Nơi mà Lạc Dĩ Mạt kéo Ân Nhược Triệt đến lại là nhà vệ sinh. Sự phẫn nộ đã kiềm nén suốt đêm không cho Lạc Dĩ Mạt thời gian kéo anh đến phòng hắn, mà trên đường đi đã vô thức quẹo vào nơi này.
Lạc Dĩ Mạt đẩy anh vào buồng trong cùng của nhà vệ sinh. Sau đó cũng bước vào, đóng chặt cửa.
Không gian vốn đã nhỏ hẹp giờ lại chứa đến hai người đàn ông, tất nhiên là không tránh khỏi khó chịu.
Ân Nhược Triệt muốn giải thích, muốn nói cho hắn biết tất cả. Nhưng chẳng hiểu vì sao, môi anh mấp máy không thốt nên lời.
Hai người cứ thế đứng lặng trong căn buồng chật chội, im lặng rất lâu.
“Thầy, sao thầy không nói? Em đang nhẫn nại chờ thầy đây. Từ ngày đầu tiên An Dương đến tìm thầy, em đã chờ thầy nói cho em biết. Nhưng… Tại sao? Tại sao thầy không bao giờ nói?”
Lạc Dĩ Mạt đột nhiên nắm bả vai anh, ra sức lắc mạnh.
“Thầy không biết An Dương là loại người nào, em không trách thầy. Nhưng khi hắn đến tìm thầy, tại sao thầy một lời cũng không nói với em?......Tất cả chuyện này khiến em không kịp trở tay. Không phải trước đây thầy đã đồng ý em sẽ là người che chở cho thầy ư? Nhưng thầy lại bị kẻ khác dễ dàng lừa đi mà không báo cho em. Tại sao lại để em không kịp làm bất cứ điều gì?”
“Xin lỗi...... Tôi......” Lạc Dĩ Mạt khản đặc gào lên. Tất cả những điều vốn không phải lỗi của hắn, mà do anh. Ân Nhược Triệt lúc này chẳng biết làm gì ngoài cúi gằm nhận lỗi.
“Cởi ra.” Lạc Dĩ Mạt đang gầm lên đột nhiên hạ giọng. “Em muốn kiểm tra.”
“Cái gì?”
“Cởi quần áo ra!” Lạc Dĩ Mạt hét lên. Cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm.
Anh bị hắn dọa đến câm bặt.
An Dương hoàn toàn không làm việc kia với anh. Dù ban đầu hắn có lừa anh, nhưng về sau lại bỏ đi giữa chừng.
Ân Nhược Triệt hít sâu, từ từ tháo bỏ y phục.
Đến khi lớp vải cuối cùng được cởi ra, Ân Nhược Triệt im lặng đứng đấy cho Lạc Dĩ Mạt xem xét.
“Ngồi xuống! Mở chân ra!”
Ân Nhược Triệt khẽ nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngồi xuống nắp bồn cầu, nâng hai chân lên, ôm trước ngực. Thân dưới hoàn tòan phô bày trước mắt người kia.
Lạc Dĩ Mạt vô cảm nhìn phần thân thể được dạng ra hết cỡ, dùng ánh mắt sắc lẽm quét qua, dừng lại, soi mói.
Như thể bị đôi mắt của người thanh niên này cưỡng bức, Ân Nhược Triệt cảm thấy toàn thân như có lửa. Sau cùng tất cả những ngọn lửa nhỏ nhanh chóng gom về một chỗ, thiêu đốt điên cuồng phần hạ thể của anh.
Lạc Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng.
“Thầy thật nhạy cảm. Chỉ vậy cũng cứng lên được?”
Ân Nhược Triệt quay đầu né tránh gương mặt hắn.
Có phải anh có khuynh hướng thích bị hành hạ không? Tại sao gương mặt lạnh lùng của Lạc Dĩ Mạt cùng tư thế khó xử này lại khiến anh không làm chủ được mình.
“Thầy vẫn muốn ư? An Dương không thỏa mãn được thầy?”
Ân Nhược Triệt quay sang muốn giải thích với hắn… rằng anh và tên An Dương kia vốn không xảy ra chuyện như hắn nghĩ. Nhưng Lạc Dĩ Mạt đã kéo quần xuống, để lộ phần thân thể không chút phản ứng, nhìn anh nói…
“Làm nó cứng lên thì em mới có thể thỏa mãn thầy.”
Ân Nhược Triệt câm lặng. Lạc Dĩ Mạt trước kia chưa từng trắng trợn như vậy.
Ở sát bên Lạc Dĩ Mạt, nhìn thấy thứ dục vọng của hắn ngay trước mắt mình, Ân Nhược Triệt đành quỳ gối trên nắp bồn cầu, đưa tay chạm vào, sau đó nhắm mắt đưa thứ ấy vào trong miệng.
Lần đầu tiên làm chuyện này, Ân Nhược Triệt chỉ biết nhớ lại động tác của Lạc Dĩ Mạt trước đây để phục vụ hắn.
Phần thân thể của Lạc Dĩ Mạt lớn dần trong miệng của anh. Anh không biết làm gì hơn ngoài cố sức mở miệng hết cỡ, nhưng dù anh có cố gắng đến mức nào thì cũng chỉ ngậm được phần đầu. Kích thước quá lớn của nó khiến anh tưởng chừng không thể thở nổi. Ân Nhược Triệt khó khăn mút mát, hai tay cũng từ tốn xoa nhẹ, hi vọng có thể khiến hắn thoải mái.
Cuối cùng, Ân Nhược Triệt cuối cùng cũng nghĩ ra cách, miệng vẫn ngậm chặt lấy thứ ấy của hắn, nhưng đầu lưỡi bắt đầu chuyển động, tốc độ tăng dần, khiến vật đàn ông trong miệng anh đột ngột nảy lên.
Ân Nhược Triệt biết hắn đang thoải mái. Vì muốn tăng thêm kích thích nên dùng răng cắn nhẹ. Bàn tay liên tục vuốt ve phần hạ thể không thể nuốt vào trong miệng. Thân dưới của cả hai theo từng cử động ấy cũng lớn dần lên.
“Được rồi!”
Ngay lúc anh đang hăng hái nhất, Lạc Dĩ Mạt đột nhiên đẩy đầu anh sang một bên. Trên gương mặt xinh đẹp vẫn vương lại chút dịch thể ứa ra của Lạc Dĩ Mạt, hòa lẫn nước bọt của bản thân anh.
Lạc Dĩ Mạt không màng nhìn xuống gương mặt thiên sứ bên dưới. Từ túi áo lấy ra một lọ nhỏ ném cho Ân Nhược Triệt.
“Tự chuẩn bị đi!”
Ân Nhược Triệt biết cái lọ ấy là thứ gì, nhưng nhất thời không biết nên làm sao cho tốt.
“Thầy không cần xấu hổ. Chỉ cần cho em thấy lần trước qua điện thoại, thầy đã tự xoa nắn cơ thể mình bằng cách nào.”
Nói xong, Lạc Dĩ Mạt đẩy anh ngã người trên nắp bồn cầu, nắm lấy hai chân co lên trên, ấn vào ngực anh, tạo thành một hình chữ M khuất nhục.
Gương mặt của Ân Nhược Triệt thoáng chốc đã đỏ bừng, vâng lời đổ thứ chất lỏng từ chiếc bình nhỏ vào lòng bày tay.
Hắn muốn xem thì để cho hắn xem. Đằng nào hôm nay nếu không triệt để làm nhục anh, Lạt Dĩ Mạt sẽ không chịu dừng lại.
Sau khi những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, anh cau mày, từ từ đưa chúng vào thân thể của mình.
“Thầy, làm chậm thôi, đừng nhanh quá, phải chuẩn bị đều cả bốn phía.” Lạc Dĩ Mạt vừa nhìn vừa chỉ đạo.
“Đúng, cứ như vậy! Đúng đúng… bây giờ thì cho thêm một ngón nữa.”
“Đúng, chính là như vậy, thử cử động một chút đi! Được phải không? Không thành vấn đề chứ. Thầy nên từ tốn hơn một chút!”
“Xòe rộng ngón tay ra một chút, em muốn thầy bên trong của thầy......”
“Thật xinh đẹp! Lần đầu tiên được nhìn rõ ràng nơi ấy như vậy, màu hồng phấn rất quyến rũ!”
“Thầy, cử động nữa đi, đúng đúng, cứ di chuyển như thế. Không có sự cho phép của em, thầy không được dừng lại.” Nói xong, Lạc Dĩ Mạt kéo anh đến, hướng thẳng khuôn miệng đang hé mở kia mà xộc thứ ấy vào.
“Thầy, cảm giác khoang miệng bị lấp đầy không tệ phải không?” Ân Nhược Triệt không còn sức liếm láp, để mặc cho Lạc Dĩ Mạt giữ lấy đầu anh mà liên tục ra vào.
Quá nhiều kích thích khiến Ân Nhược Triệt ngừng vuốt ve lỗ nhỏ của mình. Ngón tay nằm yên bất động bên trong người anh. Đến khi Ân Nhược Triệt tưởng mình sắp chết đến nơi, Lạc Dĩ Mạt liền thả anh ra.
Ân Nhược Triệt mềm nhũn ngả ra phía sau, dựa đầu vào hòm xả nước mà thở dốc.
Lạc Dĩ Mạt cúi đầu nhìn ngón tay vẫn ở trong thân thể của Ân Nhược Triệt. Men theo khe hở, cũng đâm ngón khác vào. Nắm lấy ngón tay định trốn chạy của Ân Nhược Triệt, hắn điên cuồng cử động theo hai hướng khác nhau, nhanh chóng mở đường.
“A...... A... A...... A a...... Đừng...... Chịu không được......” Ân Nhược Triệt chốc lát đã bắt đầu gào khóc, Lạc Dĩ Mạt bỏ tay ra, nâng phần thân dưới của người thanh niên đối diện lên cao, nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bừng của Ân Nhược Triệt, nói bằng giọng điệu khàn đặc ghê rợn:
“Thầy, xem cho kĩ em sẽ tiến vào trong thầy bằng cách nào.”