Nếu như đối với người bình thường mà nói về cuộc sống sau hôn nhân chỉ có thể dùng hai từ ngọt ngào hình dung, còn đối với Hiên Viên Hàn cũng chỉ có thể dùng hai từ bi thảm lai để hình dung.
Sống chung với nhau đã hơn một tháng, tuy nói là Triệu Tân không có phản bác thái quá đối với Hiên Viên Hàn, mỗi ngày đều là đi làm, tan tầm, ăn ngủ mà thôi, thế nhưng hai người trong lúc nói chuyện với nhau cũng không thể hiện bao nhiêu tình cảm lắm.
Cái đó chỉ là thứ hai thôi, cái quan trọng là … Mặc dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng Triệu Tân vẫn kiên quyết hai người ai ngủ phòng nấy. Ăn no đủ tư dục, mỗi ngày đối mặt với Triệu Tân, thấy nhưng ăn không được, thành ra dằn vặt lớn nhất của Hiên Viên Hàn, mỗi ngày ở trong lòng đều tưởng tượng làm cách nào để đem Triệu Tân đặt dưới thân, hoan ái thoả thích. Nhưng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, bởi vì hiện tại nỗi thất vọng đau khổ của Hiên Viên vẫn mong muốn Triệu Tân tiếp nhận bản thân hắn, chứ không phải mỗi lần làm tình đều phải ép buộc.
Buổi tối Hiên Viên Hàn làm cơm tối, chờ Triệu Tân về rồi cùng nhau ăn, xem ra mỗi ngày đối với Hiên Viên Hàn buổi tối là thời gian hạnh phúc nhất, cũng bởi vì trên mặt có chút rầu rĩ không vui.
“Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy, tâm tình không tốt hả?” Nghe tiếng Hiên Viên Hàn than ngắn thở dài, Triệu Tân có chút tò mò nhịn không được bèn hỏi.
“Tân Tân, ngươi quan tâm tới ta sao? Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là gần đây bệnh viện cử người đi nghiên cứu hạng mục, ta phải đi công tác nửa tháng.” Nghĩ đến nửa tháng không thấy được Triệu Tân, Hiên Viên Hàn lại bắt đầu than thở.
“Nga, ra là như thế a.” Triệu Tân trả lời vấn đề của Hiên Viên Hàn, chẳng qua chỉ cho phải phép, trong lòng thì vui muốn chết, bởi vì nửa tháng tới sẽ không thấy nam nhân này nữa, như vậy thì kế hoạch chạy trốn có thể thực hiện được rồi.
Không thấy được khóe miệng Triệu Tân nhếch lên, Hiên Viên vô cùng đau khổ những tưởng trước khi có thể cùng Triệu Tân thân thiết một phen ai ngờ.
Giống như mọi ngày, hai người sau khi cơm nước xong xuôi, liền cùng nhau ra phòng khách coi tin tức buổi chiều rồi đi ngủ.
“Tân Tân, đây là trà xanh hôm nay mới mua đó, uống thử đi, ngon lắm.” Lấy một chén đưa cho Triệu Tân, Hiên Viên Hàn chờ đối phương trả lời.
“Không sai a, mùi vị rất ngon, cảm tạ ngươi, Hiên Viên Hàn.” Dù là không thích sống cùng nam nhân này thế nhưng nghĩ lại trong khoảng thời gian sống chung hắn đối với mình thực tốt, Triệu Tân có phần hòa nhã hơn với với nam nhân bên cạnh.
“Không cần phải nói cảm tạ đâu. Ngươi là lão bà của ta, ta đối xử tốt với ngươi là điều dĩ nhiên a. Trà xanh rất tốt cho cơ thể đó, vậy ngươi nên uống nhiều một chút ba.” Nghĩ đến lát nữa Triệu Tân nằm dưới thân mình na trằn trọc rên rỉ, Hiên Viên Hàn nỗ lực khuyến khích Triệu Tân uống thêm trà.
Không chú ý tới lời Hiên Viên Hàn nói, Triệu Tân tiếp tục vừa uống thêm trà, vừa xem TV, rồi đi thẳng về phòng ngủ không hề phát hiện trên mặt đối phương đang nở một nụ cười hồ ly.
Nhìn Triệu Tân trở về phòng ngủ, Hiên Viên Hàn cũng không trở về phòng ngay, mà chầm chậm lưu lại phòng khách dọn đồ, cho đến khi đồng hồ trên tường điểm mười một giờ.
Bính ──, nghe được tiếng phát ra từ gian phòng Triệu Tân truyền, Hiên Viên Hàn bước nhanh tới.
“Tân Tân, ngươi có sao không, xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn Triệu Tân nằm trên mặt đất , Hiên Viên Hàn quan tâm hỏi.
“Hiên Viên Hàn, ta nóng quá, hình như là sinh bệnh rồi, trong nhà có thuốc cảm không vậy?” Không biết là bị người hạ dược, Triệu Tân ngây ngốc hỏi Hiên Viên Hàn.
“Không có việc gì đâu, Tân Tân, ngươi không phải bị cảm tới, chỉ là. . . Chỉ là ngươi uống trà xanh có một ít dược liệu mà thôi.”
“Ngươi lại hạ dược ta ư, tên hỗn đản này, con mẹ nó ta giết ngươi.” Triệu Tân hung hăng đe dọa Hiên Viên Hàn , nhưng dưới tác dụng của dục tính giọng nói lại trở nên khàn khàn vô cùng gợi cảm.
Nhanh chóng ôm lấy cơ thể Triệu Tân, Hiên Viên Hàn không thèm để ý đến lời đe dọa còn nói: “Tân Tân, ngươi nói muốn giết ta, ta sẽ để ngươi toại nguyện, thế nhưng cho dù là thế cũng phải chờ tới khi mọi người thư thái đã a.” Vừa nói vừa ôm Triệu Tân tiến đến ngọa thất của “hai người”.