Muốn cậu mặc đồ nữ, hoặc là cậu chết, hoặc là những người khác của lớp một phải chết.
Tóm lại chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tống Yếm quay đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã: “?”
Tống Yếm: “.”
Hạ Chi Dã: “...”
Được rồi.
Người nào đó nói gì thì chính là cái đấy.
Hạ Chi Dã lười biếng quay đi, tay chống đầu: "Các người nhìn xem da thịt trắng như tuyết, nhìn mái tóc không quá đen, rồi lại nhìn tiếp đôi môi đỏ mọng của tôi này, có phải cũng cảm thấy tôi rất thích hợp diễn vai nữ chính không hả?"
Mọi người: "..."
Khổng Hiểu Hiểu đau đầu: "Hạ Chi Dã, cậu tỉnh táo chút đi, chiều cao cậu quá khủng, ai dám đóng vai nam chính đứng chung với cậu? Hơn nữa nhất định sẽ không thuê được đồ cưới có số đo của cậu đâu, không phải là uổng phí à."
Hạ Chi Dã lại quay đầu nhìn Tống Yếm, rất chi là uất ức: "Bọn họ không cần tôi."
Tống Yếm: "..."
Liên quan gì đến tôi.
Tiểu Béo nhân cơ hội khuyên nhủ: "Anh Yếm ơi, chỉ có cậu mới gánh được trọng trách này thôi, cậu cứ coi như hy sinh một chút vì mọi người đi. Dù sao chỉ là diễn nam giả nữ, ngoại trừ màn cuối mặc đồ cưới hóa bướm ra thì đều là mặc đồ nam mà, không ảnh hưởng đâu."
"Đúng á đúng á, xin cậu đó, Yếm cưa. Lớp chúng ta mà không nghĩ biện pháp thì sẽ trở thành trò cười cho cả năm thêm lần nữa á."
"Thật đó, tôi không muốn bị hiệu trưởng lôi xuống sân khấu đâu."
"Hơn nữa tiền thưởng không sướиɠ hả? BBQ không sướиɠ à? Cầm tiền thưởng đi ăn BBQ chẳng lẽ không phải sướиɠ càng thêm sướиɠ hở?"
"Yếm cưa, cậu yên tâm, chỉ cần bây giờ cậu đồng ý, từ nay về sau cậu chính là ba mẹ tái sinh của tôi, ai chọc cậu, tôi xử người đó."
Tống Yếm thật sự không hiểu nổi dù chuyện này nhìn qua rất ngu ngốc nhưng bọn họ lại tỏ ra rất nhiệt tình, và kỳ quái hơn hết là, loại ánh mắt vừa ngốc nghếch vừa mãnh liệt trông mong kia thế mà khiến cậu nhất thời không biết từ chối như thế nào.
Mà mọi người đều biết, do dự thì sẽ bại trận.
Vì thế, trong nháy mắt cậu lâm vào trầm mặc, Nguyễn Điềm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đập bàn: "Được! Nếu bạn học Tống Yếm không từ chối thì chúng ta cứ định như vậy nhé! Cảm ơn bạn học Tống Yếm đã hy sinh! Mọi người chuẩn bị vào tiết Toán đi!"
Nói xong dẫm lên giày cao gót cộp cộp chạy trốn.
Mấy học sinh khác cũng lập tức đứng dậy vỗ tay: "Chúng ta hãy cảm ơn bạn học Tống Yếm vì đã có đóng góp vĩ đại cho sự nghiệp phát triển Trung Hoa! Cả lớp đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay!"
Đều nhịp, vỗ tay như sấm, vang tận mây xanh, thề sống thề chết không để cho Tống Yếm có chút cơ hội đổi ý.
Lúc La Vĩ đi vào lớp sợ tới mức trực tiếp lảo đảo: "Thế vận hội Bắc Kinh lại thành công nữa à?"
Tống Yếm: "..."
Rốt cuộc là tại sao cậu lại chuyển đến cái trường này vậy.
Tiểu Béo vốn dĩ cho rằng đưa ra quyết định như vậy, chốn giang hồ không lớn không nhỏ của lớp một ít nhất phải nhìn thấy chút máu.
Dù kém đến mấy thì cũng chết một hoặc hai tên Hạ Chi Dã.
Kết quả sếp Tống ngồi sau ngoại trừ cả ngày xụ mặt thì lại không có động tác gì khác.
Hạ Chi Dã hình như cũng không người ý muốn, hơn nữa vô cùng thản nhiên nhận diễn nhân vật Lương Sơn Bá.
Tống Yếm thấy hắn phiền: "Rảnh hay gì?"
Hạ Chi Dã rất có đạo lý: "Bọn họ đều không xứng với sắc đẹp của cậu."
Tống Yếm tặng cho hắn một âm tiết cực kỳ bình tĩnh: "Cút."
"Cơ mà ai diễn Mã Văn Tài vậy?" Hạ Chi Dã hỏi Khổng Hiểu Hiểu.
Khổng Hiểu Hiểu không chút do dự: “Lưu Việt.”
“?”
Ba mươi bảy cặp mắt trợn to nghi hoặc.
Khổng Hiểu Hiểu bất đắc dĩ nói: "Đây là do Điềm muội chỉ định. Không phải Lưu Việt xin nghỉ bệnh một tuần rồi à, Điềm muội nói cậu ta đã biết sai, biết hối cải làm một người hoàn toàn mới, cho nên dặn chúng ta đến lúc đó phải chú ý một chút, cho cậu ta một cơ hội sửa sai, không được cô lập cậu ta."
Tiểu Béo thở dài: "Tuy rằng tôi hiểu ý của Điềm muội nhưng trong tình cảnh này mà cậu để anh Yếm mặc đồ cưới chung với Lưu Việt diễn cảnh cuối, thật sự có chút cảm giác trai tráng đè đàn ông."
Trai tráng đè đàn ông: Cường nhân tỏa tức, ngoài nghĩa đen còn có ý phiếm chỉ việc khóa CP.
"Không sao đâu. Có thể khiến cậu ta trông xanh tươi thêm mà, dù sao kịch bản cũng nằm trong tay chúng ta, chúng ta khống chế tất cả." Lớp phó học tập Triệu Duệ Văn vươn ngón tay đẩy đẩy mắt kính, "Cứ chờ xem cách tôi biến mục nát thành thần kỳ đi."
"..."
Cứ cảm thấy có hơi không đáng tin sao sao á.
Triệu Duệ Văn hồn nhiên bất giác với sự nghi ngờ của mọi người, tiếp tục hỏi: "Còn mẹ của Chúc Anh Đài thì ai diễn? Vai này có không ít cảnh diễn, gánh hầu hết mấy phân đoạn gây cười mà tôi dựng lên, không thể tìm đại người nào đó được."
Khổng Hiểu Hiểu: "Phương Thường á."
Triệu Duệ Văn: "Cái này được đó."
Tống Yếm đang làm bài bên cạnh đột nhiên ngẩng đẩu hỏi tiểu Béo: "Phương Thường là ai?"
Tiểu Béo: "Nếu tôi nói là tôi thì cậu có tin không?"
Tống Yếm: "... Xin lỗi."
Chuyện này cũng không thể trách cậu, chỉ do từ lúc khai giảng đến bây giờ, gần như là chưa từng nghe có người gọi tên thật của tiểu Béo. Tống Yếm lại là cực kỳ chấp hành châm ngôn 'liên quan gì đến tôi, liên quan cái đếu gì tới cậu', cho nên không biết cũng rất bình thường.
Nhưng tiểu Béo vẫn có chút bi thương, dù sao bạn cũng tự nhận rằng mình là người có quan hệ tốt nhất với Tống Yếm trong lớp một ngoại trừ Hạ Chi Dã.
Sau đó Tống Yếm lại hỏi: "Nhưng sao bọn họ không gọi tên thật của cậu."
Hạ Chi Dã hữu nghị trả lời: "Bởi vì có một câu thành ngữ, gọi là tương lai còn dài."
"..." Tống Yếm, "Xin lỗi."
Tiểu Béo lần thứ hai bị tổn thương, trầm mặc rơi lệ.
Tên của tiểu Béo là '方尝', tương lai còn dài hay lai nhật phương trường (trưởng) được ghi là '来日方长', hai từ '方尝' và '方长' đồng âm, nếu ghép cả câu thì sẽ có nghĩa đầy đủ là tiểu Béo sẽ càng ngày càng béo.
Chỗ tốt duy nhất khi bị bắt diễn kịch chính là có thể trắng trợn táo bạo không cần tham gia tiết tự học buổi tối.
Cả lớp nhất trí tám giờ rưỡi mỗi tối sẽ bắt đầu luyện tập.
Tống Yếm tranh thủ bớt thời giờ đi nhận hàng chuyển phát nhanh rồi mới tới tòa nhà nghệ thuật và thể ɖu͙ƈ, đẩy mở cửa phòng thể hình.
"Toàn quân ra trận ---"
"Một chọi ba, kham không nổi."
"Nhanh lên đi, tôi đợi đến mức hoa cũng biết ơn rồi nè ~"
"Ồ mua đi, mua đi mua đi mua đi!"
"..."
Quả nhiên vạn vật trêи thế gian đều có đạo lý của mình.
Tỷ lệ nhập học không tăng thật sự không phải đơn thuần là do nguyên nhân phong thủy.
Ngay cả bản thân lớp phó học tập cũng vô cùng thản nhiên, một bên sửa kịch bản, một bên chơi điện thoại: "Cách lễ nghệ thuật còn hai ba tuần nữa mà, bây giờ mà tập thì đến lúc đó sẽ dễ quên, không bằng cứ chơi trước mấy ngày."
Mấy nữ sinh thuộc đội múa cũng chụm đầu thành một cục: "Đúng á, ngồi ngốc trong phòng học quá ư là chán."
Tống Yếm cũng chẳng phải học sinh ngoan theo khuôn phép cũ, tiết tự học buổi tối quả thật rất nhàm chán, nhưng cậu cảm thấy chỗ này cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Xoay đi chuẩn bị chạy lấy người.
Hạ Chi Dã đang nằm trêи nền sân thể ɖu͙ƈ đấu địa chủ chậm rì rì xoay người: "Hết hy vọng đi, giờ này cậu không ra khỏi trường học được đâu."
"..."
Cái quy định ngu ngốc gì vậy.
Tống Yếm câu lấy quai đeo cặp mặt không cảm xúc đi đến bên cạnh Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã tự nhiên dịch vào bên trong, chừa ra một khoảng trống, Tống Yếm lập tức ngồi xuống.
Sau đó một người bắt chân ngồi ở bên ngoài, một người khuất chân nằm ở bên trong. Mỗi người đều tự bấm điện thoại phần mình, nhìn qua rất là hài hòa.
Hạ Chi Dã vốn dĩ muốn thừa dịp trống tiết kéo phú bà ngốc nghếch lắm tiền leo rank, kết quả đối phương không online. Hắn cũng không để trong lòng, tiếp tục đấu địa chủ.
Đấu một hồi mới phát hiện đồng đội được ghép đôi ai cũng cùi bắp khiến người ta giận sôi, thua một ván, cảm thấy không thú vị rồi bắt đầu chơi Tống Yếm.
Một chốc thì nằm quấn dây lưng quần của Tống Yếm, một chốc lại khoa tay múa chân sờ soạng eo cậu, một chốc nữa thì nhìn ngăm cái ót của cậu.
Tống Yếm bị hắn làm phiền bực muốn chết, trực tiếp xoay người đạp một đạp: "Nếu không cần cái tay này thì cứ việc nói thẳng, tôi có mang theo dao."
Hạ Chi Dã và Tống Yếm ở chung lâu rồi, đã có khí phách siêu nhiên mặc kệ sống chết, không chút ảnh hưởng: "Chỉ là tôi thấy trêи tai của cậu hình như có một cái lỗ."
Lúc hắn nói lời này, Tống Yếm không tự giác sờ lỗ tai, sau đó rũ tay xuống: "Liên quan cái rắm gì đến cậu."
Lập tức quay người lại.
Hạ Chi Dã nhìn lỗ tai Tống Yếm từ đằng sau, phát hiện hình dạng rất thanh tú.
Hơn nữa đại khái là do làn da quá trắng, vành tai nhìn có vẻ mỏng, dưới ánh đèn ẩn ẩn trong suốt, tỏa ánh sáng lấp lánh như một miếng ngọc quý giá.
Dái tai cũng nho nhỏ, còn có một cái lỗ bé xíu bên trêи, giống như một nốt chu sa, rất câu dẫn.
Hạ Chi Dã ngứa tay, không sợ chết sờ vào.
Ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng kéo kéo, xúc cảm mềm mịn ngoài dự đoán.
Rất khó tưởng tượng một người tính tình cứng rắn như thế nhưng trêи người lại có nơi mềm mại như vậy.
Hạ Chi Dã có chút luyến tiếc xúc cảm nơi đầu ngón tay, nhất thời niết đến xuất thần.
Giây tiếp theo Tống Yếm trở tay nắm lấy cổ tay của hắn, bẻ ngược ra sau, ý muốn đánh hắn tơi bời một trận.
Hạ Chi Dã: "Đau."
Một tiếng trầm thấp, xen lẫn chút run rẩy và nhẫn nại không dễ phát hiện.
Tống Yếm lập tức dừng động tác, buông tay ra, kéo cổ áo Hạ Chi Dã nhìn thoáng qua, xác nhận bả vai không có chảy máu mới rũ mắt ngồi lại chỗ cũ: "Không có việc gì thì đừng có động."
Cũng không biết là đang nói đừng động vào cậu, hay là động bả vai đang bị thương này nữa.
Hạ Chi Dã thật ra cũng chẳng đau, nhưng là đàn ông mà, đặc biệt là một người đàn ông thành thục ổn trọng, thì phải lợi dụng hết thảy các ưu thế có thể lợi dụng để tranh thủ sự quan tâm của bạn cũng bàn, trượng thương hành hung, cậy sủng mà kiêu: "Lỗ tai của cậu bị sao thế?"
Đại khái là có hơi áy náy vì đã làm đau Hạ Chi Dã, lần này Tống Yếm không có nói 'liên quan cái rắm gì đến cậu', thuận miệng đáp: "Khi còn nhỏ thân thể yếu ớt, bảo mẫu nói con trai xỏ lỗ tai nuôi như con gái tương đối dễ sống nên mới bấm cho tôi một cái."
Bình thường mà nói, loại việc xỏ lỗ tai dễ nuôi đều do ba mẹ hoặc ông bà nội ngoại xử lý.
Dù sao cũng không thể đến phiên một bảo mẫu.
Hơn nữa khi Tống Yếm lơ đãng nói lời này lại toát ra chút xíu cô đơn, Hạ Chi Dã đột nhiên nghĩ, bạn nhỏ Tống Yếm lúc bé chẳng có ai đau có phải không.
Nếu không cũng chẳng đến mức đặt cái tên như vậy.
Hắn nghĩ có hơi nhiều.
Triệu Duệ Văn đầu bên kia xách theo kịch bản lén lút cọ lại đây: "À ừm, anh Yếm..."
Tống Yếm nâng mí mắt, Triệu Duệ Văn bỗng cảm nhận cái chết bủa vây.
Hạ Chi Dã an ủi y: "Không sao, cứ nói phần cậu, cậu ấy không đánh chết cậu đâu."
"Ồ, được, cái gì ta." Triệu Duệ Văn cũng không phân biệt rõ được lời này có chỗ nào không ổn, một lòng một dạ hỏi, "Anh Yếm thật sự có bấm khuyên tai hả?"
Tống Yếm sắp bị làm phiền chết rồi: "Thế nào, bấm khuyên tai thôi mà phải thông báo cho toàn thế giới à?"
Triệu Duệ Văn vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó, chỉ muốn nói nếu cậu thật sự có bấm lỗ tai thì tôi sẽ thêm đoạn đối thoại của kịch Hoàng Mai mà tôi rất thích vào thử."
Kịch Hoàng Mai: Một thể loại nghệ thuật xuất phát từ Hồ Bắc, Trung Quốc.
Hạ Chi Dã: "Đoạn nào?"
Triệu Duệ Văn: "Cái đoạn kia đó, Anh Đài không phải con gái, vì sao trêи tai lại có vết khuyên tai."
Hạ Chi Dã suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng được."
Tống Yếm vô cùng lễ phép: "Thích thêm thì thêm."
Không thêm thì biến.
Triệu Duệ Văn nghe hiểu ý ngầm, ngoan ngoãn lùi về góc nhỏ của mình, bắt đầu điên cuồng phát huy ý văn tuôn trào.
Các nữ sinh đội mua đầu bên kia đang vây quanh điện thoại, hưng phấn đến mức chiêng trống vang trời, tiếng BGM rung chuyển.
Triệu Duệ Văn không nhịn được hỏi một câu: "Các cậu suốt ngày hưng phấn cái gì vậy."
Khổng Hiểu Hiểu ngẩng đầu, vẻ mặt khắc chế: "Không có gì, chỉ là để thảo luận về những thay đổi và khả năng của phương thức sinh sản trong tương lai của con người trong sinh học mà thôi."
Lần này ngay cả Tống Yếm lẫn Hạ Chi Dã đều ngẩng đầu lên.
Vì cái gì mà bạn học nữ một ngày trước còn thống khổ rớt nước mắt do không làm được thí nghiệm lai đậu Hà Lan của Mendel, giờ này lại có thể nói ra danh từ sinh học vừa xa lạ vừa cao thâm như vậy hả.
Triệu Duệ Văn vẻ mặt cảnh giác: "Có phải mấy cậu lén tôi học bù đúng không?"
Khổng Hiểu Hiểu mặt không đổi sắc: "Không có. Nhưng mà nếu các cậu muốn tìm hiểu một chút thì nói, tôi có thể gửi một phần tư liệu tham khảo cho mà xem."
Nói xong, leng keng hai tiếng.
Hạ Chi Dã và Triệu Duệ Văn mỗi người nhận được một liên kết xanh mượt.
Lớp phó học tập ôm tâm lý tích cực nâng cao thành tích sinh học, vui vui vẻ vẻ nhấn vào, sau đó làm mới.
Tiểu bạch thụ: Raw là '奶嗝受', tui tra không ra nhưng chắc là mấy em thụ ngây thơ nên đành liều lấy tiểu bạch thụ luôn. Có sai thì nhắc tui nhé.
...
Từ từ.
Tên giáo bá này là nam đúng không?
Cái tên giáo thảo cao lãnh yêu đương với giáo bá hình như cũng là nam có phải không?
Cho nên mấy đạo lý khác y đều hiểu, nhưng rốt cuộc vì sao đàn ông cũng sinh con được vậy?
Triệu Duệ Văn cảm thấy thế giới quan vất vả tạo nên sau chín năm giáo ɖu͙ƈ bắt buộc cần cù chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng về phía trước đọc nhiều sách vở có khả năng tạm thời phải đập đi xây lại.
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Thẳng nam: Đây mới là thế giới!
Lời của tui:
Hạ gia u mê Tống Đại Hỉ như thế này là gay rồi!
Chương này ít hơn mấy chương trước cả ngàn chữ nên khỏe hẳn luôn á.