Kiều Ý có tài trong lĩnh vực này và khả năng tiếp thu rất cao, Kiều Ảnh chỉ cần nói một lần là cậu sẽ hiểu và lên trình rất nhanh.
Người thông minh luôn giỏi giang, đối với người tài năng Kiều Ảnh càng yêu quý hơn, tâm trạng khó chịu vì vừa bị Kiều Linh Linh phá đám đã hoàn toàn biến mất.
Xác nhận Kiều Ý có thể học được và thực sự có hứng thú, Kiều Ảnh đứng thẳng lên nói: “Đi thôi, chị dẫn em đi mua máy tính.”
Kiều Ý hỏi: “Hả?”
Sau khi đến tiệm máy tính để mua máy tính, Kiểu Ảnh lại đến ngân hàng để làm một cái thẻ ngân hàng, chớp mắt đã đến trưa.
Kiều Ý lại theo Kiều Ảnh đến khách sạn Grand Skylight.
Lần thứ hai tới đây, vẻ mặt của Kiều Ý bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn có sự lo lảng khó tả.
Sau bữa trưa, hai người bắt taxi về.
Để tăng cường vận động và giảm cân càng sớm càng tốt, Kiều Ảnh xuống xe cách nhà rất xa.Kiều Ảnh bảo Kiều Ý đi lại không tiện thì ngồi xe về, nhưng Kiều Ý chỉ nói: “Em sẽ đi với chị” Sau đó cậu xuống xe đi bộ về cùng cô.
Mà lúc này ở khu dân cư cũ, một chiếc xe sang trọng dừng lại, đó là chiếc Maybach vô cùng đắt đỏ khiến không ít người dừng lại xem.
Bắt mắt hơn nữa chính là biển số xe [jinga0000].
Nhiệt độ trong xe rất dễ chịu, một người đàn ông mặc trang phục lịch sự ngồi ở ghế sau, bắt chéo chân, nhìn ra ngoài cửa sổ và kiên nhẫn chờ đợi.
Rất nhanh, bóng dáng Kiều Ảnh đã lọt vào tầm mắt của hắn.
“Ông Tam, là cô ấy” Người lái xe kiêm trợ lý thấy Kiều Ảnh xuất hiện thì lập tức nhắc nhở người đàn ông.
Khi Tân Dục Sâm chuyển tiền cho Kiều Ảnh, hẳn ta đã kiểm tra thông tin cơ bản của vị ân nhân này, thẻ ngân hàng mà Kiều Anh sử dụng lúc đó là do trường học cấp, Tân Dục Sâm có thể dễ dàng tra ra thông tin mà không cần tốn nhiều công sức.
Trước khi Tân Việt Hàn thay hắn ta đến Vân Thành, Tân Dục Sâm đã gửi thông tin của Kiều Ảnh cho hẳn.
Tân Việt Hàn lăn lộn trong thương trường nhiều năm, đã từng gặp rất nhiều loại người, trong mắt hắn, Kiều Ảnh chẳng có gì đặc biệt cả, cô cực kỳ bình thường và hơi béo, thực sự không có đặc điểm gì đáng để khen ngợi.
Cũng không biết tại sao Tân Dục Sâm lại lo lắng cho cô đến vậy.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Kiều Ảnh đang định rời đi đột nhiên quay đầu lại nhìn chiếc xe, không khỏi nhìn thẳng vào mắt hẳn.
Gương mặt tuấn tú của Tân Việt Hàn cuối cùng lộ ra chút biểu cảm.
Rất đề phòng, đúng là cô gái thông minh. Bây giờ nhìn lại, hắn phát hiện gương mặt cũng không tồi. Giảm cân đi nhất định sẽ xinh xắn.
Trợ lý không khỏi liếc nhìn Kiều Ảnh với ánh mắt tán thưởng: “Cô bé này rất nhạy bén, khó trách...”
Trong lúc Tân Dục Sâm bị bắn, người đầy máu, đổi lại là người khác bắt gặp, đừng nói là một cô bé, ngay cả một người đàn ông trưởng thành cũng không dám lo chuyện bao đồng.
Chẳng trách cậu Tần lại nhớ mãi không quên người ân nhân cứu mạng này.
Một chiếc xe điện chạy qua người Kiều Ảnh với tốc độ rất nhanh, Kiều Ý nhanh chóng bảo vệ Kiều Ảnh đang để ý chỗ khác.
“Chị, sao vậy?” Kiều Ý nhìn về hướng Kiều Anh đang nhìn, chỉ thấy một chiếc ô tô, chứ không nhìn ra có gì khác thường.
Không phải, loại xe sang này xuất hiện ở đây có thể nói là một điều không bình thường: “Chiếc xe này...”
Với kính xe một chiều, Kiều Ảnh không thể nhìn thấy người bên trong.
Thực ra Kiều Ảnh đã chú ý đến chiếc xe ngay từ khi nó xuất hiện trong tầm mắt, cô còn phát hiện Tân Việt Hàn trước. đối phương phát hiện ra mình.
Nhưng cô không cảm thấy những người trong xe có ác ý nên cũng không để ý nhiều, cho đến khi những người bên trong không hề che giấu mà đưa mắt nhìn cô.
“Chiếc xe này có vấn đề gì à?” Kiều Ý hỏi.