"Cách thu hút cậu Hoäc chú ý của cô còn vụng về lắm, về nhà soi gương lại đi." Cô gái gợi cảm vẻ mặt khinh thường nhìn Kiều Ảnh, uốn éo vòng eo mảnh khảnh của mình.
"Mau lái xe của cô đi đi, đụng trúng xe của chúng tôi thì có bán cô cũng không đền nổi." Một thiếu gia ghét bỏ nhìn Kiều Ảnh như nhìn ruồi bọ, phất phất tay.
Phng Văn Trung trực tiếp đi đến đuổi người.
Hoäc Thừa Đông cũng nhìn về phía Kiều Ảnh mấy giây, giơ tay cản Phong Văn Trung lại, sau đó đẩy cô gái trong lòng ra.
Mọi người thấy Hoäc Thừa Đông ngồi vào xe của mình, đều trợn tròn mắt: "Không phải chứ anh Thừa, cậu thật sự muốn chơi với cô ta à?"
Hoäc Thừa Đông ngoäc cô gái gợi cảm vào ghế phụ lái, ôm cô ta nói với Kiều Ảnh: "Cho cô hai mươi giây, đi đi."
"Không cần, tôi trước giờ luôn công bằng. Tôi đã nói thua sẽ cho anh một triệu tệ rồi thì anh đừng nhiều lời nữa, rốt cuộc anh có đua không?" Kiều Ảnh không kiên nhẫn như vậy.
"Tôi thích tính cách này của cô nhưng chuyện nào ra chuyện đó, lát nữa thua cũng đừng khóc, cô như vậy không đủ để tôi thương hoa tiếc ngọc đâu."Môi Kiều Ảnh khẽ động, mắng: "Bớt nói nhảm đi!"
Phong Văn Trung làm trọng tài.
Theo tiếng lệnh, chiếc xe màu lam dẫn đầu xông lên trước.
Nhìn chiếc xe taxi lao đi như cung tên, Hoäc Thừa Đông sửng sốt. Tuy rằng anh ta đã đồng ý đua với Kiều Ảnh nhưng trong lòng cũng chỉ nghĩ muốn đùa với cô một chút, căn bản không hề nghiêm túc. Nếu không phải tính cách Kiều Ảnh có chút hấp dẫn anh ta thì anh ta căn bản sẽ không phản ứng với cô, nhưng không ngờ Kiều Ảnh thật sự biết lái xe.
Hoäc Thừa Đông cong môi, trong lòng thích thú.
Anh ta đẩy cô gái ra rồi giẫm chân ga đuổi theo.
"Lần đầu tiên thấy một người không sợ mất mặt như vậy."
"Lấy xe taxi đua với xe thể thao, đây là chuyện cười thú vị nhất tôi xem qua trong năm nay, đúng là muốn tìm ngược mà."
"Chắc là bị ngốc rồi, với cách lái xe đó của cô ta, sợ là chưa lên tới đỉnh núi thì chiếc xe nát kia đã không chịu nổi rồi."
Quần chúng vây xem đều cảm thấy Kiều Ảnh hoặc là muốn thẳng đến điên rồi, hoặc là muốn mượn cơ hội này để thu hút Hoäc Thừa Đông, nhưng dù thế nào thì xe taxi sao có thể thắng được xe đua thể thao chứ.
Dù có mục đích gì thì cũng là mơ mộng hão huyền.
"Tôi không thích nghe lời này của cậu đâu. Xe taxi thì sao chứ, ít nhất cô gái đó cũng có dũng khí tiến lên đua, với sự quyết đoán này của cô ấy, tôi đoán cô ấy nhất định có thể thăng." Tài xế không thích nghe bọn họ cứ mở miệng là xe taxi, xe nát.
Mặc dù ông ta cũng thích xe thể thao, cũng cảm thấy Kiều Ảnh đang lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
Giữa sườn núi, chiếc xe taxi màu lam và chiếc xe thể thao. đã trình diễn một màn truy đuổi hấp dẫn, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng xe lướt ngang qua.
Hoäc Thừa Đông thấy lốp chiếc xe phía trước sắp nổ rồi, ung dung đạp ga vượt qua, anh ta đắc ý quay đầu cười với Kiều Ảnh như thể đang cười nhạo ý nghĩ bất chợt của cô.
Anh ta bắt đầu tán tỉnh cô gái ngồi bên cạnh, hoàn toàn không xem Kiều Ảnh ra gì.
Xe đi được một lúc, nhìn thấy chiếc xe taxi màu xanh vẫn đuổi sát phía sau, Hoäc Thừa Đông nhướng mày thầm nghĩ: Được đói
Anh ta tăng tốc muốn kéo giãn khoảng cách, không ngờ cô vẫn có thể đuổi kịp, còn không hề giảm tốc độ chút nào.
Hoäc Thừa Đông tiếp tục tăng tốc. Nhưng ngay khi bước vào góc cua tiếp theo, chiếc taxi đột nhiên tăng tốc lao sát vào vách đá, như thể không muốn sống nữa.
Đường vừa mới xây xong, còn chưa lắp lan can bảo vệ, Hoắc Thừa Đông đến đây chơi hai ngày mỗi lần đi ngang qua chỗ này cũng đều không dám lơ là.
Khi chiếc xe taxi màu xanh lướt ngang qua, Hoắc Thừa Đông giật mình, trong lòng thầm nghĩ chiếc xe này sẽ không lao xuống vách núi đó chứ