế nên cậu cứ yên tâm, chờ đến khi Hạ Chi Dã quay về, tôi bảo đảm cậu tuyệt đối nguyên vẹn."

"..."

Tống Yếm đứng ngay tại chỗ, đột nhiên không biết cảm xúc trong lòng của mình là gì.

Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, gật đầu: "Ừ, tùy cậu."

Nói xong thì đi vào phòng tắm.

Tắm rửa, lên giường, tắt đèn.

Hết thảy như thường.

Tống Yếm cảm thấy thật ra cậu cũng không có ỷ lại Hạ Chi Dã như vậy, cho dù Hạ Chi Dã không có ở đây, một mình cậu nên sống như thế nào thì cứ sống như thế đấy.

Vì thế uống một viên thuốc xong thì nhắm mắt đi ngủ.

Nửa đêm khát nước tỉnh lại, nhưng vẫn cực kỳ buồn ngủ, không muốn trợn mắt xuống giường, theo quán tính và bản năng thường ngày, mơ mơ màng màng kêu một tiếng: "Hạ Chi Dã."

Hiếm khi không có ai đáp lời.

Tính xấu của Tống Yếm nổi lên, tăng lớn âm lượng không kiên nhẫn gọi thêm tiếng nữa: "Hạ Chi Dã!"

Giường trên mới đột nhiên cả kinh: "Sao vậy?!"

Sau đó cầu thang rung chuyển dữ đội: "Anh Yếm, cậu sao vậy?"

Sao hôm nay động tĩnh của người này lại lớn như vậy thế?

Tống Yếm bực bội xoay người: "Tôi khát nước."

"Vậy thì uống nước đi, kêu to làm gì?"

"?"

Chẳng lẽ Hạ Chi Dã mười sáu mười bảy tuổi rồi mà vẫn còn thay giọng à?

Hơn nữa tại sao Hạ Chi Dã lại dám nói chuyện với mình như vậy chứ?

Tính xấu của Tống Yếm cuối cùng cũng tích lũy đến đỉnh điểm, mở mắt ra, vừa mới chuẩn bị mắng người, sau đó liếc mắt một cái lại bỗng dưng nhìn thấy người đang cầm điện thoại chiếu đèn ngay trước mắt mình, gương mặt được ánh đèn chiếu rọi trông cực kỳ tròn trĩnh trắng bệch.

Cho dù Hạ Chi Dã bị bánh xe nghiền qua lần thì cũng không thể biến thành như vậy được.

Vì thế ngay một khắc kia, linh hồn của nhà vô địch Tae Kwon Do cấp quận khi còn học tiểu học ở Bắc Kinh vỗn đang ẩn nấp nhiều năm trong cơ thể Tống Yếm bỗng chợt thức tỉnh, một cú đấm vô cùng tiêu chuẩn và nhanh chóng cứ thế bay ra ngoài.

Tiểu Béo trơ mắt nhìn nắm đấm kia lao nhanh về phía bụng mình với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hoảng sợ bật ra ba dấu chấm hỏi, nhưng còn chưa kịp kêu thành tiếng thì đã cảm nhận được bụng nhỏ mềm mại đón lấy một quyền đả kích trí mạng, sau đó nặng nề ngã xuống đất.

Bạn nằm trên mặt đất, tủi thân ôm lấy cơ thể.

Vì tình yêu của người khác mà bạn phải trả giá khá nhiều, thế nhưng lại chẳng có ai hiểu được.

Hết chương .

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Béo: Hôm nay tui xứng đáng có một cái tên chương.

Yên tâm, tiểu Béo là lá chắn thịt, không có việc gì, Yếm cưa cũng sẽ thành tâm thành ý dâng tặng lễ vật xin lỗi, tình hữu nghị vẫn còn có thể gắn bó..

Truyện Chữ Hay