“Thầy, thầy cứ đi sau em!” Lạc Dĩ Mạt xách theo hành lý cẩn thận đi về phía trước. Tròng mắt không ngừng liếc trái liếc phải, nhất cử nhất động đều vô cùng cảnh giác.
Ân Nhược Triệt bước phía sau hắn, thật sự không thể lý giải được hành động kì quái của Lạc Dĩ Mạt. Hắn hình như đang dò xét gì đấy.
Hai người họ cứ thế bước bên nhau. Càng đi, Lạc Dĩ Mạt càng tỏ ra khác thường, trong miệng không ngừng thốt ra mấy câu không rõ đầu đuôi như “Gì thế này?” “Sao lạ vậy?” “Quên rồi sao?”
“Cậu nói gì thế?” Ân Nhược Triệt cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Anh của em, anh ấy… Khốn kiếp!!!”
Ngay khi Lạc Dĩ Mạt vừa quay sang trả lời Ân Nhượt Triệt, một xô mực nước đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Toàn bộ mực bên trong đều đổ thẳng lên mặt hắn, một giọt cũng không lãng phí: “Khốn kiếp! Rốt cục cũng không thoát được!”
“Chuyện gì thế này?” Ân Nhượt Triệt quay sang người con trai đen đúa đang đứng chửi ầm lên, thỏ thẻ hỏi.
“Mỗi lần em đến đây, anh của em đều từ những chỗ khác nhau, bày ra những cái bẫy khác nhau để chọc tức đứa em xui xẻo này. Hôm nay em còn tưởng anh ấy quên rồi, ai ngờ lại là mực nước! Thôi quên đi, không nói nữa. Em đi tắm đây! Thầy cứ đi thẳng lối này là sẽ đến hoa viên!” Lạc Dĩ Mạt đưa tay lau mặt, mực nước vẫn liên tục chảy xuống, làm ướt đẫm gương mặt tuấn tú của hắn.
“Ừm, cậu cứ đi đi, tôi sẽ ở hoa viên chờ cậu” Ân Nhược Triệt nhìn bóng lưng ướt mem không ngừng chửi bới của Lạc Dĩ Mạt đi khuất, cũng xoay người rời khỏi. Quả nhiên đi thêm vài bước chân là đã đến hoa viên như hắn nói, chỉ có điều, nó rộng lớn hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.
Trong nhà kính ấm áp là một biển hoa lài mênh mông. Từng đóa hoa không ngừng tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, tạo nên mùi vị đặc trưng của Trang viên Hoa Lài. Trong chốc lát, Ân Nhược Triệt hoàn toàn choáng ngợp.
Không biết từ khi nào, Ân Nhược Triệt vừa quay đầu đã thấy Lạc Dĩ Mạt ở đấy. Tất cả đều bình thường, trừ bộ quần áo quái dị mà hắn đang mặc trên người.
“Cậu lấy đâu ra bộ quần áo kì lạ này vậy?” Ân Nhược Triệt tròn mắt nhìn hắn. Dáng vóc chẳng khác nào một nam tử thời Đường. Bộ cổ trang nhà Đường đỏ thắm càng tôn thêm đường nét thanh tú trên thân thể cao ráo của Lạc Dĩ Mạt. Nhìn hắn lúc này, vừa đẹp đẽ, vừa cao quý.
Người thanh niên kia thấy Ân Nhược Triệt cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của mình, quay đầu nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống bàn.
“Trời! Cậu còn đội tóc giả nữa sao?” Ân Nhược Triệt chạy đến tùy tiện nắm lấy mái tóc của người kia.
Người khoác Đường trang, suối tóc dài đến tận thắt lưng.
Thật hoàn mỹ đến chết đi được, đẹp đến chết đi được!
“Tôi biết đau đấy!” Người thanh niên im lặng kia cuối cùng cũng lên tiếng.
“Hả?” Ân Nhược Triệt ngây người. Mái tóc trong tay không phải là giả. Tóc giả thì làm sao dính chặt vào đầu thế này? Người thanh niên trước mặt rất giống Lạc Dĩ Mạt, nhưng hoàn toàn không phải một người.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, đầu óc nhất thời choáng váng… Là song sinh!
“Tôi xin giới thiệu một chút. Tôi là Lạc Dĩ Nhu. Dĩ Nhu trong “Tương Nhu Dĩ Mạt”. Lạc Dĩ Nhu đưa tay ra, nhìn Ân Nhược Triệt dịu dàng mỉm cười: “Thầy à, xin buông tóc tôi ra có được không?”
Có đánh chết anh, anh cũng không bao giờ tưởng tượng ra Lạc Dĩ Mạt lại có thể sỡ hữu một nụ cười tao nhã như thế. Ân Nhược Triệt nhanh chóng thả tay ra, xấu hổ cười cười: “Tôi là Ân Nhược Triệt. Vừa rồi thật xin lỗi, tôi không nghĩ anh của Lạc Dĩ Mạt lại có gương mặt giống hệt cậu ấy!” Ân Nhược Triệt lại tiếp tục cười cười: “Ngay cả tên cũng rất giống nhau, quả là song sinh có khác!”
Lạc Dĩ Nhu và Lạc Dĩ Mạt đều có chung một gương mặt, khác chăng là tên nhóc thô lỗ kiêu ngạo kia lại chưa từng nở một nụ cười nào thanh thoát như thế.
“Thầy à, thầy không biết rồi. Chữ “Nhu” ( 濡) khác với chữ “Nho” ( 儒). Tên của tôi và Dĩ Mạt có xuất xứ hoàn toàn khác nhau!”
Vừa nói, Lạc Dĩ Nhu vừa chấm tay vào tách trà, viết lên bàn một chữ “Nhu” tuyệt đẹp.
“Thầy Tiểu Triệt, thầy biết không. Ngay cả cái tên cũng chứa đựng nhiều ý nghĩa!” Lạc Dĩ Nhu nhìn về phía vườn lài rộng mênh mông ôn tồn nói: “Dĩ Mạt chính là sự lãng mạn trong câu nói “Tương Nho Dĩ Mạt”. Nhằm chỉ một tình yêu tuyệt mỹ khắc cốt ghi tâm. Còn tên của tôi, “Tương Nhu Dĩ Mạt”, chính là quên sạch thế sự nhân gian… Một cái tên rất vô tình vô nghĩa!”
Từng lời giải thích điềm tĩnh của Lạc Dĩ Nhu lại khiến Ân Nhược Triệt thoáng rung động.
“Tôi là một người anh kém cỏi. Để lại em mình ở nơi lạnh lùng tàn nhẫn đó, bản thân lại trốn đến nơi này ẩn dật. Người anh này có khác chi tên gọi, lạnh nhạt ích kỉ! Duy chỉ có một điều may mắn, ngay từ lúc nhỏ Dĩ Mạt đã tỏ ra hứng thú với chuyện thương trường. Ít ra cũng khiến sự tự trách trong lòng vơi đi day dứt. Mãi mãi ở lại nơi này, an nhàn thanh đạm, thoải mái yên hưởng…”
Tại sao Lạc Dĩ Nhu từ đầu đến cuối vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ có anh là đứng lặng nơi ấy, vô thức muốn khóc…
Trong thân thể hai người đang cùng chảy chung một dòng máu. Hắn nói hắn chán ghét thương trường, ích kỉ muốn sống yên bình ư? Như vậy có phải thật hay không, có phải là bản chất của dòng máu Lạc gia đang chảy trong huyết quản của họ hay không? Thứ mà họ mong muốn chính là… chinh phục kẻ khác, làm cho mọi người thuần phục dưới chân mình.
“Trang viên Hoa Lài thật xinh đẹp…” Ân Nhược Triệt nhìn về phía biển hoa lài trước mặt
“Chỉ là… Dĩ Nhu này, cậu có từng nghĩ đến, suốt đời giam chân trong vườn hoa này, có thật là hạnh phúc chân chính hay không? Tuy bốn mùa đều là mùa xuân, nhưng có chắc những đóa hoa này không muốn được một lần hít thở bầu khí thiên nhiên đích thực? Cho dù ra ngoài nhà kính, một năm chỉ được nở một lần, nhưng ít ra cũng được sống tự do tự tại. Hơn nữa, sang năm, chẳng phải lại có dịp nở rộ hay sao? Cảm giác bị trói buộc… Dĩ Nhu… Tôi nghĩ là cậu rõ hơn ai hết!”
Lạc Dĩ Nhu nhất thời chấn động.
Trong nhà kính ấm áp ngập hương hoa… chợt phảng phất một làn gió hạ … khiến biển hoa vô tình lay động không thôi…